Trẫm Không Muốn Sống Nữa

Chương 26: Chiếu cố




Sấm sét dần biến mất, tiếng mưa rơi tí tách, những con ve sầu trốn trong lá cây lại chui ra, khàn dài một tiếng.
"Ngươi đi vào làm cái gì?" Sầm Duệ khô khốc nói một câu.
Phó Tránh bình thản ung dung: "Tiên đế đã phó thác bệ hạ cho thần, thần há có thể cô phụ sự nhờ vả của tiên đế, trơ mắt nhìn bệ hạ chịu khổ một mình chứ?"
Lòng Sầm Duệ rối như tơ vò, một lúc nghĩ không biết rốt cuộc là Phó Tránh bị mộng du hay là uống nhầm thuốc tới chịu chết; một lúc lại nghĩ ngày mai nhóm thần tử phát hiện Phó Tránh cũng mất tích, có đau khổ tới mức lệ nóng nhấn chìm triều đình hay không.
Tiếng nước từ mái hiên rơi thanh thúy trên thềm đá, như thể nó cũng rơi vào tim nàng, xao động mặt hồ.
Ngọn lửa yếu ớt ở trong mắt Phó Tránh tỏa ánh sáng ấm áp, hắn nhẹ tay đặt lên trán Sầm Duệ, để ý xem: "Hình như hơi sốt."
Mu bàn tay dán trên trán mát lạnh như chính bản thân hắn, Sầm Duệ lặng lẽ đưa mắt, cái tay kia thon dài trắng nõn, nhìn không ra nó có thể giết vạn dân, cũng có thể che chở vạn người.
Phó Tránh thắp sáng đèn ngọc lưu ly lên, quay đầu thấy Sầm Duệ vẫn xụi lơ trên mặt đất, nhướn mày: "Bệ hạ còn chưa đứng lên sao?"
Bị hắn nhắc nhở như vậy nàng mới đột nhiên phát hiện xương cốt toàn thân vừa nhức vừa đau, nhất là cái lưng mới đập phải thành giường, động một chút là muốn rụng rời. Khẽ cắn môi, chống tay lên giường cố gắng, lại ngã xuống; cố gắng thử lần nữa, vẫn ngã xuống.
Sầm Duệ tự phỉ nhổ, bồi hồi đập đầu ba cái vào thành giường.
Phó Tránh đặt cây đèn sang một bên, cúi đầu nhìn xuống nàng, khí định thần nhàn nói: "Muốn thần ôm bệ hạ lên không?"
"..." Sầm Duệ rất có cốt khí vươn thẳng cổ, không chịu nhờ vả.
Phó Tránh lạnh nhạt liếc nàng một cái, bắt đầu lau sạch bụi bẩn tích tụ mấy ngày qua trong điện.
Tiếng đồng hồ nước vang lên từng hồi dài, Sầm Duệ bóp chết chút lòng tự trọng cuối cùng, ngẩng khuôn mặt khuất nhục: "Ôm ta lên..." Cốt khí có thể trụ, nhưng cái mông không chịu nổi...
Rốt cuộc vẫn là do bệnh, sức yếu hơn nhiều, giống hệt con mèo hen.
Ánh mắt bình tĩnh của Phó Tránh di chuyển từ khuôn mặt chỉ bằng bàn tay của Sầm Duệ tới cái cổ giấu trong đường viền cổ áo cao cao, đè khóe môi xuống vài phần.
Sầm Duệ bị ánh mắt này của hắn nhìn phát sợ, người vừa dính giường đã kéo chăn lên gào: "Ta ngủ!"
Tiếng Phó Tránh thản nhiên vang lên: "Bệ hạ đi ngủ, vậy thần ngủ ở chỗ nào?"
Sầm Duệ chui trong chăn thiếu chút nữa bị hắn nói một câu làm nghẹn chết, hình như trong tẩm điện chỉ có một cái long tháp này thì phải?! Vốn muốn thốt ra bảo hắn ngủ đất, nhưng nghĩ lại người ta đánh cược mạng sống tới chăm sóc mình, nói thế có hơi lang tâm cẩu phế.
