*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh giai lính gác muốn đồng hành với trẫm trong chuyến lữ hành yolo này.
Trẫm chỉ vào bộ áo giáp anh chàng đang mặc và cây kích dài anh ta đang cầm: “Không phải huynh còn đang đi làm… đang trong ca gác sao? Bỏ đi luôn cũng không sao hả?”
(Kích, một loại vũ khí lạnh trong thời cổ của Trung Quốc.)
Lính gác trong hoàng cung cũng được coi là công việc ổn định trong biên chế mà?
Bảo nghỉ là nghỉ luôn á?
Anh giai lính gác nói: “Sắp đến lúc đổi ca gác vào giờ Tỵ rồi, chỉ chốc nữa thôi, nàng chờ một lát nhé.”
Để viết vội cho xong kết truyện, có lẽ tác giả lại mở bàn tay vàng lung tung đây.
Anh giai lính gác vừa dứt lời, đội chính đội cấm vệ đã dẫn một tốp lính tới thay ca.
(Đội chính: chức quan cơ bản trong quân đội thời cổ đại.)
Anh giai lính gác thay ca, đi sang một bên xin đội chính cho phép.
Vẻ mặt của đội chính ra chiều kinh ngạc kích động, hai người xô đẩy nhau, không biết đang nói gì. Đội chính vỗ vỗ vai anh giai lính gác, hai người còn trao nhau một cái ôm thắm tình anh em.
Anh giai lính gác chạy về nói với trẫm: “Đội chính đại ca là đồng hương của tôi, luôn chăm sóc tôi. Huynh ấy cũng vô cùng ngưỡng mộ Lũng Tây vương, cũng có chí muốn ra chiến trường kiến công lập nghiệp. Nghe nói tôi muốn đi theo dưới trướng ngài, huynh ấy còn ước được đi chung với tôi đó! Huynh ấy đã cho phép tôi nghỉ dài hạn về quê thăm người thân hai tháng. Nếu Lũng Tây vương sẵn lòng nhận tôi về dưới trướng, thì đại ca sẽ lo liệu chuyện sau này cho tôi! Chúng ta đi thôi!”
Cái quái gì thế? Dù gì cũng là lính gác trong hoàng thành, qua loa như vậy cũng được à?
Thôi kệ, dù sao đây cũng là một quyển truyện xàm le phi logic.
Đừng để ý đến chi tiết này nữa.
Tóm lại là anh giai lính gác đổi ca xong thì đi với trẫm.
Anh giai lính gác về ký túc xá tập thể gói ghém một tay nải nhỏ.
Sau đó anh chàng đưa trẫm đến chợ phía Tây mua hai con ngựa một chiếc xe, cộng thêm một xe thóc lương khô.
Không thể không nói, đưa anh giai lính gác đi xa chung là một sự lựa chọn sáng suốt.
Đáng tin cậy hơn để trẫm đi một mình nhiều.
Giờ trẫm có xe ngựa, có người đánh xe, có cả vệ sĩ.
Anh giai lính gác còn biết nhóm lửa nấu cơm.
Thời buổi này quán trọ có phải khách sạn 5 sao đâu mà xách túi vào ở luôn có tiền là được mua gì cũng có.
Trên đường, bọn trẫm còn gặp sơn phỉ giặc cỏ cướp bóc mấy lần, may mà có anh giai lính gác võ nghệ cao cường ở đây.
Nên trẫm mới có thể bình an sống sót tới được Lũng Tây để tìm Hoàng thúc.
Ngoài một lần có bà chúa sơn trại ưng ý anh giai lính gác muốn cướp anh chàng về làm chồng trên phố núi của mình.
Thì mọi chuyện khác đều khá là thuận lợi.
Trẫm không kể nhiều về những chi tiết này nữa.
Kẻo lại có người hoài nghi trẫm ngầm ưu ái anh giai lính gác cố ý thêm đất diễn cho nam phụ số 3 này để ảnh trèo lên đầu nam phụ số 2 thậm chí còn mơ ước vị trí nam chính.
Vấn đề duy nhất là.
Buổi sáng sau hôm rời khỏi thành Lạc Dương.
Trẫm rửa mặt xong ra ngoài ăn bữa sáng.
Hai mắt anh giai lính gác trợn tròn thô lố. Anh chàng chỉ vào trẫm: “Bệ bệ bệ bệ bệ…”
Tam quan của anh giai lính gác cũng nát rồi.
Trẫm hoá trang chỉ vì hai mục đích.
