Trẫm Là Một Hôn Quân Như Thế

Chương 68: Ngoại truyện 3: Cảnh thân mật




【 Tám 】 Kỳ đà cản mũi

Má trẫm ngoài mặt thì lạnh lùng làm kiêu, thật ra trong lòng lại vui như hoa nở.

Vừa về đến nhà là má lập tức gọi điện cho bảy cô tám dì báo tin là cuối cùng trẫm cũng tìm được bạn trai sống chung rồi sắp lấy nhau đến nơi!

Vậy nên dạo này trẫm liên tục nhận được đủ kiểu tin nhắn cuộc gọi hóng hớt bà tám.

Người khoa trương nhất là dì bé, để bắt trẫm đưa bạn trai đến khoe cho cả nhà cùng hóng.

Dì còn chủ động mở tiệc đãi khách!

Đương nhiên dì bé mời khách không chỉ vì hóng hớt bạn trai của trẫm.

Dì còn có việc nhờ trẫm.

Thằng em họ nhà dì bé lên lớp 12, buổi tối phải đến lớp học thêm.

Trường dạy thêm ở rất gần chung cư của trẫm, nhưng lại rất xa nhà dì bé.

Cho nên dì bé mong là thi thoảng em họ học thêm buổi tối muộn quá không về nhà được thì có thể đến tá túc ở nhà trẫm.

Vì vậy thế giới hai người của trẫm và Hoàng thúc có thêm một con kỳ đà cản mũi.

Nhà trẫm chỉ có 2 phòng.

Vậy nên em họ ngủ chung 1 phòng với Hoàng thúc.

Tới lúc thằng em mang giường gấp để ngủ tạm vào nhà trẫm trẫm mới hối hận muộn màng.

Tại sao trẫm lại để em họ và Hoàng thúc ngủ chung!

Đúng ra trẫm phải bảo nó là hai anh chị ngủ phòng chính, nhường phòng phụ cho mày mới phải chứ!

Dù sao ai ai cũng tưởng trẫm đang sống thử với Hoàng thúc mà!

Sau đó trẫm có thể danh chính ngôn thuận ở chung một phòng ngủ chung một giường rất đỗi tự nhiên với Hoàng thúc rồi hề hề hề…

Trẫm hối hận xanh cả ruột.

Ngày nào Hoàng thúc cũng chủ chung một phòng với em họ trẫm.

Không biết đã xảy ra chuyện gì.

Mà còn tiến triển thành tình yêu… à không tình đồng chí giữa những người bạn khác tuổi.

Nhiều lần trẫm quẩy xong bar rạng sáng mới về.

Đều thấy hai người họ đầu tựa đầu ngồi nghiên cứu quyển đề thi thử đại học của thằng em họ dưới ánh đèn bàn.

Trẫm cảm thấy nghẹn đắng con tim, lia con mắt hình viên đạn về phía thằng em họ: “Mấy giờ rồi mà mày còn chưa ngủ? Mai còn định đi học nữa không?”

Hoàng thúc ngẩng đầu cười dịu dàng với trẫm: “Chờ em về ngủ chung đấy. Tôi đun nước ấm cho em rồi, em mau đi tắm đi.”

Đi tắm! Ngủ chung!

Ngoan quá! Lâu dần thành quen đấy à!

Trẫm phơi phới lòng xuân máu nóng hừng hực lao vào phòng tắm vội vàng tắm rửa xong xuôi.

Trẫm lau tóc đi ra thì thấy.

Hoàng thúc và em họ cùng về phòng ngủ phụ đóng cửa tắt đèn ngủ chung.

Trẫm có cảm giác mình mới là con kỳ đà cản mũi dư thừa kia.

Đứng trước việc anh bạn trai trẫm tìm về chỉ có bằng cấp 2 không có công việc đàng hoàng phải để trẫm bao nuôi.

Thái độ của đám họ hàng chia làm hai phái.

Nhưng trẫm chẳng care, chỉ cần thành viên duy nhất trong gia đình trẫm —— má trẫm, đứng về phía trẫm là được.

Em họ cũng đứng về phía trẫm.

