Từ khi Sơ Vân quận chúa trở về, bệnh của bệ hạ lập tức tốt lên.
Chuyện này làm cho toàn bộ cung nữ thái giám ở Càng Cùng cung thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Rốt cuộc cũng không quấy nữa rồi.
Sơ Vân quận chúa về đã nhiều ngày nay thời tiết vô cùng sáng sủa ngay cả ánh mặt trời cũng cảm thấy ấm áp hòa hợp hơn.
Lúc này, ở Thanh Phong Các.
“Đây là…… Nam sủng mà ngươi mang về đó hả?” Sơ Vân vừa nhìn nam tử anh tuấn vô song mặc áo bào màu lam này vừa nói với Cẩm Họa hỏi.
Cẩm Họa nhún vai, “Nói bậy bạ gì đấy, Sở Nhất không phải là nam sủng của trẫm. Ngươi đừng tin lời đồn đại bên ngoài.”
Nàng đương nhiên biết bên ngoài lưu truyền thế nào nhưng nàng căn bản là không để tâm. Sở Nhất đối với nàng bất quá chỉ là một con cún cưng trung thành mà thôi.
Nàng dù cho có đói khát đến mức nào thì cũng sẽ không ăn cỏ gần hang … nhưng nghĩ đến đây Cẩm Họa thần sắc lại hơi thay đổi một chút.
Bọn họ đến thăm Sở Nhất vào lúc mặt trời lặn, hiện giờ nhìn khí sắc hắn cũng không tệ, các cung nữ ở đây chăm sóc hắn cũng coi như tận tâm. Cẩm Họa mặt mày tươi cười, duỗi tay sờ sờ lên đầu Sở Nhất một chút.
Xúc cảm cực tốt.
Cẩm Họa cười cười, bây giờ nhìn gương mặt này hình như cũng không còn bài xích như lúc trước nữa.
Nhưng mà… Tên Tiết Hạo Nhiên kia, sao cho đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì? Không phải chỉ là tìm một người thôi à? Sao lại lâu như vậy?
Sở Nhất rất thích thân cận với Cẩm Họa, gương mặt như tranh vẽ tươi cười ấm áp, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nàng dâng điểm tâm.
Sơ Vân lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt đẹp giả vờ lơ đãng xẹt qua trên mặt Sở Nhất, cong cong môi, hơi hơi mỉm cười.
“Kỳ thật ngươi cũng đã mười sáu, có nam nhân cũng rất bình thường.” Sơ Vân mở miệng ăn một quả nho, cười ngâm ngâm nói, “Ta nghĩ…… Hắn cũng vui vẻ tình nguyện.”
Nghe lời này, Cẩm Họa nghiêng đầu nhìn Sở Nhất, người này rất tình nguyện cười gật gật đầu.
Cẩm Họa bất đắc dĩ đỡ trán, “Được rồi, trẫm tạm thời còn chưa có tâm tư này.”
Đó là chưa nói nếu bị Quốc sư biết… Cẩm Họa thân mình run lên, cơ hồ không dám tưởng tượng. Hơn nữa nàng không thích loại quan hệ chỉ do hưởng lạc thân thể này.
Tuy rằng đã không có hy vọng tìm được một người mình thích … Nhưng nàng vẫn không muốn, dù nàng là nữ hoàng tôn quý của Đại Chiêu.
- -------
Một buổi chiều nọ, Cẩm Họa ở Thanh Phong Các chơi với Sở Nhất, hai người cùng nhau viết chữ. Sơ Vân ngồi bên cạnh hết sức buồn chán liền tìm một cái cớ lẻn đi ra ngoài.
Sơ Vân phất phất tay ý bảo cung tùy bên cạnh cứ ở lại, một mình nàng đi trên hành lang dài ngắm nhìn hai bên lối đi hoa cỏ mịt mờ hương khí.
Ánh mắt dừng lại ở một thân ảnh cao dài trắng như màu tuyết, Sơ Vân cong môi, đi qua đó.
Vốn định hôm khác bái phỏng, không ngờ lại trùng hợp gặp được như vậy.
“Quốc sư thật là có hứng thú, ngắm hoa à?” Sơ Vân vốn là một nữ tử xinh đẹp hơn người, khuôn mặt quyến rũ, so với chậu hoa thược dược được chăm sóc một cách tỉ mỉ thì càng đẹp hơn ba phần.
Quốc Sư đại nhân buông vòi hoa sen trong tay ra, ngữ khí ôn hòa, “Quận chúa an khang, bệ hạ đã nhớ mong lâu nay.”
Vẫn là khuôn mặt mang Bạch Ngọc Diện cụ. Sơ Vân nhíu nhíu mi, vẫn chưa đem sự ghét bỏ trong lòng biểu lộ ra ngoài nàng duỗi tay xoa xoa đóa thược dược quyến rũ, “Quốc Sư đại nhân chăm sóc hoa này rất tốt, nở rất đẹp.”
