Trẫm lại trấn an Vận Vương một lát, tỏ vẻ hắn trung thành tận tâm, có thái độ tốt, có thể xí xóa chuyện cũ năm xưa.
Sau đó bảo hắn đi ghi lời khai ở chỗ Tông Chính Tự Khanh.
Trẫm tiếp tục đi gặp Hoàng tử.
À không đúng, bây giờ không nên gọi cu cậu là Hoàng tử nữa, phải gọi là Cháu trai.
Cháu trai bị nhốt lẻ loi một mình trong nhà giam dành cho nam.
Bây giờ trẫm đã biết thằng bé là con trai của Vận Vương.
Nhìn lại vẻ ngoài nó lần nữa.
Cháu trai chỉ giống trẫm 30-40%.
Nhưng lại giống Vận Vương đến 70-80%.
Cũng vì lâu lắm rồi Vận Vương không còn xuất hiện trong tầm mắt công chúng, quá đỗi mờ nhạt.
Hơn nữa Vận Vương ở nhà lâu ngày không ra ngoài nên mập lên.
Từ Vận Vương phong lưu phóng khoáng thành ông bố mặt tròn như mâm.
Nên không ai liên tưởng đến hắn cả.
Cháu trai ủ rũ cụp đuôi quỳ xuống hành lễ với trẫm.
Trẫm cho những kẻ bên cạnh lui hết xuống, gí sát lại gần cu cậu, hỏi: “Bức thư mà năm ấy Quý phi tin rằng do thần tiên hiển linh kia, có phải chính mi viết không?”
Cháu trai thấy trẫm xổ toẹt bí mật động trời của nó ra ngay thì kinh ngạc trợn trừng mắt.
Trẫm tỏ vẻ cao thâm nói: “Đứa trẻ nằm trong tã lót làm sao biết đọc biết viết được, người thường chắc chắn không thể nghĩ đến chuyện đấy, tiếc thay! Không gì qua nổi mắt trẫm đâu. Tuổi còn nhỏ, nhưng tham vọng lại không nhỏ chút nào. Rõ ràng không phải con ruột của trẫm, còn dám lừa gạt chèn ép Quý phi tạo thân phận giả cho mi. Trẫm rất muốn nghe thử, mi còn lý do gì để biện hộ nữa.”
Cháu trai yên lặng cúi đầu, dường như đang nhớ tới chuyện cũ kinh khủng nào đó.
Thằng nhỏ nhệch miệng, oà khóc.
Nó vừa khóc vừa tố khổ: “Bệ hạ thứ tội, nhi thần… Con, con chỉ muốn sống dễ dàng hơn chút thôi ạ…”
Cháu trai khóc lóc kể một câu chuyện ly kỳ khác cho trẫm nghe.
Chuyện kể là sau khi bị Vận Vương sàm sỡ khinh bạc, Chu thị có thai.
Chu thị chất phác rụt rè, không dám làm chứng chống lại Vận Vương, lẳng lặng sinh con ra.
Chử Quý phi liên hệ với mạng lưới quan hệ ngoài cung của mình, đưa đứa trẻ ra ngoài cho một hộ dân trong thành Lạc Dương nuôi nấng.
—— Đằng ấy đang hỏi tại sao lại khác tình tiết mà Chu thị kể hả?
Đừng sốt ruột vội, bình tĩnh nghe đã coi sao.
Đáng tiếc, chuyện ngoài cung nằm ngoài tầm với của Chử Quý phi, hộ gia đình mà chị ta tin tưởng gửi gắm lại không đáng tin cậy.
Họ không thật lòng muốn nuôi nấng Cháu trai, mà nghe nói thằng bé là con riêng của nhà quý tộc, hậu duệ vương công, nên muốn nắm thóp nó làm nhược điểm để lừa bịp tống tiền.
Cãi cọ lời qua tiếng lại mấy lần, thân thế của Cháu trai bại lộ.
Vận Vương mặt xám mày tro, bị trẫm phạt nặng một trận, đành phải đón Chu thị về làm thiếp.
Tuy đã đón về, nhưng Vận Vương không đối xử tử tế với hai mẹ con họ.
Chu thị còn phải chịu sự xa lánh ghẻ lạnh của Vương phi, cuộc sống của hai mẹ con trong Vương phủ vô cùng khổ sở.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mấy năm sau, Cháu trai trưởng thành.
Vấn đề trẫm không có con trai cũng ngày một hiển hiện.
Các đại thần tính toán, quyết định chọn một đứa bé thông minh trong đám con cháu tông thất làm người nối ngôi của trẫm.
Vì có quan hệ huyết thống gần nhất với trẫm, vả lại còn ít tuổi, đã trổ hết tài năng trong cuộc thi tuyển chọn, nên Cháu trai trở thành ứng cử viên cho người kế vị.
