Phó Tránh trở về không tìm được Sầm Duệ, Lai Hỉ cũng không thấy bóng dáng, hỏi binh lính canh trướng, nói là bệ hạ đi tìm lão quốc công. Phó Tránh nhìn lều trướng màu trắng cách đó không xa, nắm chặt cuốn sách. Hắn biết Sầm Duệ có tâm sự, nhưng nàng không nói là có lý do của nàng, hắn không muốn ép nàng.
"Không phải bệ hạ chỉ tới tìm lão thần uống trà thôi chứ?" Ngụy lão khoanh chân ngồi trên chiếu: "Nghịch đồ của lão thần làm bệ hạ không vui à?"
Sầm Duệ rót chén nước đặt xuống trước mặt lão, còn mình vẫn là cái chén không: "Phó Tránh bận nghiên cứu việc quân, làm gì có thời gian khiến ta không vui chứ? Có chút việc không thể nói với hắn nên tới lải nhải với Ngụy lão thôi."
Hai mắt Ngụy lão nháy sáng: "Nói gì nói gì? Có phải bệ hạ chuẩn bị hồi kinh thu dọn lão tiểu tử của Từ gia kia không? Ừm, hay là chọn cho thanh niên già Phó Tránh một tức phụ tốt?"
Sầm Duệ bị lão chọc cười ha ha, nhưng lại làm bộ thật sự lo lắng: "Ngụy lão nói có lý, Từ Sư làm Thừa tướng bao nhiêu năm, kết quả lại dám phản chiến! Ừm, sau khi trẫm hồi kinh nhất định sẽ trị hắn một trận nên thân!"
Ngụy lão cười cong cả mắt, vuốt mông ngựa: "Bệ hạ anh minh!"
"Như vậy đi, vị trí Thừa tướng đổi cho Ngụy lão làm nhé."
Nụ cười trên nét mặt già nua lập tức bay biến không còn tăm hơi, ánh mắt lóe lên: "Ôi, có lẽ nghịch đồ của ta đã về rồi, chắc sẽ có quân vụ muốn thương lượng với bệ hạ đấy!" Tránh trái tránh phải thật sự tránh không khỏi, buồn rầu thu râu nói: "Người khác không biết chứ lão thần còn không biết sao? Bệ hạ đã sớm khó chịu với thế gia đại tộc chúng ta rồi, đội ngũ của Tần Anh càng lúc càng lớn, sớm muộn gì chúng ta cũng rơi đài thôi. Bệ hạ còn đẩy kẻ đã bước một chân vào quan tài như lão thần này lên đầu sóng ngọn gió, không phải làm khó lão thần rồi sao?"
Sầm Duệ run lông mi, Ngụy lão đang trách móc mình đây mà, lắc đầu: "Nước trong tới đâu thì rồi cũng có ngày đục. Trẫm có thay đổi một số quan điểm, so với việc hoàn toàn nhổ bỏ thế gia, không bằng phân tán quyền lực."
Ngụy lão nghiêm nghị, nâng chén trà lên uống một ngụm: "Suy nghĩ của bệ hạ thì tốt, nhưng cũng phải phòng ngừa quan chế rườm rà, nuôi ra một đống người rảnh rỗi."
"Điểm ấy trẫm cũng nghĩ đến..." Sầm Duệ hơi đăm chiêu gật đầu: "Phân quyền, tước phiên, cũng không biết có đủ thời gian không, có thể làm đến bước nào?"
Ngụy lão cảnh giác hỏi: "Bệ hạ nói thế này là ý gì?"
Sầm Duệ cười: "Trẫm cũng chỉ là phàm nhân, sống được bao nhiêu chứ. Tự nhiên nghĩ lúc còn sống nên làm nhiều điều tốt hơn, Ngụy lão nói đúng không?"
Ngụy lão bán tín bán nghi nhìn Sầm Duệ, hừ: "Nói thì nói thế, lão thần vẫn không tán thành việc lập con trai Yến Vương lên làm Thái tử. Tuy rằng làm vậy thì trong việc tước phiên, Yến Vương sẽ không gây sóng gió. Nhưng bệ hạ còn trẻ, ngày sau khác có tử tự, vậy không phải phiền phức rồi sao?"
"Không đâu..." Sầm Duệ cúi đầu nở nụ cười, không biết là nói không có phiền phức, nay là nói... Nàng nhìn nước trà sôi, đối với nàng bây giờ mà nói, muốn một đứa nhỏ là chuyện xa vời cỡ nào.