Xê xê dịch dịch cái mông mãi mới được một chút, móng vuốt gầy gò vươn ra vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, giọng mũi dày đặc: "Góc tủ có chăn mỏng, ngươi đi lấy đi."
Phó Tránh cố đè tiếng cười trong cổ họng, không đùa nàng nữa, cầm đèn bước đi, rồi tìm quyển sách trên giá tới ngồi xuống bàn.
Sầm Duệ lăn lộn mãi mà không ngủ được, nghe bên ngoài không có động tĩnh, thật cẩn thận đẩy ra một góc màn.
Dưới ánh đèn, Phó Tránh cầm sách, nhẹ nhàng không một tiếng động mở sang trang mới, một bên mặt chìm trong ánh sáng mơ hồ, mềm mại và dịu dàng.
Nhìn rồi lại nhìn, hai mắt Sầm Duệ trĩu nặng, bị Chu Công mạnh mẽ lôi đi.
Tiếng ngáy khe khẽ vang lên trong điện, Phó Tránh ngoái đầu nhìn lại ngự tháp. Buông sách xuống, từ từ bước tới, cho cái tay không an phận vươn ra ngoài vào trong, dém lại kỹ càng bốn góc mới quay về chỗ cũ ngồi.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Như lời Sầm Duệ nói, Phó Tránh biến mất khiến nhóm thần tử của Cung quốc bị đâm một nhát đau.
Không có hoàng đế, cũng không có Phụ chính, lâm triều như không. Tựa như sơn dương lạc đường, từng nhóm từng nhóm quan viên ríu rít xúm lại:
Đô ti Chủ sử Hộ bộ: "Phụ chính đại nhân ra chuyện gì vậy? Sổ sách ta giao lên còn đang chờ ngài ấy thẩm duyệt xong rồi đưa tới các chi bộ đấy?"
Phó chính Quốc Tử Giám: "Tế Tửu mới đâu rồi? Hạ quan năm nay đã năm mươi tám rồi, Phụ chính còn không phái người đến, là muốn hạ quan chết lúc đang tại vị đấy à?"
Lại Bộ Thị Lang lạnh nhạt nói: "...Các ngươi không người nào quan tâm tới bệ hạ sao?"
"..."
Mặc kệ nhóm đồng liêu đặt ra bao nhiêu nghi vấn, người phác thảo chiếu thư – Trung Thư Lệnh nhớ kỹ bốn chữ trong châm ngôn "Nói nhiều sai nhiều", nói năng thận trọng từng chữ.
Mãi cho tới khi Hạ Thị Trung đại nhân có gia đính từ bé với hắn hiếp bức nói: "Đại nhân không nói cho hạ quan biết, hạ quan sẽ ngay lập tức gả con gái cho lệnh lang!"
Cái uy hiếp này có lực sát thương cực lớn, vì hạnh phúc của con trai, Trung Thư Lệnh khuất phục: "Vì Phụ chính đại nhân không bảo vệ được bệ hạ nên tự đi thỉnh tội với tiên đế rồi."
"Phụ chính đại nhân tự sát?!" Mọi người kinh hãi.
Cái trán của Trung Thư Lệnh đầy hắc tuyến, phất tay áo thật mạnh: "Là tới đế lăng quỳ!"
Còn Từ tướng bị bỏ mặc thì sắp bạo phát — Các ngươi nhìn ta đây này, nhìn ta đây này! Bây giờ ta mới là lão đại a a a!
Mặt khác ngoài những người đó, cũng có một số người nhìn hướng Dưỡng Tâm Điện xa xa, nóng ruột nóng gan.
