Trẫm Là Một Hôn Quân Như Thế

Chương 19: P.R.China




Có tâm trồng hoa hoa không nở, vô tình cắm liễu liễu mọc xanh.

Cuộc đời đôi lúc vô thường vậy đấy.

Trẫm quyết định bỏ cuộc, bỗng nhiên một cấp dưới của Hoàng thúc đi tới cạnh ảnh báo báo: “Thuộc hạ vừa hỏi lính gác thay ca rạng sáng nay. Anh ta nói sáng nay có một người đàn ông trẻ trông giống bệ hạ đánh xe chờ ở cổng Huy An phía Bắc kinh thành. Tới giờ Mẹo cổng thành mở, người đó đã đi men đường cái về phía Bắc.”

Khúc cua này khét quá, làm người ta ngỡ ngàng ngơ ngác đến bật ngửa, thật tình cờ và thật bất ngờ như một vị thần trên cao nào đấy mở bàn tay vàng.

Hoàng thúc nói: “Giờ Mẹo ra khỏi thành, xe ngựa đi chậm, mới hơn hai canh giờ, chưa thể đi 10-20 dặm được.” Ảnh lập tức chia người đi tra xét những con đường cái ven cổng An Huy.

Hoàng thúc mang trẫm theo, chọn đường gần nhất tới bờ sông Hoàng Hà.

Hoàng thúc nói với trẫm: “Tính tình bệ hạ phóng khoáng, hay làm những chuyện khó lường. Em luôn ở cạnh ngài ấy, quả nhiên hiểu tính nết này của ngài ấy rõ hơn người ngoài.”

Ý của ảnh là não của trẫm có vấn đề, không thể suy đoán bằng tư duy của người bình thường được.

Trẫm cảm thấy như mình vừa bị chửi hai lần.

Hoàng thúc cưỡi ngựa đưa trẫm đuổi theo bệ hạ.

Cưỡi ngựa quả là nhanh ghê.

Nhưng mà xóc quá, món súp tiêu cay trẫm ăn đêm qua sắp ọc ra rồi.

Trẫm còn chẳng có tâm trạng để nhấm nuốt cảm giác được Hoàng thúc ôm vào lòng cọ xát tứ chi.

Chạy được mười mấy dặm, trẫm bắt đầu hối hận.

Trẫm rất muốn sửa miệng nói bệ hạ không muốn ngắm sông Hoàng Hà đâu, hay là tìm bừa chỗ nào đấy gần đây đi dạo đi ạ.

Trẫm đang nghĩ vậy, làn sương sớm tan dần khi mặt trời lên, triền núi mênh mang trải dài phía bên trái trước mặt trẫm.

Bệ hạ đánh xe một canh giờ tới đây, chắc chắn cũng mệt mỏi, thấy cảnh núi non nức lòng thế này, biết đâu lại không muốn ngắm sông Hoàng Hà nữa, chuyển qua đi leo núi thì sao?

Nếu trẫm nói vậy Hoàng thúc có tin không nhỉ?

Trẫm không thể nói thẳng, trẫm phải ướm trước cái đã.

Vì thế trẫm hỏi Hoàng thúc: “Dãy núi bên kia uốn lượn đẹp tươi, đấy là núi gì ạ?”

Hoàng thúc nói: “Đó là núi Mang.”

Trẫm đang định tiếp tục trải đường dẫn dắt Hoàng thúc đưa trẫm lên núi chơi thì Hoàng thúc lại nói: “Hoàng lăng các đời đều ở đây.”

—— À.

Nhoáng cái đã đuổi mười mấy dặm đường mà vẫn chưa phát hiện tung tích của bệ hạ.

Một quán rượu kiêm luôn trà nước nghỉ chân dựng biển hiệu ven ngã ba.

Hoàng thúc ra lệnh cho mọi người dừng ngựa nghỉ ngơi một lát. Một anh cấp dưới đi hỏi han chủ quán trà, quay về bẩm báo: “Chưởng quầy nói mình đến bày quán sau bình minh, vẫn chưa thấy công tử đánh xe chạy qua. Thuộc hạ kiểm tra rồi, những con đường gần đây cũng không có dấu vết bánh xe còn mới, e là đường này không phải là nơi bệ hạ đi qua ạ.”

