*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trẫm cảm giác mình đang lơ lửng bay lên.
Nhưng ngay sau đó lại rớt xuống rất mạnh.
Đến lúc hoàn hồn trẫm mới phát hiện mình ngã vào lòng Hoàng thúc.
Mặt Hoàng thúc ở ngay trên mặt trẫm.
Hoàng thúc hoảng sợ quan tâm nhìn trẫm.
Chờ tí để trẫm váng đầu thêm một lát.
Trẫm yếu ớt ngã vào lòng Hoàng thúc lần nữa, chuẩn bị váng đầu thêm một lát để dê ảnh.
Quận chúa đột nhiên xồ tới!
Quận chúa nôn nóng lớn tiếng nói: “Thúc phụ, có phải người lại lén nghĩ thầm mong cô ấy biến thành con gái đúng không? Chẳng phải con đã bảo người nhất định không được nghĩ nữa sao?”
Toang, trẫm lại bay lên.
Lần này trẫm cũng lơ lửng tầm một phút rồi rơi xuống.
Trẫm từ từ tỉnh dậy, còn chưa kịp mở mắt thì đã nghe thấy Quận chúa nói: “Con cũng không biết phải giải thích với người thế nào, dù sao chỉ cần người thầm hi vọng cô ấy biến thành con gái, thì rất có thể cô ấy sẽ ngất xỉu rồi quay về nơi mà cô ấy đến. Người mà nghĩ nhiều là cô ấy không bao giờ quay về được nữa đâu! Nên người nhất định không được nghĩ!”
Trẫm lại bay lên.
Trẫm lại rơi xuống.
“Thúc phụ! Người nhất định phải khống chế bản thân đi! Đừng nghĩ về chuyện cô ấy biến thành con gái nữa!”
Trẫm lại bay lên.
Trẫm lại…
Trời địu mi nghĩ mình đang chơi đập chuột chũi đấy à mau ngậm miệng lại cho trẫm đừng nói nữa!
Ý chí của Hoàng thúc coi như vẫn còn khá kiên định ngoan cường.
Sau mấy lần đập chuột lặp đi lặp lại.
Hoàng thúc đã nắm bắt xong quy luật, thật sự khống chế được bản thân.
Trẫm không bay lên rớt xuống nữa.
Trẫm yên ổn nằm trong lòng Hoàng thúc.
Đúng ra trẫm phải tỏ vẻ thẹn thùng cảm thấy cực kì ngọt ngào hạnh phúc.
Nhưng trẫm lại không vui nổi.
Nếu thật sự giống phỏng đoán của trẫm và Quận chúa.
Nhờ ý chí mạnh mẽ của hai người tác động đồng thời.
Vì má trẫm kéo đầu kia, Hoàng thúc đẩy đầu này, nên linh hồn của trẫm mới có thể thoát xác.
Mà ban nãy mỗi lần Hoàng thúc suy nghĩ, hồn trẫm lại thoát xác một lần.
Điều đó chỉ có thể cho thấy.
Má không lúc nào là không đợi tôi trở về.
Má luôn mong nhớ khắc khoải liên tục, không bao giờ đứt đoạn.
Lúc này nắng còn chưa gắt, mặt trời vẫn đang ở đường chân trời.
Có lẽ mới hơn 5 giờ sáng.
Hơn 5 giờ sáng, má đang làm gì?
Ngủ kém như thế, hay là má lại trằn trọc cả đêm, thức trắng tới sáng rồi chăng?
Có phải má không kìm lòng được, nhớ về tôi suốt đêm, nhớ mãi không ngừng?
Trong lần nửa mê nửa tỉnh ngắn ngủi ở bệnh viện ấy, má nói, nhỡ có ngày má không còn, má mong tôi không trở thành kẻ không người chăm sóc như bệnh nhân phòng kế bên.
Vậy thì con cũng thế.
Con cũng không thể để má giống dì ở phòng bệnh bên đó được.
Con không thể để sau khi mất ba, má lại mất đi đứa con đã sống nương tựa bên má mười mấy năm, để lúc tuổi già má phải sống cô quạnh một mình suốt quãng đời còn lại.
