Vừa nghe là Sơ Vân, Cẩm Họa liền hốt hoảng, vội nói: “Không được, trẫm sẽ không đồng ý.”
Quốc Sư đại nhân cười khẽ một tiếng, duỗi tay xoa đầu nàng, động tác rất hưởng thụ, “Đừng nóng vội, vi thần nói đùa thôi. Bệ hạ coi trọng Sơ Vân quận chúa như thế, vi thần làm sao dám bảo nàng ấy đi liên hôn.”
Đại Chiêu hoàng thất có không ít nữ tử vừa đúng độ tuổi, đương nhiên là sẽ không để Sơ Vân quận chúa liên hôn.
Hơn nữa, với cá tính của Sơ Vân quận chúa …
Quốc Sư đại nhân thấy nàng bộ dạng sốt ruột, liền ôm lấy, dỗ dành nàng, bàn tay to đặt trên lưng nàng như có như không vỗ về, “ Những người nàng quan tâm, ta nhất định sẽ thay nàng bảo vệ.”
Nói không cảm động là giả. Nàng có hôm nay, đích xác là nhờ Dung Xu phù trợ. Nàng dịu ngoan dựa vào lòng hắn, làm gì có sự kiêu ngạo của ngày thường nữa.
Nàng thích mùi hương trên người hắn, là mùi trà nhàn nhạt, thấm vào gan ruột.
“Dung Xu, cảm ơn chàng.” Cảm ơn chàng đã ở bên cạnh ta, khiến ta không còn phải sợ hãi nữa.
Quốc Sư đại nhân hôn hôn tóc nàng, trên mặt là vẻ dịu dàng và nụ cười vui vẻ. Thật ngoan ngoãn, biết hắn tốt là được rồi.
Ngoan ngoãn ở bên cạnh hắn, chuyện gì cũng không cần phải lo lắng.
“Chỉ vậy thôi sao?” Quốc Sư đại nhân nhướng mày. Nói một câu cảm ơn ngoài miệng thôi à.
Cẩm Họa không ngốc, tự nhiên là biết ý nghĩa trong lời nói của Dung Xu là gì, quả thực là mùi vị đòi hỏi sung sướng rồi. Không còn khó chịu như lúc trước, Cẩm Họa nhón chân ôm lấy cổ hắn, tự dâng môi mình lên hôn hắn.
Nụ hôn mềm nhẹ rơi xuống, làm hắn cả người đều run rẩy. Quốc Sư đại nhân rất hưởng thụ đầm ấm lúc này, bàn tay giữ lấy đầu nàng, để nàng dựa người vào lồ,ng ngực hắn.
“Sơ Vân là người thân nhất của trẫm, trẫm muốn nàng ấy mỗi ngày đều vui vẻ. ” Mặc kệ nàng ấy có thể tìm được một vị hôn phu tốt hay không, thì nàng cũng hy vọng là nàng ấy sẽ không còn phải phiền não vì Sở Hằng Viễn nữa.
Quốc Sư đại nhân nghe vậy, tâm tình có chút không vui, hắn cúi đầu vỗ về mặt nàng, ngón cái vuốt ve chỗ cằm tinh xảo của nàng, một đôi mắt đen nhìn nàng chăm chú, giống như muốn hút nàng vào trong đó. “ Người thân nhất của nàng không phải là ta hay sao?”
Ta trong lòng nàng là vị trí gì?
Cẩm Họa ngớ ra, nhìn ánh mắt hắn giống như muốn nói “ Nếu ta nghe được đáp án mà ta không thấy vui lòng thì nhất định sẽ không tha cho nàng.” Thì không khỏi rụt rụt đầu.
Hắn…… Cẩm Họa cắn môi không biết nên nói thế nào?
“Ngoan, ta muốn nghe.” Hắn đặt môi kề bên tai nàng, dùng một loại âm thanh cực kỳ dịu dàng dỗ dành.
Cẩm Họa không khỏi thần sắc căng thẳng, thanh âm mềm mại nói: “Trẫm… Trẫm đã quên rồi.”
Nàng thật sự đã quên.
Quốc Sư đại nhân ôm lấy thân hình yêu kiều mềm mại trong lồ,ng ngực, lẩm bẩm nói: “Ta sẽ làm nàng nhớ lại.”
