*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm hôm sau.
Hoàng thúc thúc ngựa về thành, dâng tấu xin rời kinh trở về Lũng Tây canh giữ biên cương, nhận được phê chuẩn.
Trẫm cùng theo Hoàng thúc về Lũng Tây.
Từ đây làm bạn hồng trần sảng khoái giục ngựa cùng nắm tay đi đến cùng trời cuối đất.
Sống hạnh phúc bên nhau.
Có khi một ngày hai lần, có khi một ngày ba lần.
Có khi ở nơi đất hoang, có khi ở trên lưng ngựa.
Sinh một đống con nít.
Happy ending.
Hết truyện.
—— Lấy đâu ra.
Vì vừa tiến hành đến bước đầu tiên là đã bị ngắt mạch rồi.
Hoàng thúc còn chưa xuất phát về thành, đã có người chạy tới từ trong thành để đưa tin khẩn cấp.
Đêm qua bệ hạ lại mất tích trong hoàng cung rồi.
Đương nhiên bệ hạ phải mất tích rồi.
Vì trẫm bị Hoàng thúc nhà mấy người cầm tù á!
Trẫm qua đêm hai lần trong nhà Hoàng thúc.
Bệ hạ mất tích cả hai lần.
Lúc này Hoàng thúc cũng cảm giác được có gì lạ lắm.
Hoàng thúc nghe tin xong, lập tức chạy tới tìm trẫm.
Thả trẫm ra khỏi phòng tối nơi ảnh nhốt trẫm lại.
Hoàng thúc tới hơi sớm.
Trẫm còn chưa tỉnh ngủ.
Phải công nhận là giường nhà Hoàng thúc nằm thích thật.
Nội thất kiểu Trung Quốc trông thì nhã nhặn sang chảnh chất lượng cao, nhưng thật ra độ thoải mái lại chẳng ra gì.
Long sàng trong tẩm cung của trẫm phải lót tới 7-8 lớp đệm.
Mà vẫn không so được với nệm cao su nhà em Tĩnh.
Lâu lắm rồi trẫm không được ngủ trên chiếc giường mềm thế này.
Đệm và gối đều nhồi lông chim, mềm dữ dội nằm thích chết đi được!
Trẫm lại bất cẩn ngủ quên mất.
Đừng hỏi tại sao trẫm đã bị Hoàng thúc cầm tù, đang trong tình thế nguy hiểm nhường này mà vẫn ngủ quên được.
Trẫm chính là một cô gái dễ tính có tố chất tâm lý rất giỏi thích ứng trong mọi tình cảnh như vậy đấy.
Trẫm đã xuyên về thời cổ đại trở thành hoàng đế mà hôm nào cũng phải ngủ 10 tiếng còn gì?
Hoàng thúc khá là lịch sự, đứng bên ngoài gõ cửa, chắc chắn là trẫm dậy rồi thì mới mở cửa.
Hoàng thúc nhìn thấy trẫm, hơi sửng sốt.
Hoàng thúc ngắm trẫm thật tỉ mẩn, giọng điệu nhuốm màu ghen tuông: “Thảo nào em lại nói em và bệ hạ có tướng phu thê, thoạt trông hai người cũng hao hao nhau.”
Trẫm hết hồn.
Lần này trẫm đã để mặt trang điểm hơn 20 tiếng đồng hồ.
Gối lông nằm thích quá trẫm còn chôn mặt trong đấy lăn qua lăn lại.
Makeup của trẫm chắc trôi gần hết rồi.
Trẫm vội vàng giơ tay áo lên che mặt lại: “Ui chao người ta còn chưa trang điểm mà, bị điện hạ thấy bộ dạng đầu bù tóc rối mất rồi. Điện hạ mau đi ra, để thiếp thân rửa mặt chải đầu tử tế, sửa sang lại dung nhan, rồi em lại bái kiến ngài.”
Hoàng thúc bật cười nói: “Mới qua một đêm, sao cung cách nói chuyện của em đã thay đổi rồi?”