...
Phó Tránh xem xong hơn phân nửa văn thư thì đã là đêm khuya, chờ không được tới chỗ Ngụy lão tìm, mới dừng chân trước cửa trướng, Sầm Duệ đã vén mành đi ra, vừa đi vừa quay đầu lại nói: "Việc xuất sĩ* mong Ngụy lão sẽ cân nhắc, đừng phụ sự kỳ vọng của trẫm."
*Xuất sĩ: Ra làm quan
Ngụy lão cực kỳ mất kiên nhẫn đuổi nàng ra ngoài: "Biết rồi, biết rồi! Ôi, lão thần vừa nói đi đi, người ta đã tìm đến đây rồi đấy!"
Sầm Duệ ngẩng đầu, nhìn mặt Phó Tránh còn đen hơn đáy nồi đang khó nén lo lắng, cười toe toét.
Nàng cười rất ngọt, giống hệt những lần nàng cười với hắn kể từ khi hai người hứa hẹn ở Dưỡng Tâm Điện. Nhưng tối nay, nụ cười này khiến Phó Tránh nhìn mà không hiểu sao thấy trong lòng nghẹn lại, giống như một vò rượu ủ quá lâu, qua ngọt là chua, đắng.
"Trò chuyện với Thái sư phó quên thời gian, để chàng lo lắng rồi." Khi Sầm Duệ đi qua bên người hắn thì nhẹ giọng nhận sai.
Sầm Duệ đang đứng bên cạnh hắn, ngay trong tầm tay của hắn mà Phó Tránh lại không nói nổi mình đang lo lắng cái gì, loại hạnh phúc mênh mông mờ mịt này khiến người luôn nắm mọi thứ trong tay cảm thấy phiền não... và sợ hãi.
"Phó Tránh." Ngụy lão gọi Phó Tránh lại: "Ta có hai lời muốn nói với ngươi."
Sầm Duệ mỉm cười với Phó Tránh, đón lấy đèn lồng trong tay hắn, đi một mình về phía trước, từng bước vô cùng chậm rãi.
Phó Tránh nhìn bóng lưng nàng, bỗng thảng thốt sinh ra ảo giác rằng Sầm Duệ đột nhiên biến mất trước mặt hắn. Ngụy lão cao giọng gọi vài tiếng, hắn mới hồi hồn, khom người thi lễ: "Lão sư có gì chỉ giáo?"
Vốn dĩ Ngụy lão không vui với sự mất tập trung của hắn, nhưng xét thái độ còn tốt nên nuốt mấy lời mắng chửi vào bụng, cũng nhìn về phía Sầm Duệ: "So với tưởng tượng của ta, bệ hạ càng thích hợp với ngôi vị hoàng đế này hơn. Mấy năm đăng cơ này quả thực không dễ dàng."
Phó Tránh nhớ tới Sầm Duệ, nói thẳng: "Lão sư mời nói trọng điểm."
"Trọng điểm? Trọng điểm là lão tử không muốn rời núi! Ngươi nhanh chóng làm cho bệ hạ vứt ý niệm này khỏi đầu đi! Không nói tới mấy lời linh tinh vô nghĩa như trung quân ái quốc, ngươi là đệ tử của ta, ta còn trông cậy vào ngươi kéo dài nhất mạch sư môn trên triều đấy." Ngụy lão vỗ vỗ ngực Phó Tránh, giống xuyên qua hắn nhìn một người khác: "Cha ngươi trời sinh đã có tài, nếu không năm đó..."
Phó Tránh chăm chú nhìn vào mặt Ngụy lão: "Năm đó có chuyện gì?"
Nét mặt già nua của Ngụy lão xanh lét: "Không có cái rắm gì." Quay đầu vào trướng.
Phó Tránh trầm mặc, quay đầu đuổi theo Sầm Duệ đã đi một khoảng xa, lúc tới gần phát hiện nàng chắp tay cầm đèn lồng sau người, đứng đằng kia nhìn cái gì đó.
"Chàng xem..." Sầm Duệ kéo kéo tay áo Phó Tránh, nhỏ giọng nói: "Phía Nam có rất nhiều đom đóm. Ta nói cho chàng biết, đom đóm do cỏ mục hóa thành đấy." Quay đầu trông thấy Phó Tránh thật sự nhíu mi quan sát, nghĩ là lừa được hắn, hưng phấn nói: "Chàng tưởng thật sao?"