Nếu con có thể trở về làm con ban đầu, thì má con mình lại tiếp tục sống nương tựa bên nhau.
Nếu không thể, vậy con sẽ vượt thời không về nhà bằng thân xác đàn ông hiện tại, ở kế nhà má, lặng lẽ chăm sóc má đến lúc má già. Như vậy cũng không tồi.
Ôi, không biết má có giỏi tưởng tượng đến độ nhận ra con không.
Nghĩ tới đây con còn thấy hơi kích động chờ mong.
Về phần không yêu ai được, không lấy ai nữa, thật ra cũng không quan trọng lắm.
Đã không có Hoàng thúc, có lẽ trẫm sẽ tiết kiệm được khoản chi phí phẫu thuật chuyển giới đắt đỏ.
Trẫm nói với Hoàng thúc: “Xin chàng nghĩ thêm lần nữa đi. Em phải quay về, bên ấy có người đang đợi em.”
Mặt Hoàng thúc gần trong gang tấc, ảnh nhìn vào mắt trẫm đăm đăm.
Trẫm thấy dường như trong mắt ảnh có 10 ngàn thằng người nhỏ đang đấu đá nhau dưới sóng cồn.
Nhưng trẫm không bay lên.
Hoàng thúc nhìn trẫm đăm đăm, hỏi: “Nếu ta không bao giờ nghĩ về chuyện đấy, phải chăng em sẽ không rời đi nữa không?”
Haizz, xem ra phải bắt đầu xài phương án số 2 vậy.
Má trẫm ở khu chung cư cũ, láng giềng trong khu toàn là người ở đấy mấy chục năm rồi, e là khó thuê nhà bên cạnh lắm.
Trẫm bò dậy khỏi lòng Hoàng thúc.
Trẫm cúi đầu tránh nhìn thẳng vào mặt Hoàng thúc, để ý chí của mình khỏi dao động vì bị sắc đẹp mê hoặc mê trai lú não.
Trẫm quay đầu nói với Quận chúa: “Đi thôi, cứ làm theo kế hoạch của đằng ấy vậy.”
Trẫm và Quận chúa ôm tấm da dê chứa chìa khoá giải mã, tính vượt thời không về nhà.
Hoàng thúc đang im lặng không nói gì ở đằng sau bỗng nhiên sải bước đuổi theo.
Hoàng thúc lướt qua trẫm, đi ra khỏi sân trước.
Hoàng thúc đứng ở cổng, trầm giọng quát về phía kho vũ khí: “Người đâu!”
Mười mấy binh lính võ trang đầy đủ rầm rập vây tới, xếp hàng chờ lệnh.
Hoàng thúc ra lệnh: “Đưa Quận chúa về phủ Quận chúa, cấm túc 10 ngày.”
Quận chúa không phục: “Con có làm gì sai đâu, thúc phụ dựa vào đâu mà cấm túc con?”
Đôi mắt lạnh lùng của Hoàng thúc đảo về phía cậu ta: “Dựa vào việc có mật báo viễn chinh 800 dặm từ kinh thành truyền về, con giấu riêng không báo cho Cô vương biết.”
Quận chúa bị Hoàng thúc lườm, chột dạ rén ngay.
Hoàng thúc lại nhìn về phía trẫm, nói: “Còn… cô gái này, đưa về sắp xếp chỗ ở trong phủ của Cô vương, mười người một đội thay phiên canh gác ngày đêm, không được lơ là.”
Trẫm cũng không phục: “Chàng muốn cấm túc cả em sao? Em chính là hoàng…”
Không không không, bề ngoài hiện giờ của trẫm là một cô gái, không thể tuyên bố công khai trước công chúng mình là hoàng đế được.
Hơn nữa dù trẫm có tuyên bố mình là hoàng đế, chưa chắc đám binh lính này đã tin.
Quận chúa hình như tính phản kháng bằng bạo lực.
Nhưng đánh giá lại chênh lệch lực lượng hai bên địch ta.