Nhanh thôi...
Cẩm Họa Không hiểu ra làm sao cho nên vẫn ngồi trong lồ,ng ngực hắn không dám động đậy. “Được.” Nàng cũng muốn nhớ lại, cảm giác mà lúc trước mình thích hắn là như thế nào?
Nếu đã thân mật đến mức cuối cùng, ngay cả thân thể mình cũng cho hắn...thì nàng có lẽ là rất thích hắn. Cẩm Họa mặt mày tươi cười, hai tay ôm lấy eo hắn âm thầm nghĩ.
***
Đại Chiêu Quốc xưa nay đều có quan hệ qua lại chặt chẽ với Tây Hành quốc, chuyện liên hôn cũng là việc rất bình thường.
Lúc nhìn thấy sứ thần Tây Hành, Cẩm Họa hơi sửng sốt một chút.
Không ngờ sứ thần Tây Hành quốc lại là một vị nam tử anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng đến như vậy. Trên người mặc một bộ áo gấm trắng như tuyết lại càng tôn lên dáng vẻ như chi lan ngọc thụ, quả thật làm người ta không thể rời mắt đi được.
Dung Xu cũng rất thích mặc áo bào trắng, nàng chưa từng gặp qua người nào có thể mặc đẹp hơn so với hắn. Nhưng nam tử này khi mang so sánh với Dung Xu thì cũng không hề thua kém.
Giơ tay nhấc chân đều rất phong độ, Cẩm Họa nhìn thấy cảnh đẹp ý vui.
“Nam tử Tây Hành quốc các ngươi đều anh tuấn như vậy sao?” Câu này đột ngột toát ra, chưa hề có sự kiểm chứng của đại não.
Toàn bộ quan viên ở đây đều sửng sốt.
Sở tướng tay phải cũng run lên, ly rượu trong tay suýt nữa thì đổ cả ra ngoài. Chẳng lẽ là lần này lại coi trọng sứ thần Tây Hành sao? Bệ hạ thật là không khiến người khác hết lo được, có Quốc sư đại nhân không phải là tốt lắm rồi sao?
Tây Hành sứ thần mỉm cười, đôi mắt đào hoa càng quyến rũ mê hoặc người khác. Trước đây hắn đã nghe nói, Đại Chiêu Quốc Hi Nguyên Đế được nuông chiều, cho nên tác phong phóng khoáng. Nếu không phải có Quốc sư phò tá, chỉ sợ Đại Chiêu sớm đã bị làm cho chướng khí mù mịt.
Chỉ là hôm nay gặp mặt mới thấy rằng đây chỉ là một thiếu nữ ngây thơ đơn thuần, tất cả mọi tâm tư đều viết hết lên trên mặt.
Nữ tử như vậy làm sao có thể thích hợp ngồi lên ngôi vị hoàng đế?
Nhưng mà thấy Hi Nguyên Đế này đã kế vị hai năm mà vẫn có thể duy trì được tác phong thiếu nữ, hồn nhiên như vậy, chỉ sợ là...nàng ấy đã được bảo vệ một cách quá tốt.
Ánh mắt lại bay đến nam tử mặc áo bào trắng ngồi phía dưới tòa bên phải Hi Nguyên Đế, Bạch Ngọc Diện cụ che mặt tuy rằng làm người thấy không rõ thần sắc, nhưng ngón tay cầm chén rượu đã nắm chặt vào lòng bàn tay đến mức trở nên trắng bệch.
Nụ cười nơi khóe miệng lại càng sâu sắc.
Thật là thú vị.
Buổi thịnh yến hôm nay Cẩm Họa vô cùng vui vẻ, sứ thần Tây Hành quốc này không hề giống các quan viên cổ hủ mà nàng vẫn thường gặp, hắn có cách ăn nói bất phàm khiến Cẩm họa cảm thấy hết sức hứng thú.
Đối với Tây Hành quốc, nàng tuy rằng chưa từng có hiểu biết nhiều về Tây Hành Quốc nhưng nghe nói ở đó dân phong cởi mở, có một số tập tục cực kỳ thú vị, cho nên vẫn luôn muốn nghe.
Bị vây trong hoàng cung đã lâu năm cho nên cảm thấy bất cứ nơi nào cũng đều tốt hơn so với ở đây.