Phó Tránh nhìn nàng đang đắc chí như tiểu nhân, đầy bụng lời nói đến bên miệng sửa thành: "Vi phu đã từng đọc "Lễ ký" – Quý hạ tam nguyệt... Hủ thảo vi huỳnh*."
*Quý hạ tam nguyệt... Hủ thảo vi huỳnh: Ba tháng mùa hạ, cỏ mục hóa thành đom đóm.
Có bài hát luôn các nàng ạ:
[Không nên có GIF hoặc video ở đây. Cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để xem nó.]
Sầm Duệ nghe hắn mở miệng không nóng không lạnh nói mà có chút khó chịu, lại nghe hắn không biết xấu hổ tự xưng vi phu, muốn giận lại nhịn không được mà cười, nhón chân nói nhỏ bên tai hắn: "Không phải ở trong quân thì tốt rồi..."
Nếu là lúc trước, Sầm Duệ chủ động nói những lời này sẽ khiến hắn vô cùng vui mừng, nhưng bây giờ hắn nhìn mặt nàng đỏ như lửa, nỗi sầu lo nặng trịch trong lòng hóa thành một tiếng nói nhỏ: "Biết là ở trong quân mà còn trêu ta."
"Nhìn chàng bất mãn như vậy thú vị hơn đấy."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Đầu tháng năm, Môn Hạ tỉnh bị Sầm Cẩn khống chế phát chiếu thư toàn quốc, đại khái có thể hiểu là: Bệnh tình của hoàng đế ngày càng nguy kịch, nay đã buông tay về trời. Trước khi băng hà, hoàng đế cảm niệm nhân đức của tiên đế, đưa trưởng tử Sầm Cẩn của tiên đế trở về vị trí cũ. Truy đế thụy hào là Tịnh Tiết, đặc biệt chiêu cáo thiên hạ để dân chúng biết tân hoàng là ai.
Dân chúng ồn áo bất mãn: Mấy lời này thật vô nghĩa, tạo phản thì nói là tạo phản, không thấy bệ hạ sớm lập xong Thái tử rồi sao!
"Loại thụy hào gì thế?" Sầm Duệ đang ngồi trên xe ngựa bí mật hồi kinh, giận quá hóa cười: "Rủa ta chết thì cũng thôi đi, lại còn Tịnh Tiết, thụy hào này là châm chọc ta không kiên trinh, không tiết tháo bỏ lại ngôi vị hoàng đế chạy mất dạng sao?"
"Thảo nguyên thất bại, quân Nam Cương bị cản trở, Sầm Cẩn từ chủ động lâm vào bị động, hắn nóng nảy rồi." Phó Tránh rút văn thư bị vò nát khỏi tay Sầm Duệ, vứt ra ngoài xe: "Bây giờ chúng ta chỉ cần phất cờ cần vương* là có thể quang minh chính đại nhập kinh."
*Cần vương: Tận trung, xả thân vì triều đình
"Dù sao trong tay hắn cũng có Ngự Lâm quân, nếu dùng dân chúng kinh thành làm con tin, tử thủ kinh thành thì phải làm sao?"
"Trên tay hắn chỉ có mười sáu vệ Nam Nha, một nửa Ngự Lâm quân." Phó Tránh sửa đúng lời nàng, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, nói từng chữ: "Đế vương chi lộ, từ cổ chí kim đến nay đều phải hy sinh và đổ máu. Nhưng nếu hắn dám lấy trăm vạn dân kinh thành ra để che chắn, như vậy giấc mộng làm hoàng đế của hắn sẽ hoàn toàn bị hủy."
Sầm Duệ lạnh toát người, siết nắm chặt tay trên hai đầu gối. Nàng muốn hỏi Phó Tránh, nếu mặc kệ hết thế này, vậy nàng và Sầm Cẩn có gì khác nhau đâu? Nhưng nàng không thể hỏi, bởi vì nàng biết Phó Tránh nói đúng. Đầu tiên nàng là đế vương, sau đó là người thường, cuối cùng mới là một nữ nhân...
