Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Chương 71: Tân niên




Phó Tránh nói rất hùng hồn khí phách còn quần chúng thì không thể tin nổi nhìn hắn, ý của Thái phó đại nhân là muốn thủ tiết cho vị phu nhân chín phần mười không thể quay về kia sao?!
Sầm Duệ ngồi trên long ỷ im lặng mãi không nói gì, ngay cả khi nàng có thể đoán được đây là lý do thoái thác hôn sự của Phó Tránh, ngay cả khi nàng không thể không cảm động cho sự tính toán này của hắn, thì nàng ở trước mặt thần tử cả triều cũng không thể làm gì, thậm chí ngay cả một biểu tình khác dành cho người mình thương cũng không thể có. Nàng chỉ có thể đáp lại cho hắn một ánh mắt bình tĩnh như băng, chỉ là vài thước triều đình mà như xa tận trời nam đất bắc...
"Thái Phó biết những lời này có nghĩa là gì không?" Sầm Duệ lạnh lùng bày ra vẻ giận tái mặt.
"Thần biết." Phó Tránh không có nửa điểm thoái nhượng, vung tay áo thi lễ thật sâu với Sầm Duệ: "Nếu sau này mà thần có lập thất, vậy thỉnh bệ hạ trị thần tội khi quân."
Ánh mắt cảnh cáo liếc Từ Sư không cam lòng muốn ầm ĩ, trên khuôn mặt Sầm Duệ mây đen dầy đặc: "Chư vị thần công ở đây, từng lời hôm nay của Thái Phó đã nghe rõ chưa? Nhớ kỹ thay trẫm xem Thái Phó có làm như lời thề quyết chí của hắn hay không!"
Hoàng đế bệ hạ bị mất mặt công khai, lập tức bãi triều chạy lấy người.
Chư vị nhóm đại nhân sửng sốt một hồi mới lấy lại tinh thần, túm tụm thành nhóm rủ nhau đi về nha môn. Người gan lớn thì liếc nhìn Phó Tránh một cái, rồi quay đầu thì thầm với đồng liêu.
"Không thể ngờ Thái phó đại nhân là một người si tình thế. Chậc chậc, thật giống lão phu khi còn trẻ mà."
"Cái đồ cưới tám thiếp không ngớt như lão không có tư cách nói lời này!"
"Thằng nhãi nhà ngươi, ta thú di nương cho ngươi còn không phải lo ngươi không có ai thương sao?!"
Từ tướng thịnh nộ khó tiêu, mắt trừng Phó Tránh hận không thể đâm thành mấy cái lỗ thủng, đang muốn dùng ngôn ngữ ác độc để tìm bậc thang cho mình thì bỗng Hữu tướng Tạ Dung cười ha ha đi tới: "Bên Binh bộ nhờ ta truyền lời tới Tả tướng, hình như có chuyện quan trọng muốn thương nghị."
Từ Sư lập tức xoay qua, ác độc trừng mắt nhìn mắt Tạ Dung, ngươi là đồ vui sướng khi người gặp họa! Không muốn bị chế giễu, Từ tướng hầm hầm quay đầu bước đi.
Tạ Dung ôm thẻ ngọc, nhìn bóng dáng Từ Sư nổi giận đùng đùng, than ngắn thở dài: "Hành động của Thái phó đại nhân thật sự khiến ta phải mở to mắt nhìn, ngay cả ta cũng bị ngài làm cảm động rồi, còn tin Thái phó ý chí sắt đá cũng động phàm tâm."
Phó Tránh thu hồi tầm mắt dừng trên long ỷ, liếc nhìn Tạ Dung: "Ngươi nói như vậy là vì chưa gặp được người khiến ngươi động tâm mà thôi." Cho dù gặp, thì loại này chỉ biết đùa giỡn tâm nhãn, quen thói lừa gạt cũng không thú được lão bà đâu, sang bên kia mà chơi đi.
Nụ cười trên mặt Tạ Dung cứng lại, ngươi triết lý rởm, nam nhân cổ hủ già nua có tư cách gì khinh bỉ đại gia phong lưu phóng khoáng như ta chứ?!
.
"Tướng gia bỏ qua như vậy sao?"
Bên cạnh không có người lạ, cơn giận của Từ Sư biến mất không còn một mảnh, hai vai căng lên cũng lơi lỏng: "Phó Tránh đã nói tới mức ấy rồi, còn ép sát nữa, bệ hạ không xuống được mặt bàn thì sẽ hoàn toàn phản tác dụng." Vuốt chòm râu: "So với việc khiến bệ hạ ép Phó Tránh đi vào khuôn khổ, không bằng lui từng bước để bệ hạ thấy Từ gia chúng ta thua thiệt."
