Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Chương 42: Hòa hảo




Khi chiếu lệnh của hoàng đế bệ hạ rơi vào tay Ngụy Trường Yên, cây cung trong tay "oành" một tiếng gãy làm hai, gan bàn tay run lên...
Mấy ngày nay, mặc dù không có tiền đồ nhưng phải thừa nhận hắn luôn tìm cách trốn tránh Sầm Duệ, có điều ngày nào cũng vào triều nên trốn không thoát, đành cúi mặt nhìn đất cả buổi.
Ngụy Như nhìn tất cả vào mắt, liên tục thở dài: "Công tử, tiểu nhân thực hoài nghi ngày ấy ngài tiến cung, bệ hạ có phải làm cái gì khó mở miệng với ngài hay không." Cho nên mới khiến ngài tổn thương tâm lý lớn như vậy a.
"..."
Tàn ác đánh Ngụy Như một trận tơi bời xong, Ngụy Trường Yên kéo cung tâm loạn như ma, sao hắn nói được khỏi miệng, hắn đối với cái kẻ vô năng kia... có chút thích. Loại nhận thức tàn khốc này khiến Ngụy Trường Yên bị đả kích, khiến hắn lần đầu tiên có suy nghĩ đào binh.
Vạn lần không dự đoán được, hắn trốn, Sầm Duệ lại chủ động tìm tới cửa. Ngụy công tử bi ai phát hiện sự vui sướng phun trào lấn áp mọi kháng cự và giãy dụa, thậm chí đối với việc Sầm Duệ triệu kiến hắn mơ hồ sinh ra cảm giác chờ đợi.
Hắn không nghĩ tới, Sầm Duệ tìm hắn chưa bao giờ có chuyện tốt, lần này cũng không ngoại lệ...
Trong Ngự Thư phòng, Sầm Duệ lật sổ sách chán đến chết, thấy Ngụy Trường Yên đến thì nở nụ cười, chỉ vào chỗ dưới tay, hết sức ôn hòa nói: "Ngồi đi."
Cõi lòng Ngụy Trường Yên xao động, chuyển mắt nhìn thấy Tần Anh thì sự nhộn nhạo hóa thành hư vô, lười biếng nói: "Tần đại nhân cũng tới sao?"
Tần Anh vẫn ngồi ngay ngắn, lãnh đạm đáp lễ.
Lại có tiếng bước chân, người tới là Phó Tránh trở từ Thượng Lâm uyển, để phối hợp với việc du săn hôm nay, hắn không mặc quan bào, đổi lại là một thân hồ phục nhanh nhẹn lưu loát màu xanh đen, viền thêu tơ bạc, thiếu phần nho nhã thường ngày, thêm phần anh tuấn.
Sầm Duệ chưa từng thấy Phó Tránh như vậy, hai mắt sáng ngời, lại lập tức rời tầm mắt, hốt hoảng nhớ hai người còn chưa làm hòa đâu, không nóng không lạnh nói: "Đến đây."
Ngụy Trường Yên không bỏ qua biến hoá nhỏ này trên mặt Sầm Duệ, trong lòng bị đâm một nhát, không biết là tư vị gì, cười lạnh một tiếng.
Người đến đông đủ, Sầm Duệ đưa sổ sách cho Phó Tránh, bản thân lại hỏi Ngụy Trường Yên: "Ngụy gia bây giờ, gia gia ngươi còn làm chủ không?"
Dù Ngụy Trường Yên phản ứng trì độn, cũng phát giác không khí không đúng, chắp hai tay: "Bệ hạ có vấn đề gì thì không ngại nói thẳng, thần là người thô thiển, không chín cong tám vòng như người ta."
Sầm Duệ giật giật khóe miệng, lúc này mà còn châm chọc khiêu khích được, rốt cuộc là tố chất tâm lý của thằng nhãi này quá tốt hay là đầu óc quá đơn giản đây? Nói thẳng vậy, Sầm Duệ quăng tờ giấy cho Ngụy Trường Yên, lời ít ý nhiều nói: "Trẫm hoài nghi Ngụy gia các ngươi có tâm mưu phản."
