Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Chương 85: Mang thai




"Ai nói đó là quỳ thủy?" Nghiên cứu sách thuốc nửa năm, nghiễm nhiên Phó Tránh đã thành nửa lang trung, gõ trán Sầm Duệ nói: "Cơ thể nàng hư nhược, tháng đầu gặp hồng cũng không có gì lạ, sau này càng phải chú ý nhiều hơn." Hắn cố ý nghiêm mặt, dặn dò nàng: "Giờ không được phép leo trèo, đi đứng nhớ cẩn thận hơn, không được thức đêm đọc sách. Những thứ này..." Rút ra tờ giấy Sầm Duệ giấu vội trong tay áo: "Cũng không cho xem nữa."
Sầm Duệ mặt đỏ tai hồng, sau một lúc cứng họng vẫn không tin nổi: "Phó Tránh, có khi nào chàng vì sốt ruột mà tưởng nhầm rồi không? Biết đâu chỉ là hiểu lầm..." Khoảng cách tâm lý này không chỉ đơn giản là chênh lệch giữa sông và biển, mà tới mức một kẻ đã trải qua thiên chuy bách luyện* như nàng cũng không đỡ được!
*Thiên chuy bách luyện: Muôn ngàn thử thách
Phó Tránh lúc này không quá cao hứng: "Nàng đang nghi ngờ năng lực của vi phu đấy à?"
"..." Sầm Duệ đã ngửi thấy mùi không đúng, nói thế này là có chuyện rồi. Khoảng thời gian qua nàng đã thăm dò, thỉnh thoảng Phó Tránh cũng nổi tính trẻ con, lúc này chỉ có thể theo không thể đối nghịch. Nhưng dù sao đây cũng không phải việc nhỏ, nàng hàm hồ nói: "Nào dám chứ nào dám, ta chỉ muốn mời một y sư tới xem cẩn thận cho an tâm chút thôi."
Phó Tránh nghĩ nàng nói cũng có lý, lập tức ra cửa đi mời Trương lang trung ở đối diện, thuận tay còn cầm tín báo của Tạ Dung đi. Sầm Duệ bĩu môi nhìn bộ dáng keo kiệt của hắn, lại cúi đầu nhìn cái bụng bằng phẳng, thử sờ một cái, con sao?
Trương lang trung nhanh chóng được mời tới, cận thận xem mạch một hồi, kết quả không khác một chữ so với Phó Tránh nói, là có, nhưng sắc mặt lão lang trung ưu sầu: "Phu nhân đã gặp hồng, điều này nói rõ thai nhi chưa ổn định. Phu nhân thể hàn, nếu cứ thế này sẽ có ảnh hưởng tới việc sinh nở."
Không chỉ Sầm Duệ, Phó Tránh cũng bị dọa, hắn đỡ Sầm Duệ, kìm nén khẩn trương hỏi: "Không biết có cách gì tốt không?"
"Đây cũng không phải vấn đề lớn." Lão lang trung mở hòm thuốc, bắt đầu viết phương thuốc: "Lão hủ viết cho phu nhân một đơn thuốc ôn hòa dưỡng thai, chủ yếu là phải chú ý ẩm thực thường ngày và nghỉ ngơi. Đây là thai đầu của phu nhân, sẽ rất vất vả, nhưng may là tuổi còn trẻ. Phó tiên sinh phải nhọc lòng chăm sóc hơn rồi."
Sau đó lại nói với Phó Tránh rất nhiều điều cần chú ý, Sầm Duệ nhìn bộ dạng khiêm tốn, nghiêm túc của Phó Tránh như đang nghe lão sư giảng bài, chỉ kém không cầm bút ghi chú lại hết, không nhịn được cười.
Tự mình tiễn bước lang trung, Phó Tránh giao phương thuốc cho Phó thư đồng đi bốc thuốc ngao dược, lo nghĩ trái phải lại đi hỏi thăm xem có người nào thích hợp để tuyển vào phủ không. Nay Sầm Duệ là phụ nữ có thai, có rất nhiều chuyện hắn cùng Phó thư đồng không thể chú ý, thêm người sẽ tốt hơn.
Càng nghĩ Phó đại nhân càng phát hiện điều đáng lo ngại nhất của hắn là người làm hoàng đế thành thói quen kia không yên ổn làm phu nhân nổi một ngày. Hắn thu hết mật hàm, thư tín của Sầm Duệ lại, bên trên là chuyện xảy ra trong triều của một tháng nay, hơn nữa nhấn mạnh nhắc nhở Sầm Duệ nhớ tân niên phải hồi cung tham gia Đông Tế và nhận triều bái của bách quan.