Tuy rằng nói thế, nhưng ảnh vẫn rời khỏi phòng trẫm, lệnh cho vú già đi vào hầu hạ trẫm rửa mặt chải đầu.
Đầu trẫm nảy số ngay, nói với vú già là trẫm muốn trang điểm, sai họ mang son phấn tới.
Sau đó trẫm lấy lí do mình xuất thân là cung nữ không quen được người khác hầu hạ, đuổi hết bọn họ ra ngoài.
Trẫm rửa mặt xong thì trang điểm lại lần nữa.
Lần này hẳn là trụ được tới lúc trẫm về cung.
Trẫm trang điểm xinh tươi ra ngoài gặp Hoàng thúc.
Nhìn ánh mắt ngỡ ngàng của Hoàng thúc là trẫm biết hôm nay trẫm vẽ mặt rất thành công.
Trẫm vô cùng đắc ý.
Hoàng thúc hỏi: “Tối qua em ngủ có ngon giấc không? Quận chúa nói con gái các em đều thích giường đệm mềm, nên ta đã sai người làm một bộ chăn nệm như phòng của Quận chúa, em vừa ý chứ?”
Hóa ra đệm và gối nhồi lông là phát minh của Quận chúa.
Thảo nào phong cách khác hẳn người thường.
Đệm và gối của người thời xưa đều quá cứng, chẳng bông xốp gì cả.
Còn có người dùng gối sứ nữa chứ, đúng là dở hơi.
Sau này trẫm phải hỏi thử Quận chúa, liệu cậu ta có phát minh được đệm lò xo và mút xốp không?
Hoàng thúc nói mấy câu vu vơ với trẫm, sau đó đi vào lý do ảnh đến. Ảnh bảo trẫm bệ hạ lại mất tích rồi.
Hoàng thúc nói: “Lần trước em ngủ lại phủ của Cô vương, bệ hạ từng mất tích một lần, nghe nói sau khi em quay về không lâu thì tìm được ngài ấy.”
Trẫm vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, chỉ có em biết bệ hạ ở đâu thôi, ngài mau đưa em về cung đi, em sẽ tìm ra ngài ấy ngay.”
Hoàng thúc nói: “Em nói manh mối đi, Cô vương sai người truyền tin về là được.”
Hoàng thúc quay đầu lại nhìn trẫm.
Bị ảnh nhìn như thế, trẫm hơi gai gai người.
Trẫm nói: “Lần trước tìm thấy bệ hạ dưới chiếc bàn trong Ngự Thư Phòng ạ. Thật ra bệ hạ không đi xó xỉnh hay chỗ nào khó tìm lắm, bệ hạ chỉ muốn trốn một mình thôi. Nếu ngài ấy không muốn bị tìm thấy, thì có manh mối cũng vô dụng, phải để em tự về tìm mới được ạ.”
Hoàng thúc quả nhiên bị lời chém gió của trẫm hấp hồn, ảnh nhíu mày hỏi: “Tại sao bệ hạ phải trốn?”
Trẫm thở dài một hơi, từ tốn nói: “Điện hạ có điều không biết, mẹ đẻ của bệ hạ mất sớm, ngài ấy được Thái Hậu nuôi nấng. Thái Hậu dạy dỗ nghiêm khắc, thường phạt bệ hạ đóng cửa ăn năn trong phòng trống một mình, bởi vậy nên bệ hạ rất sợ bóng tối.”
Hoàng thúc nói: “Thời niên thiếu Cô vương thường xuyên giao du chơi đùa với bệ hạ, bệ hạ rất thích giả ma hù cung nữ vào buổi đêm, sao lại sợ bóng tối?”
Suýt thì quên mất, hồi bé Hoàng thúc với trẫm là cặp anh em siêu gay.
Hóa ra trẫm của ngày xưa ấy lại là một đứa trẻ nghịch ngợm.
Nhưng trẫm xạo giỏi mà.
