Trẫm và Hoàng thúc tỏ lòng với nhau.
Kết hôn ngay ngày hôm sau.
Từ đây sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.
Có khi một ngày hai lần, có khi một ngày ba lần.
Đẻ một nùi con cái.
Happy ending.
Hết truyện.
—— Lấy đâu ra.
Đoạn từ trên hất lên là ảo tưởng hết đấy.
Ngay khi trẫm và Hoàng thúc vừa xong bước đầu tiên là tỏ lòng với nhau.
Quận chúa bỗng dưng nhảy ra.
Nói với Hoàng thúc là trẫm còn chưa dậy thì, không thể kết hôn được.
Không thì Hoàng thúc chính là đồ ấm dâu bé gái.
Được rồi.
Trẫm và Hoàng thúc tỏ lòng với nhau.
Nhưng không kết hôn ngay ngày hôm sau.
Một thời gian nữa, đợi đến khi trẫm dậy thì xong hẳn.
Thì mới kết hôn.
Từ đây sống hạnh phúc bên nhau trọn đời.
Có khi một ngày hai lần, có khi một ngày ba lần.
Đẻ một nùi con cái.
Happy ending.
Hết truyện.
—— Lấy đâu ra.
Vẫn chỉ là ảo tưởng thôi.
Vì có phải trẫm chưa dậy thì đâu.
Trẫm đã 24 tuổi, cưa sừng làm nghé, dựa vào vẻ đẹp bên ngoài, kỹ thuật trang điểm và khả năng diễn xuất để giả vờ làm một cô bé đang tuổi dậy thì.
Trẫm chỉ lép thôi.
Vì cơ thể trẫm là của đàn ông.
Trẫm không thể kết hôn với Hoàng thúc.
Cũng không thể một ngày đôi, ba lần với Hoàng thúc được.
—— Ẹc, cái này có khi được đấy, nhưng còn chưa tới bước này đâu, có gì mình bàn lại về vấn đề kỹ thuật sau nhé.
Cũng không thể sinh con đẻ cái nổi.
Nên chẳng thể happy ending.
Truyện cũng tạm thời chưa hết được.
Trẫm và Hoàng thúc tỏ lòng với nhau.
Sau đấy trẫm rén.
Lương tâm của trẫm đã bị đạo đức lên án mạnh mẽ.
Trẫm lấy cớ đau bụng muốn đi vệ sinh, rồi cắp đít trốn mất.
Trẫm lén lút chuồn khỏi vương phủ, qua một con phố, chạy thẳng về hoàng cung.
Đương nhiên việc Hoàng thúc kéo trẫm đi gặp đại phu sắp lộ tẩy tới đít chỉ là nguyên nhân thứ yếu.
Chuyện trẫm không thể qua đêm ngoài cung, kẻo không toàn thành lại phải giới nghiêm tìm trẫm cũng chỉ là nguyên nhân phụ thôi.
Nguyên nhân chủ yếu là trẫm tốt tính quá.
Trẫm muốn làm người tốt.
Trẫm suy nghĩ cẩn thận.
Ngày trước hồi cầm cưa tán tỉnh Hoàng thúc, trẫm hoàn toàn chưa tính đến vấn đề này.
Không ngờ Hoàng thúc lại bị trẫm cưa đổ thật.
Bề ngoài trẫm là một thằng đàn ông khốn nạn.
Đùa bỡn trinh tiết của các phi tần.
Hóa ra nội tâm trẫm cũng là một đứa con gái khốn kiếp.
Đùa bỡn tình cảm của Hoàng thúc.
Trẫm không hề muốn đùa bỡn tình cảm của Hoàng thúc.
Trẫm cảm thấy bây giờ rút lui, mất bò mới lo làm chuồng có lẽ vẫn còn kịp.
Tính ra Hoàng thúc cũng chẳng gặp trẫm phiên bản Thanh Li được mấy lần.
Dù ảnh hơi thích trẫm, thì cũng chỉ hơi thích thôi.
Có lẽ Hoàng thúc chưa đến mức yêu trẫm hết lòng.
Cho nên bây giờ rút lui vẫn kịp.
Đám quý tộc quan lớn thời cổ đại ưng mắt hầu gái rồi lấy về làm tiểu thiếp cũng là chuyện bình thường ở huyện.
Tiểu thiếp lén chạy mất, tìm được thì tìm, không tìm được thì thôi.
Cứ để Hoàng thúc nghĩ là trẫm phụ lòng ảnh chạy mất cũng tốt.
Để chứng minh là trẫm ôm tiền chạy nhanh như cắt.
Trẫm còn tiện tay khoắng mất hai cuộn giấy vệ sinh quý báu trong toilet nhà Hoàng thúc.
Dùng giấy chùi đít trong thời buổi này.
Là một hành vi cực kỳ xa xỉ.
Lúc về trẫm đi bằng cổng Nghi Nhân.