Hai chữ "hồi cung" vô cùng chói mắt rơi vào trong mắt Phó Tránh, hắn vo giấy thư thành một cục, có cái gì mà hay, bây giờ Sầm Duệ thế này cũng không thể đi.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Đứa nhỏ trong bụng đã ba tháng, Sầm Duệ không cảm giác được có gì khác so với bình thường, nhưng Phó Tránh lại giảm bớt thời gian ở nha môn, chỉ cần rảnh là sẽ ở trong nhà với Sầm Duệ. Nói là bồi, nhưng giống tọa trấn, nhìn chằm chằm nàng thì đúng hơn. Cái này không được, cái kia không được, Sầm Duệ khổ mà không nói nên lời, đã mấy ngày nay không cho hắn sắc mặt tốt.
"Không ăn!" Sầm Duệ đẩy bát, khóe miệng còn dính đậu hoa. "Ta không đói!"
Phó Tránh nhíu đuôi lông mày, không để ý tiểu thư đồng ở đây, ôm Sầm Duệ vào lòng, dỗ: "Bây giờ nàng ăn cho hai người, không ăn nhiều thêm thì sao chịu được?" Xoa xoa đầu nàng, tung mồi nhử: "Ăn xong, ta dẫn nàng ra ngoài chơi nhé."
Ở trong mắt của Sầm Duệ, giờ phút này Phó Tránh chính là một con sói ba hoa! Nhưng nàng cũng không đỡ nổi dụ hoặc, liếc mắt về phía điểm tâm, Phó Tránh bất động thanh sắc múc một thìa đưa tới miệng nàng, vừa cố gắng đút Sầm Duệ ăn vừa nói: "Bây giờ nàng hành động không tiện, ta giúp nàng từ chối Tạ Dung rồi. Trong triều không có chuyện gì lớn, nàng phải an tâm dưỡng thai." Từ sau khi Sầm Duệ mang thai, Phó Tránh càng ngày càng nói nhiều hơn, Phó thư đồng nhìn tư thế này của thiếu gia nhà mình, đúng là muốn cưng chiều thiếu phu nhân lên tận trời rồi.
Sầm Duệ nói hồi kinh chỉ vì giận dỗi với Phó Tránh thôi, buồn cười, để cho bách quan nhìn Thái Thượng Hoàng của bọn họ thân mang lục giáp* thì chắc các trụ cột của Cung quốc bị hù chết hơn nửa mất thôi, hơn nữa đứng mũi chịu sào chính là Tần tướng gia chính trực thiện lương. Tục ngữ nói đúng, không tranh bánh bao tranh khẩu khí, nói cho cùng không thể bị tên nhóc Phó Tránh này dắt mũi đi được.
*Lục giáp: Phụ nữ có thai
Phó Tránh không biết tính toán của nàng, vẫn còn buồn bực, thai phụ nhà người ta không nôn ọe không ăn vô thì cũng là khẩu vị lớn hơn, đến lượt Sầm Duệ thì chẳng khác gì bình thường, xét thấy phía trước nàng còn trúng cổ độc mà không khỏi lo lắng. Nay cũng chỉ có thể đi từng bước xem từng bước, hắn thầm than một tiếng.
Đã lâu lắm rồi hàng xóm láng giềng không nhìn thấy Sầm Duệ, vừa thấy Phó Tránh dẫn Sầm Duệ đi trên phố thì đều tới bắt chuyện. Phu nhân nhà Trương lang trung là người to tiếng, gần như tất cả mọi người xung quanh đều biết tiểu nương tử nhà Phó tiên sinh có thai. Người ở Hoài Quận nổi tiếng nhiệt tình, gần gũi, Phó Tránh làm Quận thừa cũng công chính, cho nên dọc đường đi có rất nhiều người trò chuyện, chúc mừng hai vợ chồng nhà bọn họ.
Sắc mặt lạnh nhạt của Phó Tránh dịu đi nhiều, ngay cả con ngươi đen như mực cũng không giấu nổi ý cười và lấp lánh sáng, có thể nhìn ra được Phó đại nhân sung sướng thế nào. Sầm Duệ rất ít khi thấy hắn tỏ vui mừng ra mặt như thế, trong lòng vừa chua xót lại ngọt ngào, nàng càng xem càng hạnh phúc, siết chặt tay Phó Tránh hơn.