Một là giấu trời qua biển trốn khỏi tai mắt kẻ khác, hai là làm đỏm cho Hoàng thúc ngắm.
(Giấu trời qua biển/ Man thiên quá hải: 1 trong 36 kế. Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn.)
Bây giờ trẫm đã chạy khỏi Lạc Dương, không cần trốn tránh tai mắt ai nữa.
Hoàng thúc cũng không ở đây, trẫm làm đỏm ảnh cũng không ngắm được.
Chẳng lẽ trẫm còn mang theo một đống đồ trang điểm lên đường?
Sau khi vỡ hết tam quan.
Anh trai lính gác mới nhớ ra chuyện quan trọng.
Anh giai lính gác lo lắng nghiêm túc nói: “Thân thể bệ hạ đáng giá vạn vàng, chỉ mang một hộ vệ làm sao mà được? Nhỡ đâu gặp nạn trên đường, vi thần có tan xương nát thịt cũng không đền nổi! Vi thần vẫn nên hộ tống bệ hạ về kinh, phái thêm nhiều người bảo vệ bệ hạ cho thỏa đáng ạ!”
Đương nhiên trẫm không thể quay về rồi.
Trẫm mà về thì khỏi đi được nữa.
Trẫm đành phải tiếp tục nói bừa nói phứa: “Trẫm đành kể thật cho ngươi biết vậy, sóng ngầm trong cung mãnh liệt, có kẻ rắp tâm hại người mưu đồ soán vị. Kẻ đó đã khống chế kinh thành, trẫm phải cải trang mới thoát được kiếp nạn này trong gang tấc. Chẳng thế thì lý gì trẫm lại hạ mình giả làm con gái? Hiện giờ trẫm đang định đi đến chỗ Hoàng thúc xin cầu viện binh, bây giờ quay về khác nào chui đầu vô lưới?”
Anh giai lính gác kinh hãi: “Cái gì? Ai mà lại đại nghịch bất đạo như thế, dám gây bất lợi cho bệ hạ! Lũng Tây vương nước xa không cứu được lửa gần, chi bằng chúng ta tới nơi gần đây nhất là Thiểm Châu, thứ sử chắc chắn sẽ giương cờ giúp vua! Tới lúc đó bệ hạ hô hào ra lệnh, bao vây tấn công mọi phía. Dù nghịch tặc kia có khống chế được kinh thành cũng khó lòng trụ lâu!”
Anh giai lính gác nói chuyện logic như thế, trẫm khóc không ra nước mắt.
Truyện xàm thì xàm cho trót có được không ạ.
Trẫm nói: “Người này có thế lực mạnh, vây cánh khắp nơi, nào ai biết được thứ sử Thiểm Châu có phải là tâm phúc của hắn không? Ngay cả những kẻ trong cung còn bị hắn thu phục mua chuộc kia mà. Bây giờ ngoài Hoàng thúc ra, trẫm không thể tin ai cả. Để tránh tai mắt kẻ khác, dọc đường trẫm vẫn sẽ giả gái.”
Anh giai lính gác nhíu chặt mày: “Thì ra là thế, vi thần đã biết người bệ hạ nói tới là ai rồi. Bệ hạ đối xử chân thành tin tưởng giao trọng trách cho hắn, không ngờ hắn lại có mưu đồ phản nghịch, quả là uổng chức đại thần!”
Bình tĩnh anh ơi, ý anh không phải là Tể tướng đấy chứ?
Tể tướng là trung thần yêu trẫm rất đỗi đậm sâu đó đừng nghĩ oan cho anh ta mà!
Trẫm chỉ thuận miệng bịa bừa thế thôi!
Thôi kệ vậy, bao giờ tới Tây Bắc trẫm sẽ giải thích với anh giai lính gác rằng tất cả chỉ là một sự hiểu lầm máu chó mà thôi.
Tuy rằng anh giai lính gác đã nát tam quan.
Nhưng anh chàng vẫn là một thanh niên tốt chính trực quả cảm trung thành đáng tin cậy.
Anh giai lính gác lặng lẽ nhặt hết tam quan tan nát xủng xoẻng của mình, tự an ủi bản thân: “May mà mình kích động nhất thời đi theo bệ hạ, kẻo không nếu để bệ hạ lặn lội đường xa một mình, thì quả thực không dám tưởng tượng. Có lẽ đây là ý trời, là vận mệnh soi lối cho mình đi theo bảo vệ bệ hạ đây…”
Trẫm cũng cảm thấy lý do này không tồi.
