Khà! Trẫm không sợ gì hết!
Trẫm nói thẳng với Tể tướng: “Trẫm muốn theo Hoàng thúc.”
Đúng! Theo Hoàng thúc!
Nghĩa nào cũng đúng!
Tể tướng ngăn trước cửa đại điện không cho trẫm theo Hoàng thúc.
Tể tướng nói: “Sáng sớm nay Lũng Tây vương đã xuất phát từ biệt uyển Tây Giao rồi. Kỵ binh cưỡi ngựa nhanh, giờ e là đã xa kinh thành hơn trăm dặm. Bệ hạ lại không biết cưỡi ngựa, làm sao đuổi kịp nổi?”
Nói có lý lắm.
Trẫm tụt sau Hoàng thúc tận mấy chục, gần trăm dặm đường.
Tốc độ của trẫm lại không nhanh bằng Hoàng thúc.
Đây là vấn đề có theo cách mấy cũng không thể theo kịp.
Không sao! Hoàng thúc tới điểm đích là sẽ dừng lại thôi.
Trẫm có thể theo tới Tây Bắc mà!
Trẫm có thể theo đuổi Hoàng thúc tận chân trời góc biển!
Trẫm thoải mái đáp: “Dù sao trẫm vẫn phải theo Hoàng thúc.”
Trẫm cứ hôn quân toàn diện đấy anh làm gì được trẫm nào?
Tể tướng dang hai tay cản trước mặt trẫm: “An nguy của bệ hạ liên quan đến thiên hạ, lý nào ngài lại đột ngột rời kinh đưa mình vào hiểm cảnh? Chẳng lẽ vì Lũng Tây vương mà bệ hạ không để tâm đến cả giang sơn xã tắc nữa ư?”
Anh đang nói với trẫm về ý thức trách nhiệm với giang sơn xã tắc đấy à, nhưng ngại quá, thật tình trẫm chả có cái của nợ ấy đâu.
Trẫm chỉ là hàng giả hàng nhái vượt thời không đến đây thôi.
Dù không phải hàng nhái xuyên không mà là hàng authentic chính hiệu con nai vàng.
Thì trẫm cũng chỉ là một ông vua chơi leo cây với cung nữ rồi ngã văng hồn ra ngoài.
Trẫm cảm thấy chủ cũ của thân thể này còn không đáng tin cậy bằng trẫm.
Trẫm đã sống thêm cho gã nửa năm, còn chùi đít hộ gã, chỉnh đốn lại hậu cung, tìm người thừa kế cho gã nữa.
Như thế là đã không làm gã thất vọng lắm rồi ok?
Trẫm nói rất đúng lý hợp tình: “Đúng vậy!”
Trẫm chính là một tên hôn quân chỉ thích mỹ nhân không báu bở giang sơn như thế đấy!
Trẫm cứ muốn đuổi theo Hoàng thúc đấy thì sao nào?
Nếu không đi, nhỡ tối nằm ngủ trẫm xuyên về hiện đại luôn thì biết làm sao?
Ít nhất trẫm cũng phải gặp mặt Hoàng thúc lần cuối, nói hết những gì cần nói chứ?
Kẻo không có về hiện đại lòng trẫm cũng không yên được.
Tể tướng shock hết chỗ nói trước sự vô liêm sỉ của trẫm.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Tể tướng tận tai tận mắt nghe thấy trẫm nói trẫm yêu chú mình muốn theo đuổi chú mình còn lại trẫm kệ hết không thèm làm vua luôn.
Tể tướng nhìn trẫm chằm chằm một lúc lâu, đoạn thở dài, cụp mắt nói: “Được thôi.”
Tể tướng không làm theo kịch bản, trẫm hơi ngơ.
Cua gì gắt vậy?
Sao tự dưng Tể tướng lại cởi mở tiến bộ thế?
Tể tướng bị trẫm đập nát tam quan 2 lần nên giờ xây lại hoàn chỉnh cái mới rồi à?
Tể tướng nói: “Trái tim của bệ hạ đã sớm không còn là trái tim của bậc đế vương, dù thần có ép buộc bệ hạ ngồi trên long ỷ, e là cũng chẳng được lâu dài.”
Câu này của Tể tướng kì quặc quá, lòng trẫm giật thon thót.
Trẫm nhìn anh ta thật cẩn thận: “Khanh nói vậy… là có ý gì?”
Tể tướng ngẩng đầu nhìn trẫm đầy ẩn ý sâu xa: “Chính là ý mà bệ hạ và thần đều hiểu rõ trong lòng, nhưng không nói ra đó.”
