Trẫm nghĩ bụng, rốt cuộc nên nhờ ai đọc hộ trẫm cái này viết gì đây?
Dù nhờ ai chăng nữa, thì cũng sẽ lộ tẩy chuyện trẫm thất học.
Tuy rằng trẫm ngu ngốc vô dụng không để ý chính sự, nhưng đã được giáo dục từ nhỏ, hiển nhiên không thể thất học.
Văn chương do tài nữ viết, trẫm cũng không thể hỏi bừa cung nữ thái giám thằng Tèo cái Tí được.
Phải hỏi ai đấy có chút học vấn.
Như vậy rất có thể sẽ làm kẻ có chút học vấn kia hoài nghi.
Trẫm nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Quận chúa là khá đáng tin cậy.
Nhưng trẫm không thể tự mình đi hỏi được.
Trẫm phải sai em Thanh Li đi hỏi.
Trùng hợp thay sáng mai Hoàng tử lại có tiết thể dục.
Quận chúa đã vào cung qua đêm một bữa trước ngày dạy.
Trẫm lôi bộ quần áo cung nữ lâu rồi không sử dụng ra khỏi gầm giường.
Ngẫm đến chuyện bộ đồ này đã in dấu chuyện tình bi thương ảm đạm ấy của trẫm.
Trẫm không khỏi thấy quặn thắt lòng mề.
Trẫm buồn bã rầu rĩ tròng bộ quần áo khiến người ta đắng lòng này lên, soi gương điểm tô cho bản thân theo kiểu trang điểm yếu đuối đáng thương vì mới chia tay.
Ai dè vừa gặp nhau, Quận chúa đã nói: “Hớ! Hôm nay gái xinh thế, tươi tỉnh nhở!”
Trẫm chắc củ.
Tất cả những nhân vật có giới tính nam trong truyện này.
Bao gồm cả cái tên hồn nam xác nữ này nữa.
Đều là hàng xì trây chính hiệu con nai vàng.
Quận chúa lại hỏi: “Lâu lắm rồi tớ không gặp gái, gái đang làm gì ấy? Chẳng nói với nhau tiếng nào, làm người ta thương nhớ gớm ghê.”
Thanh Li chính là cái nọc làm lòng trẫm đau.
Là cái kim chích nhức tim trẫm.
Nếu không phải đây có việc cần hỏi đằng ấy.
Có lẽ cả đời này đằng ấy cũng không gặp được Thanh Li nữa đâu.
Trẫm buồn bã ỉu xìu trả lời: “Không phải đằng ấy bảo tớ phải tém lại sao? Mấy ngày nay tớ toàn vùi đầu làm việc trong hậu cung, sống khiêm tốn cẩn thận, chẳng đi đâu cả, chẳng gặp ai hết.”
Quận chúa cười hề hề: “Bế quan hả? Thế vừa ra ngoài đã lập tức tới gặp tớ, nhớ tớ rồi đúng không?”
Nói đoạn, cậu ta còn nháy nháy mắt đá lông nheo với trẫm, nâng bả vai đẩy trẫm một cái.
Không thể không nói, điệu bộ đá lông nheo của Quận chúa.
Thật sự quá kích thích quá nóng bỏng.
Mắt trẫm cay xè không mở ra nổi.
Quận chúa ôm vai trẫm: “Đang định tìm gái nè. Tớ vào cung từ sáng ngày, cải tạo phòng tắm của tớ một tí, làm một cái phòng tắm vòi sen đơn giản. Sau khi qua bên này, chắc chuyện tắm táp làm gái khó chịu lắm đúng không? Đi, tớ với gái trải nghiệm chung với nhau nhé!”
Từ từ, “chung” là chung thế nào?
Quận chúa lừ mắt nhìn trẫm: “Mùa Đông mà, tắm chung ấm hơn chứ. Phòng tắm của tớ lớn lắm, đừng nói hai người, chứ 8-10 người cũng không thành vấn đề! Nào, chúng mình đều là con gái, thẹn thùng nỗi gì!”
Mỗi lần Quận chúa nói đến câu “Đều là con gái”, cậu ta lại nở nụ cười tủ cực kỳ đáng khinh của mình.
Nụ cười ấy rõ ràng đang nói: “Hề hề, làm con gái chỉ được hời mỗi cái này, có thể cởi sạch tắm táp với các em ~”
Trẫm sợ quá, vội nắm chặt cổ áo: “Tớ, tớ còn chưa dậy thì! Tớ lép lắm! Nhìn bộ ngực bự của đằng ấy tớ tự ti!”
Quận chúa kiên quyết túm trẫm: “Tớ không kỳ thị gái đâu, hun đúc dần dần sau này gái cũng sẽ nở nang thôi.”
Ai mà địch nổi sức lực siêu khủng của Quận chúa.
Trẫm bị cậu ta lôi xềnh xệch, hai chân cào thành vết trên nền đất.
