Trẫm Lại Trở Về Rồi - Trường Nhạc Tư Ương

Chương 85




Hai người theo sự dẫn dắt của Thường Tiếu từ Ngự Thư phòng đi đến Tử Thần điện cách đó một dặm, thị vệ cao lớn từ từ đẩy cánh cửa lớn đang đóng chặt ra.

Nhiếp Chính Vương sải bước chân dài đi vào trước, lòng bàn tay Yến Tần toát đầy mồ hôi, hơi lo lắng đứng trước cửa điện.

Đi được khoảng mười bước, Yến Vu Ca quay đầu lại nhìn tiểu Hoàng đế: “Bệ hạ?”

“Là ngươi đi nhanh quá.” Yến Tần biện giải, bước nhanh hơn đuổi theo.

Nhiếp Chính Vương cũng không vạch trần lời nói dối vụng về của tiểu Hoàng đế, dù sao người và vật đềuchuẩn bị xong, hôm nay còn rất dài, không vội vàng trong chốc lát.

Sau khi Yến Tần đuổi kịp, Thường Tiếu dẫn đường cho bọn họ cũng đi theo, Yến Vu Ca liếc ông ta một cái, lên tiếng: “Thường công công dừng bước tại đây đi.”

Chuyện của hắn và tiểu Hoàng đế, một hoạn quan xen vào làm gì.

Thường Tiếu nhìn tiểu Hoàng đế, Yến Tần nhìn lại, gật đầu với ông ta: “Thường Tiếu, ngươi canh giữ bên ngoài điện là được.”

Thực ra bây giờ y vẫn còn hơi sợ, nhưng Thường Tiếu đi cùng quả thật rất xấu hổ. Thường Tiếu lui ra ngoài, cửa lớn của Tử Thần điện lại được đóng lại, Yến Tần đứng tại chỗ một lúc, nhìn khe cửa dần dần thu hẹp, khuôn mặt lo lắng của Thường Tiếu biến mất sau cánh cửa, trái tim Yến Tần dường như cũng theo tiếng “rầm” nặng nề khi cánh cửa đóng lại, bỗng nhiên nhảy lên một cái.

Y quay đầu lại, nhìn thấy Nhiếp Chính Vương đang đợi mình cách đó không xa. Tử Thần điện rộng lớn, trong nháy mắt chỉ còn lại hai người bọn họ, trong đại điện vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức y không chỉ nghe thấy tiếng thở của mình, mà còn nghe thấy cả tiếng thở của Nhiếp Chính Vương.

Mặc dù Nhiếp Chính Vương trông bình tĩnh hơn y rất nhiều, nhưng nhịp thở gấp gáp, gần như đồng bộ với y. Rõ ràng chỉ là giả vờ bình tĩnh mà thôi.

Dù sao thắng hay thua, y cũng không chịu thiệt, nếu lo lắng, cũng nên là Nhiếp Chính Vương lo lắng hơn y mới đúng, ý thức được điều này, Yến Tần bỗng nhiên bình tĩnh lại. Y tiến lên hai bước, thậm chí còn chủ động nắm lấy tay Nhiếp Chính Vương.

Yến Vu Ca nhìn hai bàn tay đang nắm chặt của hai người, lại nhìn tiểu Hoàng đế dường như đã bình tĩnh hơn rất nhiều: “Bệ hạ?”

“Ngươi không muốn nắm sao, không muốn thì thôi.” Yến Tần làm bộ muốn buông tay, nhưng tay lại bị đối phương nắm chặt hơn.

Lòng bàn tay Yến Vu Ca nóng rực, giọng nói thêm vài phần khàn khàn: “Ta chỉ muốn nói, Bệ hạ đã nắm tay thần, cả đời này đừng hòng buông tay.”

Đây là do chính Yến Tần chủ động đưa tới, đừng trách hắn sau này nắm chặt không buông.

Nhiếp Chính Vương dùng giọng điệu này, biểu cảm này, nói những lời này, nghe còn khiến người ta cảm thấy khá sến súa.