Trẫm lập tức tùy cơ ứng biến, đồng ý ngay: “Đấy là điện hạ hiểu lầm bệ hạ rồi. Bệ hạ đăng cơ từ thuở lên 5, đứng trên vạn người tôn quý vô cùng, vậy mà lại lấy việc hù dọa cung nữ làm thú vui. Điện hạ không cảm thấy không tương xứng với thân phận của bệ hạ sao ạ?”
Hoàng thúc không trả lời.
Nhưng ánh mắt của Hoàng thúc như thể đang nói “Không thấy vậy, bệ hạ chính là như thế còn gì nữa”.
Hoàng thúc không hùa theo, trẫm đành phải diễn kịch độc thoại.
Trẫm nói tiếp: “Đó đều là chuyện trước khi bệ hạ lên ngôi rồi. Lúc ấy bệ hạ còn nhỏ, chưa quen biết điện hạ. Tâm hồn trẻ nhỏ rất yếu ớt, bệ hạ đã vướng phải bóng ma tâm lý từ ấy. Giả ma hù dọa cung nữ, chỉ là cách bệ hạ tái hiện bóng ma trong sâu thẳm nội tâm mình cho người khác, dùng nó để che giấu và bộc lộ nỗi sợ của chính mình mà thôi. Tựa như có những kẻ nhát gan, ngoài miệng lại tỏ vẻ mình dữ dằn, đấy chỉ là một phương pháp tự vệ thôi ạ. Điện hạ không hiểu nội tâm của bệ hạ, ngài có bao giờ từng trách cứ ngài ấy hỗn hào nghịch ngợm chăng?”
Trẫm nói lung ta lung tung một lúc, đến trẫm còn thấy hợp lý thuyết phục.
Thời xưa chưa có chuyên ngành tâm lý học mà.
Hoàng thúc nửa tin nửa ngờ, nhưng lại thấy trẫm nói rất có lý, bèn tự kiểm điểm bản thân: “Quả thật ta từng cậy mình hơn tuổi để răn dạy bệ hạ, ta chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện là như thế.”
Hoàng thúc nói xong thì lại nhìn trẫm với vẻ mặt phức tạp: “Thảo nào bệ hạ thấy em khác biệt.”
Trẫm nói tiếp: “Có phải điện hạ cũng cảm thấy khuôn mặt bệ hạ và em nhang nhác nhau đúng không? Thật ra không phải em giống bệ hạ đâu, mà là giống mẹ đẻ của ngài ấy, nên từ ngày đầu gặp em bệ hạ đã cảm thấy vô cùng thân thiết, nảy sinh cảm giác không muốn rời xa em, muốn để em lại bên cạnh lâu dài, không rời một tấc. Đây cũng là di chứng của việc bệ hạ khuyết thiếu tình thương của mẹ từ nhỏ. Nhất là khi đêm về, phải có em hầu hạ ngoài trướng, đèn đuốc sáng trưng, bệ hạ mới có thể ngủ yên. Đêm Thượng Nguyên em ngủ lại phủ của Điện hạ không về, nỗi sợ của bệ hạ bùng nổ. Ngài ấy chỉ mặc độc áo trong chạy khỏi tẩm cung, trốn dưới chiếc bàn trong Ngự Thư Phòng qua đêm, hôm nay e là cũng như thế. Cho nên điện hạ đã hiểu chưa? Đây là nguyên nhân bệ hạ không thể không có em, nó không liên quan đến tình yêu nam nữ. Tuy rằng trái tim em thuộc về điện hạ, nhưng em không đành lòng bỏ mặc bệ hạ được, càng không thể theo điện hạ về Lũng Tây ngàn dặm xa xôi. Kiếp này… em đành phụ tấm thịnh tình của điện hạ…”
Nói đoạn, trẫm ảm đạm cúi đầu cho hợp cảnh.
Trẫm nghệ vl!
Trẫm bịa thế này là vẹn hết đôi đường!
Chẳng những thể hiện được trẫm không tranh cướp trẫm phiên bản Thanh Li với Hoàng thúc, tháo bỏ khúc mắc giữa trẫm và Hoàng thúc, mà còn đưa ra lý do đầy đủ khiến trẫm phải ở lại trong cung.