Nhưng, Cháu trai không phải là người duy nhất trong cuộc chiến tranh giành ngai vua.
Cu cậu còn phải đối mặt với một người rất uy quyền, được dân chúng hết lòng ủng hộ là Hoàng thúc.
Cháu trai là con của vợ lẽ, không được yêu thích trong Vương phủ.
Từ bé nó đã không được học hành tử tế.
Mẹ nó xuất thân hèn mọn, không thể giúp đỡ nó bất cứ thứ gì.
Bố nó lại là giống ăn chơi phá hoại.
Thêm cả kẻ ngu ngốc bất tài ba phải là trẫm nữa.
Trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi vua với Hoàng thúc, Cháu trai tựa như một cọng cỏ bất lực, bị chèn ép tất cả phương diện, không thể ngóc đầu lên nổi.
Thằng bé sống cuộc đời tăm tối, khổ không kể đâu cho hết.
Vất vả lắm nó mới chống chọi được đến lúc được lập làm Thái Tử, còn chưa kịp vui vẻ ăn mừng, thằng bé đã vô ý ngã vào đầm băng lúc đi săn thú mùa Đông. Nó bị kinh sợ, mắc cảm một trận không dậy nổi, chẳng bao lâu sau thì đi đời nhà ma.
Cháu trai nhìn lại cuộc đời ngắn ngủi của mình, thật tình khổ hết nước hết cái.
Cháu trai rất không cam lòng.
Cháu trai ngắm mắt xuôi chân, lòng còn đầy vương vấn.
Lúc nó mở mắt ra lần nữa.
Nó không ở âm tào địa phủ.
Mà đang nằm trong tã lót!
Người bế thằng bé rõ ràng là Chử Quý phi hồi trẻ!
Không sai, Cháu trai sống lại rồi.
Nó quay về lúc vừa ra đời.
Cháu trai nhìn khuôn mặt quen thuộc của Chử Quý phi – người phụ nữ duy nhất đã mang lại hơi ấm, che chở thằng bé trong suốt cuộc đời nó.
Cháu trai khóc rống thất thanh trong tã lót.
Cháu trai quyết định, kiếp này sống lại rồi, nó nhất định không thể để bản thân mình chịu khổ sở, bị động như trước nữa.
Thằng bé muốn nắm chặt vận mệnh đời mình.
Đồng thời cu cậu cũng hi vọng có thể giúp ân nhân đời nó – Chử Quý phi được sống tử tế một chút, không phải khổ sở trong Lãnh cung suốt quãng đời còn lại nữa.
Vì thế vào đêm trước khi Chử Quý phi định đưa nó rời cung, thằng bé giãy giụa nắm lấy cây bút lông bằng cánh tay trẻ con non nớt của nó, viết lời tiên đoán nguệch ngoạc lên tờ giấy.
Ban đầu nó vốn sắp được lập làm Thái tử rồi, nên bảo tương lai mình cao quý khôn cùng cũng không phải quá đáng.
Chỉ là quá trình đừng khúc khuỷu gian nan như trước nữa là được.
Cháu trai sống lại với ký ức ngày xưa.
Nên đương nhiên chín chắn hơn bọn trẻ con bình thường nhiều.
Những quyển sách vỡ lòng mà Chử Quý phi dạy nó đều là muỗi với thằng bé, nó đã học thuộc 800 lần từ lâu.
Liếc mấy cái ôn lại là có thể đọc làu làu, nghiễm nhiên thành thần đồng.
Chử Quý phi cũng bị thuyết phục bởi “Điều kỳ diệu” này, toàn tâm toàn ý giúp đỡ nó.
Chẳng mấy đã đến lúc trẫm phải tìm người thừa kế vì không có con trai.
Chử Quý phi nhằm lúc này để tuồn ra mấy tin tức, trẫm và Tể tướng tìm tới tận nơi.
Trẫm quả nhiên vui mừng quá đỗi đón Cháu trai và Chử Quý phi ra khỏi Lãnh cung.
Trẫm bắt đầu bồi dưỡng Cháu trai theo phương thức bồi dưỡng người kế vị.
Hoàng thúc không còn là đối thủ cạnh tranh của nó nữa.
Đời Cháu trai bây giờ có thể nói là xuôi chèo mát mái.
Cháu trai biết rõ tính nết và sở thích của trẫm, ví dụ như thích cưỡi ngựa săn thú, cực kỳ coi trọng kẻ nào có tài cưỡi ngựa bắn cung thiện nghệ.
Kiếp trước chính vì muốn mua vui cho trẫm, nên Cháu trai mới cố đấm ăn xôi tham gia vào cuộc đi săn mùa Đông mà mình không am hiểu, để rồi trượt chân rơi xuống nước.