Sau khi dạ yến kết thúc, Tây Hành Quốc sứ thần được an bài ở Hồng Minh Các một khu vực riêng biệt được chuẩn bị cho sứ giả của các nước.
Cẩm Họa đột nhiên nghe thấy tiếng động liền không kìm nén được đi ra khỏi tẩm điện.
Bên ngoài tuyết đã ngừng rơi, nhưng trên cành vẫn còn đọng lại rất nhiều tuyết trắng, giống như những chiếc lông vũ. Cẩm Họa nhìn bạch y nam tử đứng giữa vườn hàn mai, hơi hoảng hốt.
Cẩm Họa nhíu nhíu mày, hơi rũ mi, hình ảnh này, hình như có chút quen thuộc… Là Dung Xu sao?
“Tham kiến bệ hạ.” Nam tử thong dong đi đến trước mặt nàng, cung kính hành lễ.
Cẩm Họa hoàn hồn, nhìn Tây Hành sứ thần, hơi hơi gật đầu, “Không cần đa lễ.” Rồi hình như chợt nhớ ra nàng tiện thể hỏi, “Trẫm hình như vẫn còn chưa biết tên của sứ thần.”
“Tại hạ họ Cố, tên kép là Dữ Chi.”
Cố Dữ Chi, thật là cái tên hay. Cẩm Họa trong lòng âm thầm nghĩ, thấy người kia vẫn cứ luôn nhìn mình chằm chằm, cảm giác không được tự nhiên hỏi: “Ngươi…… Ngươi nhìn trẫm làm gì?”
Người nói sau khi nghe vậy hơi hơi mỉm cười, khiêm tốn nói: “Có một số việc, không biết có nên nói hay không.”
Cẩm Họa xưa nay vẫn là tính tình ngay thẳng, liền nói: “ Có chuyện gì xin cứ nói thẳng không cần câu nệ.”
Cố Dữ Chi mỉm cười nhìn nữ tử trước mắt, “Tại hạ thấy thần sắc bệ hạ có chút khác thường, có thể đưa tay cho tại hạ xem một chút không?”
Cẩm Họa nghe vậy không hiểu ra sao.
“Tại hạ lược hiểu y thuật.”
Cẩm Họa mơ màng hồ đồ đưa bàn tay qua, sau một lát, Cẩm Họa nhìn hắn hơi nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng, hỏi: “Trẫm…… Không có việc gì chứ?”
Thân thể nàng trước giờ vẫn không tệ. Toàn bộ các sinh hoạt và ẩm thực hàng ngày đều phải qua cửa ải của Minh Xảo, cho nên có lẽ là không có gì dị thường. Nhưng mà dáng vẻ này của hắn không giống như muốn lừa nàng.
Hơn nữa, thằng nhãi này cũng không có lý do gì để lừa gạt nàng. Cẩm Họa âm thầm nhíu mày.
Cố Dữ Chi tắt hẳn nụ cười, đang định mở miệng, phía sau đã truyền đến một âm thanh...
“Bệ hạ thực là có nhã hứng, đã trễ như vậy mà vẫn còn ra đây thưởng mai.”
Giọng nói này thanh lãnh dễ nghe. Cẩm Họa thân thể run lên, sau đó mới bình tĩnh nói: “Quốc sư ngươi không phải cũng như thế sao?”
Quốc Sư đại nhân ngẩng đầu nhìn nam tử bạch y dưới tán mai đỏ. Đồng tử đen như mực đột nhiên căng thẳng, chậm rãi nhả ra một câu: “Tây Hành sứ giả thổi tiêu cũng thật không tệ.”
Cố Dữ Chi nhàn nhạt cong môi, sau khi hành lễ lại nói tiếp: “Dạ tuyết hồng mai, liền không cầm lòng được, có phải là đã quấy nhiễu mộng đẹp của Quốc Sư không?”
Quốc Sư đại nhân không chút cố kỵ kéo tay Cẩm Họa, nạp bàn tay mềm nhỏ không xương kia vào trong tay mình “ Con mèo nhỏ của ta bướng bỉnh chạy ra ngoài vì thế nên phải đi tìm…” Hắn nhìn nam tử trước mắt rồi tiếp tục nói “ Không có con mèo này, ta không thể ngủ yên giấc được.”