Tiếng nước chảy róc rách, hai người đi chậm bên bờ, Phó Tránh vừa nói xong mấy việc vặt trong nhà với nàng, bất giác nói tới quân vụ của Hoài Quận. Trước khi Sầm Duệ thoái vị, nàng đã xem qua giao thông thủy lợi của Hoài Quận, cố ý muốn nối liền nó với mấy đường sông ở xung quanh. Chuyện này làm tốt thì đó là lợi quốc lợi dân; Làm không tốt thì là hao tài tốn của. Sầm Duệ đứng trên cầu nhìn về dòng người, dòng thuyền như nước chảy phía bến tàu xa, nói: "Ta từng thương nghị với Công Bộ Thượng Thư một lần rồi, nhưng nghĩ Công Bộ còn vội sửa lại cung điện cho tân đế nên cũng quẳng chuyện này ra sau đầu, chàng nhớ lựa thời cơ tốt nhắc lại nhé."
Mãi lâu sau cũng không có ai đáp lại, Sầm Duệ quay đầu thấy Phó Tránh trầm mặc nhìn nàng, xấu hổ vuốt mũi, thầm oán, giải thích: "Tại ta buồn chán, rảnh rỗi quá mà."
Gió nổi, Phó Tránh khoác áo choàng đem theo lên cho Sầm Duệ, kéo tay nàng, buồn bực nói: "Không phải ta không cho nàng quan tâm, chỉ là sợ một khi động tới nàng lại mất ăn mất ngủ."
Sầm Duệ nghe thấy hắn đã có ý buông lỏng, lập tức rèn sắt khi còn nóng, đảm bảo: "Ta chỉ đọc thư của Tạ Dung và Tần Anh thôi mà, hơn nữa ta chỉ muốn biết động thái mới trên triều thôi. Phu quân, ít hôm nữa lộ bụng rồi, ta sẽ chuyên tâm an thai, mặc kệ hết, được không?"
Sầm Duệ làm hoàng đế mười năm, đột nhiên bảo nàng ở nhà giúp chồng dạy con thì quả thật rất khó, Phó Tránh bị nàng mềm mại khuyên nhủ cũng ỡm ờ đáp ứng: "Cũng được, qua hai tháng nữa sẽ hoàn toàn buông tay việc này."
"Đương nhiên, đương nhiên!" Sầm Duệ đáp ứng liên tục, cho là cuối cùng cũng dỗ được Phó Tránh rồi, nói đủ lời ngon tiếng ngọt với hắn.
Vừa mới đạt được thỏa thuận với Sầm Duệ xong, Phó Tránh nhắc tới một việc trong nhà với Sầm Duệ: "Nhân lúc chưa lộ bụng, chọn một ngày làm việc vui đi."
"..." Sầm Duệ đỏ mặt, cúi đầu đi vài bước, nghiêm túc nói: "Song thân của ta và chàng đều không có ở đây, ta cũng không cầu danh phận gì, việc này làm hay không cũng không quan trọng." Trước khi Phó Tránh phản đối, nàng cười rộ lên: "Còn nữa, xét thân phận của ta và chàng, thì là chàng thú ta, hay là ta thú chàng thế?" Nàng nhẹ nhàng tựa vào đầu vai Phó Tránh: "Ta biết ý của chàng, nhưng bây giờ chưa phải lúc, chờ một thời gian nữa đi."
Phó Tránh biết nàng không muốn tiếp tục vấn đề này, chỉ có thể từ bỏ, nhẹ giọng nói thầm: "Nàng không thích danh phận, nhưng vi phu thích."
Sầm Duệ xì một tiếng bật cười, cười nắc nẻ không ngừng được: "Phó Tránh, sao lúc trước ta không nhìn ra cái mặt than này có thể dày như tường thành, khiến người ta giận sôi thế này chứ."