Cháu trai quyết định lần này phải gãi đúng chỗ ngứa, chẳng những thằng bé cần nỗ lực học tri thức văn hóa để thể hiện sự thông minh tài trí của mình, mà còn phải chú tâm học săn bắn.
Nhưng, nhưng!
Cẩn thận mấy mà vẫn còn sơ hở.
Người tính không bằng trời tính.
Kế hoạch không theo kịp thay đổi.
Chẳng đời nào Cháu trai ngờ rằng.
Kiếp này sống lại.
Sở thích của trẫm.
Đã thay đổi con cụ nó rồi…
Nói tới đây, mặt Cháu trai giàn giụa nước mắt: “Để khiến bệ hạ thích con, mỗi ngày con chỉ ngủ 3 canh giờ, đêm đêm đốt đèn học tới canh ba… Ai ngờ bệ hạ cố tình hỏi con đề số học… và cả trò huấn luyện thể lực của Quận chúa nữa. Dù trước kia con từng bị Vương phi gây khó dễ phạt đánh trong Vương phủ, nhưng bà ta cũng chưa từng tra tấn con như vậy…”
Đáng thương quá.
Một cậu học sinh chỉ chuyên học Văn Sử Địa.
Mà lại bắt người ta phải thi Toán với Thể dục.
Chú em là dân bản địa sống lại lần nữa.
Gặp phải hai đứa vượt thời không là bọn chị đây.
Nên nói mạng chú em xui, hay số chú em xui, hay số chú em xui bạt mạng đây?
Cháu trai khụt khịt nói: “Tuy rằng những lời thần nói khó tin, nhưng mỗi chữ đều thật tâm thật dạ. Nếu bệ hạ không tin, thần cũng không thể nói gì hơn. Thần quả thực có hành vi âm mưu lén lút, xin chấp nhận chịu phạt, không lời oán thán.”
Trẫm quả thật thấy xót xa cho Cháu trai.
Vất vả lắm mới reset được đời mình để mở hack.
Ai dè lại bị report account.
Chờ cu cậu ngừng khóc thút thít, trẫm mới hỏi: “Trước khi sống lại, con bao nhiêu tuổi?”
Cháu trai trả lời: “Mười bốn ạ.”
Ớ, mới lớp 7.
Thảo nào vẫn còn mùi trẻ trâu phản nghịch ương bướng ảo tưởng sức mạnh.
Trước khi sống lại Cháu trai 14, sống lại rồi thì thành con nít con nôi, đương nhiên phải khấu trừ kinh nghiệm.
Cho nên tuổi tâm lý của nó cùng lắm chỉ 18-19 thôi.
Trẫm thất vọng quá.
Nếu chú em 24 tuổi chết đi sống lại thì tốt biết bao.
Vậy là trẫm có thể yên tâm quẳng luôn gánh lo cho chú rồi!
Cháu trai cảm thấy nản lòng thoái chí vì bị report acc do dùng tool hack reset cuộc đời.
Cháu trai tính rời cuộc chơi.
Cháu trai hành lễ với trẫm, nói: “Thần phạm phải tội khi quân, bệ hạ xin cứ trách phạt, thần chết cũng không oan gì. Chỉ có mấy điều sau, kính xin bệ hạ nghe thần một lần. Thứ nhất, Quý phi bị thần xui khiến ép buộc, chỉ có thể tính là tòng phạm thôi, xin bệ hạ xử lý nương tay, chớ làm hại tính mạng bà. Thứ hai, Lũng Tây vương lòng muông dạ thú, bệ hạ nhất định phải tính toán từ sớm, không thể ngồi không nhìn hắn gầy dựng thế lực đến mức khó có đường lui được.”
Trẫm nói: “Ồ? Lũng Tây vương lòng muông dạ thú thế nào? Có bằng chứng gì không?”
Cháu trai nghe trẫm hỏi thế thì nghẹn họng.
Cháu trai ngập ngừng nói: “Tạm thời không có bằng chứng, nhưng trong kiếp trước của thần…”
Đã là kiếp trước, thì chuẩn làm sao được hở chú mày?
Kiếp trước chú mày còn là một thằng cu đáng thương khổ sở tự kỉ ngoài lạnh trong nóng đấy.
Nếu phải lùi lại bàn cho cặn kẽ.
Dù Hoàng thúc có ý định tranh cướp ngôi vị hoàng đế.
Thì cả hai đều là ứng cử viên cho chức người nối ngôi.
Chú mày giở trò bịp bợm gian lận để lên đời thì là tục tưng có nỗi khổ trong lòng.
Hoàng thúc gầy dựng thế lực cạnh tranh công khai thì lại là lòng muông dạ thú.
Làm người xin đừng tiêu chuẩn kép như thế có được không ạ?