Ngụy Trường Yên đứng bật dậy, lớn tiếng cao giọng quát: "Ngươi lặp lại lần nữa!"
Sầm Duệ cũng không nói nhảm nhiều, hỏi ngược lại: "Buôn lậu sắt, chiếm đoạt lương thực, tàng trữ vải sợi, những cái này nếu không phải tích dưỡng tư binh, cố ý tạo phản, chẳng lẽ là thay trẫm tạo nên một đội cấm quân nữa bảo vệ xung quanh kinh thành?!" Bĩu môi: "Đùa ai chứ."
Ngụy Trường Yên nhướn môi, đôi mắt hoa đào ngập ý cười, lại dày đặc hàn ý: "Nói dễ nghe thế, đơn giản là lo thế lực của thế gia uy hiếp hoàng quyền của bệ hạ ngài mà thôi. Muốn tìm cái cớ nhổ Ngụy gia thì quả thật không có gì thích hợp hơn tội mưu phản."
Sầm Duệ tức giận tới mức cười ra tiếng: "Thế gia môn phiệt, từ khi triều đại khai quốc uy hiếp hoàng quyền cũng đã uy hiếp mấy trăm năm, lão tử, gia gia, thái gia gia ta cũng không có sức nhổ các ngươi, ta ăn no rửng mỡ sao?"
Phó Tránh im lặng đọc sổ sách xong, không nhanh không chậm tham gia vào thế giương cung bạt kiếm của hai người: "Bệ hạ triệu ngươi tới chứng tỏ việc này có điểm đáng ngờ, Ngụy Giám Thừa đừng nóng nảy, không ngại xem ý của bệ hạ thế nào?"
Đừng nóng cmn ấy, Ngụy công tử vừa thấy Phó Tránh và Sầm Duệ chung một chí, liền không hạ nhiệt được: "Vậy xin hỏi rốt cuộc bệ hạ muốn xử trí Ngụy gia ta như thế nào? Xử trảm hay là lưu đày?!"
Sầm Duệ sâu xa nói: "Sao nào, ngươi rất muốn bị lưu đày sao?" Nếu hắn có tâm nguyện này, thật ra nàng rất thích ý muốn thỏa mãn hắn.
"..." Ngụy Trường Yên căng hàm dưới, mới đầu hắn vô cùng tức giận khi Sầm Duệ nghi ngờ mình, hiện tại tỉnh táo suy nghĩ, nếu Sầm Duệ thật sự muốn lật hắn và Ngụy gia, hoàn toàn không cần đánh động với hắn, trực tiếp liên thủ với Từ thị là được. Nghĩ như vậy, khúc mắc trong lòng thoáng được cởi bỏ.
Sầm Duệ không còn thấy hắn kích động, vụng trộm thở một hơi, nói lý do thoái thác nghĩ ra từ trước: "Tần Anh có tra được ở Hộ bộ thì cũng chỉ là da lông, nếu ngươi muốn cứu Ngụy thị thì điều tra chứng cứ Ngụy Diễn để lại rồi giao lên đây. Lại nói..." Nàng cười như gió xuân: "Ngụy Diễn không phải là đối thủ cạnh tranh vị trí gia chủ của ngươi sao, một mũi tên trúng hai con chim, ngươi nên vui vẻ mà làm."
Thì ra ở trong cảm nhận của Sầm Duệ, hắn là loại người vì tranh đoạt quyền thế mà không từ thủ đoạn đối phó với huynh đệ trong nhà sao? Ngụy Trường Yên cảm thấy suy sụp, cười như trào phúng: "Để thần suy nghĩ kỹ một chút."
Khi Ngự Thư phòng chỉ còn lại hai người Sầm Duệ và Phó Tránh, Sầm Duệ ra vẻ bình tĩnh lật quyển sách xem, nhìn nửa ngày, không đập vào mắt được chữ nào.
