Trẫm Là Một Hôn Quân Như Thế

Chương 13: Phẫu thuật chuyển giới




Trẫm nhào lộn liên tiếp 1080 độ rồi mới dừng lại, mồm toàn là đất.

Trẫm cảm thấy người mình sắp nát tan thành từng mảnh vì cú ngã này.

Trẫm quay cuồng trên mặt đất, bỗng thấy bóng áo đen trên con ngựa ô đằng trước của Hoàng thúc chợt dừng lại. Ảnh quay đầu, thả người nhảy xuống lưng ngựa lao về phía trẫm.

Trẫm thấy gương mặt hoảng hốt sợ sệt của Hoàng thúc.

Hoàng thúc thật sự lo lắng cho trẫm.

Trẫm bỗng thấy sống mũi hơi cay.

Không không không, mũi trẫm không phải hơi cay.

Mà là mũi trẫm rất cay.

Bởi vì mũi trẫm cũng cào lên nền đất.

Trẫm lộn cù mèo xong thì nằm ra đất, đưa tay sờ lên cái mũi xót thấu trời của mình.

Máu mũi trào ra nhoe nhoét mặt và tay trẫm.

Trẫm cảm thấy có lẽ đây là nghiệp quật, can tội trẫm cười nhạo Tể tướng nửa tháng.

Trẫm ngã máu me be bét khắp mặt, đám cung nữ thái giám Hoàng tử Quận chúa Tể tướng bên cạnh đều sợ hãi.

Cao tổng quản cuống đến mức lạc cả giọng đi: “Mau gọi Thái y! Thái y!”

Hoàng thúc ở gần trẫm nhất, tới trước mặt trẫm sớm nhất. Đầu tiên ảnh kiểm tra xem cổ và phần thắt lưng của trẫm có bị gãy không, sau đó bóp tay bóp chân trẫm: “Bệ hạ cảm thấy thế nào? Có cảm giác gì không? Có đau không?”

Trẫm thử giật giật tứ chi, tuy rằng da thịt hơi rát vì trầy, nhưng không đứt tay đứt chân liệt nửa người.

Trẫm biết mình không tàn phế là an tâm rồi, bèn quệt máu mũi thều thào nói: “Trẫm hơi choáng… đau đầu, đau toàn thân…” vừa tiện thể dựa vào lòng Hoàng thúc.

Ôi! Nếu chảy máu mũi mà được Hoàng thúc ôm vào lòng thế này.

Vậy thì trẫm sẵn lòng chảy nữa chảy mãi, chảy đến khi trời đất không còn.

Nhưng Hoàng thúc không thể để trẫm chảy máu mũi đến khi trời đất không còn được.

Hoàng thúc nhìn lướt qua tiểu thái giám đang luống cuống tay chân hoang mang hoảng loạn gọi Thái y, suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Bệ hạ cố nhịn một lát, thần đưa người tới Viện Thái y ngay đây.”

Dứt lời, ảnh khom lưng, vươn một tay ra sau lưng trẫm nâng trẫm dậy.

Khà! Hoàng thúc chắc chắn sẽ bế trẫm kiểu công chúa đây.

Lòng trẫm vui như pháo ran.

Trẫm hợp tác nâng tay lên định vòng qua cổ Hoàng thúc.

Hoàng thúc bỗng dưng tóm lấy cánh tay trẫm.

Sau đó ném trẫm lên lưng mình!

Hoàng thúc cõng trẫm, chạy như bay về phía Viện Thái y.

Trẫm dựa vào tấm lưng to rộng rắn chắc của Hoàng thúc.

Máu mũi trẫm càng chảy xối xả hơn.

Hoàng thúc quả nhiên là một anh xì trây ngay thẳng.

Hoàng thúc vừa cõng trẫm chạy như bay, vừa nói chuyện với trẫm vì sợ trẫm ngất xỉu: “Bệ hạ? Bệ hạ còn tỉnh không?”

Trẫm trả lời yếu xìu: “Ừ, còn chưa chết.”

Hoàng thúc bỗng nhiên bật cười: “Bệ hạ vẫn dí dỏm như xưa.”

Đoạn bồi thêm: “Bệ hạ còn có tâm trạng nói giỡn, xem ra không sao rồi.”

Một lát sau, ảnh lại nói tiếp: “Tật hay chảy máu cam của bệ hạ bao nhiêu năm ròng vẫn chưa khá lên, cứ đến mùa Đông là lại phát tác. Trước kia Hè nào thần cũng phải cõng bệ hạ chạy đến Viện Thái y mấy lần để cầm máu cho bệ hạ, bệ hạ còn nhớ không?”

Đừng có giở thói miệng lưỡi hoài niệm thương cảm thẫn thờ ấy ra nữa, kẻo trẫm lại tưởng nhầm hai chú cháu các ông có gì đấy với nhau thật!

Trẫm không nhớ rõ những chuyện hồi 10 tuổi mà Hoàng thúc nói đến lắm.