Trẫm đành phải nói: “Chiều nay tớ vừa mới tắm xong! Hôm nay không cần tắm nữa!”
Quận chúa rốt cuộc dừng lại, nhíu mày hỏi: “Ban ngày ban mặt gái tắm nỗi gì?”
Trẫm chẳng biết xấu hổ nói: “Tớ hầu hạ bệ hạ tắm nước ấm, bệ hạ cho tớ tắm trong bồn tắm xa hoa rộng mấy chục mét vuông của ngài, tắm sướng lắm!”
Trẫm có nói dối hết đâu.
Đúng là chiều nay trẫm có ngâm nước ấm mà.
Ngâm sướng hết cả người.
Lần này đến lượt Quận chúa trưng ra vẻ mặt cay xè đôi mắt.
Quận chúa thân là một chú chó FA vạn năm, xác suất thoát ế sau này cũng rất nhỏ.
Quận chúa bị nhét một nồi thức ăn chó.
(Thức ăn chó: phải xem người ta show ân ái. Vì dân độc thân bị gọi là chó FA. Có câu, chó FA cũng là chó, phải bảo vệ động vật!)
Quận chúa gân cổ, nghiến răng nghiến lợi: “Hú hí giữa ban ngày ban mặt,… Không ra gì.”
Hú Húy* là đứa nào?
Đáng thương ghê.
Quận chúa nuốt cục tức về, chuyển qua style bà chị chu đáo.
Quận chúa lại ôm vai trẫm.
Quận chúa thủ thỉ tâm tình: “Tuy rằng gái là một cô nàng xuyên không có số phận phải dây dưa yêu hận với bậc đế vương, nhưng cơ thể bây giờ của gái còn chưa dậy thì, phải kiềm chế chút nhá, sức khỏe là quan trọng nhất.”
Trẫm cũng ấm ức nói: “Ai bảo tớ không có phúc phận được nhập vào cành vàng lá ngọc mà lại nhập phải một cung nữ không quyền không thế không có chỗ dựa chứ. Tớ đành phải ôm chặt đùi bệ hạ thôi.”
Quận chúa thở dài: “Bệ hạ tuy là cửu ngũ chí tôn, nhưng gần vua như gần cọp, tình cảm của vua chúa không đáng tin cậy. Hậu cung 3000 giai lệ, hôm nay thích gái, ngày mai có thể thích người khác, gái hiểu chứ?”
“Vậy tớ còn làm sao được nữa?”
Quận chúa dũng cảm vỗ vỗ ngực: “Gái qua cậy tớ nè! Bệ hạ có bao nhiêu là vợ, tớ thì chẳng có cô nào! Gái cũng khỏi cần lo tớ bị ai cướp mất, chả ai báu tớ đâu!”
Đừng tự sa ngã như vậy chứ bạn.
Tuy rằng bạn không có vợ.
Nhưng bạn có thể có chồng mà!
Hơn nữa bạn tự ti thế, sao lại bảo không ai thèm mình?
Rõ ràng còn anh đẹp giai Tể tướng trồng cây si đó giờ vẫn chờ đợi bạn mà.
Trẫm không lảm nhảm xàm xí với cậu ta nữa, nói thẳng vào vấn đề chính: “Hôm nay tớ tìm đằng ấy có tí việc, xem hộ tớ cái này với.”
Trẫm lấy chiếc khăn của Hà Tiệp dư ra đưa cho Quận chúa.
Quận chúa nhận khăn ngắm nghía: “Cái của nợ gì đây? Khăn tay đưa tình à?”
Quận chúa mở khăn tay ra liếc mấy lượt, sắc mặt dần tối đi.
Trẫm sốt ruột hỏi: “Viết cái gì đấy? Có nghĩa gì thế?”
Quận chúa không trả lời, hỏi lại: “Gái lấy cái này ở đâu ra?”
Trẫm nói mập mờ: “Lấy ở chỗ bệ hạ…”
“Bệ hạ cho gái à? Hay là chính gái trộm về?”
Vẻ mặt của Quận chúa vô cùng nghiêm túc.
Lúc Quận chúa nghiêm túc trông cậu ta còn khá là khí thế, không thua Hoàng thúc.
Trẫm đành phải ấp úng, nói qua loa lấy lệ: “Bệ hạ sai tớ cầm cái này đi thiêu hủy, tớ lén giấu nó đi. Hình như là phi tần nào trong Lãnh cung cho bệ hạ ấy. Bệ hạ xem xong thì cứ thở vắn than dài mất hồn mất vía mãi, chắc không phải gợi lại duyên xưa đâu nhỉ… Tiếc là tớ lại không đọc được… rốt cuộc nó viết gì thế? Có phải thơ tình mà phi tần trong Lãnh cung viết cho bệ hạ, muốn nối lại tình cũ không?”
Trẫm quả thực quá tài tình.
Kỹ thuật diễn xuất cũng max điểm.
