Dung Xu quả nhiên không có lừa nàng, sau khi chuẩn bị xong liền mang nàng xuất cung.
Lúc đầu nàng cũng muốn kéo Sơ Vân đi theo. Nhưng Sơ Vân nói không có tâm tình đó, lựa chọn ở lại trong hoàng cung, nàng cũng tùy nàng ấy.
Hơn nữa tất cả mọi chính vụ trong triều đều giao cho Sở tướng, con trai nhà ông ta ức hiếp người khác như vậy, nàng tự nhiên là phải để Sơ Vân ở lại trong cung khiến cho cha hắn càng thêm ngột ngạt.
Định An Thành lúc này đang vào cuối thu, phong cảnh cực kỳ đẹp, rất thích hợp để du ngoạn, Cẩm Họa vô cùng chờ mong.
Năm nay xuất cung chủ yếu là muốn được vui vẻ tự do, cho nên đương nhiên là không mang theo nhiều người.
Cẩm Họa thoáng giương mắt, Quốc sư ngồi ở đối diện sớm đã thay một thân trường bào tinh xảo hoa lệ màu tuyết thành một bộ áo bào trắng đơn giản, nhìn qua cũng rất có cảm giác thanh quý sang trọng.
Nhưng mà...vẫn còn đeo mặt nạ.
Cẩm Họa âm thầm đỡ trán.
“Chủ nhân, ăn có ngon không?”
Cẩm Họa hoàn hồn, nhìn cún cưng bên cạnh, sung sướng cong cong môi, cười cười nói: “Ừ, hương vị không tệ.”
Sở Nhất mặt mày tươi cười, rất vui vẻ, không hề liếc mắt một cái nhìn Quốc sư đại nhân ở đối diện.
Nàng chỉ mang theo Minh Xảo và Sở Nhất, còn Dung Xu dẫn theo thư đồng vẫn luôn hầu hạ mình tên gọi là Thanh Huyền, Vị Tiểu Đồng nhìn qua rất có linh khí này bộ dạng rất Thanh Tú, dễ có cảm tình.
Ôi... nhưng mà lại đi theo một chủ nhân như vậy… Cẩm Họa trong lòng tiếc hận không thôi.
***
Sau khi xuống xe ngựa, nàng giống như con chim hoàng yến ở trong lồng đã lâu, rốt cuộc cũng được thả ra ngoài.
Hôm nay Cẩm Họa mặc một bộ áo váy màu đỏ, trên đầu tóc búi thành một búi đơn giản, còn cắm một cây châu thoa, có vài sợi tóc đen sau đầu buông xuống dài đến tận mông.
Có lẽ là vì thân hình quá mức xinh xắn nhỏ bé nên nhìn qua không có sự quyến rũ của thiếu nữ tuổi cập kê chỉ nhiều nhất là bộ dạng mười bốn mười lăm tuổi.
Thanh Huyền và Minh Xảo đến khách điếm trước chuẩn bị mọi thứ, còn lại Sở Nhất và Dung Xu thì cùng đi du ngoạn bên cạnh nàng, sau đó về khách điếm hội hợp.
Cẩm Họa và Sở Nhất vốn thập phần hòa hợp, bởi vậy lúc này đi ra ngoài cũng không có gì không ổn, còn lại Dung Xu vẻ mặt âm trầm đạm nhiên, chẳng qua hắn đeo Bạch Ngọc Diện cụ trên mặt, bộ dạng tiên nhân, thì lại rất hấp dẫn ánh mắt người khác.
Nhưng Sở Nhất cũng không chút kém cỏi, gương mặt tuấn mỹ vô song, dáng người anh tuấn cao ráo chính là một mỹ nam tử đường đường chính chính, thêm vào đó là vẻ mặt tươi cười ôn hòa, khiến cho các cô nương đi ngang qua đều thẹn thùng không thôi.
“Sở Nhất, cái này đẹp không?” Cẩm Họa cầm một cái trâm hồng mai trên tay, hai mắt mỉm cười nhìn Sở Nhất bên cạnh.