Hoàng thúc quay đầu nhìn trẫm.

Trẫm còn chưa kịp chống chế, Hoàng thúc đã nói trước: “Khu vực ven sông Hoàng Hà rất dài, chưa chắc bệ hạ đã chọn chỗ gần nhất.” Ảnh ra hiệu cho cấp dưới dẹp đường về thành.

Trẫm và Hoàng thúc chạy như điên mười mấy dặm đường, chẳng ngắm được cảnh kiếc gì đã sắp phải về.

Trẫm thấy hơi không cam lòng.

Lòng trẫm mà đã không cam, thì lập tức có bàn tay vàng rẽ mây cho trẫm nhìn thấy mặt trời, giúp trẫm tìm đường sống trong hiểm cảnh.

Trẫm ngẩng đầu nhìn vu vơ về nơi xa, bỗng thấy một người quen thuộc nhưng không nên gặp được ở chỗ này.

Quận chúa.

Tuy rằng Quận chúa đi một mình một người, nhưng lại cực kì bắt mắt.

Bởi vì nàng ta đánh một chiếc xe bò.

Trên xe chất đầy tiền giấy vàng mã vòng hoa, nhà giả xe giả trâu giả ngựa giả vân vân mây mây sặc sỡ đủ màu.

Còn có một cô gái giả làm bằng giấy bồi nhìn mà hốt cả hền được treo ngược ở đuôi xe, khoác lụa đỏ lụa xanh, trang điểm mắt đen thui như gấu trúc, một nét mực chảy ra từ khóe mắt, âm u nhìn trẫm lom lom.

Quận chúa vung roi thét to một tiếng, không lướt qua quán rượu ven đường, mà quẹo ngay ở ngã ba, đánh chú bò đi về phía núi Mang.

Trẫm ngẫm ngợi, tự dưng Quận chúa lại mang cả xe tiền giấy tới hoàng lăng làm gì, chẳng lẽ tế tổ?

Nhưng ngày 16 tháng Giêng có phải ngày cúng bái gì đâu! Muốn tế tổ cũng không đến mức phải tới đây một mình chứ? Còn đốt cả người làm ấm giường xuống cho ông nội với cha ruột mình, Quận chúa tiến bộ thế!

Bằng khứu giác và giác quan thứ sáu nhạy bén của mình, trẫm cảm thấy chỗ này chắc chắn có gì mờ ám.

Quận chúa bắt mắt như thế, Hoàng thúc đương nhiên cũng thấy.

Hoàng thúc khẽ nhăn mày.

Mắt thấy Quận chúa càng lúc càng xa hơn, cô gái giả dễ sợ kia bị cây cối chắn mất, không còn thấy đâu nữa.

Trẫm rất muốn đá Hoàng thúc: Nhìn cái gì mà nhìn mau đuổi theo đi!

Hoàng thúc quả nhiên tâm ý tương thông với trẫm.

Hoàng thúc nói với cấp dưới: “Các ngươi về thành giúp đỡ trước, Cô vương về sau.”

Cấp dưới lo lắng nói: “Điện hạ ở vùng hoang vu vắng vẻ này một mình, làm sao thuộc hạ yên tâm được? Để thuộc hạ đi theo bảo vệ điện hạ ạ!”

Một người khác cười nói: “Ông chưa bị điện hạ đánh gục bao giờ, nên không yên tâm về thân thủ của điện hạ hả? Dưới chân hoàng lăng có gì nguy hiểm chứ. Dù gặp phải giặc cỏ lau nhau thật, ai bảo vệ ai còn khó nói đấy!”

Người ban nãy lên tiếng đỏ mặt lên, không nói gì nữa.

Hoàng thúc lại bảo trẫm: “Em cũng về với họ đi.”