Hoàng thúc áp chế Quận chúa.
Mười mấy binh lính áp chế trẫm.
Thật ra một binh lính là đủ chặn trẫm rồi, số còn lại có thể đi hỗ trợ Hoàng thúc.
Quận chúa đánh giá xong, thức thời làm trang tuấn kiệt, từ bỏ ý nghĩ phản kháng.
Trẫm không đời nào ngờ rằng.
Từ kinh thành đến biên cương.
Trẫm lại bị Hoàng thúc cầm tù lần nữa.
Lần này chắc cú Hoàng thúc đã yêu trẫm hết lòng không kìm lại được!
Trẫm dám cá bằng hòn bi bên phải của mình!
Xem tình hình này, Hoàng thúc sắp không màng luân lý cấm kỵ vua tôi chú cháu giới tính để yolo yêu đương cho sướng đời đây!
Cuối cùng màn Cầm tù play có ngày hai lần có ngày ba lần cũng sắp bắt đầu rồi sao?
Hoàng thúc mang trẫm về vương phủ, nhốt trẫm vào phòng tối.
Nhưng không bắt đầu màn ba lần một ngày ngay.
Bởi vì bây giờ Hoàng thúc rất bận.
Hoàng thúc còn phải xử lý một đống việc khẩn cấp trong quân ngũ.
Hoàng thúc lệnh cho toán lính canh chừng trẫm cho kĩ, còn ảnh thì chạy đi làm chính sự đã.
Trẫm cảm thấy có lẽ Hoàng thúc khá thẹn thùng bảo thủ, không thể hú hí giữa ban ngày, nên chuẩn bị bao giờ tối trời lại quay về ba lần một đêm.
Trẫm ngồi xổm trong phòng tối, chờ tới đêm Hoàng thúc về để ba lần một… À không, là lòng nóng như lửa đốt trầm tư nghĩ cách thoát thân.
Trẫm trầm tư suy nghĩ hồi lâu, đi đến cạnh cửa, thử gõ lên ổ khoá xem khoá có chặt không.
Tay trẫm vừa đụng tới then cửa, cửa bỗng tự mở ra!
Quận chúa đứng ngoài cửa, lính gác nằm tứ tung ngang dọc khắp nơi đằng sau cậu ta.
Quận chúa làm động tác phẩy tóc mái hất đầu kinh điển của cậu ta: “Tớ chỉ đánh không lại chú tớ thôi, chứ mấy binh tốt lâu la này mà đòi cản được ông đây á?”
Quận chúa kéo trẫm chạy ra ngoài: “Đi, nhân lúc chú tớ không ở trong thành, tụi mình mau xuyên không về thôi!”
Trẫm cảm thấy ý mà, chuyện xuyên không vội gì ngày một ngày hai.
Dù sao cỗ máy thời gian luôn ở yên đấy, nó có tự vượt thời không được đâu.
Hoàng thúc cũng không thể cầm tù trẫm cả đời.
Chi bằng chờ tối nay Hoàng thúc về ba lần một đêm đã, rồi mai mình lại vượt thời không nhé?
Vậy là trẫm hoàn toàn không còn tiếc nuối gì nữa!
Đáng tiếc Quận chúa hoàn toàn không hiểu những cảm xúc mâu thuẫn phức tạp tinh tế sâu sắc trong lòng trẫm.
Quận chúa kéo trẫm nhảy tường nhà Hoàng thúc ra ngoài.
Sau đó bọn trẫm chạy một mạch như điên, tìm thấy con ngựa đã được chuẩn bị sẵn ở góc đường.
Quận chúa đẩy trẫm lên ngựa, rồi cậu ta tự ngồi đằng sau trẫm.
Quận chúa nói: “Hề hề, không có chú tớ, rốt cuộc tớ cũng có thể cưỡi chung ngựa với gái một lần!”
Quận chúa cưỡi ngựa đưa trẫm chạy như bay khỏi thành.
Chạy như bay một hơi mấy chục dặm.
Sa mạc dần xích lại gần, cát vàng ngút tầm mắt.