Mặc dù y thật sự đã sống ba kiếp, nhưng đây vẫn là kiếp đầu tiên có người nói những lời sến súa đến mức này với y, Yến Tần quay mặt đi, vành tai giấu trong tóc lặng lẽ đỏ lên: “Không buông thì không buông, cô cũng đâu có nói muốn buông.”

May mà trong Tử Thần điện không có ai khác, nắm tay đi một đoạn, tai và má nóng bừng của Yến Tần cũng dần dần hạ nhiệt.

Những bức tượng Hoan Hỷ Phật được ma ma mang đến để dạy dỗ các hoàng tử chưa trải sự đời không được đặt trực tiếp trong điện, mà được đặt trong những căn phòng nhỏ được ngăn cách trong Tử Thần điện.

Hai người sóng vai đi vào căn phòng nhỏ đầu tiên, đẩy cửa ra, đập vào mắt là đủ loại tranh mỹ nhân treo trên xà nhà.

Đây đều là “danh tác của danh gia” do các vị Hoàng đế đời trước sưu tầm, trên tranh là những mỹ nữ sống động, ánh mắt đa tình, hoặc là lộ ra nửa bầu ngực, hoặc là không mặc gì trên người, không biết gió từ đâu thổi đến, khẽ lay động những bức tranh treo trên cao, những mỹ nữ trên tranh chỉ mặc áo mỏng như bay đến trước mắt người ta.

Cũng không trách Tiên đế lúc còn sống, thích nhất là sủng ái phi tần yêu thích ở Tử Thần điện.

Ít nhất cũng phải có hơn trăm bức tranh, khiến người ta nhìn qua, chỉ cảm thấy hoa mắt, khắp nơi đều là mỹ nhân.

Yến Tần còn chưa kịp thưởng thức những bức tranh này kỹ càng, đã bị Nhiếp Chính Vương kéo ra khỏi cửa phòng, chân còn chưa kịp bước qua ngưỡng cửa, đã nhìn thấy cánh cửa phòng thứ nhất bị đóng lại trước mắt mình.

Lần này là Nhiếp Chính Vương đẩy cửa phòng thứ hai, trong phòng thứ hai không có nhiều tranh mỹ nữ như vậy, chỉ có một chiếc giường, một tấm bình phong, một cái bàn, còn có lư hương nhỏ bằng đồng tỏa khói nghi ngút ở góc phòng, trên tường cũng treo một hai bức tranh, nhưng đều là tranh sơn thủy, một bức vẽ núi xanh nước biếc, hàn mai ngạo tuyết, bức còn lại vẽ chim hót hoa nở, ý xuân dạt dào.

Căn phòng tao nhã này trông hoàn toàn không phù hợp với Tử Thần điện, ngoại trừ tấm bình phong kia, tấm bình phong này là tranh thêu hai mặt sắp thất truyền của Đại Yến, một mặt là nữ thần núi Vu Sơn mặc áo mỏng, thanh khiết không thể xâm phạm, mặt còn lại là nữ thần cởi bỏ y phục, ngồi trên người đàn ông, bị kéo xuống trần gian nhuốm màu dục vọng.

Chỉ một nữ thần, cũng sánh ngang với một phòng tranh mỹ nhân ở căn phòng trước.

Tấm bình phong này, Yến Tần đã từng nhìn thấy ở kiếp trước, cho nên khi vào phòng, ánh mắt y theo bản năng liền rơi xuống tấm bình phong, tuy nhiên chưa đợi y đi vào nhìn thấy mặt còn lại của nữ thần, người đàn ông đang nắm tay y đã kéo y ra ngoài, một lần nữa đóng sầm cửa phòng thứ hai.

Phòng thứ ba bị khóa, tay phải của Yến Tần bị Nhiếp Chính Vương nắm chặt, chỉ đành lên tiếng: “Vương thúc, chìa khóa cửa trong túi áo ta, hay là, ngươi buông tay trước đi?”

Yến Vu Ca liếc y, cũng không buông tay, mà dùng tay trái đang rảnh thò vào trong tay áo rộng của Yến Tần, lấy ra chiếc chìa khóa dài, mở cửa phòng thứ ba.

