Trẫm Là Một Hôn Quân Như Thế

Chương 6: Nhồi máu cơ tim




Lúc này, ở kế trẫm, một giọng âm u xen vào: “Bệ hạ đã tự thân ra ngoài chào đón, mà chỉ thấy Quận chúa chứ không thấy Lũng Tây vương, hay là Lũng Tây vương tôn quý đây còn cao giá hơn bệ hạ?”

Là Tể tướng.

À suýt quên trẫm và Tể tướng mới là một phe.

Quận chúa đương nhiên chung phe với ông chú của nàng ta rồi.

Trẫm không nên nắm tay Quận chúa lưu luyến không rời mãi thế này.

Ánh mắt Tể tướng nhìn đã biết là chất chồng ghen tuông.

Trẫm cảm thấy lưng mình lạnh toát.

Quận chúa không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Chẳng phải đêm qua Tể tướng bỗng dưng đưa tin nói thúc phụ đưa hai ngàn kỵ binh vào kinh, e là sẽ tấn công kinh thành sao? Cho nên cả đêm qua thúc phụ phải phái chúng tướng sĩ lùi binh lại 70 dặm, đóng quân tại Tây An. Vì sợ bệ hạ uổng công chờ đợi, nên người mới lệnh cho ta tới yết kiến trước.”

Tể tướng nói: “Quân đội Lũng Tây kiêu dũng thiện chiến, vậy thì cận vệ dưới trướng Lũng Tây vương chắc hẳn càng là bậc tinh nhuệ của tinh nhuệ. Hai ngàn kỵ binh, mười ngàn cấm vệ binh chưa chắc đã chặn nổi, thần lo lắng không đúng hay sao?”

Hai người bắt đầu lời qua tiếng lại cãi cọ lẫn nhau.

Trẫm lên tiếng ba phải: “Được rồi được rồi, trẫm biết chư vị ái khanh đều yêu quý trẫm, đừng làm tổn thương hòa khí chỉ vì chuyện này. À đúng rồi, đi đi về về lại phải bôn ba hơn trăm dặm, không biết khi nào mới có thể gặp được Hoàng thúc đây?”

Quận chúa nói: “Thúc phụ đã xuất phát từ giờ Sửu, đi nhanh thì một canh giờ là tới Tân An, chắc hẳn sắp tới lúc về kinh rồi ạ.”

(Giờ Sửu: 1-3 giờ sáng)

Hóa ra Lũng Tây vương còn dậy sớm hơn cả trẫm.

Tâm lý trẫm cân bằng rồi.

Trẫm nhìn thấy Tể tướng nhíu mày.

Trẫm đoán anh ta lại bắt đầu suy ngẫm cân nhắc về mấy lời Quận chúa vừa nói.

Có người nhọc lòng thay trẫm sướng ghê.

Trẫm cảm thấy thật là yên tâm.

Dù gì Tể tướng đáng tin cậy hơn trẫm nhiều.

Vì thế trẫm đỡ tay Quận chúa: “Nào nào nào, đừng đứng trơ ở đây hứng gió nữa, lạnh lắm. Lên kiệu xe của trẫm đi, trên xe có lò sưởi, lên kể trẫm nghe những chuyện muội đã trải qua mấy năm qua ở Tây Bắc nào.”

Quận chúa khinh khỉnh liếc xuống nhìn trẫm: “Bệ hạ lạnh à? Lạc Dương ấm áp hơn Tây Bắc nhiều.”

Quận chúa chỉ mặc một lớp áo mỏng dưới khôi giáp.

Trẫm cảm thấy trẫm lại bị coi thường.

Để chứng minh khí khái nam tử của trẫm, trẫm quyết trả bất cứ giá nào.

Trẫm đứng hứng gió lạnh, bàn chuyện nhà với Quận chúa.

5-6 giờ sáng ngày mùa Đông, trời mới tờ mờ sáng.

Thời buổi này còn chưa có hiệu ứng nhà kính, trái đất chưa nóng lên nên thời tiết lạnh theo một kiểu rất tự nhiên.

Trẫm cảm thấy trẫm sắp chết lạnh.

Chờ tầm nửa tiếng, Lũng Tây vương đã quay lại.

Lũng Tây vương còn tùy hứng hơn Quận chúa, chỉ mang tổng cộng 4 người theo.

Trẫm ngước nhìn bốn người bốn ngựa đang chạy như bay từ nơi xa đến.

Ai nấy đều có vóc dáng khỏe mạnh, thần thái hừng hực, khả năng cưỡi ngựa vừa tinh vi vừa bắt mắt.

