Trẫm Không Dám Nữa

Chương 9: C9: Chương 9




Cẩm Họa khóe miệng hơi hơi run rẩy, ngơ ngác nhìn Quốc Sư đại nhân thong dong đạm nhiên trước mắt, nhất thời không biết nên nói gì.

Đồng chí Mao Toại tự đề cử mình cũng được hay sao?(*)

Thằng nhãi Dung Xu này quả thực khinh người quá đáng.

Tức chết ta mà! Tức chết ta mà!

“Dung Xu, ngươi……” Cẩm Họa hung hăng nhìn chằm chằm vào mắt hắn, nghiến răng nghiến lợi, “Ngươi thật quá đáng.”

Hắn tưởng mình là ai chứ? Bất cứ chuyện gì cũng phải nằm trong tầm khống chế của hắn, thậm chí ngay cả chuyện riêng của nàng…… nàng dù còn nhỏ thì cũng là một hoàng đế mà.

“Bệ hạ, nguyện trung thành với bệ hạ là việc vi thần nên làm. Hiện giờ bệ hạ muốn nam nhân, vi thần tự nhiên nguyện ý thay bệ hạ phân ưu.” Quốc Sư đại nhân lời nói thản nhiên, không có chút nào không ổn.

Cẩm Họa tức giận đến mức không thể áp xuống, chỉ kém đỉnh đầu bốc khói nữa thôi.

“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Cẩm Họa cắn cắn môi, thấp giọng hỏi.

Dung Xu không nói gì, lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, rồi sau đó mới chậm rãi vươn tay, tay hắn thật xinh đẹp, khớp xương cân xứng, nhỏ dài mà trắng mịn, rất là tự nhiên rơi xuống đỉnh đầu nàng.

Cẩm Họa cảm giác được máu trong toàn cơ thể mình đều đông lại, ngây ngốc nhìn hai tròng mắt dưới Bạch Ngọc Diện cụ của hắn, cặp mắt kia thâm thúy mà đen như mực, giống như có một cổ lực lượng thần kỳ lôi kéo nàng, khiến nàng không dời mắt đi được.

Đôi tay ẩn dưới tay áo rộng gắt gao nắm chặt, Cẩm Họa không nói một lời.

Toàn bộ Đại Chiêu Quốc, người dám không kiêng nể gì sờ đầu nàng như thế, chỉ có quốc sư đại nhân được vạn dân kính ngưỡng này thôi.

“Bệ hạ, là ngài nói…… Muốn nam nhân.” Hắn thoáng cúi người, hai tròng mắt thanh thiển nhìn nàng.


Khoảng cách này quá thân mật, khiến Cẩm Họa không khỏi căng thẳng, hắn chính là như vậy, rõ ràng trong miệng nói lời khiêm tốn tôn kính, nhưng khí thế lại cực kỳ uy hiếp người ta như thế.

Lòng bàn tay to rộng đặt trên đầu nàng, làm nàng cảm thấy hơi ấm áp. Nàng đứng trước mặt hắn, yếu ớt nhỏ bé như một con kiến.... dường như chỉ cần hắn nhéo một cái nhẹ nhàng, thì nàng sẽ chết không có chỗ chôn.

Nàng không có trung thần, không có tâm phúc, cái gì cũng không có, nàng chỉ có một cái ghế hoàng đế bù nhìn, còn là hắn đưa cho mà ngồi.

Cái ngôi vị hoàng đế này đối với nàng mà nói, tác dụng duy nhất chính là diệt Thần Quốc, xả giận một chút.

Chuyện đó nàng vốn cho rằng hắn sẽ không đáp ứng, nhưng hắn lại đáp ứng.

Bây giờ chẳng qua là muốn mấy nam nhân, hắn lại không cho…

“Trẫm……” Lời nói cuối cùng vẫn là chưa nói xong, thì ngón tay thon dài như ngọc đã theo trán của nàng chạy tới bên môi, Cẩm Họa cảm thấy thân thể dường như rơi vào một cái hồ băng, lạnh lẽo đến đáng sợ.