Phó Tránh có thể hiểu tâm tình giãy giụa giờ phút này của Sầm Duệ, cũng biết nàng bất mãn với hắn, nhưng hắn cũng không thể nói gì. Lão sư nói đúng, Sầm Duệ còn làm đế một ngày, hắn nhất định phải dùng góc độ của mưu thần để tính toán tỉ mỉ cho nàng. Nhưng đối với Sầm Duệ, nói cho cùng hắn không thể hoàn toàn tàn độc, tách từng ngón tay nàng ra, hắn thấp giọng nói: "Nàng yên tâm."
Bởi vì lời hắn nói nên trong lòng Sầm Duệ vẫn có chút vướng mắc, nhưng hắn có thể nói ra những lời này đã khiến nàng thoải mới hơn, nắm tay hắn áp lên mặt mình: "Ta biết." Tình yêu trên thế gian này không thể mãi là những lời ngon tiếng ngọt, mà còn là va chạm, bất đồng, khắc khẩu, và cũng đồng thời là để hiểu rõ từng góc cạnh của nhau. Huống chi Phó Tránh là vì nàng, nàng không nên bày sắc mặt cho hắn xem.
Đây là một trận tranh đoạt ngôi vị hoàng đế không có khói súng, chiếu thư để Sầm Cẩn kế vị vừa ban ra, Kim Lăng Vương đã lập tức phất cờ cần vương thảo nghịch kêu gọi phiên vương bảo vệ hoàng hành, bảo vệ Thái tử, tiếp đó dẫn mười vạn đại quân Giang Ninh đánh thẳng vào kinh thành, bằng khí thế sét đánh không kịp bưng tai bao vây kinh thành tới mức một con kiến cũng không chui lọt.
Chín cửa kinh thành đóng chặt, theo chỉ thị của Phó Tránh, quân đội dừng cách kinh thành ba mươi dặm, hạ trại bất động, nhóm lửa nấu cơm, không có một tý khẩn trương nào của việc sắp khai chiến. Điều này làm cho Sầm Cẩn thoáng bình tĩnh, nghĩ là hắn kiêng kị dân chúng trong thành, lập tức phái sứ giả, chính nghĩa lẫm nhiên trách cứ Kim Lăng Vương không phụng chiếu mệnh, tùy tiện dẫn binh vào kinh mới hành động của nghịch tặc, hy vọng lập tức lui binh. Rồi sau đó lại đưa thư Sầm Cẩn tự viết lên, mùi mẫn đẫm nước mắt nhớ lại tình xưa nghĩa cũ năm đó.
Nào biết người nổi tiếng mềm lòng như Kim Lăng Vương xem thư xong thì mặt lạnh tanh nói với sứ giả: "Không có di chiếu tiên đế tự tay viết, thứ cho bổn vương không thể lui binh theo lệnh."
Sứ giả trở về bẩm báo không sót một chữ với Sầm Cẩn, không lâu sau quả thực mang theo "di chiếu của tiên đế" tới lần nữa. Kim Lăng Vương dùng hai tay đón di chiếu, rồi đột nhiên ném vào trong lửa, đảo mắt nhìn chiếu thư màu vàng bị ngọn lửa cắn nuốt không còn một mảnh.
Kim Lăng Vương rút kiếm gầm lên: "Ngươi dám lấy chiếu thư giả ra lừa bịp chư vị phiên vương, có biết tội hay không!" Một kiếm chém xuống tay trái của sứ giả: "Vốn dĩ ta còn nhớ tình nghĩa huynh đệ, hy vọng huynh trưởng còn sót một chút luân thường đạo lý, dừng cương trước bờ vực. Bây giờ xem ra không thể nữa rồi. Ngươi về nói với hắn, hạn trong ba ngày để hắn ra khỏi thành đầu hàng, đừng để thú dữ đánh nhau, liên lụy dân chúng vô tội!"
"Ngay cả việc công khai đốt chiếu thư cũng dám làm thật." Sầm Duệ nghiêm mặt nghe Kim Lăng Vương dào dạt đắc ý thuật lại cảnh tượng lúc ấy, nói với Phó Tránh: "Chàng không sợ rơi vào miệng người đời thành chúng ta chột dạ sao?"
"Hoàng đế bị Sầm Cẩn nói đã chết đang êm đẹp ở đây thì chúng ta có gì phải sợ?" Phó Tránh không cho là đúng: "Người chột dạ nên là hắn. Tâm tư kín đáo là chuyện tốt, nhưng hắn bại cũng ở điểm này. Có điều dù hắn luôn nhìn trước ngó sau để tạo một danh tiếng trong sạch nhưng loại khích tướng này hắn không rơi vào đâu." Chuyển qua Kim Lăng Vương: "Vương gia phải thêm người truyền việc hôm qua đã bàn ra đi, càng nhiều người biết, chúng ta càng tiết kiệm được thời gian."