Sắm vai một cô cung nữ ghen tuông không hiểu chuyện hết sức sống động.
Trẫm cảm thấy Oscar nợ trẫm một giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trong phim điện ảnh.
Quận chúa càng nhíu chặt mày: “Bệ hạ đã đọc rồi à?”
Ặc, đúng là đọc rồi đấy, chẳng qua bệ hạ cũng không hiểu gì.
Quận chúa lại hỏi: “Bệ hạ đọc xong không thấy bàng hoàng tức giận sao?”
Không á, bệ hạ đọc xong thì đực mặt ra thôi.
Quận chúa suy ngẫm rất lung, ngửa đầu thở dài một hơi: “Tâm tư của bệ hạ… Thật sự sâu không lường được.”
Chờ đã bạn ơi bạn hiểu lầm gì đấy?
Trẫm chỉ không biết chữ thôi, mắc gì mà sâu không lường được?
Quận chúa cất chiếc khăn tay đi, trẫm không cướp.
Trẫm tóm tay cậu ta: “Mau nói cho tớ biết rốt cuộc nó viết gì đi?”
Quận chúa liếc trẫm nói: “Chuyện này trọng đại, một cô cung nữ như gái đừng xen vào, không tốt cho gái đâu. Nhỡ bệ hạ hoặc ai đấy hỏi chuyện, thì gái phải bảo là đốt rồi, không biết gì cả. Giả vờ sạch sẽ được bao nhiêu thì cố mà giả, hiểu không?”
Quận chúa cất khăn trong tay áo rồi, lại cảm thấy không ổn: “Không được, tớ cũng không biết phải làm sao với chuyện này, tớ phải xin chỉ thị của chú tớ. Gái về trước đi, hôm khác tớ lại đưa gái đi trải nghiệm phòng tắm vòi sen của tớ!”
Quận chúa nói xong thì xoay người nhảy mất.
Lại không thấy bóng dáng đâu.
Hở tí là cướp mất vật chứng quan trọng của trẫm, đã hỏi xem trẫm có đồng ý hay không chưa?
May mà trẫm đã chuẩn bị trước, có một bản chép tay từng chữ một.
Điều đáng hổ thẹn chính là, trẫm đã tự tay chép từng chữ một rồi.
Mà vẫn không hiểu gì.
Trong đấy chẳng có bất cứ keyword nào khiến văn bản dễ hiểu hơn.
Tuy rằng trẫm không hiểu, nhưng trí tưởng bở của trẫm bay xa.
Hà Tiệp dư sống trong Lãnh cung viết một lá thư dùng tên thật tố giác kẻ gian X nào đó đã lừa gạt trẫm.
Quận chúa đọc xong thì nói chuyện này trọng đại, cậu ta không quyết được, phải hỏi ý kiến Hoàng thúc.
Còn nói đáng ra trẫm xem xong phải mặt rồng giận dữ.
Đây tuy không phải một câu hỏi phụ suy luận logic để thêm điểm.
Nhưng cũng không khó đoán lắm.
Trực giác của trẫm vẫn rất chuẩn xác.
Ôi, trẫm không có chí lớn.
Chỉ hy vọng mưa thuận gió hoà quốc thái dân an thế giới hoà bình chẳng xảy ra chuyện xấu gì cả.
Sau đó trẫm nhường ngôi cho Hoàng tử, về hưu làm một Thái Thượng hoàng an nhàn.
Tại sao ông trời không thể mở bàn tay vàng, hoàn thành tâm nguyện nho nhỏ này cho trẫm chứ?
Nếu vận mệnh đã định trẫm không thể đi theo route tình yêu đích thực ngây thơ kiểu Mary Sue.
Nếu trẫm nhất định phải trở thành trung tâm bão táp gió lốc của thời đại này.
Vậy thì đến đây đi!
Trẫm đã chuẩn bị sẵn sàng đón đầu mọi thách thức!
Xin cho mưa máu gió tanh càng bùng lên mãnh liệt!
Trẫm đã nằm yên rồi! Mời chà đạp tùy ý!
Tác giả có lời muốn nói:
Rất nhiều chị thấy bất bình cho Phương Trường.
Các chị cảm thấy ảnh đáng thương quá.
Nên trẫm đã tìm một người anh em tốt về cho ảnh.
Hai ảnh có thể đứng gác chung với nhau.
Mỗi khi Phương Trường cảm thấy mình đáng thương.
Ảnh có thế nhìn anh bạn Tuyên Bạc (Hú Húy) bên cạnh.
Thế là tâm lý cân bằng rồi.
(*Nhắc lại lần nữa là Phương Trường là tên anh lính gác, đồng âm với chữ Còn Dài ha. Còn Tuyên Bạc là anh lính ở cùng anh lính gác, tên anh này đồng âm với Tuyên Dâm = hú hí, chim chuột.)
[HẾT CHƯƠNG 35]