Anh giai lính gác nhìn thấy trẫm, vui mừng quá đỗi: “Nàng lại về đấy ư? Bệ hạ đổi ý rồi sao? Tôi còn tưởng rằng sau này không thể gặp lại nàng nữa…”
Anh giai lính gác vừa thẹn thùng vừa vui sướng liếc nhìn trẫm.
Cảm giác bứt rứt của trẫm càng nặng nề hơn.
Trẫm chắc chắn là một đứa con gái khốn nạn mất nết trêu ong ghẹo bướm mà không chịu trách nhiệm.
Trẫm trở về tẩm cung của mình.
Vo quần áo của Thanh Li thành một cục nhét xuống dưới giường.
Trẫm quyết định kiếp này mình sẽ không bao giờ khoác nó lên nữa.
Trẫm nằm trên long sàng, nhấm nháp trái đắng thất tình một mình.
Trước đó không lâu trẫm từng nằm cùng một chỗ trong cùng một tư thế vì bị thất tình.
Khi đó trẫm tưởng Hoàng thúc không thích trẫm, nên trẫm thất tình.
Lần này trẫm phát hiện Hoàng thúc thật ra có thích trẫm một tẹo, sao trẫm còn thất tình nhỉ?
Tuy rằng Hoàng thúc chỉ thích trẫm tí tẹo.
Nhưng trẫm rất thích Hoàng thúc á!
Nhất là sau khi biết lòng trẫm và Hoàng thúc đều có nhau, chứ không phải mình trẫm yêu đơn phương.
Hình như trẫm càng thích Hoàng thúc hơn.
Nên lần này trẫm càng đau khổ vì thất tình gấp bội.
Tuy rằng trẫm chẳng gặp được Hoàng thúc mấy bận, còn không nhiều bằng số lần gặp Quận chúa và Tể tướng.
Có thể thấy rằng, chuyện thích hay không thích này chả liên quan mấy đến việc gặp nhau bao nhiêu lần.
Trẫm suy sụp nằm vật trên long sàng theo hình chữ Đại (大).
À không đúng, bây giờ trẫm là chữ Thái (太).
Nói đến đây trẫm lại cảm thấy ứ hết cả tim.
Quận chúa nhập vào con gái, chí ít cũng là thể theo nguyện vọng của mẹ cậu ta.
Hồi bé Quận chúa cũng từng bị nuôi như con gái rồi.
Nhưng rõ ràng trẫm là một thiếu nữ hàng chuẩn không lệch pha.
Ngay cả lúc đau bụng kinh trẫm cũng không nói mấy câu linh tinh như kiếp sau phải làm đàn ông.
Trẫm nào trêu nào chọc đến ai.
Tại sao lại bắt cơ thể trẫm dôi ra cục thịt.
Hay là trẫm cứ live stream cắt phăng đi cho rảnh nợ, đỡ phải trằn trọc suy nghĩ mãi!
—— Bình tĩnh, bình tĩnh.
Dù có cắt phăng cục thừa kia đi.
Trẫm cũng hoàn toàn không thể biến lại thành con gái được.
Chỉ biến thành thái giám thôi.
Trẫm nằm suy sụp trên long sàng ba ngày.
Ba ngày sau, Cao tổng quản bỗng nhiên tới báo Hoàng thúc cầu kiến.
Trẫm cả kinh bật dậy khỏi long sàng.
Trẫm vội vàng soi mình trước chiếc gương to cạnh long sàng.
Mấy nay sống bê tha quá da cũng xấu đi rồi trông mình thế này làm sao đi gặp Hoàng thúc được!
Trẫm vội vã đắp mặt nạ cấp nước skin care, thoa tí phấn trang điểm kiểu tự nhiên để che đi làn da kém sắc.
Trẫm bận rộn bao nhiêu việc, khiến Hoàng thúc phải đợi lâu.
Khi trẫm chạy tới Ngự Thư Phòng, Hoàng thúc đang đưa lưng về phía cửa chính, khoanh tay nhìn lên tấm biển do Cao Tổ ngự bút treo giữa phòng.
(Cao Tổ: từ Tổ thường là tên đặt cho vị vua lập nước)
Đang lúc chiều tà, mặt trời đương ngả về Tây.
Ráng chiều rọi vào từ cửa sổ ở mặt Tây, bóng ảnh phả lên nền gạch xanh trong đại điện trống trải, trông thật cô đơn và quạnh quẽ.
Tuy rằng mới ba hôm không gặp Hoàng thúc.
Nhưng trẫm có cảm giác lâu như thể đã qua một kiếp người.
Trẫm cảm thấy lần cuối mình gặp Hoàng thúc như là chuyện xảy ra từ kiếp trước vậy.
Lần trước gặp Hoàng thúc trẫm cũng đã nói thế.
Không biết trẫm và Hoàng thúc đã xa cách nhau mấy đời.