Trẫm ngỡ ngàng ngơ ngác đến bật ngửa.
Trẫm vẫn luôn tự tin về khả năng diễn xuất của mình.
Trong thời đại này, ngoài Quận chúa, thì chẳng ai biết trẫm là hàng giả hết.
Quận chúa có thể biết là vì Quận chúa cũng là hàng giả.
Trẫm hơi chột dạ: “Khanh… biết từ khi nào?”
Tể tướng nói: “Từ lần đầu tiên yết kiến bệ hạ sau khi đi cứu tế phương Nam về, thần đã cảm nhận được có gì đấy khác thường. Sau này thấy bệ hạ giả làm cung nữ, thì thần đã chắc chắn.”
Cái gì? Vừa gặp mặt đã thấy trẫm khác thường rồi á?
Trẫm biểu hiện không tốt chỗ nào?
Chẳng lẽ Tể tướng và chủ cũ của thân thể này thật sự có quan hệ mặc chung một cái quần không thể nói cho ai nghe?
Tể tướng nói tiếp: “Bệ hạ có còn nhớ Khổng Tài nhân trong Lãnh cung không? Con bé là đứa em họ hàng xa đàng ngoại của thần, được thần tiến cử vào cung trong quá trình tuyển chọn phi tần. Nhưng vì lỡ lời trước mặt bệ hạ, khen da bệ hạ trơn mịn như mỡ đông, còn đẹp hơn con gái khiến người ta hâm mộ, làm thánh tâm chán ghét, nên bệ hạ còn chẳng để mặt mũi cho thần, phế con bé đày nó vào Lãnh cung. Ngày xưa bệ hạ để bụng khí khái nam nhi của mình nhất, chuyện dung mạo dáng vóc của người là điều cấm kị trong cung, làm sao người có thể làm chuyện như giả gái được?”
Hóa ra ngày xưa trẫm là một anh chàng ẻo lả có trái tim trai thẳng.
Trẫm chẳng có chút ấn tượng nào với cô Khổng Tài Nhân gì gì đấy.
Dù sao trẫm đã ruồng rẫy bao nhiêu phi tần, nên trẫm chỉ nhớ được mấy nhân vật cũ giỏi giang tài đức vẹn toàn kiểu như Chử Quý phi và Hà Tiệp dư thôi.
Chính là kiểu có thể xuất hiện trong sử sách đời sau về hậu cung ấy.
Nhắc mới thấy, phương thức kế thừa kí ức hậu vượt thời gian này troll nhau quá.
Làm thế này là nhét đại cương sách sử vào đầu trẫm đấy à?
Rõ ràng thói quen sinh hoạt, sở thích, tính cách của trẫm mới là thứ quan trọng nhất chứ?
Nói đến cô em họ ngoại Khổng Tài nhân ở trong Lãnh cung.
Một ý nghĩ bỗng nảy lên trong đầu trẫm.
Trẫm ngập ngừng nhìn Tể tướng, hỏi: “Khổng Tài nhân bị trẫm đày vào Lãnh cung, Tể tướng còn thường xuyên quan tâm liên lạc với nàng ta ư?”
Tể tướng đúng là người cẩn thận thông minh.
Mà trí tưởng tượng cũng bay xa gớm.
Còn đoán được cả việc trẫm là dân vượt thời không chứ không phải hàng authentic.
Cháu trai sống lại lần nữa, giả mạo thân phận, Tể tướng là giáo viên của thằng bé, chẳng lẽ lại không thấy nó khả nghi ư?
Tể tướng quả thực là một người thông minh.
Nghe cái hiểu liền.
Trẫm còn chưa phát huy khí thế lôi đình thiên uy huy hoàng của mình.
Tể tướng đã quỳ xuống trước.
Tể tướng còn quỳ cực kì có thành ý, úp cả đầu và tứ chi xuống, mặt dí sát vào đất nói: “Thần có tội.”
Tể tướng nói: “Không dối gạt bệ hạ, từ đầu năm ngoái, Thái y đã phán thận bệ hạ thiếu dương khí, sức yếu thể hàn, e rằng khó có con nối dõi được. Dì cháu Thái Hậu và Lũng Tây vương mưu toan lên địa vị cao, bệ hạ sầu lòng, dặn dò thần tìm người thừa kế trong đám con cháu tôn thất, lúc cần thiết có thể dùng thủ đoạn cực đoan. Có điều cành lá tông thất tàn tạ, đúng lúc ấy lại có nạn tuyết lở bất thình lình. Thần không lấy đâu ra thời gian, nên đã để Lũng Tây vương chui vào chỗ trống. Đến khi thần giải quyết xong thiên tai vội vã trở về, thì bệ hạ đã… Hoàng tử trong Lãnh cung là kế sách cực đoan mà thần chuẩn bị. Trùng hợp thay thằng bé lại là con trai của Vận Vương, cũng có huyết thống khá gần với bệ hạ. Như vậy sau khi bệ hạ trăm tuổi về trời, chủ nhân của giang sơn vẫn là con cháu bệ hạ.”