Lân Chỉ cung, Long Quý nhân lại đập xong một đống đồ linh tinh không đáng giá tiền, mà vẫn không có cơ hội tới thăm hoàng đế bệ hạ, lúc này không nói hai lời nâng váy chạy thẳng tới chỗ lão nhân có địa vị cao nhất trong hậu cung hiện này – Kính thái phi lừa ân chỉ, hùng hổ muốn tới Bạch Mã tự ăn chay.
Trong đại trạch Từ thị, Tri Mẫn tiểu thư nghe được từ chỗ mẫu thân việc đương kim Thánh Thượng trọng thương đang dưỡng bệnh, tâm sự nặng nề trở lại khuê các, nhìn giỏ chỉ được đặt cẩn thận trên bàn, ngồi xuống cầm khung thêu lên tiếp tục.
Tất cả những chuyện nhìn như lông gà vỏ tỏi đó, lại âm thầm được đưa vào không ngừng trong cấm địa Dưỡng Tâm Điện sâm nghiêm.
Phó Tránh cúi người rút đống giấy ở dưới cửa ra, tùy ý lật xem, lúc nhìn thấy một trang nào đó, ngón tay bỗng khựng lại.
Đang muốn xé đi, thì có tiếng hỏi từ trong mạn giường: "Ngươi đang nhìn cái gì vậy?"
Đã rất lâu rồi Sầm Duệ chưa ngủ một giấc an ổn không mộng mị như vậy, đáng tiếc cái tay gác lên trán lại bị nóng bỏng làm cho tỉnh lại một cách khó chịu. Ngọc lưu ly trên đỉnh gường chưa bao giờ sáng lên nay lại tản ra từng lớp ánh sáng mỏng manh, thoáng sửng sốt, nàng mới nhớ trong tẩm điện có thêm một người.
Không tìm được bóng dáng Phó Tránh bên cạnh bàn, thò đầu ra mới thấy hắn đang cúi đầu đứng ở cửa, lập tức thuận miệng hỏi. Nàng hỏi vô tâm, nhưng Phó Tránh chậm chạp không đáp lại, trong lòng thấy nghi, nghĩ hay là Trương Dịch đưa tin gì không tốt: "Đưa ta xem."
Phó Tránh nắm trang giấy, bình tĩnh nói: "Mấy thứ này, bệ hạ không muốn nhìn thấy."
Sầm Duệ hừ một tiếng: "Ngươi quá coi thường ta rồi. Cùng lắm thì là đếm xem mấy ngày nữa ta được chui xuống đất gặp lão gia tử nhà ta mà thôi. Mang đây."
Phó Tránh thấy nàng cố chấp, nghĩ một chút, vẫn đưa tới. Lúc Sầm Duệ cúi đầu đọc, quan sát sắc mặt nàng đỏ hồng không bình thường, hô hấp gấp gáp, hắn lập tức quay trở lại bên cạnh cửa, thấp giọng phân phó hai câu.
Chờ Sầm Duệ thần sắc phức tạp ngẩng đầu, một chiếc khăn mềm mại lạnh như băng liền được đặt lên trán, Phó Tránh xắn tay áo bưng bát thuốc nhẹ nhàng quấy quấy: "Bệ hạ nằm xuống trước đã, muốn hỏi gì cũng không muộn."
Sầm Duệ sờ khuôn mặt nóng bừng của mình, ngoan ngoãn nằm về chỗ cũ, ánh mắt tối như mực nhìn thẳng Phó Tránh: "Sầm Tuy là ai? Sao lại có liên quan tới ôn dịch?"
Phó Tránh ngồi cạnh tháp, nhìn bóng mình mơ hồ trong chén thuốc, giọng nói không gợn sóng, từ tốn trả lời: "Sầm Tuy là huynh đệ của tiên đế, văn võ song toàn, nổi bật trong đám hoàng tử năm xưa, mười sáu tuổi đã được gia phong tước vị thân vương, thậm chí có lần thiếu chút nữa thay thế được Đông cung khi ấy. Vài năm trước, các thành viên trong phe đối lập bị phe cầm quyền đẩy lùi do liên lụy phải một đại án tham ô. Tức Minh Vương Sầm Tuy chủ trì đốc thúc, tiêu phí một vạn lượng bạc xây dựng Quan Trung và cả Đồng Quan ở Yến Vân, nhưng chỉ trong một đêm mưa to đã sập hết."