Phó Tránh nhận thấy Sầm Duệ còn đang giận dỗi, liền chủ động mở miệng: "Ngụy lão từng tìm bệ hạ sao?" Đoạn nói phía sau rõ ràng là Sầm Duệ tự ý thêm vào.
Sầm Duệ lèo nhèo mãi mới trèo xuống bậc thang hắn đưa: "Đúng vậy, như ngươi đoán, tay chân của Ngụy Diễn không sạch sẽ, Ngụy lão gia tử cũng phát giác được. Nhưng tranh đoạt trong thế gia không kém hoàng gia, lão gia tử tuổi lớn, muốn quản thúc bọn họ mà có lòng nhưng không có sức. Lão muốn ta kích động Ngụy Trường Yên, làm cho hắn..." Cái tay xẹt qua cổ: "Mượn cơ hội này xử lý Ngụy Diễn, để vị trí gia chủ thuận lý thành chương truyền cho hắn."
Phó Tránh thu sổ sách vào trong ám các, ánh mắt lướt qua thần sắc mất tự nhiên của Sầm Duệ, trầm ngâm một lát, nói: "Thần, hôm ấy thất thố."
Hai tai Sầm Duệ nóng lên, quay mặt qua chỗ khác nhỏ giọng than thở: "Đau lắm đấy."
Phó đại nhân ngẩn ra, nàng đây là... làm nũng?
Lai Hỉ thời thời khắc khắc chú ý tình hình bên trong âm thầm nắm tay, bệ hạ làm nũng đấy ngươi dỗ đi a! Hôm ấy bệ hạ bị tủi thân rất nhiều a! Nhanh dỗ bệ hạ vui vẻ đi a!
Cái đầu bị người ta nhẹ nhàng nhấn một cái, Sầm Duệ trợn to mắt nhìn vạt vải màu xanh đen.
"Hôm nay thần đi săn được một con chồn bạc màu sắc tinh thuần, coi như cho bệ hạ làm quà bồi tội nhé." Phó Tránh cúi đầu, giọng nói dịu dàng như ôn tuyền.
Sầm Duệ vẫn cứng miệng, nhưng khuôn mặt không tự chủ được nóng bừng. Thuận thế cọ cọ đầu dưới bàn tay hắn, lâu sau mới không tình nguyện "Ừm" một tiếng.
Xúc cảm mềm mại dưới những ngón tay khiến Phó Tránh nhịn không được lại xoa xoa, đến khi Sầm Duệ bẹp miệng lầu bầu cũng không tránh đi. Ánh mắt nhìn thấy những sợi tóc rối tung, lúc vén lên chẳng may chạm phải làn da ấm áp mịn màng, Phó Tránh bỗng khựng tay.
Bị xoa thành quen, Sầm Duệ không phát giác ra sự bất thường của Phó Tránh, nhớ tới một chuyện nói: "Tần Anh xem như đã thành công lui thân, ngươi tính khi nào thì nâng chức cho hắn?"
Phó Tránh bất động thanh sắc buông tay, trầm ngâm một lát, nói: "Không vội, chờ sứ giả Tấn quốc về xong bàn lại cũng không muộn."
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Theo sự thương nghị hành trình đã bàn từ trước của hai nước Cung – Tấn, qua mười lăm, sứ giả Tấn quốc sẽ dẹp đường hồi phủ. Kế hoạch vĩnh viễn tốt đẹp, sự thật luôn luôn tàn khốc. Hai tư quan viên Lễ bộ và Hộ bộ mỗi ngày đều châm hương, mắt thấy sắp tiễn bước đám hỗn ăn hỗn uống Tấn quốc đi rồi, thì không ngờ, sáng sớm ngày mười một tháng giêng, có chuyện xấu.
Sầm Huyên công chúa mang trọng trách liên hôn, mất tích.