Nhân tiện giải thích luôn tại sao trẫm phiên bản Thanh Li lại trông giông giống trẫm phiên bản hoàng đế, rửa sạch hiềm nghi.
Quả là hoàn hảo!
Trẫm bốc phét lung tung chém gió linh tinh.
Nhưng có một điều là sự thật.
Đó chính là kiếp này trẫm và Hoàng thúc không có duyên, không thể đến với nhau được.
Cho nên vẻ ảm đạm của trẫm cũng cực kì chân thực.
Hoàng thúc nghe xong thì im lặng thật lâu.
Mãi lâu sau, Hoàng thúc nhẹ nhàng thở dài một tiếng.
Hoàng thúc nói: “Tạm thời về cung tìm bệ hạ đã, rồi tính sau vậy.”
Hoàng thúc dẫn trẫm tới chuồng ngựa.
Trùng hợp thay Quận chúa cũng vừa đi dắt ngựa về.
Quận chúa thấy trẫm, hỏi: “Ê! Ủa tính đi đâu đó? Vừa tới đã về rồi à, vẫn quyết định phải về cung sao?”
Cái hay không nói, toàn nói cái dở.
Bạn có biết tinh tế là gì không bạn ơi, không thấy mặt chú bạn sầm sì thế này à?
Anh gác Vương đến hỏi có muốn chuẩn bị xe ngựa đưa trẫm về thành không.
Hoàng thúc nói với trẫm: “Xe đi chậm lắm, Cô vương cưỡi ngựa đưa em về.”
Trẫm không biết cưỡi ngựa.
Vậy là Hoàng thúc muốn ngồi chung ngựa với trẫm nữa hả?
Đến phút cuối cùng còn tặng món quà to như vậy cho trẫm nữa!
Trẫm phải đồng ý thôi!
Trẫm gật đầu như gà con mổ thóc: “Dạ dạ dạ, lúc tới dây em phải ngồi xe mất một canh giờ rưỡi, đúng là chậm quá, cưỡi ngựa về cho nhanh vẫn hơn.”
Anh gác Vương nghe lệnh, đi dắt ngựa của Hoàng thúc tới.
Quận chúa lại sấn tới hỏi: “Hai người sắp về thành à? Con đi chung với nhé. Thanh Li không biết cưỡi ngựa đúng không? Đây đưa đằng ấy đi cùng cho. Hai chúng ta đều là con gái, cưỡi chung tiện hơn.”
Mi tránh ra đi ai muốn cưỡi chung với mi!
Lần nào cũng cười thấy mà gớm!
Đừng tưởng trẫm không biết ý định của đằng ấy nhé!
Hoàng thúc không đáp lời.
Hoàng thúc lặng thinh chờ anh gác Vương dắt ngựa tới.
Sau đó lặng thinh lên ngựa.
Rồi sau đó nữa, ảnh lặng thinh vươn hai tay nhấc trẫm lên lưng ngựa, ngồi đằng trước ảnh.
Hoàng thúc lặng thinh ôm trẫm giục ngựa lên đường.
Để lại Quận chúa mặt đần thối đứng tại chỗ cũ.
Quận chúa đần ra một lát mới kêu lên: “Ấy! Chờ con với!”
Cậu ta xoay người lên ngựa đuổi theo.
Trẫm thoải mái ngồi trong lòng Hoàng thúc.
Trẫm định nhân cơ hội yên ngựa chật chội để dê Hoàng thúc một tí.
Trẫm giật giật người, phát hiện hình như chiếc yên này không bé như lần trước.
Lần trước trẫm kề sát vào Hoàng thúc, cọ nhau mãi không tránh đi đâu được.
Lần này trẫm cố ý đưa người về đằng sau, nhưng vẫn cách Hoàng thúc một khoảng bằng một nắm tay.
Trẫm vờ vịt hỏi: “Đây là con ngựa lần trước điện hạ đưa em theo cùng đó ư?”