“Nếu bệ hạ có nhu cầu, vi thần nguyện ý cống hiến sức lực.” Quốc Sư đại nhân vô cùng thành khẩn.

Dứt lời, Cẩm Họa sắc mặt đen lại ba phần.

Cẩm Họa hít sâu một hơi, sau đó hung hăng cầm chặt lấy cái tay đang đặt trên mặt nàng kia, lòng bàn tay lẳng lặng dán lên cổ tay hắn, rõ ràng thân nhiệt bình thường, nhưng nàng lại cảm thấy cực kỳ nóng cháy.

Quốc Sư đại nhân thản nhiên nhìn nàng, sắc mặt như thường, kể cả hai tròng mắt cũng bình tĩnh không một gợn sóng.

“Trẫm…… Trẫm đột nhiên không muốn nữa, Quốc sư…… Quốc sư ngươi rất trung thành, trẫm đều nhìn thấy, thật sự… thật sự không cần.” Cẩm Họa cười ngâm ngâm nhìn Quốc Sư đại nhân trước mắt, ngoài mặt cực kỳ vui mừng, trong lòng hung hăng mắng chửi.

Nhìn khuôn mặt nhỏ trước mắt có chút khổ sở, Quốc Sư đại nhân môi mỏng thoáng nhếch lên, tâm tình tựa hồ có chút sung sướng, “Bệ hạ đây là ghét bỏ vi thần sao?”


Nàng làm sao dám?!

“Đâu có...” Cẩm Họa cười cười, ngữ khí quan tâm, “Quốc sư a, ngươi hiện giờ thân mình vừa mới khôi phục, vẫn là không cần lo những việc vặt này, trẫm… trẫm có chừng mực, nhất định ghi nhớ những gì Quốc sư nói.”

“Nhớ vi thần nói gì?”

Cái tên Dung Xu này?!

Cẩm Họa tiếp tục ngoài cười nhưng trong không cười, “Chính là…trước sinh nhật mười bảy tuổi, không được chạm vào bất cứ nam tử nào, Quốc sư ngươi cứ yên tâm đi.”

Nàng còn lâu mới tin cái gì mà họa huyết quang chứ...

“Như thế rất tốt, bệ hạ yêu quý thân thể của mình, đó là phúc của Đại Chiêu.” Quốc sư đại nhân khách sáo nói thêm mấy câu, ngữ khí ôn hòa.

Cẩm Họa thoáng giương mắt, thấy Dung Xu không có cường thế hơi thở như vừa rồi, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nếu Dung Xu quả thực vì nước vì dân thay nàng “phân ưu”, nàng thật sự tiêu thụ không nổi.

Nếu để con dân Đại Chiêu biết nàng đoạt thân trong sạch của Quốc Sư đại nhân nhà bọn họ, chỉ sợ cái ghế vua bù nhìn này, nàng cũng không cần ngồi nữa.

Cho nên mới nói là không được làm, nàng còn phải lợi dụng thân phận này, để làm một chút chuyện.

Cứ nhịn thêm một thời gian đã.

Chỉ là… tưởng tượng đến chuyện Quốc sư tiên nhân này, cùng mình trên giường điên loan đảo phượng, hình ảnh đó vẫn là quá mức kíc/h thích rồi… giết nàng có lẽ tốt hơn.

***


Một tháng sau khi Thần Quốc bị diệt, Sở Diễn kia dường như biến mất trên thế gian, không ai biết tung tích hắn.

Nàng đã phái rất nhiều nhân thủ đi tìm hắn, cũng sắp lật tung cả Thần Quốc từ đất lên trên trời, nhưng vẫn không tìm được.

Cẩm Họa giương mắt nhìn ra cửa sổ, bây giờ đang độ cuối thu, bên ngoài hoa kim quế đưa hương, mùi thơm thập phần dễ ngửi, Cẩm Họa nhịn không được hít nhiều thêm mấy hơi.

Nàng hưởng thụ trạng thái an bình như vậy được một lúc thì...

Một mùi hương sực nức bay tới, Cẩm Họa nháy mắt cánh mũi có phản ứng, thoáng quay đầu, liền thấy Sở Nhất một thân áo gấm màu lam, bưng theo điểm tâm khéo léo ngon miệng đến.