Em họ nói: “Bây giờ sự nghiệp của chị phát triển không ngừng, sau này chắc chắn sẽ là ngôi sao lớn, là người phụ nữ quyền lực. Chị xem nhân vật bê đê chị đóng khí phách biết bao, bao nhiêu người gọi chị là Ngài Tĩnh đòi lấy chị đấy. Chị nên đi theo hướng đấy, già khú rồi đừng coi mình là em gái loli kute nữa. Chị tìm được ông anh rể dịu dàng săn sóc việc nhà như này là ổn đấy, chị lo việc nước ổng lo việc nhà. Ai quy định đàn ông nhất định phải dốc sức cho sự nghiệp ở bên ngoài, phụ nữ nhất định phải giúp chồng dạy con chăm sóc gia đình chứ, thời bây giờ khác rồi mà? Em chỉ hy vọng sau này cũng tìm được một cô vợ giỏi kiếm tiền, để không cần chịu quá nhiều áp lực nữa. Làm việc nhà chăm con các thứ em có thể san sẻ với vợ em mà!”

Gượm đã em họ, mấy câu mày nói vớ vẩn quá chị không biết nên chửi mày từ đâu.

Mày bảo trẫm đóng vai bê đê là thế nào?

Già khú còn tưởng mình là loli kute nghĩa là sao?

Với lại chí hướng của chú tân tiến bắt trend quá mẹ chú đã biết chưa?

Em họ lại hỏi: “Anh rể thật sự chỉ mới tốt nghiệp cấp 2 ạ? Có phải ở quê khó khăn nên không được học tiếp không? Hôm qua lắm bài tập quá ổng làm hộ em một đề thi thử môn Toán, lúc chấm được 145 điểm lận. Giáo viên dạy Toán khăng khăng bảo là em cóp bài, xách em lên bục giảng mắng em một trận. Buồn cười ở chỗ đứa cao điểm nhất lớp chỉ được 141 điểm, bài cuối chưa ai làm ra, em cóp của ai được?”

(Điểm max bên Tàu dao động từ 120-150 tùy môn)

Thằng nhóc này gọi anh rể thuận mồm gớm ghê.

Trẫm thích lắm.

Nhưng nhờ làm bài hộ còn nghiêm trọng hơn chép bài đấy, giáo viên mắng mày có oan đâu hở em…

Được 145 điểm Toán xịn thế nào nhỉ.

Trẫm nhớ lại ngày xưa.

Thành tích môn Toán suốt thời cấp 3 của trẫm hình như chưa bao giờ đến 120 điểm.

Nhưng trong giới học sinh ngành nghệ thuật, điểm của trẫm như thế đã là khá lắm rồi.

Hoàng thúc là học sinh giỏi đích thực đây này!

Còn tự học nữa!

Em họ nói: “Tại sao chị không cho anh rể đi thi đại học? Thời nay ông lão 60-70 tuổi còn tự đăng kí thi đại học được. Với trình độ của anh rể, chưa nói tới Thanh Hoa Bắc Đại, nhưng thi lọt tốp đầu là không thành vấn đề. Đến lúc đó để xem họ hàng nhà mình còn nói gì được nữa!”

Hay lắm, đề nghị này rất có tính xây dựng.

Tuy rằng vào đại học lúc 28 tuổi thì hơi muộn.

Nhưng trẫm không hề nghi ngờ.

Với IQ và năng lực học tập của Hoàng thúc.

Có lẽ học chính quy cũng chẳng cần đến 4 năm.

~*~

【 Chín 】 Người cổ hủ

Tuy rằng năng lực học tập siêu đỉnh của Hoàng thúc thể hiện ảnh tiếp thu tri thức khoa học hiện đại cực kỳ nhanh.

Nhưng tư tưởng của ảnh vẫn khá bảo thủ cũ kỹ.

Ví dụ như lên phố thấy gái đẹp mặc đồ dây lộ đùi.

Ảnh sẽ cố ý quay mặt đi không nhìn kẻo thất lễ.

Hoặc là dù thời tiết oi bức thế nào, ảnh cũng nhất quyết mặc quần áo dài tay.

Đến cả lúc tắm xong cũng không chịu mặc bộ đồ ngủ cổ xẻ V lộ ngực bó sát gợi cảm mà trẫm mua cho ảnh.

