*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điều trẫm lo lắng nhất trong trận thi đấu này không phải là Tiền Đức phi và Vương Chiêu viện đang so kè nước sôi lửa bỏng mặt đỏ tai hồng trong sân.
Cũng không phải đám phi tần chia phe xếp hàng cổ vũ cho hai cô nàng.
Mà là trẫm hi vọng cả hai cô cùng thua.
Nhưng đấu nhau 1vs1 thì hai cô cùng thua kiểu gì được?
Trước mặt vua, hai người này lại phát huy ý chí mạnh mẽ và tính năng động chủ quan lần nữa.
Trình bày câu nói “Có chí thì nên” vô cùng sinh động.
Hai người đều có thân thể gầy còm ốm yếu.
Chưa tập luyện món này bao giờ.
Mà còn kiên trì plank được tầm một phút rưỡi.
Tới đây, thể lực của cả hai đều đã tới giới hạn.
Tiền Đức phi nhiều tuổi hơn Vương Chiêu viện, cũng cao ráo hơn, lực tay khỏe hơn.
Mắt thấy cánh tay và hai chân Tiền Đức phi càng lúc càng run tợn.
Đột nhiên đầu gối cô này chùng xuống!
Cùng lúc đó, tuyến phòng ngự tâm lý của Vương Chiêu viện cũng sụp đổ!
Vương Chiêu viện ngã gục trên thảm theo đối thủ!
Có lẽ chỉ kém nhau 0.1 giây!
Nhưng Tiền Đức phi chỉ tạo nét thế thôi!
Cô ta lại gắng sức nâng phần đầu gối chùng xuống lên!
Tiền Đức phi đã lừa gạt Vương Chiêu viện bằng động tác giả, giành được thắng lợi cuối cùng!
Vương Chiêu viện nằm sấp trên mặt đất, vừa thở dốc vừa đảo tròn mắt.
Tiền Đức phi cũng thở ra thì nhiều hít vào thì ít, xoay người nằm ngửa ra, không quên quăng một ánh mắt đắc ý về phía Vương Chiêu viện.
Quận chúa tiến lên nhấc tay Tiền Đức phi: “Ta tuyên bố, người chiến thắng cuối cùng trong đại hội plank lần này chính là —— Đức phi! Như vậy đêm nay…”
Trẫm vội vàng đi tới ngăn cậu ta lại.
Trẫm nói: “Hai ái phi đây eo đau chân mỏi, ngọc thể tổn hại, trẫm sao có thể là phường thô lỗ không biết thương hoa tiếc ngọc được? Hôm nay Đức phi và Chiêu viện đều đứng hạng một, hạng hai, tinh thần không thua gì nhau, phải được thưởng thật hậu! Tất cả những người tham gia ở đây đều có thưởng! Nhưng việc rèn luyện sức khỏe phải thực hiện từ tốn từng bước một, tránh dục tốc bất đạt, được chăng hay chớ. Sau này các nàng cần nghe theo sự sắp xếp của Quận chúa, chớ liều mạng như vậy nữa, lòng trẫm đau hết sức!”
Tiền Đức phi và Vương Chiêu viện bình thường ít thể dục thể thao, đột nhiên thực hiện bài tập Anaerobic nặng thế này, không biết đã đứt mất bao nhiêu sợi cơ, còn không bò dậy nổi. Coi bộ tiếp tới hai cổ sẽ phải nằm một chỗ mấy ngày.
(Bài tập anaerobic là bất kỳ hoạt động nào phá vỡ glucose để lấy năng lượng mà không cần sử dụng oxy. Nói chung, các hoạt động này ngắn và được tập với cường độ cao. Sẽ có rất nhiều năng lượng được giải phóng trong một khoảng thời gian ngắn, và nhu cầu oxy của bạn vượt quá nguồn cung cấp oxy.)
Trẫm sai thái giám đi lấy kiệu, rước hai cô ả về cung.
Rồi ban thưởng cho các phi tần của từng cung.
Các phi tần sôi nổi tỏ vẻ thoải mái phấn khởi, nói chung là hài lòng.
Trẫm rốt cuộc cũng trót lọt qua truông.
Để phòng ngừa Quận chúa hở tí lại đào hố chôn trẫm.
Trẫm kéo Quận chúa qua một bên.
