*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trẫm và Hoàng thúc tình đầu ý hợp, lòng hướng về nhau, từ đây cùng nắm tay trải qua cuộc sống hạnh phúc vô liêm sỉ.
Happy ending.
Hết truyện.
—— Lấy đâu ra.
Dù gì giữa trẫm và Hoàng thúc còn rất nhiều khoảng cách không thể vượt qua.
Luân lý chú cháu, thân phận vua tôi, giới tính tương đồng.
Gông xiềng lễ giáo, ánh mắt người đời, suy đồi đạo đức…
Đương nhiên tất cả những thứ này đều không quan trọng.
Điều quan trọng nhất chính là.
Hoàng thúc chưa tỏ tình với trẫm.
Tuy rằng trẫm biết chắc hẳn ở trong lòng ảnh đã yêu trẫm chết đi sống lại không thể ngừng được.
Nhưng vẫn cần tỏ tình chứ.
Con gái phải rụt rè cho ra dáng con gái.
Đây không chỉ là một kiểu hình thức, mà còn thể hiện sự coi trọng và hứa hẹn.
Hoàng thúc cũng không hứa hẹn gì với trẫm.
Hoàng thúc chỉ tặng trẫm 2 chiếc đèn lồng và một hộp kẹo.
Người thời xưa uyển chuyển lắm, ngại biểu đạt trực tiếp, trẫm hiểu mà.
Tương lai còn dài.
Đừng hỏi trẫm Dài là anh nào.
Trẫm vui rạo rực bỏ hộp kẹo sơn trà kia vào túi như cất bảo bối.
Hoàng thúc hỏi: “Sao em không ăn? Đã đỡ chưa?”
Đây là tín vật đính ước của đôi mình, trẫm nào nỡ ăn!
Trẫm phải cất đi giữ gìn thật cẩn thận!
Nhưng con gái phải rụt rè.
Nhất là khi bên kia còn chưa thổ lộ.
Trẫm rụt rè nói: “Không hổ là cửa hiệu lâu đời, ăn một viên đã thấy khá hơn nhiều rồi ạ. Nô tỳ nhớ tối qua bệ hạ nhiễm lạnh, hình như họng hơi đau, nên muốn mang về dâng lên bệ hạ.”
Hoàng thúc khựng lại đôi chút.
Hoàng thúc nói: “Cũng khó cho em, phải tinh tế như thế, suy xét chu toàn mọi sự vì bệ hạ.”
Giọng điệu Hoàng thúc hơi ý nhị.
Trẫm cảm thấy Hoàng thúc nhất định đang ghen.
Dù gì bây giờ trẫm là cung nữ hầu hạ bên cạnh bệ hạ mà.
Với tập tính cầm thú không buông tha cho cả cô cung nữ dọn nhà xí của bệ hạ, thì hở tí là gọi người khác lên giường cũng là chuyện có thể xảy ra.
Ban nãy Hoàng thúc vừa ghen với Tể tướng vì trẫm.
Giờ lại vì trẫm mà ghen với bệ hạ.
Trẫm đồng thời bị tranh cướp bởi 3 người là Hoàng đế, Vương gia và Tể tướng.
Cuối cùng trẫm đã bắt đầu tỏa ra vầng hào quang Mary Sue của nữ chính trong truyện xuyên không rồi đấy!
Không thể không thừa nhận, tuy rằng Hoàng thúc toàn ghen oan ghen lầm, nhưng trẫm vẫn rất sung sướng.
Lòng hư vinh của trẫm đã được thỏa mãn đôi chút.
Trẫm cảm thấy Hoàng thúc đã ghen rồi, thì nên tỏ tình đi chứ?
Nam nữ chính bị nhân vật phụ kích thích, sau đấy giận dữ tỏ rõ lòng với nhau, tình cảm tiến triển vượt bậc nhảy lên nấc thang mới.
Trẫm đã tiếp xúc với kịch bản kiểu này vô số lần.
Tất cả đều là kịch bản thôi.
Trẫm vừa thẹn thùng vừa chờ mong, đợi Hoàng thúc ngang ngược kéo trẫm vào lòng rồi nói: “Em là của ta! Sự dịu dàng của em chỉ có thể dành cho riêng ta!”
Sau đó @#¥×%&※…
Trẫm đợi rất lâu.
Hoàng thúc cũng không ngang ngược kéo trẫm vào lòng ảnh.
Hoàng thúc còn đi xa một bước, nói: “Nếu em đã gom đủ những món bệ hạ lệnh mua, thì nên về cung cho sớm, chớ lần khân bên ngoài như hôm qua nữa.”
Excuse me???
Bây giờ trẫm chắc chắn Hoàng thúc là một anh xì trây đến độ không thể xì trây hơn, hàng thuần 100% 24k.
Trai 28 đã ế lòi còn ngây thơ.
Trẫm không muốn nói chuyện với ảnh nữa.
Thảo nào trẫm không sắm được vai nữ chính của bộ truyện này, Hoàng thúc cũng không cáng đáng nổi vai nam chính.