Vậy nên trẫm và Hoàng thúc đã về chung một nhà hơn ba tháng.

Đừng nói bum bà là bum cái nọ cái chai.

Trẫm còn chưa nhìn thấy ti Hoàng thúc nữa là.

Trẫm buồn tái tê.

Em họ tá túc nửa học kỳ, dì bé thấy việc học của nó nặng nề quá, nên thuê luôn một căn nhà gần trường, dọn đến ở rồi chăm sóc thằng bé.

Trẫm và Hoàng thúc lại quay về thế giới hai người ngọt ngào.

Tuy rằng là kiểu thế giới anh một phòng em một phòng.

Bởi vì tư tưởng cũ kỹ của Hoàng thúc cũng bao gồm.

Dù là ái tình cũng phải dừng lại trước lễ giáo.

Không được ngủ chung trước khi kết hôn.

ToT

Trẫm cảm thấy mình rất cần dạy lại Hoàng thúc.

Để tư tưởng của ảnh cũng bắt kịp thời đại như trình độ tri thức.

Trẫm cố ý chỉ vào một cô gái xinh đẹp mặc đồ dây lộ đùi trên phố, hỏi ảnh: “Anh có cảm thấy con gái mặc như thế ra ngoài là đồi phong bại tục không?”

Hoàng thúc vội vàng liếc mỹ nữ một cái, quay mặt đi nói: “Cái gọi là phong tục văn hóa cũng được hình thành từ ước định và các thói quen trước đó. Khi tôi giao chiến với người Đảng Hạng, phụ nữ Đảng Hạng cũng không mặc áo, để ngực trần như nam giới ra trận, dũng cảm thiện chiến. Tập tục của dân bên đó như thế, ai dám nói họ đồi phong bại tục mà tránh né không chiến đấu? Nếu người dân ở chỗ các em đều ăn mặc thế này, tôi chỉ có thể nhập gia tùy tục.”

Hay lắm.

Ở chỗ chúng em bạn trai bạn gái còn ngủ chung giường với nhau đó.

Mau nhập gia tùy tục đi anh!

Tóm lại Hoàng thúc cổ hủ nhưng chỉ cổ hủ với chính mình thôi.

Còn ảnh khoan dung với người khác lắm.

Cái này gọi là nghiêm túc kiềm chế chính mình, khoan hồng dành hết cho người.

Hay lắm luôn.

Ha ha, ha ha.

—— Cái gì, đằng ấy bảo đổi đề tài sượng trân quá hả, chuyện nhập gia tùy tục ban nãy còn chưa nói xong cơ mà?

Đây bắt buộc phải đổi đề tài đương nhiên là vì sau đó thì không có sau đó nữa á!

Chúng mình cứ bỏ chuyện tình cảm rối rắm qua một bên đã, tán gẫu về con đường phát triển sự nghiệp của trẫm trước đi.

Gần đây độ hot của trẫm tăng lên ầm ầm, rốt cuộc trẫm cũng nhận được vai nữ chính trong bộ phim truyền hình đầu tiên.

Cho nên dạo này trẫm khá bận rộn.

Thời gian ở bên Hoàng thúc ít đi, xem nhẹ cảm xúc của ảnh.

Một tối nọ, trẫm xiêu vẹo về nhà, mệt như con ki.

Thì phát hiện Hoàng thúc không ngồi dưới ánh đèn bàn đọc sách ngấu nghiến, rong ruổi trong đại dương tri thức như mọi khi.

Cũng không tắm rửa sạch sẽ chờ trẫm về nhà ngủ chung.

Ảnh quên cả bật bình nóng lạnh.

Trong phòng chỉ có bóng đèn đọc sách toả ánh sáng vàng tù mù.

Hoàng thúc ngồi trên chiếc sofa cho một người cạnh ban công, ngẩn ngơ nhìn những ánh đèn điểm xuyết như sao ngoài xa.

Quyển sách trong tay đã trượt tới đầu gối mà ảnh còn chưa phát hiện.

Trẫm thấy bóng dáng ngơ ngẩn cô đơn của ảnh, lòng chợt thót lên.

