Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Chương 3: Đăng cơ




Cảnh Nguyên hai mươi tám năm chín tháng, Hiếu Văn Đế bệnh nguy kịch rốt cuộc không sống nổi qua năm, thẳng chân, nhắm mắt, chính thức đi gặp liệt tổ liệt tông của Cung quốc.
Theo luật lệ của Cung quốc, tiên đế băng hà, quốc tang ba tháng, cấm kết hôn, ca múa; Sau khi tân đế phát tang thì chọn một ngày lành tháng tốt để đăng cơ kế vị.
Nhưng trong đêm Hiếu Văn Đế tắt thở, mặt Phó Tránh không gợn sóng nói với tân đế Sầm Duệ của Cung quốc: "Đại điển đăng cơ đã được Lễ bộ chuẩn bị thỏa đáng, tối nay bệ hạ không cần thủ linh, ngày mai lập tức đăng cơ."
Sầm Duệ canh giữ trước ngự tháp mười một đêm giờ lại đỏ bừng mắt quỳ gối trước linh cữu của tiên đế, cố gắng nói: "Cái này, hình như không hợp lý lắm!"
Ngay cả lông mi của Phó Tránh cũng không động, từ từ thổi ngụm trà: "Nếu bệ hạ muốn chờ mười vạn đại quân của Yến vương vào kinh rồi mới đăng cơ thì vi thần cũng không có ý kiến gì."
Yến vương chính là Ngũ ca rất có tiền đồ của Sầm Duệ, trước đây khi Sầm Duệ chưa được tìm về thì hắn là ứng cử viên duy nhất của vị trí thái tử. Mặc dù một nước cờ xui làm mất thời thế, bị sung quân đi biên cảnh, nhưng tới đó rồi lập danh, dân vọng rất cao. Lần quốc tang này, phiên vương các nơi phải về kinh chịu tang, Sầm Duệ đã thoáng thấy cảnh huyết vũ tinh phong với đao quang kiếm ảnh.
Nàng không có tý hứng thú gì với vị trí hoàng đế này, nhưng lại rất quý trọng cái mạng nhỏ của mình. Di chiếu truyền ngôi của tiên đế đã chiêu cáo thiên hạ, giống lời lão tử nói, cái ghế này nàng ngồi thì ngồi, không ngồi cũng phải ngồi.
Thở hổn hà hổn hển dựa vào tay Cao Phúc Toàn đứng lên, nhãn châu đen láy chuyển động, nghiêng mặt vừa muốn hỏi Cao Phúc Toàn xem đã đón Long Tố Tố vào trong cung chưa.
Vừa nhấc mắt, đối mặt lại là khuôn mặt lạnh nhạt, Phó Tránh nói: "Đang trong quốc tang, bệ hạ nên ở một mình trong Dưỡng Tâm Điện."
"..." Sầm Duệ bị nghẹn, cố nén xúc động muốn cởi giày ra nện hắn.
Tiên đế mới băng hà, toàn bộ phi tần cao thấp trong cung đều bị Phó Tránh hạ lệnh cấm chừng trong tẩm cung, mà tẩm cung Dưỡng Tâm Điện của lịch đại hoàng đế tối nay càng thêm không khí trầm lặng, làm Sầm Duệ đi một mình vào liên tục đánh cái rùng mình.
Gió lạnh thổi vào từ khung cửa sổ không đóng, hàn khí lướt từ tâm lòng bàn chân chạy thẳng lên cột sống, Sầm Duệ nhìn cái kim tháp Hiếu Văn Đế mới nằm không bao lâu, khuôn mặt vặn vẹo, tìm cái đoản tháp ở trong góc, rồi ôm chăn, chấp nhận qua một đêm như vậy.
Trằn trọc hồi lâu, Sầm Duệ đang mông lung buồn ngủ, mí mắt khép lại một cách khó khăn, thì một bóng đen đột nhiên xẹt qua. Sầm Duệ vùi sâu người trong chăn ngờ vực xoa mắt, lại xoa thêm lần nữa, bỗng trong ánh sáng ảm đạm mong manh chiếu lên mặt nàng, hiện ra một bóng người mặc y phục màu trắng...
Sầm Duệ sửng sốt, da đầu run lên, ngăn tiếng "ma!" trong cổ họng, chui tọt xuống đất. Ôm cái đầu run lên nửa ngày, thấy cái áo trắng kia vẫn lẳng lặng bất động phía trước nàng, Sầm Duệ lập tức thu lại sự căng thẳng nhìn qua, thì thấy đại thần phụ tá của mình một tay cầm nến, từ trên cao nhìn xuống... nhìn xuống nàng. Nếu không nhìn lầm, cặp mắt lạnh nhạt kia viết rõ ràng hai chữ "khinh thường"...