Vì có diễn theo kịch bản quái đâu!
Đến anh gác cổng ở cửa cung còn biết ăn nói hơn ảnh!
Trẫm phải đôn anh giai lính gác lên làm nam chính!
Hoàng thúc đưa trẫm về tới cửa hoàng cung.
Người gác cửa cung quả nhiên vẫn là ông anh kia.
Anh chàng thấy trẫm, đầu tiên vui mừng ra mặt, rồi nhớ tới mình vừa thất tình, ổng lại gục đầu xuống.
Anh chàng nửa buồn nửa vui, bộn bề trăm mối nhìn trẫm, nói: “Hôm nay nàng về sớm thế… Về sớm cũng tốt, mấy nay không có lệnh cấm đi lại ban đêm, ngoài kia không an toàn. Hôm qua tôi lo lắng cho nàng suốt…”
Nhìn đi! Nhìn người ta đi!
Người ta biểu đạt chân tình thật lòng thế này cơ mà!
Cùng là trai thẳng!
Sao lại khác nhau vậy chứ!
Trẫm âm thầm cà khịa Hoàng thúc trong lòng.
Trẫm cà khịa nhập tâm quá, nên không để ý Hoàng thúc nói gì.
Hoàng thúc phải gọi mấy tiếng “Thanh Li”, trẫm mới hoàn hồn.
Dù gì cũng không phải tên của mình, nên chưa hình thành phản xạ có điều kiện.
Hàng lông mày của Hoàng thúc giật giật, ảnh hỏi: “Đang nghĩ gì vậy? Mà mất hồn mất vía thế.”
Trẫm trả lời với vẻ mặt vô cảm: “Lòng em chỉ nghĩ về tĩnh thôi.”
Hoàng thúc quả nhiên không diễn theo kịch bản.
Hoàng thúc nghe trẫm nói lòng trẫm hướng về tĩnh.
Hoàng thúc không để trẫm được tĩnh, cũng không hỏi Tĩnh là đứa nào.
Hoàng thúc lại còn bày ra vẻ mặt thẹn thùng xấu hổ, ảnh quay mặt đi, nhẹ giọng nói: “Hỗn hào.”
Hả???
Trẫm nhìn Hoàng thúc với biểu cảm như meme anh da đen mặt hỏi chấm.
Hình như mặt Hoàng thúc còn hơi đo đỏ.
Hoàng thúc húng hắng, nghiêm mặt nói vẻ uy nghi: “Chữ ‘Kính’ là tên húy của Cô vương, đến bệ hạ còn phải gọi ta là ‘Hoàng thúc’. Một cô nhóc như em, lại dám gọi thẳng tên của Cô vương ư?”
(Chữ Kính敬, trong tôn kính, cũng phát âm giống chữ Tĩnh 静, đều là Jing.)
Không ổn rồi, Hoàng thúc nghiêm trang đỏ mặt nói câu này trông kute quá.
Trẫm lại rớt không còn cọng giá đầu hàng bị ảnh chinh phục rồi.
Xin lỗi anh gác cổng, anh là người tốt.
Nhưng trẫm vẫn không thể đôn anh lên làm nam chính được.
Dù sao cũng có rất nhiều em gái thích anh, anh nên quên trẫm đi!
Cũng phải nói lại.
Hóa ra tên Hoàng thúc có chữ “Kính” à?
Nói tới đây, hình như trẫm nhớ mang máng là tên của Hoàng thúc chỉ có một chữ thôi.
Tất cả là tại người thời xưa kẻ cả quá, kiêng nọ kị kia Hào với chả Tự, tên thật mà cũng không gọi thẳng được.
(Hào, hay tên hiệu: là một tên mà trí thức phong kiến tự đặt thêm cho mình bên cạnh tên vốn có, thường là từ có ý nghĩa đẹp đẽ, thể hiện hoài bão hoặc tâm sự của bản thân.
Tự, hay tên chữ: Ngoài danh xưng, đến khi tròn 20 tuổi thì mỗi người được đặt thêm một tên mới gọi là biểu tự. Lúc này, danh xưng chỉ có bản thân hoặc người thân lớn tuổi gọi; giữa bạn bè đồng lứa, xã giao, cần sự tôn trọng thì phải sử dụng biểu tự, việc gọi thẳng danh xưng bị coi là bất nhã.)
Hoàng thúc đương nhiên cùng họ với trẫm.
Họ của hoàng gia Đại Ngô là Thẩm.
Cho nên Hoàng thúc trùng họ và đồng âm tên với em Tĩnh à?
Quả nhiên là duyên phận kinh thiên động địa nằm trong số mệnh vượt qua ngàn năm chém mà không đứt!
Thật ra hồi mới vượt thời gian đến đây, trẫm cũng thấy hơi khó hiểu.
Ngoài việc có cái họ giống nhau, thì trẫm với em Tĩnh chẳng chung đụng thứ gì.