Kim Lăng Vương vui vẻ gật đầu, lập tức đi phân phó.
"Chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt*." Sầm Duệ cúi đầu nói, bỗng nhiên cười: "Chàng đang dùng gậy ông đập lưng ông. Ta chỉ không rõ sao Sầm Cẩn đã mưu tính đoạt đế vị mà lúc trước lại vì si mê thi họa để bị tiên đế biếm làm thứ dân chứ? Hắn dùng Minh Vương làm lá chắn, chẳng lẽ thật sự là hậu nhân của Minh Vương sao?" Sầm Duệ lẩm bẩm nói: "Không thể nào, dựa vào bệnh đa nghi của lão tử nhà ta mà bị đội nón xanh cũng không biết sao?"
*Chúng khẩu thước kim, tích hủy tiêu cốt: Sức mạnh của dư luận – Miệng người xói chảy vàng, lời gièm pha làm tan xương nát thịt.
Trong nội trướng không một tiếng động, Sầm Duệ nghiêng đầu nhìn Phó Tránh, phát hiện hắn chăm chú nghiên cứu chiến báo, lập tức cũng im lặng cầm sách, không quấy rầy hắn nữa.
Trận này đã kéo dài hơn một tháng, hai bên không đánh không cãi, thỉnh thoảng chỉ lôi binh ra thị uy một phen, không dám đi xa hơn, cũng không ai có dấu hiệu lui một bước. Nhưng Sầm Duệ biết, dự trữ trong kinh có hạn, còn kéo nữa kết quả là Sầm Cẩn không chiến mà bại. Tuy rằng khi đó, có lẽ trong kinh đã có không biết bao nhiêu người phải chết đói...
Vệ Dương hầu chết đi sống lại đột nhiên xuất hiện trong quân, sau khi tin phản quân Nam Cương bị đánh bại truyền đến, nghị hòa thư của Sầm Cẩn gần như bay lập tức đến đại nội trướng. Sầm Duệ không thèm xem, ngôi vị hoàng đế này vốn dĩ là của lão tử, lại nói còn chưa cả đánh trận nào, nghị cái rắm.
Phó Tránh để Kim Lăng Vương tiếp tục kéo dài, kéo dài tới ngày Ngụy Trường Yên thu xếp Nam Cương gần như ổn thỏa, mới ung dung truyền tin cho Sầm Cẩn: "Chúng ta đàm phán đi".
"Nếu hắn không tới thì sao?" Sầm Duệ hỏi.
Phó Tránh nhàn nhàn đáp lại: "Chút khí độ đấy hắn vẫn có."
Sáng hôm đó mặt trời chiếu rọi, địa điểm được sắp xếp cách kinh thành mười lăm dặm, nằm giữa hai chiến tuyến.
Sầm Cẩn được Chúc Bá Phù bảo vệ tới đại trướng nghị hòa, trong nội trướng Phó Tránh cùng Kim Lăng Vương ngồi hai bên, không dẫn theo binh sĩ mang vũ khí, ngoài trướng cũng chỉ có một đội quân bảo vệ. Sầm Cẩn đảo mắt qua bình phong sau lưng Phó Tránh, nơi đó có bóng người mơ hồ đang ngồi ngay ngắn, đại khái hắn đã đoán được đó là ai. Quả nhiên Sầm Duệ còn sống...
Hai bên không thể thống nhất ý kiến, đương nhiên không có tiến triển gì. Sau khi lâm vào giai đoạn giằng co, Kim Lăng vương đột nhiên nhìn chằm chằm Sầm Cẩn hỏi: "Huynh trưởng, ngươi... thật sự là con trai của Minh Vương sao?"
Sầm Cẩn trào phúng cười: "Đương nhiên..."
"Cút!" Ngụy Trường Yên phong trần mệt mỏi hất bay trường kiếm của Chúc Bá Phù, vén rèm lên nhanh chóng đi vào. Đảo khuôn mặt râu ria xồm xàm một vòng đã thấy được Sầm Duệ, hai mắt kín tơ máu cuối cùng khóa chặt lên người Phó Tránh: "Minh Vương quả thật có hậu nhân, nhưng là người khác."