Thế sao được! Manh mối này do trẫm phát hiện mà! Sao trẫm nỡ bỏ cuộc dễ dàng thế?

Trẫm nói: “Không, em cũng… em chỉ đi chung với điện hạ thôi!”

Đám thuộc hạ cười trộm ha ha, sôi nổi đứng dậy dắt ngựa của mình, đoạn nói: “Chúng tôi chỉ có đủ mỗi người một ngựa thôi, e là không có dư con nào đâu!”

Hay lắm, trẫm thích nhất những cấp dưới vừa thức thời vừa biết làm wingman như thế.

(Wingman: người hỗ trợ bạn mình trong quá trình tán trai/tán gái)

Hoàng thúc im lặng một lát, chấp nhận kết quả này.

Hoàng thúc chắc chắn cũng không muốn để trẫm ngồi chung một ngựa, ngồi trong lòng gã đàn ông khác.

Khỏi cần nói những lí do khác đâu trẫm một mực không tiếp thu.

Hoàng thúc tiếp tục đưa trẫm đi cùng, đuổi theo Quận chúa.

Trì hoãn một lát, Quận chúa đã mất tăm mất tích.

Hoàng thúc đuổi theo vết bánh xe trên mặt đất, chưa tới cổng hoàng lăng đã quẹo vào một con đường nhỏ hẻo lánh.

Đường này càng đi càng vắng, cỏ dại cây tạp mọc thành cụm, khá nhiều ngôi mộ đơn lẻ không có bia bắt đầu xuất hiện ven đường.

Trẫm không đời nào ngờ rằng chuyến chơi Xuân du sơn ngoạn thủy lãng mạn của trẫm và Hoàng thúc lại kết thúc bằng việc đi dạo bãi tha ma.

Trẫm nhân cơ hội này rụt người vào lòng Hoàng thúc.

Đi đến cuối rừng, rốt cuộc hai bọn trẫm cũng thấy con bò của Quận chúa đang bị cột gần cây, ụm bò ăn cỏ.

Hoàng thúc và trẫm xuống ngựa đi bộ, đi thêm một đoạn nữa, vào chỗ sâu thẳm của bãi tha ma.

Quận chúa ngồi trước một ngôi mộ đắp đất, đồ cúng chất đống một bên, cô gái vàng mã trông hết hồn kia vẫn nằm lộn đầu xuống đất, nhìn trẫm trân trân.

Quận chúa xách theo một bình rượu, lấy chiếc chén đậy trên nắp bình ra, rót đầy chén. Nàng ta rải nửa chén vào trước mộ, đoạn ngửa đầu tu nốt nửa chén còn lại, hùng hồn khí thế có thể so bì với trẫm tối qua.

Quận chúa đưa lưng về phía trẫm, vừa uống rượu vừa nói chuyện. Trẫm cách xa quá nên chỉ nghe bập bõm câu được câu chăng, không rõ ràng lắm: “… Đêm trước lại báo mộng cho tôi… Ngày 15 tháng Giêng là ngày đầu tiên hai ta gặp nhau… Tôi tạm thời chưa xuống được, sợ huynh ở dưới đấy một mình cô đơn, tôi đốt tiểu thiếp xuống làm ấm giường cho huynh, nếu huynh thích, Thanh Minh tôi lại đốt nhiều thêm…”

Trẫm đã hiểu đại khái Quận chúa đang tế bái ai.

Quận chúa thật là… Những tiểu thư khuê các ở thời đại này lấy việc vợ cả độ lượng làm gương, còn đưa tiểu thiếp tới làm ấm giường cho người tình cũ, đúng là rộng lượng cởi mở thật.

Trẫm quay đầu lại, thì thào hỏi Hoàng thúc: “Đây là… người trong lòng của Quận chúa sao ạ?”

Hoàng thúc hơi ngỡ ngàng, cau mày: “Chuyện cũ năm xưa, em cũng biết ư?”

Trẫm không biết, nhưng giác quan bà tám của trẫm nhạy bén, trí tưởng tượng của trẫm bay xa mà!