Trẫm thầm thì bảo cậu ta: “Hiền muội à, muội chỉ thưởng cho người giành giải nhất, hiệu quả không tốt đâu. Trình độ của đám đông có kém thế nào thì cũng chỉ một người hạng nhất, mà dù đoàn thể có giỏi ra sao, cuối cùng cũng chỉ một người dẫn đầu. Còn bao nhiêu người không được giải nhất, thì sẽ làm được chăng hay chớ qua loa cho xong việc, như thế là đi ngược lại ý định nâng cao thể lực cho tất cả mọi người ban đầu của trẫm. Chi bằng thế này, đặt ra tiêu chuẩn thống nhất, nếu ai plank đủ một nén nhang, luyện được cơ bụng hình chữ điền (田), chạy hai mươi dặm trong nửa canh giờ, thì có thể nhận phần thưởng là được trẫm sủng hạnh. Ta lấy thứ này ra để khích lệ các phi tần rèn luyện lâu dài, hiền muội nghĩ sao?”
Trẫm cân nhắc rồi, với điều kiện thể chất của các phi tần trong hậu cung và hoàn cảnh huấn luyện thời cổ đại này.
Plank năm phút, chạy 10km trong một tiếng, luyện được cơ bụng, gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Dù ai có tài năng khác thường ý chí siêu đẳng hoàn thành được, thì cũng phải luyện tập mất một hai năm.
Trong khoảng thời gian này, chắc trẫm có thể kê cao gối ngủ yên rồi.
Quận chúa nghe xong thì hoài nghi liếc trẫm: “Plank và chạy bộ thì được, nhưng tại sao phải tập cho cơ bụng thành hình chữ điền ạ?”
Bởi vì cơ bụng khó tập hơn chứ sao.
Trẫm khụ một tiếng: “Đây… là đam mê nhỏ của trẫm, hiền muội cứ làm theo là được.”
Quận chúa bày ra vẻ mặt thấu hiểu “Hóa ra ông không ưng mấy em mềm mại mà thích cơ bụng à, gu độc đáo tân tiến thế, thân là đàn ông tôi hiểu đồng chí”.
Quận chúa lại nói: “Con gái mà tập cơ bụng chữ điền, e là hơi khó.”
Trẫm nói: “Tuy rằng khó, nhưng không phải là không thể. Hiền muội, chẳng lẽ muội không phải là ví dụ chứng minh tốt nhất đó sao?”
Quận chúa gật gật đầu: “Thần hiểu rõ rồi ạ. Hoàng huynh yên tâm, thần nhất định sẽ không làm nhục sứ mệnh! Chỉ là những lời hoàng huynh vừa bàn ở đây, thần không tiện nói với các phi tần, xin hoàng huynh tránh đi một lát.”
Đúng lúc này, kiệu tới nâng Tiền Đức phi và Vương Chiêu viện về đã tới.
Trẫm xuống sân khấu theo họ.
Lùi ra tới ngoài sân thể dục rồi, trẫm lại hơi tò mò.
Nói gì mà không tiện để trẫm nghe nhỉ?
Trẫm núp ở góc tường dưới ô cửa sổ hoa rình trộm.
Chỉ thấy Quận chúa hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang trở lại giữa sân.
Quận chúa lại cao giọng nói: “Hôm nay Đức phi giành được giải nhất, chiếm trọn tình cảm của bệ hạ làm của riêng, chư vị có cam lòng không? Bệ hạ có chỉ, ơn trạch hậu cung, mưa móc chia đều! Ngay từ hôm nay trở đi, chỉ cần duy trì được tư thế plank trong một nén nhang, chạy 20 dặm trong nửa canh giờ, và cả…”
Quận chúa nói tới đây thì dừng một lát.
Quận chúa đột nhiên đưa hai tay lên!
Vạch áo ra!
Quận chúa dũng cảm vỗ bụng mình bôm bốp: “Thấy chưa? Cái này gọi là cơ số 11, còn đây là sáu múi cơ bụng, là thứ mà bệ hạ thích nhất! Các vị không cần tập đến mức như ta, chỉ cần tập được bốn múi là có thể nắm chặt trái tim bệ hạ rồi! Ngày ngày kề cận, đêm đêm ân sủng!”
(Đường vạch dọc 2 bên là cơ số 11, sáu múi thì mọi người biết rồi. Nam có thể lên 6 hoặc 8 múi, nhưng nữ khó lên cơ hơn nên thường chỉ lên cơ 11 hoặc lên 4 múi thôi.)
Trẫm cần phải sám hối.
Tại sao trẫm lại úng não nhất thời, tò mò về chuyện này cơ chứ.
Cách một lớp cửa sổ chạm hoa, hai mắt trẫm còn cay đến mức không mở ra được.
Trẫm rất thương cảm cho các phi tần không hề phòng bị phải đối mặt với Quận chúa full HD không che.