"..." Sầm Duệ hổn hển nói: "Làm càn! Đây là tẩm cung của tiểu vương... trẫm!"
Cmn ngươi xông loạn thiếu chút nữa hù chết người không đền mạng cũng không sao, vậy mà còn dám khinh bỉ ta?!
Phó Tránh chỉ chỉ noãn các cách vách, không chút hoang mang nói: "Di mệnh của tiên đế có nói, trước khi bệ hạ có thể tự mình chấp chính, vi thần có thể ở trong cung giữ chức chỉ dẫn tân đế."
"...." Lão tử nhà nàng rốt cuộc là cho nàng một cánh tay đắc lực hay là kiếm cho nàng một người cha mới thế? Sầm Duệ dù có bất mãn, dù không cam lòng, nhưng chỉ năm chữ "di mệnh của tiên đế" nhẹ nhàng bâng quơ đã chèn ép nàng không thẳng nổi thắt lưng. Sầm Duệ oán khí nói: "Vậy Phó khanh hơn nửa đêm không ngủ, chạy tới chỗ ta làm chi?"
Phó Tránh lạnh nhạt nói: "Sắp ngủ rồi nhưng chợt nhớ, hình như bệ hạ còn chưa quen trình tự của đại điển ngày mai."
"..."
Sầm Duệ bị bắt cố mở to hai mắt, dưới sự giám sát của Phó Tránh thực hiện một đống lễ nghi. Tới lúc hoàn thành xong thì nằm bò ra bàn, không muốn đứng dậy nữa, trong lúc ngủ gà ngủ gật, Sầm Duệ mơ mơ màng màng nghĩ, lão tử nhà nàng thật giỏi tiên đoán, đoán được nàng nhất định sẽ là một hôn quân, cho nên tìm một kẻ trời sinh là gian thần làm phụ chính, hợp nhau như vậy càng tăng thêm sức mạnh.
Chưa thực sự ngủ, thì một chén trà lạnh đã dội thẳng lên đầu, Phó Tránh nhẹ nhàng phủi nước trà bắn lên tay áo...
Khổ đại cừu thâm, Sầm Duệ lau bọt nước trên mặt đi, cảm giác sâu sắc, chắc mình là hoàng đế nghẹn uất nhất trong lịch sử mất, độc nhất vô nhị!
Hôm sau, chuông trống nổi lên, bách quan bái lạy, Sầm Duệ bước từng bước như đi trên mây vào tông miếu, chính thức tuyên cáo, hôn quân mới của Cung quốc đã đăng cơ.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Sau khi kết thúc đại điển đăng cơ, vì tân đế còn trẻ, di chiếu của tiên đế khâm điểm phụ thần nắm quyền, thống lĩnh triều cương. Trước đó, thế lực trong triều do hai nhà Ngụy Từ cầm đầu, phân biệt rõ thành hai phe. Phó Tránh xuất hiện, không thể nghi ngờ sẽ đạp đổ thế cục cũ. Trong ngoài triều đình đều phỏng đoán, không biết Phó Tránh sẽ đứng ở bên nào? Trên phố thậm chí còn cá cược, hiện tại hai nhà mỗi nhà chiếm một nửa.
Sầm Duệ cải trang xuất cung vào sòng bạc nhìn trái nhìn phải, không khỏi đau buồn sâu sắc, chẳng lẽ bọn họ đã quên trên long ỷ còn một hoàng đế như nàng sao? Nói cho cùng, Phó Tránh này đến để phụ tá nàng a!
Canh bạc vào hồi cao trào, Lai Hỉ nhìn trộm thần sắc đau khổ của chủ tử nhà mình, tri kỷ nhắc nhở: "Chủ tử, canh giờ không còn sớm, ngài còn phải tới quý phủ của Tần thái sư đó."
Rồi thấy Sầm Duệ hưng trí bừng bừng vén tay áo, lấy ra một thỏi bạc, hí hửng đập về phía Ngụy gia. Có người dựng thẳng ngón cái nói: "Tiểu huynh đệ, mắt nhìn tốt!"
Sầm Duệ ha ha ha cười: "Đâu có đâu có."
...
Ra khỏi sòng bạc, Lai Hỉ thật cẩn thận hỏi: "Chủ tử... Sao ngài lại đặt về phía Ngụy gia?"
Sầm Duệ lấy quạt chống cằm: "Bởi vì hễ là chuyện khiến ta không vui, nhất định là do tên gian thần Phó Tránh kia tận lực gây rối. Từ ngày ta vào kinh đến nay, lão Ngụy gia cao thấp đều không đối phó ta, nhưng Phó Tránh lại là môn sinh của Ngụy quốc lão, sợ rằng hai người cùng một giuộc, đang thương lượng tính kế ta."