Không ai là ông chú trung niên béo ú mặt xám mày tro cả.

Chẳng lẽ lại là chiêu trò gì của Lũng Tây vương?

Bốn người dừng lại cách trẫm 10 trượng.

(10 trượng = 33,33m)

Họ cũng giống Quận chúa, đều mặc giáp nhẹ hộ thân, không đội mũi giáp, bội kiếm đeo bên hông.

Khôi giáp của bốn người trông na ná nhau, chiều cao vóc dáng cũng từa tựa, đều là các anh tre trẻ vai rộng chân dài cao ráo đẹp trai.

Còn mặc đồng phục cơ đấy.

Muốn biết hiệu quả ra sao mời xem đội Vệ binh Quốc gia để biết thêm chi tiết.

Đội hộ vệ mà Lũng Tây vương lựa chọn đẹp mắt đáo để.

Đặc biệt là anh thứ hai từ trái sang, trẫm liếc ảnh mấy cái từ xa.

Đệch, đúng gu trẫm luôn.

Trái tim thiếu nữ của trẫm bắt đầu thình thịch xốn xang loạn xạ.

Trẫm cân nhắc, liệu có thể thương lượng với Hoàng thúc xin ảnh về làm hộ vệ bên cạnh trẫm được không?

Chỉ là một anh hộ vệ thôi, chắc hẳn Hoàng thúc sẽ không bủn xỉn đâu.

Cùng lắm thì trẫm đổi ngôi vị hoàng đế cho gã là được!

Trẫm chính là kiểu người thích mỹ nhân không thích giang sơn vậy đấy.

Mấu chốt là mỹ nhân này xứng đáng mà.

Trẫm thấy ảnh đi về phía trẫm, trái tim thiếu nữ của trẫm đập dồn dập đến nỗi sắp nhồi máu cơ tim.

Lần đầu tiên nhìn thấy Ngô Ngạn Tổ bằng xương bằng thịt ngoài đời, trẫm cũng không kích động đến mức này.

Có điều dù trẫm vời ảnh tới, trẫm cũng chẳng thể làm gì.

Bây giờ trẫm là thân nam nhi.

Nghĩ đến đây, trẫm lại cảm thấy ảo não phiền muộn.

Hỡi ôi tạo hóa trêu ngươi.

Dù sao tất cả đều là hư cấu, tại sao trẫm không thể xuyên thành Nữ hoàng cơ chứ.

Vậy thì trẫm có thể quang minh chính đại thu hết những mỹ nhân trẫm ưng mắt vào hậu cung rồi A rồi B rồi C.

Càng không cần lo lắng về vấn đề không sinh được con trai.

Trẫm có thể tự sinh.

Trẫm âm thầm não nề phiền muộn ảo tưởng trong đầu.

Mỹ nhân sắp chạy tới trước mặt trẫm đến nơi.

Mỹ nhân hất vạt áo quỳ một gối trước trẫm.

Mỗi một động tác của mỹ nhân đều đẹp trai ngoài vũ trụ vượt thời gian.

Trẫm cảm thấy có khi chính vì mỹ nhân đẹp trai quá nên trẫm mới xuyên về chốn này.

Chỉ bằng động tác quỳ một gối này, trẫm đã tự thẩm được một câu chuyện dài 100 nghìn chữ về tình yêu giữa Nữ hoàng và vị tướng quân luôn trung thành chiều chuộng nàng.

Tiếc thay trẫm không phải là Nữ hoàng.

Sau đó mỹ nhân nói: “Sắc phong của thần là Quận vương Lũng Tây, đại diện Hành quân trường sử Lũng Tây, đại diện quan sát sử Lương Châu…”

(Hành quân trường sử: tên một chức quan. Đây là tên quan cao cấp dưới thời Tào Tháo, được giao phục trách công việc quản lý trại hành quân.

Quan sát sử: tên một chức quan cổ đại, ban đầu gọi là Thải Phóng Sử, Liêm xa chính sử, Liêm sử, Liêm tra. Dưới thời Đường Huyền Tông, ban đầu đây là một chức quan giám sát, gần giống ngự sử, sau thành chức quan chính thức quản quân sự.)

Đoạn sau còn một tràng danh hiệu dài dằng dặc trẫm không nghe rõ.

Trẫm cũng không có lòng nào để nghe.

Trẫm đang choáng váng vì chất giọng trầm ấm của mỹ nhân.

Không không không, không phải trẫm choáng váng vì giọng mỹ nhân trầm ấm quyến rũ quá đâu.