Sầm Duệ đã chuẩn bị sẵn mê dược, gậy gỗ với dây thừng, chờ Sầm Huyên đến đại náo một hồi, trực tiếp nhét thuốc mê tống vào đoàn xe của Tấn quốc, thế là xong. Kết quả, người ta trực tiếp bốc hơi khỏi nhân gian. Sầm Duệ tức giận quăng nát nghiên mực, quốc thư hoà thân với Tấn quốc đã đưa đi, ngay cả hôn thư ấn ngọc tỷ của hoàng đế Tấn quốc cũng đặt trên bàn của Sầm Duệ rồi.
Việc này không giải quyết xong, hai nhà thông gia sẽ lên sa trường gặp mặt. Ngay cả nội chính còn chưa lo xong, Sầm Duệ nào có tâm tình đi giao lưu quân sự a. Nhanh chóng đi tìm, dù lật tung kinh thành lên cũng phải tìm được người. Không tìm thấy, Sầm Duệ chỉ vào một loạt quan viên trong Ngự Thư phòng, ngươi ngươi ngươi cả ngươi, cáo lão hồi hương hết cho lão tử!
Ngoài không tìm thấy Sầm Huyên ra, còn có gia gia của Ngụy Trường Yên nữa, hai cọc chuyện nay va chạm mới nhau, ngoại giới đồn đại là "Ngụy lão tuổi già chí chưa già, chí khí ngàn dặm, mang công chúa bỏ trốn rồi!"
"..." Ngụy Như bị đá ra ngoài tâm tình dâng trào nói với Ngụy Quả: "Lão đại nhân rất có khả năng nha! Thật bản lĩnh!"
Ngụy Quả trầm mặc, viết tờ giấy nhỏ truyền tin lại: Công tử, lần sau có thể đừng cho Ngụy Như đi làm nhiệm vụ với ta không?
Tờ giấy nhỏ nhanh chóng được hồi đáp: Vì sao? [Tìm được lão nhân rồi sao?]
Ngụy Quả đáp: Thật mất mặt... [Không tìm được người]
Ngụy Trường Yên: Ngươi còn chưa quen à? Đừng dong dài nữa, lão tử phiền lòng, mau tìm đi!
Ngụy Quả:...
Phía bên Tấn quốc, Sầm Duệ phái viện sĩ am hiểu tát pháo nhất trong Hàn Lâm viện, dựa vào miệng lưỡi ba tấc không nát, tạm thời làm cho bọn họ tin tưởng "Công chúa sợ hãi trước hôn nhân, tới Bạch Mã tự tụng kinh tĩnh tâm."
"Điện hạ, chúng ta lập tức phải khởi hành về nước rồi, công chúa đi lễ Phật lúc này có khả năng làm chậm trễ hành trình, sẽ khiến bệ hạ trách tội ngài."
Tam hoàng tử Tấn quốc cầm áo lông màu đỏ, nhìn tuyết bay đầy trời, bạc môi nhếch lên: "Chậm trễ? Chậm trễ thì để chậm trễ đi. Phong tự hữu tình tuyết nhược đa ý, Đình Chi ngươi xem, Cung quốc sùng văn, ngay cả cái cảnh vật này, một hoa một lá cũng tựa hàm lưu luyến. Thật biết giữ chân người." Nhẹ nhàng thở dài: "Nếu ở nước ta cũng có cảnh đẹp như vậy..."
Người bên cạnh nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, sắc mặt cả kinh: "Điện hạ, chú ý tai vách mạch rừng."
Hoàng tử cười khẽ: "Sợ cái gì? Ta có đào phong cảnh này đi đâu, khen một câu mà thôi." Phủi tuyết mịn trên vai, hắn đi vào phòng trong: "Ngươi xem xem, mấy bộ màu nhạt ta đặc biệt mang theo đến đây, ngày mai phải dùng tới đấy."
Tiêu Đình Chi sửng sốt: "Không phải ngày mai điện hạ muốn tới Ngụy phủ bái phỏng sao?"
"Tham gia tang lễ của người khác, chung quy không thể ăn mặc quá khoa trương, không phải sao?"
Tới đêm, một tin dữ truyền vào trong Dưỡng Tâm Điện.