Đồ vật ở trên sạp hàng này là không có cách nào so với vật phẩm trong cung, nhưng giờ phút này nàng đang rất hưởng thụ cảm giác tự do.
Không có gánh nặng, nhẹ nhàng sung sướng.
Sở Nhất nhìn Cẩm Họa tươi cười nghiên nghiên, dung nhan như họa này khiến hắn có chút bối rối, sau khi định thần lại, cong môi cười đáp “Đẹp.”
Vừa nghe Sở Nhất nói đẹp, Cẩm Họa ý cười càng sâu, nói với Sở Nhất: “Cài lên cho ta đi.”
Sở Nhất nhận lấy cây trâm trong tay nàng, lòng bàn tay vô tình chạm, sự tinh tế ấm áp kia làm hắn hơi giật mình, sau đó giả vờ thần sắc đạm nhiên cắ,m vào tóc nàng.
Thiếu nữ ở độ tuổi cập kê vốn chín là thập phần mỹ diễm, cài cây trâm hoa mai tinh xảo này càng làm cho gương mặt trở nên xinh đẹp như hoa.
Nam tử thanh tuấn, nữ tử yêu kiều, cảnh tượng hết sức ôn hòa tươi đẹp. Quốc Sư đại nhân cằm căng ra cứng ngắt, bàn tay dưới tay áo rộng nắm chặt lại, ẩn ẩn có chút phẫn nộ.
Thật là chướng mắt.
Quốc Sư đại nhân đi đến bên cạnh Cẩm Họa, thoáng cúi người nhẹ nhàng gọi một tiếng “Bệ hạ”, rồi sau đó đứng dậy nói: “ Như Ý tô ở Nhất Phẩm Trai là cực kỳ nổi tiếng, bệ hạ có muốn nếm thử không?”
Cẩm Họa vừa nghe nói đến bánh, hai mắt tức khắc sáng ngời. Nhìn phản ứng của nàng, Quốc Sư đại nhân thần sắc dịu dàng hơn một chút.
Quốc Sư đại nhân nghiêng đầu nhìn về phía Sở Nhất, sau đó lấy ra một thỏi bạc, giọng nói thanh thanh lạnh lùng: “Ngươi đi mua đi, Nhất Phẩm Trai chỉ ở phía trước, mua song mang về khách điếm là được.”
Sở Nhất biểu tình sửng sốt, nhìn về phía Cẩm Họa.
Cẩm Họa có chút khó xử, mở miệng nói: “Dung Xu, Sở Nhất không quen thuộc đối với Định An Thành, chỉ sợ là…”
“Chỉ ở cách đây không xa. Đi vài bước là tới … Thân là hạ nhân, Chẳng lẽ những việc này mà cũng không làm được hay sao?” Quốc Sư đại nhân lời nói nhàn nhạt, rõ ràng là âm thanh không có chút gợn sóng nào nhưng lại khiến người nghe có cảm giác sợ hãi.
“Chủ nhân, không sao, ta… ta biết đường.”
Biết đường gì chứ? Cẩm Họa có chút không vui, gục khuôn mặt nhỏ xuống... Sở Nhất từ lúc tới Đại Chiêu, thì vẫn luôn ở trong cung làm sao mà biết đường được?
Nàng thấy con cún cưng của mình tiếp nhận bạc, rồi lại nhìn mình cười một cái, sau đó vội vàng đi về phía trước, khiến trong lòng nàng có chút âu sầu lo lắng.
Sở Nhất đã chọc tới hắn khi nào? Đây rõ ràng không phải là ức hiếp người ta sao?
Thật quá đáng!
Thấy cái người chướng mắt kia đã đi xa, Quốc Sư đại nhân tâm tình có chút tươi sáng hơn.
Hãy cúi đầu nhìn cây trâm trên tóc nàng cảm thấy có chút chướng mắt sau đó liền đưa tay rút ra: “Cái này không đẹp… nhưng cái này thì không tệ.”