Chẳng lẽ mấy bữa nay trẫm bỏ bê ảnh, nên ảnh bắt đầu nhớ nhà rồi?

Trẫm nhào người về phía chiếc sofa đơn, quyết định dùng sức hút và sự dịu dàng của mình để khiến Hoàng thúc vui đến quên cả lưu luyến đất trời, không còn nhớ tới chuyện kia nữa!

Nhưng khi trẫm dẩu môi dí sát vào mặt Hoàng thúc đòi hôn.

Hoàng thúc lại còn quay mặt đi!

Thế này chắc chắn là có tâm sự rồi.

Trẫm chen mình vào sofa, kiểu cố nhét hai người vào chỗ cho một người ý.

Trẫm dán lên người Hoàng thúc, cọ cọ đầu lên vai ảnh tỏ vẻ dễ thương, hỏi bằng giọng sến rện: “Có chuyện gì vậy anh?”

Cây đèn đặt dưới đất chỉ chiếu sáng nửa mặt Hoàng thúc.

Hoàng thúc nhìn sâu vào mắt trẫm.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Hoàng thúc bỗng nhiên xoay người đè trẫm xuống!

Sau đó ấn trẫm trên chiếc sofa đơn, hôn điên cuồng ba phút!

Hạnh phúc tới quá đột ngột trẫm chưa kịp chuẩn bị gì cả!

Hoàng thúc ấn trẫm trên chiếc sofa đơn, hôn trẫm điên cuồng rất là ngôn cuồng quyến rũ trong vòng ba phút.

Có lẽ năm phút?

Hay là mười phút?

Rốt cuộc bao nhiêu phút thì trẫm không rõ lắm vì đoạn sau đầu óc trẫm hơi lú.

Hồi xưa lần nào hôn cũng là trẫm chủ động, mà chỉ giới hạn từ cổ trở lên thôi.

Không ngờ lúc Hoàng thúc chủ động lại rù quyến thế này.

Trẫm cảm thấy còn hôn vậy nữa chắc làm tới luôn cũng nên.

Nhưng trẫm bận rộn suốt cả ngày dài chưa tẩy trang chưa tắm rửa người toàn mồ hôi mồ kê. Người ta muốn để lại ấn tượng tốt cho Hoàng thúc trong lần đầu cơ hức hức hức…

Nhưng nếu trẫm cứ nhất quyết đòi đi tắm mà giờ nước nóng chưa bật nhỡ tắm xong lỡ hết không khí bỏ qua cơ hội thì biết làm sao đây bối rối quá…

Trẫm còn đang giằng xé nội tâm.

Hoàng thúc đã buông trẫm ra.

Hoàng thúc chống hai tay lên tay vịn sofa thành kiểu áp sofa.

Hoàng thúc tựa trán lên trán trẫm, chóp mũi chạm nhau hơi thở xao động, hỏi bằng giọng khàn khàn: “Chuyện này… Ở chỗ của em, có phải vô cùng bình thường, ai làm cũng được đúng không?”

Ừmmm tư thế với giọng nói này gợi cảm quá trẫm chịu hết nổi rồi.

Trẫm gật gật đầu, cảm thấy không đúng, lại lắc lắc đầu.

Lúc lắc đầu, trẫm cọ vào cằm Hoàng thúc.

Cằm Hoàng thúc cũng rất gợi cảm, ở giữa còn có một khe lõm mờ mờ.

Trẫm định sán lại gần cắn một cái, lại bị Hoàng thúc tránh đi.

Hoàng thúc giữ chặt mặt trẫm: “Nhưng với ta mà nói, nó vô cùng ý nghĩa…”

Ui giời lảm nhảm lắm thế làm gì cứ hôn là được!

Trẫm ôm choàng lấy cổ Hoàng thúc chuẩn bị hôn ảnh tiếp đến khi trời đất tối tăm.

Di động trong túi trẫm bỗng nhiên vang lên.

Tiếng chuông là chuông trẫm đặt riêng cho chị người đại diện.

Trẫm đành lưu luyến tạm tha cho Hoàng thúc để nghe điện thoại.