Trẫm choáng là vì nội dung do chất giọng trầm ấm quyến rũ của mỹ nhân truyền tải.

Mỹ nhân nói ảnh là Quận. Vương. Lũng. Tây.

Hoàng thúc ơi, sao chú trẻ thế?

Mười mấy năm trước chú mặc quần hở đũng đi mở mang bờ cõi à?

Không không không, giờ không phải là lúc xoắn quẩy về chuyện hồi lao ra mảnh đất phía Tây Hoàng thúc có mặc quần hở đũng không.

Vấn đề chính yếu lúc này là mỹ nhân mà trẫm ưng mắt lại là Hoàng thúc của trẫm.

Không không không, đây cũng không phải vấn đề chính yếu.

Vấn đề chính yếu là mỹ nhân trẫm ưng mắt là đàn ông, mà trẫm cũng là đàn ông.

Không không không, đây vẫn không phải vấn đề chính yếu.

Vấn đề chính yếu là mỹ nhân mà trẫm ưng mắt muốn lật ngôi vua của trẫm.

Không không không, cái này vẫn không phải vấn đề chính yếu.

Vấn đề chính yếu hơi bị nhiều trẫm hơi lú rồi.

Trẫm thấy choáng váng cả người.

Trẫm chỉ ngơ ngác nhìn mỹ nhân… à không, Hoàng thúc đang quỳ trên mặt đất.

Hoàng thúc quỳ dưới đất cũng ngẩng đầu lên nhìn trẫm.

Bị ảnh nhìn như thế, trẫm lại càng choáng váng.

Trẫm cảm thấy bây giờ trẫm bị nhồi máu cơ tim thật rồi.

Quận chúa đứng cạnh trầm giọng gọi trẫm một tiếng “Hoàng huynh”.

Trẫm quay sang, nhìn nàng ta với vẻ mặt đần thối.

Quận chúa nhìn trẫm một tí, lại ngó Lũng Tây vương đang quỳ dưới đất một tẹo.

Chắc Quận chúa đứng lâu nên mỏi, nàng ta vặn cổ, tiếng răng rắc vang rền.

Vẻ mặt của Quận chúa như thể đang nói “Còn không cho chú của bà đứng dậy thì đừng trách bà không khách khí với mi trước mặt mọi người”.

Trẫm để Hoàng thúc quỳ lâu quá.

Quận chúa tưởng trẫm cố ý ra oai phủ đầu với Hoàng thúc.

Trẫm đang nghẹn ngào đến mức sắp nhồi máu cơ tim đến nơi, còn phải rưng rưng nuốt nỗi oan khuất không thể giãi bày này xuống.

Ban nãy trẫm vừa tự tay đỡ Quận chúa dậy.

Thân phận của Lũng Tây vương cao hơn Quận chúa, còn là trưởng bối của trẫm, trẫm đương nhiên càng nên dìu ảnh dậy.

Vì thế trẫm đi mấy bước về phía Hoàng thúc.

Phải nói là tư thế quỳ của Hoàng thúc đẹp hết sảy.

Quỳ lâu như vậy mà không nhúc nhích gì, đến cả đôi tay đang giơ cao kia cũng chẳng run rẩy tẹo nào, quả là dáng như cây tùng.

Rất muốn ngắm ảnh quỳ thêm 500 năm nữa.

Không không không, trẫm sẽ không để ảnh quỳ 500 năm thật đâu.

Trẫm cũng không nỡ.

Vì thế trẫm mau mắn đi tới nắm tay ảnh đỡ ảnh dậy.

Trẫm sờ vào tay Hoàng thúc.

Tay Hoàng thúc ấm quá.

Còn ấm hơn tay Quận chúa gấp trăm lần.

Nếu nhiệt độ cơ thể của Quận chúa là 37 độ.

Vậy thì nhiệt độ cơ thể của Hoàng thúc phải là 3700 độ.

—— Đây chỉ là biện pháp tu từ thôi đừng nghiêm túc quá.

3700 độ thì đến đá hoa cương còn nóng chảy.

Trái tim thiếu nữ của trẫm đương nhiên cũng nóng chảy.

Lúc này trẫm lại nhớ tới một người.

Trẫm cảm thấy chỉ có ẻm mới thực sự hiểu được tâm trạng của trẫm.

Lòng trẫm hướng về em Tĩnh.

Tác giả có lời muốn nói:

Mấy chị nọ theo phe Tể tướng với Quận chúa đều đần mặt ra òi đúng không?

Truyện này đúng là yolo thế đấy, quẩy tung nóc luôn~

[HẾT CHƯƠNG 6]