Quốc Sư đại nhân cầm lấy một cây trâm hoa ngọc lan, biểu tình sung sướng, vô cùng hưởng thụ cắ,m vào búi tóc đen nhánh của nàng.
Cẩm Họa cứ để mặc hắn, nàng uể oải kêu lên một tiếng.
Chỉ là một cây trâm mà cũng so đo, có phải là xen vào việc của nàng quá nhiều rồi không? Cẩm Họa âm thầm nghĩ.
***
Bên cạnh Dung Xu rầu rĩ nặng nề, Cẩm Họa đi dạo cũng không vui vẻ.
Không biết khi nào, sắc Trời Đã dần dần tối, còn có vẻ như sắp mưa. Cẩm Họa trong lòng càng mây đen dày đặc, khó khăn lắm mới được xuất cung mà lại gặp mưa.
Hai người tới một ngôi đình hóng gió trú mưa, Cẩm Họa bừng tỉnh nhớ tới Sở Nhất không mang theo dù, liền có chút sốt ruột, muốn đi tìm hắn.
“Bệ hạ, Sở Nhất tự nhiên sẽ trú mưa, bệ hạ không cần lo lắng, huống hồ lúc này nói không chừng đã về khách điếm rồi.”
Tuy Dung Xu nói nói có lý, nhưng là Cẩm Họa vẫn lo lắng,.
“Nhưng mà… lỡ như hắn……” nàng kéo ống tay áo của người bên cạnh thanh âm yếu ớt, “Chúng ta về khách điếm bây giờ, được không?”
Không thấy Sở Nhất, nàng không yên tâm.
Dung Xu lẳng lặng nhìn nàng, không nói gì.
Cẩm Họa cảm thấy hắn sẽ không đồng ý, liền nổi giận nói: “Vậy trẫm sẽ tự mình đi.” Bây giờ đang ở bên ngoài hắn có thể làm gì được nàng chứ?
“Chờ đã.” Dung Xu nhàn nhạt nhả ra hai chữ, sau đó đội mưa đi ra bên ngoài.
Cẩm Họa có chút kinh ngạc, nhìn hắn một thân áo bào trắng thong dong đi trong mưa gió, ống tay áo to rộng với, nhanh nhẹn như tiên, bộ dạng ưu nhã tự phụ này, thoạt nhìn cứ như đang tản bộ trong sân vắng vậy.
Dầm mưa mà cũng có phong thái như vậy. Cẩm Họa nhíu nhíu mày, thầm nghĩ.
***
Nàng đợi được một lát thì, Dung Xu đã cầm ô quay lại.
Khi hắn đến gần nàng mới phát hiện trên người hắn đã ướt toàn bộ, Cẩm Họa ngẩn người, nhưng cũng không hỏi nhiều...dù sao đi nữa cũng là tự hắn muốn dầm mưa.
Dung Xu bảo vệ bên cạnh nàng rõ ràng bên ngoài trời mưa rất to nhưng nàng không hề bị ướt một chút nào. Lúc hai người về đến khách điếm, thì mới biết Sở Nhất đúng là đã trở về từ lâu.
Cẩm Họa âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nàng lo lắng con cún cưng này trời xa đất lạ lỡ như bị bắt cóc thì phải làm sao? Hơn nữa Đại Chiêu dân phong cởi mở, có một vài nam tử rất thích chọn ít nhiều nam nhân tuấn tú, đem về nuôi dưỡng, coi như đồ chơi của mình, trong khi Sở Nhất lại đẹp như vậy…
“Sở Nhất không có việc gì chứ?” vừa rồi mưa lớn như vậy mà hắn lại một mình trở về.
Vừa thấy bệ hạ nhà mình lo lắng cho Sở Nhất như vậy Minh Xảo chau mày có chút không vui, “Chẳng qua chỉ là dầm mưa một chút, bây giờ đã thay quần áo lên giường nghỉ ngơi, tiểu thư không cần lo lắng.”