"Không phải Thái phó đại nhân vẫn luôn như thế sao?" Bên dòng nước có một bóng người cao lớn xuất hiện, quạt đàn hương thơm ngát, y phục màu xanh đen, Tạ Dung nhìn hai người bọn họ, nụ cười ý vị sâu xa: "Quả nhiên mặc nữ trang hợp hơn."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Từ giây phút nhìn thấy Tạ Dung, mặt Phó Tránh lập tức lạnh như giữa mùa đông, lúc nghe thấy lời nói vô lễ, bất kính của hắn thì chỉ muốn đạp tên không biết trời cao đất rộng, không biết xấu hổ này xuống sông làm thức ăn cho cá. Sầm Duệ véo tay hắn, hàn huyên với Tạ Dung hai câu, dẫn người vào trong phủ, mới buông khuôn mặt tươi cười: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Thiếu phu nhân, ngài đã về rồi." Ma ma phòng bếp mới được mời về ngó nửa người ra cửa: "Lão thân đã sắc xong thuốc dưỡng thai rồi."
"..." Tạ Dung bị đả kích một cách sâu sắc, ánh mắt tự nhiên dừng trên bụng Sầm Duệ, mâu sắc quái dị: "Bệ hạ... có?"
"Nàng không phải bệ hạ nào cả." Phó Tránh dắt tay Sầm Duệ, thản nhiên nói: "Nếu ngươi muốn tìm bệ hạ thì về kinh thành của ngươi mà tìm."
Không mất nhiều thời gian, Tạ Dung đã khôi phục thần sắc như lúc ban đầu, miệng cười ấm áp: "Tại hạ chỉ tới hỏi thăm bạn cũ thôi mà, Thái phó đại nhân làm gì cứ như lâm đại địch thế?"
Sầm Duệ thừa hiểu Tạ Dung nói mười câu thì bảy câu giả, sau khi dùng bữa chiều xong hắn mới nói ra mục đích: "Bệ hạ biết tân niên năm nay ngài không về kinh thành nên hờn giận, đặc biệt lệnh thần cung thỉnh ngài hồi kinh. Có điều..." Hắn lại nhìn bụng Sầm Duệ: "Thần cho rằng không có gì quan trọng."
"Ngươi là người thông minh, nên nói thế nào thì trong lòng đã biết." Sầm Duệ uống một ngụm thuốc: "Nếu đã đến rồi thì không ngại ở thêm mấy ngày đi." Nghiêng người nói với Phó Tránh: "Thuốc đắng."
Phó Tránh nhìn vào mắt Tạ Dung, nghe lời đứng dậy vào phòng bếp lấy mật cho Sầm Duệ.
Tạ Dung thừa biết đây là lời khách sáo, trong lòng thoáng cười khổ, nói: "Ngươi từ bỏ ngôi vị hoàng đế, cùng hắn tới ở một quận nhỏ như vậy, thật sự đáng sao?"
"Tất nhiên ngôi vị hoàng đế quan trọng, nhưng bây giờ ta muốn một thứ còn quan trọng hơn." Sầm Duệ mím môi cười, nhìn Tạ Dung nhẹ giọng nói nhỏ: "Như nhân nước uống, ấm lạnh tự biết."
Tối nay trăng sáng, Tạ Dung bước ra khỏi cửa chính của Phó phủ, xoay người bái biệt với Sầm Duệ và Phó Tránh: "Ta vội hồi kinh phục mệnh, ngày khác rảnh lại đến Hoài Quận bái phỏng."
Sầm Duệ cười tủm tỉm gật đầu, Phó Tránh thầm nghĩ, ngươi mau cút xa xa, đừng đến làm chướng mắt nữa, nhưng ngoài miệng vẫn lưu loát nói lời khách sáo: "Phu thê chúng ta luôn chuẩn bị tiếp đãi."
Khẩu thị tâm phi, Sầm Duệ cùng Tạ Dung đồng thời nhủ thầm.
Nhìn xe ngựa của Tạ Dung biến mất ở cuối ngã tư đường, Sầm Duệ không có mấy cảm xúc ly biệt, nói cho cùng thì có một ngày nàng sẽ có cơ hội gặp lại đám Tạ Dung và Tần Anh. Không khí ở Hoài Quận dù có ấm thì vào đêm đông cũng có gió lạnh, Phó Tránh nhanh chóng đóng cửa, kéo Sầm Duệ về phòng.
"Đêm nay chàng vẫn phải xử lý công vụ à?" Sầm Duệ đón lấy lô ấm từ tay hắn.
"Có hai việc vặt không quan trọng lắm," Phó Tránh tháo tóc cho nàng, thay nàng xoa bóp da đầu: "Sao vậy, có việc gì à?"
Sầm Duệ thoải mái híp mắt: "Cũng không vội, bàn chuyện đặt tên cho con thôi."