Là bánh hoa quế nàng thích ăn, nhưng mà dường như không giống ngày thường.

Con cún cưng này, lại biết làm trò khiến nàng vui vẻ, tâm tình hậm hực của Cẩm Họa giảm đi không ít.

Bánh hoa quế so với Ngự Thiện Phòng làm còn tinh xảo hơn vài phần, sắc hương vị đều vô cùng quyến rũ, Cẩm Họa nhịn không được đưa tay cầm một cái, nào biết có chút nóng, vội vã rụt tay về.

…nóng quá đi.

“Chủ nhân.” Sở Nhất nhanh chóng đặt bánh hoa quế trong tay sang một bên, sau đó kéo lấy tay nàng ấp ủ vào lòng bàn tay hắn.

Nàng từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, bàn tay mềm mại trắng nõn nà, bị một vết bỏng đặc biệt rõ ràng, dễ thấy.

Sở Nhất lập tức nhíu mày, trên mặt là sự lo lắng không ức chế được “Là nô tài không tốt, không có nói với chủ nhân là hoa quế tô mới vừa làm xong, vẫn còn rất nóng.”

Đích xác là rất đau. Nhưng thấy Sở Nhất bộ dạng tự trách, Cẩm Họa chớp mắt cười cười, an ủi nói: “Không sao, chỉ là một vết bỏng nho nhỏ…” mà thôi.

Cẩm Họa lời nói chợt tắt nghẽn, bởi vì…… Hắn đã đem ngón tay nàng ngậm vào trong miệng.

Đầu ngón tay bị khoang miệng ấm áp ướt át của hắn bao lấy, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên vết bỏng ở ngón tay, cảm giác tê tê, ngứa ngứa, nháy mắt xông lên đại não.


Hắn hắn hắn…… là chó thật sao? Cẩm Họa mở to hai mắt, kinh ngạc không thôi.

Chính là…… từ góc độ của nàng mà nhìn, Sở Nhất đầu hơi hơi rũ, tóc đen như mực che bớt một phần dung nhan hắn, lông mi như lông vũ khẽ run, nhẹ nhàng khép lại, chỉ còn nhìn thấy hai đường thẳng tắp đen mượt.

Vẻ mặt của hắn là nghiêm túc như vậy, vốn nghĩ vết bỏng này là rất nhỏ, nhưng đối với hắn có lẽ là chuyện nghiêm trọng lắm.

Cẩm Họa cảm thấy trong lòng có một dòng nước ấm áp tràn vào, cứ tùy ý hắn mút vào rồi liế.m láp, thất thần đến mức không kịp rút tay về.

Hắn đối với nàng thật lòng sao?

Nàng nghĩ đến trước đây, khi mình thật lòng yêu một người, luôn luôn xem tình yêu đó là duy nhất để nàng dựa vào, để nàng trả giá, mang tất cả cảm xúc đều biểu lộ ra ngoài không hề che giấu với người mình yêu.

Cẩm Họa trái tim chợt run rẩy, lại thở dài một hơi.

Vì sao phải mang gương mặt khiến nàng chán ghét này?

Thật là phiền phức!

***

Sáng sớm hôm sau.

Phủ đệ Quốc sư.

Quốc sư đại nhân vẫn như thường khi, khoác một thân áo gấm trắng đứng bên cửa sổ, khiến người ta có cảm giác hắn phiêu dật như trích tiên. Ngón tay thon dài cân xứng, đang miết qua miết lại mấy chữ xiêu vẹo trên tờ giấy trắng trong tay... Quốc sư đại nhân, đêm qua bệ hạ và tên dư nghiệt Thần Quốc kia ở tẩm cung chơi suốt một đêm!!!

Thật lâu sau, ngón tay thon dài đem tờ giấy chậm rãi thu hồi, ánh mắt thâm trầm.

Tâm tình tựa hồ có chút không vui, Quốc sư đại nhân giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này trời cao xanh thẫm, nghìn dặm mây trôi...

Xem ra, mèo con của hắn đã, trở nên càng lúc càng không nghe lời.