Đã sớm nghe nói Hi Nguyên Đế và Quốc Sư có mối quan hệ không bình thường. Bây giờ gặp mặt quả thật không phải là giả. Cố Dữ Chi thong dong đạm nhiên, chắp tay, “Vậy không quấy rầy Quốc sư đại nhân tìm mèo nữa, tại hạ cũng có chút mệt mỏi rồi, xin cáo lui trước.”
Thấy Cố Dữ chỉ nói ba điều bốn chuyện thì đã bỏ đi. Cẩm Họa trong lòng bứt rứt, chuyện vừa rồi hắn còn chưa nói xong mà.
Thân thể của mình rốt cuộc là bị làm sao?
Thấy thiếu nữ trước mặt thất thần, Quốc Sư đại nhân ánh mắt tối xuống, ngữ khí vẫn dịu dàng, “Nếu bệ hạ thích, vi thần có thể học.” Hắn duỗi tay phủ lên mặt nàng.
Cẩm Họa nghe vậy sửng sốt, sau một lúc lâu mới phản ứng lại kịp, rồi lại dở khóc dở cười. Nghĩ thầm thằng nhãi này không phải đã cho rằng mình coi trọng tên sứ thần Tây Hành quốc kia chứ.
“Trẫm không có ý gì khác.”
Nghe giọng điệu yếu ớt dịu dàng của nàng, Quốc Sư đại nhân tâm cũng mềm ra, môi mỏng cong lên, nói: “Vi thần biết bệ hạ không có gì.”
Tuy rằng hắn không thích con mèo con của hắn gặp nam tử khác, nhưng hắn cũng biết, nàng chỉ là thưởng thức một cách đơn thuần không có ý gì khác.
Nhưng trong lòng không vui thì cũng là sự thật.
“Đúng rồi.” Cẩm Họa đột nhiên nghĩ tới chuyện kia, giương mắt nhìn Dung Xu, “Vừa rồi tên Cố Dữ Chi kia, nói trẫm có chút khác thường, nhưng mà đã mấy ngày nay ngự y đều nói trẫm không có chuyện gì. Vì sao lại…” Lời còn chưa nói xong, Cẩm Họa đã cảm thấy thần sắc Dung Xu có chút không ổn.
“Sao… Làm sao vậy?” Nàng có thể cảm giác được đầu ngón tay của hắn cứng lại.
Quốc Sư đại nhân cúi đầu nhìn đôi mắt nàng, thân thiết xoa lên mái tóc nàng.
Thấy hắn không nói, Cẩm Họa trong lòng nghi ngờ lớn hơn nữa, thử hỏi: “Chàng… Có phải đã sớm biết rồi không?” Nàng cũng không tin hắn sẽ hại mình, cảm giác của nàng đối với Dung Xu, nàng có thể tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không có ý mưu nghịch.
Chỉ là loại cảm giác bị người ta lừa này thật là khó chịu.
Ngón tay trắng thon dài lưu luyến đi từ trán đến má nàng. Tiếng nói nhẹ nhàng thanh thoát như ngọc vỡ. “Cơ thể nàng không bệnh gì cả, chỉ là...có cổ độc.”
Cổ độc?
Cẩm Họa ngơ ngác nhìn Dung Xu, “Vật loại cổ này…”
“Sẽ không tổn hại thân thể, nhưng sẽ quên mất một chút chuyện, lại còn rất thích ngủ.” Hắn cười khẽ, thân mật véo véo mũi nàng.
Cẩm Họa vẫn là cảm thấy có chút lo lắng, nếu thật sự chỉ như vậy, vì sao hắn phải gạt mình?
“Có thể giải không?” Nếu nói như vậy thì đây chỉ là một loại cổ không nghiêm trọng. Như vậy giải nó cũng sẽ không quá khó khăn chứ?
Quốc Sư đại nhân không trả lời, chỉ thuận thế ôm nàng vào lòng, “Nếu Cố Dữ Chi có thể nhận ra sự khác thường trong thân thể nàng thì có lẽ hắn có cách giải cổ này.”
Cẩm Họa trong lòng vui mừng, ló đầu ra hỏi: “Thật sao?”
Đôi mắt sáng xinh đẹp đến mức làm hắn dời mắt đi không được, thanh âm hắn có chút trầm thấp, “Ừ.”