Trẫm thực sự chỉ tơ tưởng đến chuyện bẻ cong Hoàng thúc.

Nhưng nếu Hoàng thúc cong thật và có ý với trẫm.

Trẫm lại cảm thấy có gì sai sai, cảm thấy người Hoàng thúc thích cũng không phải bản thân mình.

Trẫm hơi đố kỵ với trẫm.

Gượm đã quan hệ hơi phức tạp trẫm lại lú rồi.

Để lòng trẫm về với tĩnh một lát đi.

Trẫm nằm trên lưng Hoàng thúc, vừa chảy máu mũi vừa hướng về tĩnh.

Trẫm vô cùng ảo não biện hộ để vãn hồi tôn nghiêm: “Từ sau khi Hoàng thúc rời kinh, chẳng còn ai đua ngựa cưỡi ngựa bắn cung với trẫm. Bao năm rồi không chạm vào, không ngờ lại mai một đến nước này…”

Hoàng thúc lặng đi một lát.

Hoàng thúc thấp giọng nói: “Bệ hạ đã chịu khổ rất nhiều vì xã tắc rồi.”

Hoàng thúc thông cảm thấu hiểu cho trẫm như thế.

Trẫm thấy hơi chột dạ.

Hoàng thúc quen cửa quen nẻo đưa trẫm đến Viện Thái y.

Thái y xem xét, thấy chỗ khác không có vấn đề gì lớn, chỉ bị gãy sụn mũi thôi.

Thái y vung bàn tay màu nhiệm lên, dán một miếng băng gạc lên mũi trẫm.

Giống miếng băng của Tể tướng như lột.

Người xưa nói: Trong phúc có họa, trong họa gặp phúc.

Vì gãy mũi phải dán gạc, trẫm chẳng những được tiếp xúc thân mật với Hoàng thúc, mà còn trốn được rất nhiều dịp lễ mừng lễ cúng năm mới, chuyển nhượng cho Thái Hậu dẫn dắt Hoàng tử chủ trì.

Lễ tiết của người xưa phiền phức quá, trẫm hầu như chẳng nhớ gì, chắc chắn sẽ lộ tẩy.

Chỉ riêng bài văn tế trời đất đầu năm mới, trẫm đã dùng phiên âm đánh dấu hơn 30 chữ cái lạ lẫm, nhưng học suốt ba ngày vẫn chưa thuộc.

Hoàng tử mới nhìn 10 phút mà đã thuộc rồi.

Lòng trẫm thấy an ủi vô cùng.

Trẫm cân nhắc đợi hết kì nghỉ Tết Âm Lịch dài hạn, bách quan quay lại đi làm hết, trẫm sẽ lập Hoàng tử lên làm Thái Tử.

Thế là về sau có thể giao hết những hoạt động trong mấy dịp trang trọng thế này cho thằng nhỏ.

Hoàng tử chủ trì lễ mừng bên ngoài.

Trẫm dán băng gạc ăn không ngồi rồi trong cung đình.

Thật ra sụn mũi của trẫm đã gần liền hẳn, không cần dán băng gạc nữa.

Trẫm cũng muốn ra ngoài xem lễ hội Đèn Lồng rực rỡ náo nhiệt hôm Nguyên Tiêu.

Trẫm nằm một mình trong tẩm cung yên tĩnh trống trải, nhìn vầng trăng sáng tròn vành vạnh ngoài cửa sổ, nghe tiếng người ồn ào xa xăm mơ hồ vọng về từ ngoài tường vây cung đình, cảm thấy thật là thê lương.

Thê lương được một nửa, tổng quản nội kho lại tới bê việc về cho trẫm.

Năm mới tới rồi, bệ hạ nên phát tiền mừng tuổi cho nương nương ở các cung.

Phát tiền tươi thì thô quá, thiếu đi cái thành ý. Đàn ông tốt nên mua quần áo mua trang sức mua son phấn nước hoa túi xách cho vợ.

Đây, em đã chuẩn bị chu đáo tất cả cho bệ hạ rồi, bệ hạ phân chia dựa theo địa vị của nương nương các cung trong lòng bệ hạ đi.

Một đống vải vóc trang sức đồ trang điểm lớn được mang tới tẩm cung của trẫm, để trẫm từ từ chọn lựa phân chia.

Nói thật, trước kia trẫm chỉ mới thấy nhiều châu báu trang sức chất đống như thế trong tiệm vàng.

Đây là lần đầu tiên trẫm ý thức được một cách trực quan sự xa xỉ tột độ của giai cấp thống trị tối cao.

Nhưng một đống châu báu có làm được gì?

Trên phương diện vĩ mô, nó có thể biến thành máy bay đại bác tăng cường uy lực quốc gia không? Có thể biến thành ô tô tàu hỏa để nâng cao dân sinh không?

Về phương diện vi mô, nó có thể biến thành di động wifi để lướt Weibo không? Có thể biến thành TV phim ảnh bom tấn không?

Còn chẳng đổi được lấy tôm hùm đất xào cay.