Cỗ máy thời gian của anh chàng hong gió được giấu trong một khe núi xó xỉnh khó phát hiện.
Tạo hình của cỗ máy thời gian này vô cùng cổ xưa.
Trông nó như một cái… tủ quần áo kiểu cổ đỏ rực.
Quận chúa đắc ý nói: “Ý tưởng thiết kế này không tồi đúng không? Chế tạo máy thời gian như đồ dùng của dân cổ đại, hoàn toàn không khiến người thời xưa nghi ngờ, ngụy trang hoàn hảo luôn đúng không? Hình như còn làm bằng gỗ điều nhuộm, quý lắm đấy!”
(Điều nhuộm hay còn gọi là điều màu, cà ri là một loài cây bụi hay cây gỗ nhỏ thuộc họ Điều nhuộm.)
Trẫm phải sửa lại lời cậu ta.
Đầu tiên, loại đồ nội thất gỗ điều nhuộm khắc hoa này tới triều Minh-Thanh mới lưu hành. Với người dân thời bây giờ, nó cũng giống sofa nệm cao su ô tô máy bay, đều là những thứ của nợ tương lai chưa ai thấy bao giờ, cũng không khác nhau về mặt bản chất là bao.
Tiếp theo, một cái tủ quần áo bằng gỗ điều nhuộm khắc hoa bỗng dưng xuất hiện trong khe núi giữa sa mạc, ngụy trang kiểu này chả hợp lý tẹo nào, mà thật sự rất nổi bật ấy ok?
Trẫm không có sức cà khịa logic kì quặc của tụi con trai khoa tự nhiên nữa.
Quận chúa dỡ miếng da dê xuống khỏi lưng ngựa.
Quận chúa bước tới ấn mấy cái lên hoa văn trên cửa tủ, tấm ván gỗ dịch ra, để lộ màn hình và giao diện thao tác bên dưới.
Quận chúa hưng phấn nói: “Chỉ cần nhập mã giải khoá vào, qua phần chứng thực là khởi động được á! Tụi mình có thể về hiện đại rồi!”
Một tiếng sau.
Rốt cuộc nhập xong quả password hơn ngàn kí tự.
Quận chúa kích động ấn nút Enter.
Nhập sai mật mã, chứng thực thất bại, hệ thống sắp tự động đóng, 54321…
Đôi tay giơ da dê suốt một tiếng làm giá đỡ bằng thịt người của trẫm quăng thẳng tấm da dê xuống mặt đất.
Quận chúa xấu hổ gãi đầu: “Nhập thủ công bao nhiêu ký tự như thế, sai là khó tránh mà, ha ha… Thử lại lần nữa đi! Lần này chuyển qua gái gõ, tớ giơ cho gái!”
Quận chúa chủ động nhặt tấm da dê lên, mở hai tay căng tấm da dê làm giá đỡ cho trẫm.
Trẫm đối chiếu đống chữ trên da dê, gõ từng tí một.
Tốc độ gõ của trẫm còn không bằng Quận chúa.
Cho nên lần này tốn gần hai tiếng.
Nhập xong trẫm cũng hơi căng thẳng, ấn nút Enter thật cẩn thận.
Nhập sai mật mã, chứng thực thất bại, hệ thống sắp tự động đóng, 54321…
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Trẫm từ bỏ cuộc chơi!
Thà trẫm về ba lần một đêm với Hoàng thúc còn hơn!
Tác giả có lời muốn nói:
Hồi xưa ở chương nào đấy, có một em gái bảo: Mỗi lần tưởng sắp lộ tẩy rồi, ai dè chương sau vẫn chưa lộ; mỗi lần tưởng sắp hết truyện, thế mà chương sau vẫn chưa hết.
Đọc chương trước có phải em tưởng trẫm sắp xuyên không luôn òi đúng không? Thật ra chương này vẫn chưa xuyên đấy! Kịch bản nó là zị đó!
Nhưng sắp hết truyện là đúng òi đó, còn 3 chương phần chính với 2 chương ngoại truyện nữa.
[HẾT CHƯƠNG 60]