Bổ sung được khiếm khuyết trong logic của quyển truyện này.
Anh giai lính gác điều khiển ngựa, trẫm ngồi xe.
Bôn ba ngày đêm, màn trời chiếu đất, trèo đèo lội suối, vượt núi băng đèo.
Đi suốt mười ngày, rốt cuộc cũng tới Lan Châu – nơi tiếp giáp với lãnh thổ Đảng Hạng, chỗ đóng quân của Hoàng thúc.
Lan Châu này chính là Lan Châu thời hiện đại.
Lạc Dương kia cũng là Lạc Dương của bây giờ.
Đi tàu hỏa sơn xanh một đêm là tới.
Ấy vậy mà trẫm phải mất tận mười ngày.
Xe còn xóc u ám đất trời thấy ông bà ông vải luôn.
Ôi cái thời phong kiến lạc hậu cổ hủ khoa học kỹ thuật đình trệ này.
(Tàu hỏa sơn xanh: là loại tàu hỏa hoạt động trước những năm 90 của thế kỉ trước, xe kiểu siêu cũ, có toa, không điều hòa, nên giá vé cũng rất rẻ. Loại tàu xanh lá này từng là chủ lực của ngành vận chuyển khách đường sắt của Trung Quốc.
Lan Châu cách Lạc Dương 987,8km.)
Bây giờ trẫm không thể để lộ thân phận của mình được.
Anh giai lính gác chỉ là một nhân vật vô danh tiểu tốt.
Muốn gặp thẳng Hoàng thúc có vẻ hơi khó.
Trẫm quyết định đi tìm Quận chúa trước.
Trẫm nghe ngóng được Quận chúa ở trong một phủ đệ riêng tại Lan Châu.
Trẫm vừa tới phủ Quận chúa trò chuyện mấy câu với anh giai lính gác —— mình gọi anh này là anh gác Quận đi.
Anh gác Quận lập tức nói: “Cô là Thanh Li cô nương phải không? Quận chúa cố ý ra lệnh, nếu mấy hôm nay có cô gái trẻ xinh đẹp nào lặn lội đường xa tới đây, thì lập tức tới quân doanh báo cho ngài ấy. Cô xem, Quận chúa còn vẽ tranh tả cô nữa này!”
Trẫm nhìn lướt qua bức tranh anh gác Quận giơ ra.
Lại là một kiệt tác hội họa xoáy sâu tâm hồn.
Nhìn cái này mà nhận ra nổi thì trẫm công nhận đằng ấy có đôi mắt tinh như cú vọ chiếu ra tia X quang.
Anh gác Quận cười ha hả: “Chưa có cô gái trẻ xinh đẹp nào tới tìm Quận chúa cả, cô là người đầu tiên. Thấy cô mệt mỏi rã rời như vừa bôn ba đường xa, chắc chắn không sai vào đâu được. Giờ Quận chúa đang đóng quân ở ải Kinh Ngọc cách thành 60 dặm về phía Tây, nhanh nhất cũng phải tới mai ngài ấy mới về được. Cô nương cứ vào phủ nghỉ ngơi cho lại sức đã.”
Trẫm vừa trải qua một chuyến tàu xe chậm rì suốt mười ngày.
Chưa được ngủ nghê miếng nào tử tế.
Cũng không thay quần áo được.
Càng chưa tắm táp gì luôn.
Nghe mà đau ở chứng OCD vậy đấy.
Trẫm sung sướng ngâm nước ấm tắm táp trong phủ Quận chúa, ngả đầu lên giường.
Tính ngủ tới khi nào đất trời u ám mặt trời mặt trăng tắt lịm.
Trẫm đang ngủ dở chừng thì bị ai đấy lay dậy.
Ngoài kia đất trời u ám mặt trời mặt trăng tắt lịm —— còn chưa tới bình minh.
Trẫm buồn ngủ gật gà gật gù không mở mắt ra nổi, chỉ nghe thấy Quận chúa vui vẻ hơn hớn nói: “Mật báo viễn chinh 800 dặm từ kinh thành đưa tin bệ hạ mất tích rồi, thế là tớ biết ngay chắc chắn gái đang tới tìm tớ! Đi, tớ đã chuẩn bị xong xuôi cho gái rồi, tụi mình cùng xuyên không chung đi!”
Trẫm không tới tìm bạn đâu bạn nhé?
Trẫm tới tìm Hoàng thúc đó!
Quận chúa lôi trẫm ra khỏi chăn, đòi kéo trẫm đi xuyên không giữa đêm hôm tối thui.