Hoàng thúc nói: “Con ngựa này đã theo ta ba năm, chưa từng đổi qua con khác. Ta vốn nghĩ đưa em về Tây Bắc, sẽ phải cưỡi ngựa thường xuyên, nên cố ý chế tạo một chiếc yên ngựa đủ chỗ cho hai người ngồi, về sau… e là không cần nữa.”
Tại sao trẫm lại lắm mồm thế nhỉ.
Muốn show ân ái.
Nhưng lại tự nhét vào mồm mình một vốc thủy tinh.
Hoàng thúc thúc ngựa vội vàng đưa trẫm về thành.
Đi non nửa canh giờ, vẫn còn cách thành Lạc Dương rất xa.
Bọn trẫm đi ngang qua một con sông nhỏ.
Một chiếc cầu đá nhỏ vắt qua sông.
Thân cầu không rộng, không có lan can, có lẽ chỉ đủ cho hai con ngựa đi qua song song.
Hoàng thúc đi chậm lại, dẫn Quận chúa và các tùy tùng chuẩn bị đi qua lần lượt theo thứ tự.
Bên kia sông có một đám người.
Cũng muốn qua cầu.
Trẫm thấy hình như đám người bên kia sông hơi quen quen.
Lên đến cầu, trẫm căng mắt nhìn kĩ.
Người dẫn đầu chẳng phải là Tể tướng đấy ư?
Đằng sau anh ta là cấm vệ quân của hoàng thành.
Tể tướng chắc chắn đã điều tra được trẫm đến biệt thự ở vùng ngoại thành của Hoàng thúc, cố ý chạy tới đón trẫm về cung.
Hoàng thúc cưỡi ngựa lên cầu.
Ở bờ đối diện, Tể tướng cũng lên cầu.
Tể tướng chẳng những không nhường đường, mà còn đi một con xe vách sơn dầu.
(Xe vách sơn dầu: Du bích xa, một loại xe thời cổ, vách tường được sơn bằng dầu.)
Hai đám người oan gia ngõ hẹp đụng nhau giữa cầu.
Đừng hòng ai qua nổi.
Hoàng thúc hỏi: “Sao bỗng dưng Lữ tướng lại rời thành tới đây?”
Tể tướng chỉ vào trẫm: “Tới đón Thanh Li nữ sử về cung.”
Hoàng thúc đáp: “Thanh Li có tài đức gì, mà lại kinh động đến cả Lữ tướng, để ngài phải tự mình tới đón?”
Tể tướng cụp mi xuống, nói: “Chi bằng ngài tự đi mà hỏi đương sự ấy?”
Hoàng thúc cúi đầu nghiêng người nhìn trẫm.
Hoàng thúc chàng đừng hiểu lầm trẫm với Tể tướng trong sạch đấy bọn trẫm chỉ có quan hệ vua tôi bình thường thôi!
Người có gian tình với anh ta là cô cháu gái ở đằng sau chàng kìa!
Hoàng thúc nói: “Cô vương đang định đưa Thanh Li về cung, không nhọc đến Lữ tướng.”
Tể tướng rằng: “Nữ sử không biết cưỡi ngựa, ngồi chung một ngựa với điện hạ còn ra thể thống gì, nên đi xuống ngồi xe thì hơn.”
Xe của Tể tướng không chịu lùi về đằng sau.
Ngựa của Hoàng thúc cũng không qua được.
Hai bên giằng co nhau ở giữa cầu.
Đang giằng co dở.
Một tiếng ầm chợt vang dội bầu trời, sét đánh xuống.
Mây đen ồ ạt, mưa gió sắp đến.
Cái lùm mía bây giờ mới là mùa Xuân mưa rào sấm chớp nỗi gì tác giả không bịa nổi tình tiết nữa nên bắt đầu mở bàn tay vàng loạn xạ đấy à?
Mỹ phẩm thời xưa không chống nước đâu!
[HẾT CHƯƠNG 50]