Không tin chàng thử hỏi các chị em đang hóng hớt bên dưới mà xem, chắc chắn mấy cổ cũng đoán được, chừng này thông tin là đủ lắm rồi á, okay?

Hơn nữa theo suy đoán của trẫm, người tình của Quận chúa chắc hẳn là cảnh nhà sa sút, chết vì họa giáng bất ngờ, bằng không đã là người xứng đôi với Quận chúa, sao lại phải chôn thây ở chỗ này.

Trẫm trả lời rất đỗi tự nhiên: “Em đoán ạ, chẳng lẽ không đúng sao?”

Hoàng thúc khựng lại một lát, nói: “Không sai. Quận chúa trễ nải chuyện chung thân cũng vì mối hôn ước này, tính ra đã tám năm rồi. Lúc ấy em vẫn còn là trẻ con, e là còn chưa vào cung đúng không?”

Trẫm lắp bắp kinh hãi, hóa ra Quận chúa còn từng đính hôn rồi cơ à?

Anh đấy là thể loại gì mà có tinh thần hi sinh cao thế!

—— Không không không, Cao tổng quản từng nói năm đó Quận chúa là một thiếu nữ xinh đẹp da thịt nõn nà như ngọc tạc, cho nên vị hôn phu của Quận chúa chắc không hi sinh vì thế.

Trẫm lục lọi những sự kiện lớn trong ký ức, chỉ nhớ được là 3 năm trước Hoàng thúc xin ban thưởng cho công đức của nàng ta, nên Quận chúa mới được phong làm Quận chúa. Trước kia nàng ta chỉ là một cô gái con nhà tông thất có phong hào bình thường, một trong vô số những cô em họ bà con xa của trẫm, đương nhiên trẫm cũng chẳng nhớ nổi nàng ta đính hôn với ai.

Trẫm đang định đào bới drama tiếp, Hoàng thúc đột nhiên hỏi: “Tám năm trước, em đã vào cung chưa?”

Trẫm sửng sốt, thuận theo lời ảnh: “Chưa ạ.”

“Hồi đó em ở đâu?”

Trẫm quả thực không biết 8 năm trước Thanh Li đã vào cung chưa, còn đang ở đâu.

Nhưng chuyện này ấy à, thực cũng như giả, giả cũng như thực thôi.

Tính moi thông tin từ miệng trẫm ư, trẫm sợ chàng không tưởng tượng ra nổi đâu!

Trẫm trả lời: “Vẫn còn ở quê ạ.” Quê nhà em có điều hòa có WiFi có tôm hùm đất xào cay.

Hoàng thúc tiếp tục hỏi gặng: “Làm gì ở quê?”

“Đi học.” Đúng hồi cấp ba, trời đất u ám, mặt cắt không còn giọt máu.

Hoàng thúc nhướng mày: “Em cũng từng lên học đường rồi ư?”

“Đúng vậy.” Sinh viên tốt nghiệp chính quy từ ngành đàng hoàng đây này! Kiêu ngạo ưỡn ngực!

“Con gái mà được học hành đọc sách, chắc hẳn là con nhà gia giáo.”

(Nhà gia giáo: đây là em chuyển ngữ thoáng từ cụm Thi thư lễ nghi: Chỉ 4 quyển “Thi” “Thư” “Lễ” “Dịch” trong Ngũ Kinh. Ngũ Kinh gồm “(Kinh) Thi”, “(Thượng) Thư”, “Lễ (Ký)”, “Chu (Dịch)” và “Xuân Thu”.)

“Không phải thế đâu ạ, chỉ là gia đình khá giả bình thường mà thôi. Chỗ chúng em có môi trường tốt, các bậc phụ huynh cởi mở lắm, con gái ở gia đình bình thường đều được đi học, không phải chuyện hiếm lạ gì.”

Hoàng thúc hơi khựng lại, chậm rãi nói: “Ồ? Còn có nơi hay như vậy ư, tên nơi ấy là gì?”

Trẫm trả lời mà mặt không đổi sắc: “People’s Republic of China.”

[HẾT CHƯƠNG 19]