Trẫm biết ngay mà.
Hoàng thúc còn tra ra Hoàng tử giả mạo thân phận.
Sao Tể tướng lại không tra được?
Lần đầu trẫm gặp Tể tướng, Tể tướng đã nói đang tìm cách bố trí đối sách cho trẫm.
Trẫm chờ kết quả bố trí của anh ta mãi.
Trẫm không có mặt mũi nào giục giã, chỉ sợ Tể tướng lại thấy sếp mình o ép quá.
Khi Tể tướng tìm ra Hoàng tử từ Lãnh cung, trẫm đã nghĩ thầm là trùng hợp thế, chẳng lẽ đây là kế do Tể tướng bố trí?
Nhưng trẫm không có mặt mũi nào để hỏi.
Thân làm sếp thì phải biết cách ủy quyền hợp lý, lúc nào cần thì mắt nhắm mắt mở thôi.
Kết quả đầu ra tốt là được, không cần chú ý quá nhiều tiểu tiết trong quá trình làm việc của cấp dưới.
Dù sao trẫm cũng không để bụng đến việc ai đẻ ra Hoàng tử.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại.
Hóa ra việc không đẻ được con trai không phải vấn đề của riêng trẫm.
Mà bản gốc của trẫm đã có vấn đề này rồi.
Trẫm bị vô sinh á.
Vậy cái thai của Văn Mỹ nhân là từ đâu mà ra?
Thấy Văn Mỹ nhân tỏ vẻ yêu thương trẫm sâu sắc thắm thiết như thế, lúc sảy thai còn than thân trách phận rõ là chân thành, nào giống kẻ ngoại tình lăng nhăng.
Càng nghĩ càng thấy ớn, với gu mặn quá thể.
Thôi, dù sao trẫm sắp vượt thời không về nhà rồi, đừng để ý những tiểu tiết trong quá khứ này nữa.
Tể tướng dập đầu, ngồi dậy: “Thần lừa gạt bệ hạ, đi quá giới hạn, thần biết tội, nguyện chịu trách phạt.”
Nói đoạn, Tể tướng định tháo mũ sa trên đầu xuống để chịu tội.
Trẫm sợ quá vội xông lên ngăn anh ta lại!
Mới tí mà đã đòi thôi việc đem con bỏ chợ, thế thì trẫm biết làm sao bây giờ?
Tể tướng ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn bàn tay ấn lên mũ anh ta của trẫm.
Trẫm xoay cổ tay, thân thiết phủi bụi trên mũ hộ anh ta, sau đó đỡ anh ta dậy.
Tể tướng hỏi: “Bệ hạ… Không xử phạt vi thần sao?”
Xử phạt gì?
Xử phạt anh tội nghe lời chủ cũ của thân thể này đi tìm con trai cho gã, cuối cùng còn vượt mức tìm được Cháu trai à?
Với thân phận là hàng nhái vượt thời gian á?
Trẫm thở dài, nói với giọng điệu ý nhị sâu xa: “Nước trong quá ắt không có cá, người khắt khe quá thì không ai chơi. Quý phi, Vận Vương, Lũng Tây vương và ái khanh, bao gồm cả trẫm mà ái khanh hết lòng phụng sự, đều là như thế.”
Trẫm bỗng nhiên nói một câu triết lý và thâm sâu như vậy.
Đúng là nằm ngoài suy đoán của Tể tướng.
Trẫm thấy anh ta có vẻ xúc động đậy lắm.
Có thể tiếp tục phục vụ 50 năm nữa vì Đại Ngô.
Lòng trẫm an tâm hơn một tẹo.
Trẫm vỗ vỗ tay Tể tướng: “Nói thật với khanh vậy, e là thời gian của trẫm không còn nhiều nữa. Ngoài khanh, trẫm thật sự không tìm đâu ra người thứ hai có thể khiến trẫm an tâm phó thác chuyện triều chính.”
Tể tướng nhìn trẫm, mắt còn long lanh ánh nước.