Cũng không đổi được tình yêu của Hoàng thúc.

Trẫm ngồi trước một đống châu báu quý giá vô ngần, cảm thấy thật trống rỗng.

Nếu ở thời của em Tĩnh, rất nhiều vấn đề đều có thể giải quyết.

Trẫm và Hoàng thúc có quan hệ huyết thống xa nhau bốn năm đời, thích thì cưới nhau thôi, không bị cấm đoán kết hôn đồng tộc như người xưa.

Trẫm và Hoàng thúc đều là nam, không sao cả, ra nước ngoài kết hôn là được.

Nếu Hoàng thúc là trai thẳng chỉ thích phụ nữ, cũng không sao hết, trẫm có thể đi phẫu thuật chuyển giới vì ảnh!

Nếu bây giờ trẫm bắt đầu tăng cường phổ cập khoa học, thúc đẩy tiến bộ kỹ thuật, thì sinh thời có kịp phát triển tới phẫu thuật chuyển giới không nhỉ?

Trẫm cẩn thận lục lọi chút kiến thức khoa học cơ bản còn sót lại trong não mình.

Phát hiện mình đã quên cả công thức tính lực hấp dẫn mà lần trước nhớ ra nhờ tình yêu.

Trẫm có lẽ chỉ có thể làm hồn đàn bà xác đàn ông cả đời.

Trẫm vô cùng phiền muộn ướm đống tơ lụa rực rỡ sắc màu được chuẩn bị cho các phi tần lên người để test thử hiệu quả.

Đeo vòng cổ vòng tay lên test hiệu quả.

Thoa phấn son lên mặt test hiệu…

Chờ đã tên giả gái trong gương kia là ai!

Trẫm tiến đến trước gương nhìn kỹ.

Lúc mặc đồ con gái lên người, trông trẫm còn hơi giống em Tĩnh.

Trẫm nhìn gương mặt mơ hồ như giả như thật trong gương đồng, cảm giác như trở về kiếp trước.

Tuy rằng nếu xét về mặt thời gian, trẫm hẳn phải là kiếp trước của em Tĩnh.

Trẫm bỗng lóe lên một ý, cầm son phấn và bút kẻ mày trên bàn lên.

Kỹ thuật trang điểm của em Tĩnh có thể nói là tuyệt vời ông mặt trời. Ngày xưa không thuê được chuyên viên trang điểm, ẻm toàn tự vẽ mặt.

Hóa trang thành nam thành nữ thành loli thành chị đại, kiểu gì cũng thiện nghệ mát tay, được vinh danh là có kỹ thuật hóa trang như đổi mặt.

Nếu lúc để mặt mộc trẫm chỉ giống em Tĩnh 30%, thì khi trang điểm rồi trẫm phải giống em Tĩnh 70%, chỉ giống trẫm 30%.

Trẫm thấy gương mặt trong gương đã trở về dáng vẻ quen thuộc, còn trẻ ra vài tuổi, thì vô cùng hài lòng.

Tiếc là thời xưa không có mi giả và mascara, màu son sắc phấn cũng tương đối đơn điệu, chứ không trẫm còn có thể hóa trang kiểu kute phô mai que trẻ trung hơn nhiều.

Một tràng pháo ran bỗng vọng lại từ nơi xa, tầng không phía Đông Nam lập tức bừng sáng, tiếng vỗ tay reo hò ầm ĩ cũng vang lên theo.

Trẫm chạy đến bên cửa sổ nhìn ngắm, hóa ra chợ đèn hoa bắt đầu bắn pháo trúc pháo hoa. Một đám các cô cung nữ cũng tới cạnh lan can ngước đầu ngắm nghía, oán giận tường vây cung cấm chặn đi thắng cảnh lộng lẫy.

Một người trong ấy nói: “Hâm mộ những người hầu hạ Hoàng tử quá, bây giờ có thể xem trực tiếp ở chợ đèn lồng, còn được đi du thuyền ngắm đèn!”

Một người khác nói: “Nghe bảo hôm nay Thái Hậu cho phép các nương nương đi kiệu rời cung du ngoạn, không quản cửa cung nghiêm lắm đâu. Cô có thể giả làm cung nữ của cung nào đấy, trà trộn vào mà ra ngoài chơi!”

Người ban nãy vừa lên tiếng đáp: “Vậy sao được, lỡ bị phát hiện sẽ bị đánh cho mông nở hoa còn gì? Tôi chẳng dám đâu.”

Người sau bảo: “Sợ gì, đêm đen thui, tối lửa tắt đèn ai mà thấy rõ được, quần áo cung nữ cũng từa tựa như nhau. Chỉ cần cẩn thận một chút, đừng để lộ dấu vết, về cung đúng giờ là được mà?”

Hay lắm, đề nghị của cưng rất có tính xây dựng đấy.

Tác giả có lời muốn nói:

Bệ hạ lại sắp nổi điên rồi.

Mau che mắt lại.

[HẾT CHƯƠNG 13]