Lai Hỉ lập tức nói: "Bệ hạ anh minh!"
Sầm Duệ lắc lắc cây quạt: "Lai Hỉ à, tuy rằng ta thích lời dễ nghe, nhưng đừng vỗ mông ngựa quá mức."
Đăng cơ mấy tháng tới nay, tấu chương mắng nàng ngu ngốc đã xếp cao như cái cây cổ thụ trước cửa Ngự Thư phòng rồi... Mới đầu Sầm Duệ còn muốn kêu oan, thực sự không phải nàng không làm, mà là nàng không thể làm. Phó Tránh nắm quyền, tấu chương của tam tỉnh lục bộ đều qua hắn đầu tiên, sau đó mới vào tay hoàng đế như nàng. Từ đầu tới đuôi, việc của nàng chỉ có ghi lại không rơi chữ nào "đề nghị" của Phó Tránh, sau đó ấn ngọc tỷ.
Nhân sinh tịch mịch cỡ nào a...
Có một lần Sầm Duệ và Long Tố Tố tranh nhau một quyển sách cổ chỉ còn một bản duy nhất, bị Phó Tránh bắt gặp, phạt vác mấy chồng sách. Buổi chiều hai người ngồi đối diện "phê tấu chương" trong Ngự Thư phòng, Sầm Duệ nghẹn cả một bụng khí bãi công, ném bút son đi, nói: "Phụ chính đại nhân có khả năng như vậy, sao không phê trực tiếp lên tấu chương thay trẫm luôn đi?!"
Lời này không dễ nghe lắm, còn kém mức chỉ vào mũi Phó Tránh mắng hắn là gian thần lộng quyền.
Mặt Phó Tránh vẫn bình thản, không thèm bận tâm như cũ, xoay người nhặt bút son lăn trên mặt đất lên, lại xếp lại đống tấu chương bị Sầm Duệ phá rối thật chỉnh tề. Rút từ giữa ra tấu chương Hộ bộ trình lên lúc lâm triều, là tấu chương hạn mùa xuân ở phía nam, đặt trước mặt Sầm Duệ: "Nếu trong nửa canh giờ bệ hạ có thể phê được tấu chương này, vi thần sẽ từ quan, không bao giờ nhập kinh nữa."
Nói xong, người đi tới chỗ khác trong thư phòng ngồi, nhặt một quyển sách lên xem.
Sầm Duệ tức giận lệch cả mũi, xem thường nàng ra mặt sao? Đoạt lấy bút son, Sầm Duệ tập trung tinh thần đọc tấu chương.
Sau nửa canh giờ, Phó Tránh khép lại cuốn sách, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đen sì của Sầm Duệ và đám giấy nhăn nhúm trong tay nàng.
Ban đầu Sầm Duệ nghĩ đơn giản thôi, không phải là hạn mùa xuân sao? Phái người cứu tế là được. Thế nào mà càng xem về sau càng liên lụy ra nhiều chuyện, chỉ là một cái hạn mùa xuân, thành ra thuỷ vận thiếu hụt, rồi thủy lợi Công bộ xây dựng năm ngoái có vấn đề, liên lụy hơn phân nửa trong lục bộ. Sầm Duệ muốn tìm manh mối từ cái đống lộn xộn này cũng tìm không nổi.
Phó Tránh bình tĩnh không nói chỉ nhìn Sầm Duệ, Sầm Duệ thấy ánh mắt hắn, cúi thấp đầu, không bao nhiêu cảm tình nói: "Đệ tử sai rồi, thỉnh lão sư chỉ giáo."
Còn chưa đến mức không có thuốc chữa, Phó Tránh thầm nghĩ.
Đợi Sầm Duệ hồi tưởng lại đoạn chuyện cũ này, thì xe đã tới cửa phủ Thái Sư. Lai Hỉ chạy xuống đi gõ cửa, Sầm Duệ từ tốn chỉnh y bào, cầm quạt vén mành, thì bỗng bị giật mình.
Trước cửa lớn phủ Thái Sư có một dáng người trẻ tuổi, ánh sáng ấm áp phủ lên người hắn, phát quang như ngọc. Lại nhìn xe ngựa sau lưng hắn, mặc dù khiêm tốn che giấu, nhưng chất mộc và tơ lụa đều là thượng phẩm, bốn góc xe ngựa treo ngọc san hô tốt nhất Đông hải.
Kẻ tung hoành ngang dọc trong kinh đau khổ suy tư, người này của quý phủ nhà ai, sao nàng chưa gặp bao giờ?
Sau đó người đứng ở bên ngoài như cảm nhận được, quay đầu lại, quả nhiên là một thiếu niên ôn nhuận thanh nhã.