Trẫm chỉ là hàng nhái tu hú chiếm tổ, vậy mà Tể tướng còn luyến tiếc trẫm cơ đấy, trẫm hơi cảm động.
Trẫm vội vàng giải thích: “À khanh đừng hiểu lầm, không phải trẫm sắp chết đâu, mà quay trở về chỗ ban đầu của trẫm thôi.”
Tể tướng mắt ậng nước, hỏi: “Người về rồi, vậy thì bệ hạ… còn có thể tồn tại được nữa không?”
Ẹc, chắc là không đâu.
Trẫm cảm thấy chủ cũ của thân thể này chết ngắc rồi.
Không có linh hồn, thì dù thân thể không chết, cũng chỉ làm người thực vật được thôi.
Kĩ thuật y khoa của thời đại này cũng không đủ để duy trì sự sống và nuôi dưỡng người thực vật.
Cho nên không phải Tể tướng luyến tiếc trẫm.
Thứ Tể tướng luyến tiếc là thân thể trẫm cơ.
Tể tướng yêu chủ cũ thân thể này thật lòng á.
Trẫm lại nằm rừng mơ bắt con tưởng bở rồi.
May mà Tể tướng chỉ là nam phụ, không phải nam chính.
Trẫm cảm động trước tấm tình của Tể tướng: “Cho nên khanh thấy đấy, trẫm muốn gặp mặt Hoàng thúc để từ biệt trước lúc lâm chung, không quá đáng đúng không?”
Cách từ biệt là ngông cuồng ngang ngược ấn đầu Hoàng thúc xuống hôn điên cuồng năm phút sau đó nhốt Hoàng thúc lại đóng nhau bảy lần một đêm.
Đương nhiên là trẫm không nói câu này rồi.
Trẫm sợ tam quan vừa xây mới của Tể tướng lại nát thêm lần nữa.
Nói đến Hoàng thúc, vẻ mặt của Tể tướng biến từ dịu dàng thành nghiêm túc ngay.
Tể tướng ngẫm nghĩ, nói: “Trước khi đi gặp Lũng Tây vương, bệ hạ cần đồng ý với thần hai việc đã. Thứ nhất, lập Dĩnh quốc công làm Thái Tử; thứ hai, hạ chỉ ra lệnh cho Lũng Tây vương không bao giờ được phép về kinh nữa.”
Dĩnh quốc công nghe như ông già.
Nhưng thật ra chính là cháu trai.
Qua Tết này người ta mới vừa tròn chín tuổi.
Điều thứ nhất đương nhiên không thành vấn đề.
Về phần điều thứ hai.
Nói cứ như Hoàng thúc còn về được nữa vậy.
Trẫm đồng ý hết.
Trẫm vỗ vỗ tay Tể tướng, cảm thấy ngoài chuyện công, trẫm còn cần dặn dò anh ta tí việc tư.
Trẫm khuyên nhủ: “Lũng Tây vương không về kinh, Quận chúa e là cũng không quay về nữa. Làm người phải hướng về phía trước, đừng vương vấn quá khứ quá. Có người đã bỏ lỡ rồi thì cho lỡ luôn, nay cảnh còn người mất, khanh nên sớm quên những gì cần quên đi.”
Trẫm nói vậy đã đủ rõ ràng chưa?
Trẫm diễn xuất điệu nghệ như thế mà Tể tướng còn phát hiện ra trẫm là hàng giả được.
Quận chúa quả thực sơ hở khắp nơi, chẳng nhẽ Tể tướng lại không nhìn ra nổi?
Tể tướng nói: “Tạ ơn bệ hạ quan tâm, thần có tính toán cả rồi.”
Nghe giọng điệu này thì xem chừng vẫn chưa định quay đầu lại đây.
Trẫm lại nhắc lại lần nữa: “Khanh hiểu ý ta chứ? Chính là ờm… Quận chúa ấy… Ờ?”
Tể tướng cười khổ nói: “Thần hiểu rõ. Thần thân thiết bao lâu với Quận chúa, còn từng si mê nàng ấy, thử hỏi trên đời có ai hiểu rõ nàng ấy hơn thần.”
Anh ta nghiêng mặt đi, ngẩng đầu liếc mắt về một đám mây tụ tán không chừng mãi tận chân trời, đoạn ảm đạm cụp mắt xuống.
“Thần biết, bệ hạ đã sớm không còn là bệ hạ nữa, Quận chúa cũng không còn là Quận chúa từ lâu… Chỉ có ta còn là ta thôi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nam phụ số 2 Tể tướng đóng máy!
[HẾT CHƯƠNG 56]