Bây giờ đang ở ngoài cung nàng đương nhiên phải gọi Cẩm Họa là tiểu thư.
Quả thật là dầm mưa, Cẩm Họa không chút suy nghĩ liền lên lầu đi thăm Sở Nhất.
Quốc Sư đại nhân ánh mắt nhìn thiếu nữ dáng người mạng diệu hít thở khó khăn, vội vàng đi lên trên lầu, đôi mắt hơi tối lại.
Thanh Huyền bên cạnh thấy Quốc sư đại nhân quần áo đều ướt đẫm vội nói: “Công tử, ngài nên đi tắm gội thay quần áo trước đi nếu không thì…”
Lời nói còn chưa nói xong thì Quốc sư đại nhân đã vội vã đi lên lầu.
***
Nhìn thấy con cún cưng của mình vô cùng đáng thương, nằm ở trên giường bộ dạng suy yếu khó khăn, Cẩm Họa đau lòng cực kỳ.
Nhìn gương mặt tái nhợt này, Cẩm Họa vội duỗi tay sờ sờ, quả nhiên là rất nóng.
Có lẽ là vừa rồi dầm mưa cho nên bây giờ thân mình không chịu nổi.
“Chủ nhân, Như ý tô……” Sở Nhất đứng dậy cầm cái hộp bên cạnh, ngón tay thon dài lấy cái túi bánh ra, rồi sau đó hơi hơi sửng sốt, thần sắc ảm đạm, “… đều bị nát rồi.”
Cẩm Họa trong lòng căng chặt, vội lấy bánh trong tay hắn qua, há miệng cắn lấy một khối, cười cười nói: “Tuy rằng có chút nát, nhưng vẫn có thể ăn. Người nghỉ ngơi cho tốt đi ta bảo Minh Xảo gọi đại phu đến thăm bệnh cho ngươi.”
“Đừng, chủ nhân…… Đừng đi.” Sở Nhất vội đứng dậy bắt lấy tay nàng.
Thấy Sở Nhất kích động như vậy, Cẩm Họa thở ra một hơi, mỉm cười trấn an nói: “Được rồi, ta không đi.” Thật là một con cún cưng đeo bám người khác.
Sở Nhất thoáng giương mắt, nhìn cây trâm hoa ngọc lan cấm trên tóc nàng, ánh mắt khựng lại, giống như nghĩ tới cái gì hắn thả tay nàng ra, liền đem người bên giường ôm vào lồ.ng ngực.
Nhuyễn ngọc ôn hương, Sở Nhất yêu thích không buông tay.
“Sở, Sở Nhất……” Cẩm Họa có chút ngây ngốc, nhưng nghĩ hắn bị bệnh, cho nên cũng không đẩy hắn ra “Làm sao vậy?”
Sở Nhất vui đầu vào cổ nàng, giọng nói run run “Chủ nhân, ta có chút lạnh, ôm ta một lát, được không?”
Giọng điệu cún cưng đáng thương cực kỳ, Cẩm Họa cũng không thể nhẫn tâm, hai tay bò lên lưng hắn, trấn an nói: “Như vậy khá hơn chút nào không?”
“Ân, khá hơn nhiều.” Sở Nhất lại siết chặt tay hơn một chút, giọng điệu có vẻ ấm ức.
Thiếu nữ trong lòng thơm tho mềm mại, ôm vào thập phần thoải mái. Hắn tham luyến cảm giác lúc này, sự ôn hòa này, cơ hồ làm hắn rơi lệ.
Giống như cảm giác được gì, Sở Nhất chậm rãi ngẩng đầu... một bóng áo màu trắng đang đứng ở cạnh cửa nhìn vào.
Sở Nhất nhìn hắn, không còn bất lực như vừa rồi, đôi mắt đen xinh đẹp đã biến thành băng giá, sau đó môi mỏng nhếch, nhìn về phía hắn khẽ cười.
Quốc Sư đại nhân ánh mắt thâm trầm, so với mây đen bên ngoài còn âm u hơn mấy phần.