Trẫm vội vàng kéo cậu ta lại.
Trẫm kể trải nghiệm xuyên không hai lần trong mộng cho Quận chúa nghe.
Chắc trẫm không cần dùng cỗ máy thời gian để vượt thời không bằng da thịt đâu, có lẽ trẫm xuyên không về bằng hồn phách là được.
Quận chúa nghe xong thì vỗ đùi: “Quá ngon! Quả máy thời gian rách nát kia vốn phải ì ạch lắm mới đưa được hai người về, giờ tiết kiệm được một người rồi! Gái xuyên không về thân thể gốc luôn, không cần phải phẫu thuật chuyển giới nữa. Đúng rồi, ở hiện đại trông gái thế nào? Có giống bây giờ không? Có phải kiểu loli kute phô mai que thế này không? Gu tớ là thế này đấy, đừng khác nhiều quá nhé.”
Này này có phải đằng ấy để ý lộn chỗ rồi không?
Ai cần đúng gu đằng ấy chứ!
Trẫm kéo câu chuyện về vấn đề chính: “Có cỗ máy thời gian thật à? Còn dùng được không đấy?”
Quận chúa nói: “Đương nhiên là có. Đi hơn 100 dặm từ đây về hướng Tây Bắc, có một ngọn núi tên là núi Già Lục, nó được giấu ngay trong khe trũng giữa hai ngọn núi. Hồi xưa bị mưa ướt, có mấy bảng mạch điện hỏng vì ngấm nước, tớ sửa lại hết rồi, giờ khởi động được rồi đó. Nhưng còn thiếu mật mã giải khóa. Hôm nọ tớ lại sang bộ lạc đấy tìm lần nữa, vừa tìm được xong, may mà ông anh đấy ghi lại trên da dê rồi.”
Trẫm hỏi: “Da dê đâu? Lấy ra đây tớ xem nào.”
Để trẫm chép thêm một bản, như vậy đảm bảo hơn.
Quận chúa nói: “Ở nhà kho.”
Trẫm lườm Quận chúa: “Món đồ quan trọng như thế sao đằng ấy không mang bên cạnh mình mọi lúc mọi nơi mà lại cất ở nhà kho?”
Quận chúa lườm lại trẫm: “Làm sao tớ mang theo một miếng da dê to tổ bố mọi lúc mọi nơi được? Nhà kho quân đội bảo mật cao lắm, an toàn hơn để tớ mang theo nhiều, ok?”
Chờ đã, không phải chỉ là password thôi ư, sao phải chép vào miếng da dê to?
Quận chúa khịt mũi coi thường câu hỏi của trẫm: “Nghe là biết gái không hiểu gì về máy tính, gái tưởng đấy là pass QQ là? Chìa khóa giải thuật toán mã hóa đều dài lắm đấy.”
(QQ: ứng dụng chat của Tàu, giống Line hoặc Skype.)
Dài cỡ nào cơ?
Quận chúa giơ tay ra so: “Tớ không đếm kỹ. Chữ cái to bằng ngón tay vầy nè, ghi kín miếng da dê, chắc phải hơn ngàn kí tự.”
Được rồi trẫm từ bỏ ý tưởng chép nó lại.
Quận chúa lại nói: “Nói đến chìa khóa giải mã này, ông anh kia còn có tâm phết đấy. Mới đầu thấy trên da dê chỉ có bốn ký tự ACGT là tớ đã cảm thấy có mùi ngay rồi. Gái đoán xem đấy là gì?”
Trẫm thờ ơ nhìn cậu ta.
Quận chúa thấy trẫm không hùa theo mình, thì tự hỏi tự đáp: “Gái còn nhớ ông anh đấy từng đề cập đến một cô gái trong lời bài hát không? Ổng thích mắt của cô này lắm, mắt cổ đẹp vô cùng, con ngươi màu hổ phách. Vì thế ổng đã trích trình tự gien của cổ ra thành chìa khóa giải mã, nên chỉ có bốn chữ cái ACGT thôi! Bốn loại Nucleotit trong ADN, hồi cấp 3 học trong môn Sinh rồi đấy, gái không nhớ à?”
Hai mắt Quận chúa tỏa ra ánh sáng, cậu ta hỏi trẫm đượm vẻ chờ mong: “Siêu lãng mạn đúng không?”
—— Hờ.
Trẫm không hiểu cái kiểu lãng mạn của tụi con trai khoa tự nhiên nhà mấy người lắm.
[HẾT CHƯƠNG 58]