Chúng nhân bừng tỉnh đại ngộ đều khen: "Tướng gia anh minh!" Lại có người nói: "Vậy hôn sự của tiểu thư..."
Từ tướng hừ một tiếng: "Ta là mộng ngựa sao? Vỗ ta thì có ích gì? Hãy chờ xem, bệ hạ khẳng định sẽ có an bài."
Hai ngày sau, Sầm Duệ đồng thời triệu kiến Từ tiểu thư cùng người đã thăng lên làm Thượng Thư Trung Tư Thị Lang – Trần Ngạn, sau đó hôn sự của hai người trẻ tuổi này cứ được định ra như vậy. Trần Ngạn là bảng nhãn cùng khoa cử với Tần Anh, xuất thân bần hàn giống Chung Sơ, nhưng tính cách thì tốt hơn Chung Sơ nhiều. Sầm Duệ chọn tới chọn lui, cảm thấy tính tình ôn hòa của Trần Ngạn như vậy mới chịu được vị nhạc phụ bới móc tận xương như Từ Sư.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Việc này xong, tân niên cũng nối gót tới. Được nghỉ đông, Sầm Duệ nhân cơ hội ngủ một trận thiên hôn địa ám. Sáng sớm, ngoài cửa sổ sáng trong, trên trời dưới đất đều là tuyết phủ trắng xóa, nhành mai phía trước cũng run run trong gió.
Xa xa truyền tới tiếng cười hoạt bát thanh thúy của trẻ nhỏ, chắc là A Chiêu cùng Dục Nhi chạy ra ném tuyết từ sáng sớm.
Dùng đồ ăn sáng xong, Sầm Duệ ngồi trước bàn trầm tư suy nghĩ viết hạ thiếp, nàng không thông thi từ lắm, cũng không biết khi yêu nhau các cặp tình nhân sẽ viết lời chúc tân niên thế nào. Lần trước Phó Tránh đứng trước bách quan tỏ rõ tâm ý thành khẩn và thẳng thắn với nàng, nàng cũng nên có gì đó gọi là bày tỏ mới được.
Mở sách ra, Sầm Duệ vớ được một câu trong thoại bản, "Thân khanh ái khanh, lúc này khanh khanh, ta không khanh khanh, ai làm khanh khanh*."
*Khanh: Từ khanh có 3 nghĩa: 1 – chức quan thời xưa. 2 – Lời vua gọi quân thần. 3 – Xưng hô thân mật của vợ chồng.
Viết xong mà cả người cũng run bắn lên, vo tròn vứt sang một bên. Không được! Rất buồn nôn, rất ghê tởm!
Cắn đầu bút, lại viết một câu xuống tờ giấy mới tinh: "Phong vũ thê thê, kê minh dê dê. Ký kiến quân tử, vân hồ bất di / Gió lạnh lẽo mưa rét mướt, gà gáy không ngừng. Đã gặp quân tử, sao lòng chưa yên?"
Có phải... Hơi thê lương chút xíu? Phó Tránh nhìn xong có đánh nàng không?
Vo tròn, tiếp tục lật sách.
Lật đến lật đi, tìm mãi mà vẫn chưa thấy hợp ý, Sầm Duệ chán nản úp mặt lên bàn, sớm biết có ngày hôm nay, lúc trước nàng sẽ chăm chỉ đọc nhiều sách hơn.
"Bệ hạ, Thái phó đại nhân truyền lời đến ạ." Lai Hỉ sợ quấy rầy đến Sầm Duệ, hạ giọng như tiếng chuột kêu.
Sầm Duệ như được tiếp thêm tinh thần: "Mang tới đây!"
Phó Tránh dùng phong thư trắng vẽ hình con cá, mùi hương bên trên ngửi không rõ, có điểm giống thuốc Đông y, nhưng vẫn rất ngọt. Sầm Duệ đang cầm ngửi ngửi, đoán Phó Tránh học theo huân hương nàng điều chế cho hắn, có điều thủ pháp không quá cao minh, có hai vị hương liệu chọn sai, tuy nhiên chỉ như vậy cũng đủ cho Sầm Duệ vui vẻ hồi lâu.
Hủy mực đóng dấu đi, mở ra xem, bên trong rất ít chữ, đại khái là chúc Sầm Duệ tân niên vui vẻ, dặn nàng đừng theo hai hài tử kia đi chơi tuyết, cẩn thận ngừa cảm lạnh. Nhân tiện uyển chuyển mời nàng tới phủ Thái Phó phẩm trà thưởng mai.