Nhưng trẫm cũng cần phải thừa nhận.
Quận chúa nói thô nhưng mà thật.
Cậu ta đã nắm bắt được tâm lý nóng lòng tranh sủng của các phi tần không trật tẹo nào.
Nghe nói từ đận ấy về sau, càng lúc càng đông phi tần tới đăng ký tham gia kế hoạch tập thể hình của Quận chúa.
Ngoài Chử Quý phi và mấy cô nhân viên cũ có thâm niên đi theo hình tượng hiền thục, khinh thường chuyện thay đổi body để mời mọc tình cảm, thì hầu hết những người còn lại đều theo học Quận chúa.
Chương trình học mỗi ngày của Quận chúa đặc kín.
Quận chúa tự xin riêng một cung điện còn trống, treo gương, trải sàn, đặt tên là “Phòng tập thể thao”.
Bắt đầu sự nghiệp huấn luyện viên thể hình.
Trẫm có đi thị sát phòng gym mấy lần.
Khung cảnh khí thế ngất trời, tình thế khả quan.
Tình trạng thể chất và tinh thần của các phi tần tăng lên không ngừng.
Nhưng cũng có chỗ không ổn.
Cơ sở vật chất phụ của phòng gym này không đáp ứng kịp nhu cầu hiện tại.
Mỗi lần tập tành xong các phi tần đều nhễ nhại mồ hôi, nhưng phải cố lết về tới cung của mình mới tắm rửa được.
Tiết Xuân se lạnh, ra ngoài mặc áo khoác thì ủ mồ hôi, không khoác áo ngoài lại dễ mắc cảm.
Trẫm nhớ lại hồi Văn Mỹ nhân ở trong tẩm cung của trẫm.
Không gội đầu không tắm rửa suốt hơn một tháng.
Mấy lần trẫm định tới thăm ẻm, mà không có dũng khí tới gần.
Chuyện này không thể trách quan niệm ở cữ của Văn Mỹ nhân quá lạc hậu cổ hủ.
Thời buổi này chỉ có bồn tắm, điều kiện vệ sinh và các phương pháp giữ ấm đều kém, sản phụ quả thật không nên tắm gội.
Các phi tần mà tới kỳ sinh lý, cũng phải nhịn tắm rửa mấy hôm.
Vì thế trẫm tính toán.
Tìm cơ hội nói với Quận chúa: “Trẫm từng nghe Thanh Li nhắc là, hiền muội chế tạo được… phòng tắm vòi sen gì gì đấy trong tẩm cung của muội à?”
Quận chúa quả nhiên là thanh niên chuyên tự nhiên.
Quận chúa vừa nói tới mấy thứ đồ dùng thông minh giải pháp hữu ích này là mắt sáng rỡ lên.
Quận chúa phổ cập nguyên lý thông vòi nước máy cho trẫm.
Cậu ta còn nói phòng tắm vòi sen chỉ là thí nghiệm nhỏ, bồn xí có thể tự động xả chất thải mới là món đồ hay để nâng cao chất lượng cuộc sống, cải thiện tình hình vệ sinh đô thị, phòng ngừa bệnh truyền nhiễm lan tràn.
Trẫm vờ như không hiểu nhưng rất có hứng thú.
Sau đó tiện thể ném nhiệm vụ cải tạo cho Quận chúa.
Chờ ngồi mát ăn bát vàng.
Thường xuyên qua lại, trẫm tất nhiên cũng tiếp xúc rất nhiều với Quận chúa, trở nên vô cùng khắng khít.
Trẫm vô cùng khắng khít với Quận chúa.
Hoàng thúc ghen tị.
—— Lấy đâu ra.
Hoàng thúc thấy trẫm với Quận chúa khắng khít thân tình.
Ảnh cảm thấy hai anh em trẫm và Quận chúa xa cách lâu ngày mà tình cảm vẫn chan hòa, trẫm vẫn thương yêu Quận chúa như thế.
Hoàng thúc còn rất vui mừng.
Hoàng thúc ơi, chàng có cảm thấy địa vị nam chính của mình bị đe dọa không vậy?
Bao nhiêu em gái đang đòi đôn Quận chúa lên hàng chính, đá bay chàng xuống đó chàng có biết không?
Chàng còn không mau liên lạc với trẫm nhiều thêm, vun đắp tình cảm đi hử?
Hoàng thúc không liên lạc đắp bồi với trẫm.
Hoàng thúc cũng không nhảy ra cho nhiều đất diễn.
Hoàng thúc ru rú trong nhà cực kì khiêm tốn.