Lần này, đập vào mắt là một màu vàng rực rỡ, toàn là tượng Hoan Hỷ Phật đủ mọi tư thế. Có nam nữ, có nam nam, thậm chí còn có hai bức tượng là nữ nữ. Phật vốn là để phổ độ chúng sinh, nguyên nhân ra đời của Hoan Hỷ Phật, cũng là vì Phật mệnh cho tín đồ, hóa thân thành mỹ nữ để độ vị vua “Tỳ Na Dạ Ca” thích sát sinh, cuối cùng dùng dục vọng độ Tỳ Na Dạ Ca thành Phật.

Vốn là vật thanh khiết, nhưng vì nhuốm màu dục vọng của trần gian, ngược lại trở thành thứ dùng để trợ hứng ở thế gian.

Yến Tần nhìn những bức tượng vàng thật như sống kia, trong lòng còn chưa kịp nảy sinh những dao động, trước mắt đã tối sầm.

Y chớp chớp mắt, hàng mi dài quét qua một mảng ấm áp. Có lẽ là lòng bàn tay bị hàng mi của tiểu Hoàng đế gãi cho hơi ngứa, tay Nhiếp Chính Vương không còn áp sát vào má Yến Tần nữa, hơi lùi lại một chút, nhưng cũng đủ để che khuất tầm nhìn của Yến Tần nhìn những bức tượng kia.

“Không được nhìn.”

Vốn dĩ bước vào căn phòng cuối cùng, có nghĩa là trận đánh cược sắp tiến hành bước cuối cùng, Yến Tần vẫn không tránh khỏi lo lắng, nhưng nhìn bàn tay rộng lớn của Nhiếp Chính Vương che trước mắt mình, chút lo lắng trong lòng Yến Tần đã biến mất không còn, chỉ còn lại cảm giác bất lực sâu sắc.

Phi tần thì thôi, dù sao bọn họ cũng là phụ nữ trên danh nghĩa của y, là người sống sờ sờ, nhưng tranh ảnh, bình phong hoặc là Hoan Hỷ Phật này, cho dù chúng được vẽ thật như sống đến đâu, cũng là vật chết, Nhiếp Chính Vương còn ăn cả giấm với vật chết, y….y chọn giơ bàn tay không bị Nhiếp Chính Vương nắm lấy lên, che mắt Nhiếp Chính Vương.

Như vậy thì công bằng với cả hai.

Không biết có phải hành động này đã chạm đến điểm nào đó trong lòng Nhiếp Chính Vương hay không, Yến Vu Ca kéo tiểu Hoàng đế ra khỏi phòng thứ ba, đá văng cửa phòng thứ hai, trực tiếp đè Yến Tần lên giường.

Khoan đã… Mặc dù Nhiếp Chính Vương rất nhiệt tình, nhưng tư thế này có gì đó sai sai. Yến Tần cố gắng vùng vẫy một hồi, không vùng vẫy được, y nín thở, trong đầu nhớ lại thuật phòng thân mà Nhiếp Chính Vương dạy y, dựa vào một luồng sức mạnh, lại đè Nhiếp Chính Vương xuống dưới thân.

“Vương thúc đừng quên đánh cược của chúng ta, nếu ngươi không chịu đựng được, bây giờ có thể nhận thua.”

“Trí nhớ của ta tốt hơn Bệ hạ nghĩ.” Yến Vu Ca đặt tay lên lưng tiểu Hoàng đế, cũng không thay đổi tư thế, đè đầu tiểu Hoàng đế xuống, hôn mạnh lên.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Tay cứng đờ vì lạnh, cho nên đăng muộn ba mươi phút, đăng trước một chút, chương thứ hai đăng khoảng 10 giờ! Hôm nay nhất định phải viết được một vạn chữ, tôi đi viết đây.

Tiểu kịch trường vô trách nhiệm

Cảm ơn các đại gia dưới đây đã mừng cưới Yến nhát gan và Nhiếp Chính Vương ~