Sầm Duệ đọc đi đọc lại vài lần, bất giác có chút bực mình, lúc trước hắn nói lời tâm tình trôi chảy hùng hồn lắm cơ mà, sao bây giờ không nghẹn ra nổi một chữ thế? Sầm Duệ đặt thư sang một bên, khoác áo choàng đi tìm nhóm A Chiêu chơi.
Sắp tới buổi trưa, hai kẻ làm việc thay người khác trong nha môn là Tần Anh và Tạ Dung đã chạy tới quấy rầy Sầm Duệ. Người nhà hai tên này đều ở xa ngàn dặm, bản thân còn là trọng thần trong triều, so với việc cô đơn lẻ bóng trải qua tân niên trong nhà, không bằng tới Chính Sự đường tăng ca với nhau.
Đang trong dịp nghỉ đông nên nhà bếp của lục bộ đóng cửa. Nhìn cửa sổ giấy đen như mực của nhà bếp, Tạ Dung trang trọng nghiêm túc nói: "Hình như bệ hạ cũng đón năm mới một mình thì phải..."
Vì thế, hai nam thanh niên độc thân lớn tuổi trơ mặt chạy tới ăn vạ chỗ Sầm Duệ.
Dùng xong ngọ thiện, Tần Anh hỏi tới tấu chương dâng lên năm trước, Sầm Duệ a một tiếng, nói là có vấn đề thương lượng với hắn, rồi lập tức đi tới Ngự Thư phòng. Tạ Dung vô công rồi nghề nên cũng đi theo, ngồi ôm chén trà nhỏ, thỉnh thoảng chen vào hai câu ý kiến. Nói qua nói lại như vậy, thoắt cái đã qua một canh giờ, chính sự đã bàn xong, hai người Tần Anh đứng dậy cáo từ.
Khi Tạ Dung đặt chén xuống nhìn thấy giấy thiệp in hình cá trên bàn của Sầm Duệ thì cười rất giảo hoạt: "Cô nương nhà ai ngỏ ý với bệ hạ thế?"
Sầm Duệ không hiểu nhìn hắn, Tạ Dung khụ một tiếng, tỏ vẻ cao thâm: "Khách tòng viễn phương lai, di ngã song lý ngư. Hô nhi phanh lý ngư, trung hữu xích tố thư. Trường quỵ độc tố thư, thư trung cánh hà như? Thượng ngôn gia xan phạn, hạ ngôn trường tương ức*. Tặng bức thư có con cá, không phải ngụ ý đang tương tư hay sao?"
*Khách tới từ phương xa, tặng ta đôi cá chép. Gọi trẻ ra nấu cá, bên trong thấy có thư. Ngồi đọc thư mãi, trong thư lời như cũ? Trên nói nhớ ăn thêm cơm, dưới nói vẫn hoài nhớ thương.
Sầm Duệ không khỏi cảm khái, thất học đúng là đáng sợ mà, chưa kể mình còn là kẻ thất học kia nữa chứ! Phó Tránh, ta hiểu lầm chàng rồi!
Ngày mùng bốn, tuyết rơi nhẹ, Phó tiểu thư đồng ôm cái chổi dài ra cửa quét lớp tuyết rơi suốt ba ngày qua, nào ngờ vừa mở cửa ra đã trượt tay đánh rơi chổi: "Thiếu phu nhân?!"
"..." Sầm Duệ bị cái xưng hô kia của hắn làm cho đỏ tai, ôm hộp quà đứng trước cửa như đồ ngốc.
Phó Tránh đang ở trong đình bồi mẫu thân tỉa hoa, nghe thấy thì lập tức nhìn sang, gặp Sầm Duệ cũng sửng sốt. Vì là năm mới nên Sầm Duệ mặc xiêm y trắng có màu son ở viền, bên ngoài khoác áo choàng màu đỏ tươi, ngũ quan tinh xảo thanh lệ cũng bừng sáng, tinh thần phấn chấn.
Sầm Duệ xấu hổ khi bị Phó Tránh nhìn lâu như vậy, há miệng nhả khói trắng: "Lạnh."
Phó Tránh đón lấy hộp quà trong tay Sầm Duệ, dùng tay mình bao bọc lấy tay nàng, xoa xoa làm ấm: "Sao không mặc nhiều hơn."
Sầm Duệ lẩm bẩm không rõ nói: "Cũng muốn mặc nhiều, nhưng ta phải đi bộ mà."
Phó phu nhân thấy Sầm Duệ, đầu tiên là vui vẻ, sau đó là ủ rũ: "A Duệ, Phó gia chúng ta có lỗi với con." Lúc nghe chuyện bà đã giận tím mặt, hắn không cưới thì lấy đâu ra tôn tử cho bà ôm? Mệt bà tìm đủ cách níu kéo Sầm Duệ, nhất định phải dụ được nàng vào cửa Phó gia.