Một đời người có mỗi bảy tám chục năm.
Trong thời đại này, tuổi thọ trung bình chỉ tầm 30-40 năm.
Trẫm và Hoàng thúc vốn cách nhau gần ngàn năm.
Tính ra chắc phải xa ít nhất mười mấy hai mươi đời rồi.
Nên trẫm miêu tả thế cũng không khoa trương.
Trẫm cố tươi tỉnh mặt mày, giẫm lên ánh chiều tà hoàng hôn, đi vào Ngự Thư Phòng.
Hoàng thúc nghe thấy tiếng động, xoay người lại.
Ánh hoàng hôn làm hoa mắt ảnh.
Hoàng thúc nheo mắt lại, hoảng hốt gọi một tiếng: “Thanh…”
Trẫm đi từ cửa vào trong phòng.
Bấy giờ Hoàng thúc đã nhìn rõ, lập tức nghiêm mặt quỳ lạy, miệng hô bệ hạ.
Tới gần trẫm mới phát hiện vẻ ngoài và tinh thần của Hoàng thúc cũng không được tốt.
Dung nhan tiều tụy, hàng lông mày nhíu chặt, chất chồng tâm sự, dường như còn gầy đi một tẹo.
Tim trẫm vỡ làm tám mảnh.
Nhưng trẫm còn phải làm bộ làm tịch hỏi: “Sắp muộn rồi, Hoàng thúc đột nhiên vào cung cầu kiến, có chuyện gấp gì chăng?”
Hoàng thúc không giở giọng quan lại vua tôi với trẫm.
Hoàng thúc hỏi thẳng: “Bên cạnh bệ hạ có một nữ sử tên là Thanh Li, bệ hạ còn nhớ không?”
Lòng trẫm nhảy dựng.
Trẫm bình tĩnh lại, nói: “Thanh Li à, dạo trước phạm tội, đã bị Tông Chính Tự phạt trục xuất khỏi cung rồi.”
Hoàng thúc nói: “Ba ngày trước quả thật Thanh Li có rời cung một mình, nhưng lính gác ở cổng Nghi Nhân đã làm chứng, nàng ấy chỉ ra khỏi cung nửa ngày, rồi cầm thư tay của bệ hạ quay về.”
Anh giai lính gác còn bán đứng trẫm cơ đấy!
Anh đã giúp đỡ tình địch số một của mình rồi, anh có biết không?
Trẫm không ngờ Hoàng thúc còn quay ngược lại điều tra chuyện trong cung.
Trẫm đành phải cười ha ha, nói: “Thanh Li ở bên cạnh trẫm nhiều năm, không có công cũng có sức. Tuy trẫm không thể không phạt con bé theo luật lệ, nhưng nể tình mấy năm nay con bé hầu hạ tận tâm, trẫm đã khoan thứ tha cho nó.”
Hoàng thúc nói: “Nếu Thanh Li đã được bệ hạ ân xá, hiện giờ đang ở trong cung, vậy thần cả gan thỉnh cầu bệ hạ, người có thể ban nàng ấy cho thần được không?”
Hoàng thúc xổ toẹt ra như thế, chẳng thêm nếm câu nào lấy đà, trẫm hơi sốc.
Trẫm từ chối theo bản năng: “Không, không được.”
Hoàng thúc ngẩng đầu nhìn trẫm: “Thần chưa từng xin bệ hạ thứ gì, chỉ một cung nữ hèn mọn, cớ chi bệ hạ phải tiếc rẻ đến thế?”
Trẫm ấp úng nói: “Nếu Hoàng thúc muốn mỹ nhân, người muốn bao nhiêu trẫm sẽ thưởng người bấy nhiêu. Nhưng Thanh Li… xuất thân thấp hèn, lại từng phạm lỗi bị Tông Chính Tự xử phạt, còn dấu tích trong hồ sơ, thật sự không thể xứng đôi với Hoàng thúc, chi bằng…”
Hoàng thúc ngắt lời trẫm: “Thần không hề quan tâm đến xuất thân và quá khứ của nàng ấy.”
Phản ứng của Hoàng thúc nhanh nhẹn và hung hãn quá, trẫm nói không lại được với ảnh.
Trẫm đành phải chơi xấu: “Hoàng thúc muốn ai cũng được, duy chỉ mình Thanh Li là không được.”
Hoàng thúc sải một bước lên trước, hỏi: “Vì sao?”
Lực hấp dẫn mà Hoàng thúc tác động lên trẫm tỉ lệ nghịch với bình phương khoảng cách.
Hoàng thúc vừa tới gần trẫm, là trẫm không ngẫm ngợi được gì nữa.
Đầu trẫm đoản mạch tại trận, trẫm bật thốt thành lời: “Bởi vì trẫm đã nạp nàng ấy vào hậu cung rồi!”
[HẾT CHƯƠNG 46]