Sầm Duệ ngại ngùng cười với hắn, thấy người nọ chăm chú đánh giá nàng, trong mắt đột nhiên hiện lên vài phần chán ghét, ánh mắt vừa thu lại, lại đoan chính đứng đối diện cửa phủ Thái Sư.
"..." Ý cười cứng đờ trên mặt Sầm Duệ, nàng muốn soi gương xem có phải ấn đường biến thành màu đen rồi khiến người ta ghét bỏ không!
Trong phủ Thái Sư nhanh chóng có gã sai vặt chạy ra nghênh đón, đầu tiên là thi lễ với Sầm Duệ và thiếu niên kia, xong mới cong thắt lưng nói với Sầm Duệ: "Đại nhân chờ ngài đã lâu."
Sầm Duệ đòi lại được chút mặt mũi, tiện tay thưởng cho gã sai vặt mấy thỏi vàng vụn, nhận lại sự chán ghét nhiều hơn của thiếu niên.
Ngược dòng thời gian về lúc trước, sở dĩ Sầm Duệ có thể thuận lợi đăng cơ như vậy, chính là được Tần thái sư cầm đầu tam sư tam công đóng góp sự ủng hộ to lớn, sáu vị lão gia tử này đều là nguyên lão, rất trung thành với Hiếu Văn Đế. Phàm là quyết sách của Hiếu Văn Đế thì cái gì cũng nghe. Phàm là ý chỉ của Hiếu Văn Đế, đến chết cũng không phản đối. Hiếu Văn Đế truyền ngôi cho Sầm Duệ nổi tiếng vô tích sự kế thừa ngôi vị hoàng đế, tuy rằng sáu người thấy đáng tiếc, nhưng cũng dốc toàn lực trấn áp triều cương, nâng Sầm Duệ lên đế vị.
Cho nên, trong thâm tâm Sầm Duệ luôn cảm kích sáu người. Ít nhất là khi bị Phó Tránh ức hiếp, còn có thể chạy tới thổ lộ, giãi bày và phát tiết cảm xúc tiêu cực.
Tần thái sư tuổi tác đã cao, sớm ốm đau nằm giường, lâu rồi không lâm triều. Sầm Duệ đến đây, thấy lão nhân gia hắn rõ ràng đứng lên được, an nhàn ngồi trong đình đùa chim, hai con mắt sáng ngời. Quay đầu lại lườm Lai Hỉ, là ai nói với nàng, lão gia tử này sắp tắt thở rồi, mau tới xem nhanh đi? May là nàng còn chưa gọi người của Lễ bộ tới đây để thương nghị cho lão nhân gia được đại táng hoành tráng.
Lai Hỉ run lên, cúi đầu giả chết.
Tần thái sư thấy Sầm Duệ thì muốn quỳ gối, Sầm Duệ nhanh chóng chạy tới, dìu hắn ngồi lại ghế. Lão Thái Sư cười tủm tỉm hỏi: "Sao hôm nay bệ hạ lại rảnh rỗi đến chỗ lão hủ này?"
Sầm Duệ phe phẩy cây quạt: "Nghe nói gần đây thân mình Thái Sư không được tốt, trẫm lo lắng, lập tức tới đây xem. Hiện tại thấy Thái Sư kiện khang, đúng là phúc của triều đình mà." Nói xong ý vị thâm trường nhướn mi, ý tứ là nếu lão nhân gia ngài khỏe mạnh, vì sao không lên triều hả?
Lão Thái Sư cũng hướng nàng nhướn nhướn mi, nói khẩu hình: "Ta sợ Phó đại nhân nha."
"..." Sầm Duệ "Ha ha" cười hai tiếng, đạo hạnh của thằng nhãi Phó Tránh này đủ cao a, ngay cả tam sư tam công đều không đỡ nổi hắn.
Lúc này lão Thái Sư nhìn ra sau lưng Sầm Duệ, nụ cười hơi thu lại, hừ một tiếng nói: "Tiểu tử ngươi chơi bên ngoài đã lâu nên quên sạch sẽ cấp bậc lễ nghĩa sao? Đứng ở đấy làm gì? Còn không mau lại đây bái kiến bệ hạ." Lại nói với Sầm Duệ: "Đây là tôn nhi không nên thân của lão hủ, để bệ hạ chê cười rồi."
Thiếu niên kia lúc này mới dời bước đến, thân thẳng như trúc, vạt áo bay trong gió, Sầm Duệ không khỏi lại tán thưởng.
Hắn không khom lưng, đứng đối diện Sầm Duệ, nói: "Quân vô đức, sao ta phải bái?"
"..." Sầm Duệ rất muốn quay đầu lại hỏi lão Thái Sư đang xanh mặt: "Trẫm có thể chém đầu hắn không?"