Sầm Duệ và Phó Tránh nhìn nhau bật cười, chúc Phó phu nhân tân niên vui vẻ xong mới an ủi bà: "Không sao, con không quan tâm danh phận, có thể cùng... Phó Tránh ở chung là tốt rồi." Nếu muốn so đo danh phận thì con của người sẽ là...
Phó Tránh siết chặt tay nàng, Sầm Duệ ngẩng mặt nhìn hắn, mỉm cười.
Phó phu nhân là người phương Nam, từ sau khi gả cho cha của Phó Tránh thì luôn ở phương Bắc, cho nên thói quen ẩm thực thiên hướng phương Bắc nhiều hơn, thích những món bằng bột mỳ. Từ lúc sáng sớm mới tỉnh, bà đã vội vàng sắp xếp để làm bánh bao rồi. Lúc này Sầm Duệ đến làm bà hoảng loạn tay chân: "A Duệ là người phương Nam phải không, con xem ta không chuẩn bị nhiều. Tiểu đồng tử! Tiểu đồng tử! Nhanh đi chợ..."
Sầm Duệ vội ngăn lại: "Giờ mà đi chợ thì lúc mua xong đã quá giờ cơm rồi ạ. Con cũng thích ăn bánh bao."
Phó Tránh đưa mắt nhìn nàng, nói dối thành tinh.
Sầm Duệ làm mặt quỷ với hắn, ai bảo đó là mẹ chàng cơ chứ.
Lúc nặn bánh bao, Phó phu nhân gọi Phó Tránh tới giúp một tay, Phó đại nhân không thể nề hà, cuộn tay áo lên giúp bà cán bột, thỉnh thoảng lại sửa lại tay nghề vụng về của Sầm Duệ.
Lần đầu tiên Sầm Duệ làm việc này, quả thật ban đầu hưng trí dạt dào, nhưng bị Phó Tránh không lưu tình đả kích hai ba lần thì giận. Nhân lúc Phó phu nhân đi nhìn bếp, vội đoạt lấy chày cán bột trong tay Phó Tránh, gõ vào mu bàn tay hắn: "Có bản lĩnh thì chàng gói đi!"
Phó Tránh lấy một miếng bột đã cán mỏng lên, dùng đũa gắp viên thịt đặt lên trên, năm ngón tay đưa thoăn thoắt, trong nháy mắt đã xong một chiếc bánh bao mềm mịn, đường gấp sắc nét. Lúc này hắn mới quay qua nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, cái tay đầy bột quệt một cái lên chóp mũi nàng.
Sầm Duệ giật mình, cũng dùng cái tay đầy bột trả đũa hắn: "Hỗn đản!"
Phó Tránh ngả ra sau né tránh, khi lưng tựa vào tường thì nháy mắt kéo Sầm Duệ đang giương nanh múa vuốt vào trong lòng, mỉm cười, thân thiết cọ cọ lên chóp mũi nàng: "Hồi âm đâu?"
Sầm Duệ phục thù, lau tay lên áo hắn, hai mắt đảo qua đảo lại: "Không nghĩ tới!" Lại nghe thấy tiếng bước chân của Phó phu nhân ngoài hành lang, đẩy đẩy hắn nói: "Mau thả ta ra."
"Không." Phó Tránh ôm nàng lên cao, chạm môi vào má nàng, dụ nàng nói: "Hồi âm đi."
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Sầm Duệ khẩn trương, tim đập thình thịch, phun ra một câu.
Phó Tránh vừa mới buông Sầm Duệ ra, Phó phu nhân đã đi vào, nhìn khuôn mặt đầy bột của hai người, quở trách: "Đã một đống tuổi rồi mà còn làm loạn như vậy."
Dùng ngọ thiện xong, Phó phu nhân am hiểu nhân tâm dẫn Phó thư đồng đi dạo chợ xuân.
Sầm Duệ đứng dưới hành lang nhìn hình cắt giấy trông rất sống động trên cửa, ánh nắng sau giờ ngọ phủ lên người nàng một mảnh ấm áp. Phó Tránh im lặng chăm chú nhìn nàng hồi lâu, đi lên trước ôm lấy nàng từ phía sau, cúi đầu ngửi mùi hương trên tóc nàng: "Phát ngốc gì vậy?"
Sầm Duệ ngả ra sau, tựa vào lòng hắn, thích ý nói: "Sang năm, chúng ta vẫn mừng năm mới như vậy đi."
"Được."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Trong niềm hân hoan vui sướng đón năm mới của quân thần và dân chúng Cung quốc, một tờ chiến báo đã đạp nát không khí an bình, tường hòa của ngày hội kinh thành.
"Bệ hạ, Nam Cương phản rồi."