Đến giới tính còn là hai loại.
—— IQ lùn không phải điểm chung đặc biệt đâu ạ cảm ơn nhá.
Ngoài cái này thì cũng chỉ có cách suy nghĩ vặn vẹo dị hợm là y như nhau.
Vậy tại sao trẫm lại nhập hồn vào người trẫm nhỉ?
Rõ ràng người trùng tên trùng họ với em Tĩnh như Hoàng thúc còn có mối quan hệ khó tả với ẻm hơn, ảnh phải là đối tượng bị nhập hồn mới đúng!
Không không không, trẫm cũng không muốn nhập vào Hoàng thúc.
Nếu trẫm nhập vào Hoàng thúc.
Trẫm chỉ có thể tự yêu bản thân thôi.
Trẫm bị Hoàng thúc gián đoạn như thế nên không để ý ảnh đã theo trẫm một đoạn khá xa sau khi vào cửa cung.
Trẫm thấy khó hiểu: “Đã trễ thế này, điện hạ còn muốn vào cung ạ?”
Hoàng thúc mỉm cười nói: “Tiện đường tiễn em một đoạn.”
Trẫm không nên vội vã suy đoán rằng Hoàng thúc chẳng nên cơm cháo gì.
Hoàng thúc vẫn còn cứu chữa được!
Không tới mức tiễn đến cổng là quay ngoắt về luôn!
Hoàng thúc nhất định đã thông suốt do được sự săn sóc quan tâm của anh giai lính gác dành cho trẫm dẫn dắt!
Quả nhiên các anh xì trây chỉ thiếu kinh nghiệm thôi!
Lòng trẫm đang thấy ngọt ngào mừng thầm.
Hoàng thúc lại nói tiếp: “Vừa hay Cô vương cũng có việc muốn gặp bệ hạ, ta đi chung với em nhé.”
Bộp.
Chiếc đèn con cóc trẫm đang cầm rơi xuống đất.
May mà không châm nến trong đèn.
Trẫm vội vàng nhặt đèn cóc lên.
Rơi một cái.
Trông nó còn đẹp hơn một tẹo.
Trẫm hơi choáng.
Trẫm ấp úng nói: “Đêm qua bệ hạ không được ngon giấc, tinh thần không tốt, nên ngài đã đi nghỉ từ sớm rồi ạ… Tối nay nô tỳ không trực, nên không về bên ấy nữa. Nếu điện hạ không có việc gấp, thì chịu khó quay lại ngày mai nhé ạ?”
Hoàng thúc im lặng một lát, nói: “Thật ra cũng chẳng phải việc gấp gáp gì, không đi bữa nay cũng chẳng sao.”
Trẫm từ biệt Hoàng thúc, không về thẳng tẩm cung của mình mà vòng qua mặt Đông.
Phía Đông tẩm cung của trẫm là viện của Quý phi.
Ngay gần viện của Quý Phi, thông nhau ở giữa là chỗ ở của Hoàng tử.
Đi thêm chút nữa là cung điện mà trẫm ban riêng cho Quận chúa ngủ lại, để nàng ta tiện dậy sớm giảng bài cho Hoàng tử.
Cung của Quận chúa sáng đèn.
Tiết đầu sáng mai là tiết thể dục, ắt hẳn tối nay Quận chúa ở trong cung.
Trẫm vòng qua cung điện của Quận chúa tới đằng sau tẩm cung của trẫm.
Cửa sau không có ai.
Trẫm đang định lén men theo bờ tường chuồn về, nhưng vừa quẹo một cái đã thấy ai đấy đột ngột nhảy ra, vươn tay chặn trước mặt trẫm.
Trẫm sợ tới mức đánh rơi cả đèn cóc lẫn đèn thỏ.
Trẫm bình tĩnh lại, tập trung nhìn kẻ đó.
Người ngăn trẫm lại hóa ra là Quận chúa.
Quận chúa chống một tay lên bức tường cạnh trẫm, tay kia gẩy tóc mái mình, đồng thời hất đầu một cái cho đồng bộ.
Quận chúa kabedon trẫm ở góc tường theo một kiểu rất ngông cuồng quyến rũ.
Quận chúa nhìn xuống trẫm, cười như không cười hỏi: “Nghe thúc phụ bảo, cô nói với người quê nhà của cô là People’s Republic of China?”
Hay quá, nghe cách phát âm tròn vành rõ chữ, tuyệt hết nước chấm này mà xem.
Trẫm còn đang định đi tìm đằng ấy.
Đằng ấy đã tự chạy tới đây rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm qua có thím chê trẫm chẳng đặt nổi cái tên cho nhân vật.
Giờ truyện vào VIP rồi, trẫm cảm thấy mình nên sáng tác nghiêm túc hơn.
Nên từ giờ trở đi các nhân vật chính đều có tên nhá.
Mí lại thấy anh giai lính gác được hoan nghênh quá, trẫm cho ảnh lên làm nam phụ số 3.
[HẾT CHƯƠNG 27]