Ngược lại, để thu hút sự chú ý của Hoàng thúc, trẫm còn ban thưởng cho ảnh một tòa Vương phủ mới xây.
Hoàng thúc dâng tấu tạ ơn, sau đó dọn vào nhà mới, tiếp tục khiêm tốn ngồi nhà.
Trẫm muốn hú hí chim chuột với Hoàng thúc mà không tìm thấy cơ hội.
Trẫm buồn tái tê.
Mối quan hệ khắng khít giữa trẫm và Quận chúa không kích động thần kinh của Hoàng thúc.
Nhưng lại làm thần kinh kẻ khác giật đùng đùng.
Qua Tết, chẳng mấy khi trẫm lên triều chấm công.
Thế mà gián quan đã khuyên ngăn trẫm ngay.
Thằng chả nói Quận chúa và bệ hạ tuy rằng là bà con xa, nhưng dù sao ngài ấy cũng là em gái chung một họ một tông với bệ hạ.
Quận chúa là phận gái chiếc, cứ ở mãi trong hậu cung, không tốt cho thanh danh của Quận chúa.
Tục ngữ nói, lấy ai chứ đừng lấy người nhà á bệ hạ ơi.
Lấy cái đầu bố nhà ông!
Ông mới có ý ỡm ờ với Quận chúa ấy!
Trẫm ăn mặn vậy à?
Còn nói lung tung có tin trẫm ban hôn Quận chúa cho ông không?
Trẫm hỏi luôn ông có sợ không? Có sợ không?
Gián quan vừa nghe thấy mình sắp phải cưới Quận chúa.
Là rén ngay.
Lúc tan triều, trẫm thấy thằng chả sợ tè ra quần chạy ra đại điện tìm Tể tướng.
Trẫm lại cảm thấy thổn thức ê chề.
Trẫm vô cùng thổn thức quay về hậu cung.
Các phi tần lại gửi cơm hộp tình yêu phong phú đủ loại mà mình tự tay làm để an ủi trẫm.
Trong đấy có một bát canh hạnh nhân với nấm tuyết và mộc nhĩ vàng, do Chử Quý phi sai người đưa tới.
Khó có khi Chử Quý phi chủ động đối xử tốt với trẫm, trẫm hơi kích động.
Nên trẫm chọn món này.
Người mang đồ tới là hai cậu thái giám.
Theo lệ thường, họ dùng kim bạc thử độc, rồi múc ra chén nhỏ ăn thử trước, xác định không có độc mới đưa cho trẫm ăn.
Quận chúa đã từng cà khịa cái trò thử độc bằng kim bạc này.
Kim bạc chỉ thử được những hợp chất của asen, nghĩa là các chất độc có gốc asen.
(Arsenic (hay Asen) là một nguyên tố hóa học có rất nhiều trong tự nhiên. Chúng là á kim, có màu trắng bạc sáng như thiếc, giòn. Loại độc gốc asen nổi tiếng là thạch tín)
Những loại độc trứ danh khác như cây rút ruột, dây thiên lôi, lá ngón, ô đầu, trúc đào vân vân, đều không phát hiện ra được.
(Đoạn này thì có đoạn trường thảo (cây rút ruột) = nhất câu vẫn = lá ngón luôn, chắc tác giả nhầm. Cây lá ngón, dây thiên lôi, ô đầu, trúc đào đều là những loại cây có độc những có thể dùng làm thuốc.)
Về phần để người khác ăn thử.
Phương pháp này vừa không đảm bảo lại vừa vô nhân đạo.
Thuốc độc thiên nhiên thời xưa có phải kali xyanua nồng độ cao đâu mà ăn mấy giây là phát tác ngay, phải có thời kì ủ bệnh chứ.
(kali xyanua: Kali cyanide là tên gọi của một loại hợp chất hóa học không màu của kali có công thức hóa học KCN. Nó có mùi giống như mùi quả hạnh nhân, có hình thức bề ngoài giống như đường và hòa tan nhiều trong nước. Sau khi hấp thu chất này, nạn nhân chết rất nhanh. )
Bây giờ trông thì không sao, biết đâu lát nữa lại phát tác.
Những bạn đọc thông minh tinh ý quen thuộc với kịch bản kiểu này chắc chắn đã ngộ ra chân lý trước trẫm.
Trẫm lại tự gáy sớm.
Tác giả có lời muốn nói:
Nghe theo mệnh lệnh của các tiểu chủ (cách nô tỳ gọi các phi tần trong cung).
Mị bắt ép Hoàng thúc và Tể tướng phải có thêm cảnh để lộ mặt.
[HẾT CHƯƠNG 37]