Cháu trai thấy trẫm không tin tưởng lắm, vội vã nói: “Kiếp trước Lũng Tây vương cùng tranh cướp chức người kế vị với thần. Bệ hạ cho lập thần làm Thái Tử, Lũng Tây vương lập tức mở hội săn mùa Đông. Trong hội ấy, ngựa của thần bị kích động, mất khống chế ngã vào nước, khiến thần nhiễm bệnh mà chết. Sau khi thần bỏ mình, vị trí nối ngôi rơi vào túi y, không phải y âm thầm chơi đểu thì còn ai vào đây nữa? Chuyện lần này, e là y cũng góp phần!”
Nghe luận điệu “Ai thu lợi lớn nhất thì người đấy chính là hung thủ” này.
Trẫm chỉ nghĩ bụng nếu các chú cảnh sát cũng phá án thế này, thì không biết bao nhiêu người đã chết oan rồi..
Trẫm lừ mắt liếc cu cậu: “Nếu nói như vậy, nếu lần này trẫm trúng độc bỏ mình, con lên kế thừa ngôi vị hoàng đế, vậy kẻ hạ độc trẫm nhất định là con đúng không?”
Cháu trai vội vàng quỳ xuống: “Thần tuyệt đối không dám mưu hại bệ hạ! Thần cũng là kẻ bị hại trong chuyện này thôi!”
Trẫm nói: “Được, vậy phân tích theo logic của con nhé. Con và Chử Quý phi bị kẻ khác tố giác nên ngã ngựa, Hoàng thúc được lợi lớn nhất. Việc này con biết, trẫm biết, tất cả mọi người đều biết, chẳng lẽ Hoàng thúc không biết hay sao? Kẻ gian sau màn chắc chắn cũng biết. Cho nên kẻ đó đoán được con ngã rồi, Hoàng thúc không thoát được hiềm nghi, chắc chắn sẽ bị trẫm nghi kỵ, nên kẻ làm việc này chắc chắn là người căm hận Hoàng thúc nhất, đúng không? Suy luận tiếp, trẫm còn ngẫm được chuyện này, Hoàng thúc thông minh nhường ấy, chắc chắn cũng có thể nghĩ tới đây phải không? Cho nên y nhất định sẽ nghi ngờ kẻ hận mình nhất đúng không? Dù bị trẫm nghi kị không chiếm được ngôi vị hoàng đế, nhưng thế lực của Hoàng thúc vẫn rất lợi hại, nhất định sẽ trả thù kẻ hãm hại này, đúng thế không? Vậy người được lợi lớn nhất là ai? Nhất định là đối thủ một mất một còn của kẻ hận Hoàng thúc nhất còn gì? Nghĩ thêm tí nữa…”
Bàn ra thì âm mưu này sẽ trở thành một vòng tuần hoàn luẩn quẩn vô hạn không biên giới.
Cháu trai hiển nhiên cũng bị trẫm làm cho lú đầu.
Cháu trai bối rối nhìn trẫm: “Lò Gí là ai ạ?”
Logic là ai không quan trọng.
Dù sao nó đã chết rồi.
Trẫm vỗ vỗ vai Hoàng tử: “Làm gì cũng phải dùng bằng chứng thật, không được chỉ dựa dẫm vào phỏng đoán chủ quan, nghi người trộm rìu, biết chưa? Nhất là người tương lai sẽ ngồi lên địa vị cao, nắm quyền sinh sát trong tay như con, thì càng phải công bằng khách quan, không thể luận tội người khác bằng yêu ghét chủ quan của con được. Con không thể chứng minh một người có tội, thì người đó không có tội, hiểu không?”
Cháu trai cúi đầu.
Cháu trai nói: “Lời dạy bảo của bệ hạ, thần xin luôn luôn ghi lòng tạc dạ.”
Ầy, tuy rằng ngoài miệng trẫm nói năng đường hoàng thế đấy.
Thật ra trẫm cũng đưa ra phỏng đoán dựa vào yêu ghét chủ quan của mình chứ đâu?
Còn chuyện cuối cùng sẽ phải tranh đoạt ngôi vua, quyết chiến trong Tử Cấm Thành với Hoàng thúc ấy à.
Lòng trẫm từ chối chấp nhận.
Nếu trẫm và Hoàng thúc phải trở mặt hẳn với nhau.
Thì làm sao yêu đương vui vẻ được nữa?
Chẳng lẽ trẫm vượt thời không là để đánh chết anh đẹp giai mà mình bồ kết à?
Tác giả có lời muốn nói:
Hô hô, rốt cuộc cũng gần xong phần cung đấu òi.
Mệt mỏi quá, IQ kiếp sau của trẫm cũng hao gần hết.
Xin cho trẫm nghỉ ngơi một tẹo.
Sau đấy có thể vui vẻ yêu đương với Hoàng thúc rồi!
[HẾT CHƯƠNG 41]