Sầm Duệ giật mình nhìn Phó Tránh, không biết có phải ảo giác của nàng không, nói tới đây, giọng Phó Tránh hơi ớn lạnh: "Ngay sau đó, Ngự sử đài dâng tấu, trình lên những thư từ qua lại giữa Sầm Tuy với Bắc Đồ Khả Tư Hãn. Mặt rồng tức giận, lệnh Đại Lý Tự, Hình Bộ, Ngự Sử đài tra nghiêm việc này. Trong kinh, từ Thượng Thư, Thị Lang, tới Châu Mục, Tham Sự ngoài kinh, không một ai không xuống ngựa. Hơn trăm khẩu của Minh Vương phủ đều bị trảm ngoài ngoại ô. Năm ấy ở ngoại ô kinh thành có vô số quạ đen, tiếng kêu vang vọng khắp kinh thành hơn ba tháng không dứt."
"Sau đó không lâu," Phó Tránh nói đều đều: "Tiên đế dùng võ huấn, đăng cơ thành đế."
Trong lòng Sầm Duệ có cái gì đó bị chặn lại, nói: "Ý của ngươi là, Minh Vương chết oan, cho nên, cho nên mới quấy phá dẫn tới trận ôn dịch này?"
Phó Tránh múc một thìa thuốc đưa tới bên môi Sầm Duệ, cười nhàn nhạt: "Chuyện quỷ thần là những lời đồn vô căn cứ, nếu bệ hạ cũng tin là thật, thì thần thật sự phải đặt câu hỏi đấy..."
Ánh mắt dừng trên đầu Sầm Duệ, không cần nói cũng biết.
"Ngươi nói chuyện đừng độc miệng như vậy có được hay không!" Sầm Duệ hung hăng cắn cái thìa, sống chết không buông ra.
Câu chuyện về Sầm Tuy, bị Phó Tránh gạt qua như vậy.
Bởi vì thái độ không hợp tác của Sầm Duệ, non nửa bát thuốc còn chưa uống xong đã lạnh ngắt, Phó Tránh hờ hững nhìn Sầm Duệ, lấy cái bát thuốc lạnh kia đi.
Sầm Duệ còn chưa kịp nhướn môi cười đắc ý, Phó Tránh đã quay trở về, trong tay là chén thuốc nóng hôi hổi...
Bị ép uống ba lần nửa bát thuốc, Sầm Duệ bị đắng dựa vào tháp nghỉ một lúc vẫn thấy buồn nôn, cái miệng mắng nhỏ không ngừng.
Không biết là Diêm Vương bận quá, quên mất trên đời có cái tai họa Sầm Duệ này; hay là được Phó Tránh "dốc lòng" chăm sóc có tác dụng, Sầm Duệ vẫn sống thọ từ ngày này sang ngày khác. Có điều cơn sốt lúc hạ lúc tăng khiến Sầm Duệ vô cùng lo lắng, nóng thêm vài lần nữa, bản thân nàng có bị hun thành kẻ ngốc hay không.
Phụ chính đại nhân nhàn nhã đặt tờ giấy xuống, thuận tiện bày tỏ, thường ngày đã cách đồ ngốc một bước chân rồi, lúc này càng không cần lo thêm.
...
Điều duy nhất làm cho Sầm Duệ thư thái là, Phó Tránh không xuất hiện bệnh trạng gì của ôn dịch, không có cảm giác áy náy, nàng có thể yên tâm to gan nguyền rủa hắn hàng đêm.
Qua hai ngày, Phó Tránh bưng nước tới lau mặt cho Sầm Duệ, đột nhiên nói: "Hình như lâu rồi bệ hạ chưa tắm rửa thay quần áo thì phải?"
"..."