Chị người đại diện gọi cũng không có chuyện gì quan trọng, bả chỉ quan tâm hỏi thăm trẫm về muộn thế có an toàn không đã tới nhà chưa.

Quan tâm xong bả lại nói: “Chị quên bảo cô chuyện này. Chiều nay cái cậu đồng hương ở chùa Thiếu Lâm của cô tới đoàn phim thăm cô. Chị thấy cô quay một cảnh hỏng mười mấy lần đang bận quá nên không gọi cô nữa, cậu ta về trước rồi. Đúng rồi, cậu đồng hương của cô còn làm diễn viên thế thân trong cảnh võ nữa không? Không suy nghĩ tới việc ký hợp đồng với chị thật hả?”

Hóa ra chiều nay Hoàng thúc đến đoàn phim thăm trẫm à?

Hỏng mười mấy lần thì còn cảnh nào vào đây được nữa.

Chính là cảnh hôn của trẫm và nam chính rồi!

Á đù, Hoàng thúc hành động lạ lùng lâu như thế hóa ra là vì ghen!

Bị trẫm nhìn thấu tâm sự, Hoàng thúc xấu hổ quay mặt đi.

Hoàng thúc nhìn ra ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Ta biết ở chỗ của em chuyện này không có gì to tát… Mọi người ở đoàn phim đều khen em rất chuyên nghiệp… Ta chỉ nhất thời chưa quen được, nhưng lại cảm thấy không nên hạn chế em bằng chuẩn mực quy tắc thời cũ của ta… Xin em cho ta chút thời gian để tiếp nhận từ từ…”

Vẻ mặt với giọng điệu giằng xé nội tâm này.

Trái tim trẫm tan chảy vì ảnh rồi.

Thật ra biểu hiện hôm nay của trẫm cũng không đủ chuyên nghiệp.

Trong đầu trẫm chỉ nghĩ tới Hoàng thúc, nhìn nam chính đẹp trai mà hôn không nổi, nên mới diễn hỏng mười mấy lần.

Cuối cùng phải mượn góc máy hôn giả mới qua cảnh.

Trẫm nói với Hoàng thúc về lý luận diễn xuất, rồi lại giải thích cho ảnh hiểu “mượn góc” là thế nào.

Hơn nữa trẫm còn tự chứng minh cho ảnh bằng hành động thực tế rằng với trẫm chuyện này cũng rất có ý nghĩa, cũng đặc biệt, không phải làm với ai cũng được.

Cuối cùng trẫm cũng trấn an được Hoàng thúc.

Hoàng thúc đỏ mặt, nhìn trẫm bằng ánh mắt như nai con, nói: “Vậy nếu sau này lại gặp cảnh như thế… em có thể dùng cách này hết được không?”

Được được được em hứa em hứa, cái gì trẫm cũng hứa hết á.

Cùng lắm thì trẫm không nhận phim nào có cảnh tình tứ thân mật là được chứ gì!

Chờ tới khi trẫm say đắm lòng xuân mơ màng xao xuyến hẵng còn thòm thèm nằm trên giường gặm nhấm dư vị từ chuyện vừa rồi, trẫm mới tỉnh ra.

Tại sao trẫm lại dễ dàng mềm lòng hứa với Hoàng thúc là mình sẽ không quay cảnh thân mật nữa chứ.

Dựa vào việc trẫm mới quay cảnh hôn mà đã bị Hoàng thúc ấn lên sofa hôn điên cuồng 10 phút.

Nếu hôm nào trẫm quay cảnh giường chiếu nhiệt huyết, sau đó cố ý để Hoàng thúc thấy lúc đến thăm.

Có phải Hoàng thúc sẽ ấn trẫm lên giường bum bà là bum một đêm bảy lần không?

Tại sao trẫm không nghĩ ra sớm hơn!

Hay là ngày mai trẫm đi cửa sau với đạo diễn và biên kịch, xin xen thêm một cảnh nhỉ?

~*~

Tác giả có lời muốn nói:

Tại sao!

Tại sao ngoại truyện càng viết lại càng dài!

Chẳng lẽ bộ truyện này phải kết thúc ở chương 69 – một con số cực kỳ không trong sáng như thế ư!

[HẾT NGOẠI TRUYỆN 3]