“Đây là hoa do vi thần mang từ trong phủ đến, nếu đã chăm sóc tự nhiên là muốn luôn luôn mang theo bên mình tự tay chăm sóc… hơn nữa phải chăm sóc cho tốt.”
Sơ Vân đứng dậy, cười ngâm ngâm nhìn Quốc Sư đại nhân, “Hoa này thật đúng là may mắn, có thể được Quốc sư ngài ưu ái.” Nàng híp mắt lại, đáy mắt ánh lên ánh sáng rực rỡ, thoạt nhìn quyến rũ, “Mấy ngày này, bệ hạ có phải đã làm Quốc Sư lo lắng không?”
Quốc Sư đại nhân môi mỏng khẽ nhếch, con ngươi đen nhánh như mực dưới Bạch Ngọc Diện, “ Đây là điều mà thần tử nên làm, quận chúa nói quá lời.”
Sơ Vân rầu rĩ hừ một tiếng, không quanh co lòng vòng nữa, thẳng thắn không kiêng dè gì: “Dung Xu, ngươi xem Cẩm Nhi là cái gì hả?”
Ánh mặt trời nhu hòa, uyển chuyển nhẹ nhàng đáp trên Bạch Ngọc Diện cụ mỏng như cánh ve, giống như mạ lên một tầng vầng sáng nhàn nhạt.
Quốc Sư đại nhân ánh mắt bình tĩnh như nước, một lúc lâu sau mới nói: “Quận chúa trực tiếp gọi khuê danh của bệ hạ, không khỏi có chút không ổn.”
Sơ Vân chán nản, thằng nhãi này thế mà lại tránh né không trả lời. Nàng lạnh mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bổn quận chúa biết Đại Chiêu này là thiên hạ của ngươi, nhưng xin ngươi nhớ kỹ: Nếu người dám phụ nàng, bổn quận chúa tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.”
Nàng xem Cẩm Họa như em gái ruột của mình, nàng cũng biết, Cẩm Họa đi theo Dung Xu mới là tốt nhất, chỉ là người nam nhân này, tính tình quá khó nắm bắt.
Quốc Sư đại nhân hơi nghiêng mắt, ánh mắt dừng trên bông hoa thược dược đang nở rực rỡ ở kia, với tầng tầng lớp lớp cánh hoa mịn màng tươi tắn, thoạt nhìn hết sức mê người.
“Những lời hôm nay quận chúa nói, vi thần xin ghi nhớ. Nếu không có chuyện gì khác, vi thần đi trước một bước.” Quốc Sư đại nhân thong dong nói.
Thấy Quốc Sư đại nhân muốn đi, Sơ Vân liền muốn mở miệng chất vấn hắn vấn đề quan trọng nhất nhưng lại bị câu nói kế tiếp của Quốc Sư khiến cho nuốt ngược vào trong.
“Nếu như vậy, vị ở Sở gia kia có lẽ còn chưa biết Quận chúa đã trở về?”
Sơ Vân vừa nghe, lập tức xụ mặt, nhìn cái bóng trắng của hắn dần dần đi khuất, hung hăng dậm dậm chân.
Khốn kiếp! Nàng âm thầm mắng trong lòng.
Vị ở Sở gia kia…… Sơ Vân híp mắt lại, lẳng lặng nhìn biển hoa như gấm trước mắt, hồi lâu, mới chậm rãi ngồi xổm xuống, vùi đầu vào khuỷu tay mình, bả vai run nhè nhẹ, khiến người ta không thấy rõ khuôn mặt nàng.
***
Bên trong Thanh Phong Các, Cẩm Họa có chút mệt mỏi, liền nằm nghiêng trên giường nệm, nhắm mắt nghỉ ngơi, lông mi dài khép lại nhẹ nhàng như cánh bướm, dưới ánh đèn soi ra hai cái bóng dịu dàng.
Sở Nhất lẳng lặng nhìn nàng ngủ say, đôi mắt trong trẻo, chỉ chứa đựng được người trước mặt.
Gần trong gang tấc.
Hắn cầm lòng không đậu vươn tay, khi chạm vào gương mặt nàng, ngăn không được run lên, nghe nàng kêu khẽ trong giấc mộng, lại hít sâu vào một hơi.
Lòng bàn tay phủ lên mặt nàng, ấm áp, mịn màng tươi tắn, làm hắn muốn có được nhiều hơn.
Hắn tham luyến nụ cười của nàng, tham luyến sự gần gũi của nàng, những ngày như vậy hắn luôn muốn kéo dài ra.
Hắn duỗi tay vén vài sợi tóc đen trên trán nàng, cả khuôn mặt nhỏ đều lộ ra, tuy tinh xảo nhưng vẫn còn nét ngây thơ, khi hắn nhìn mà không rời mắt đi được.
Tầm mắt một lần lại một lần lưu luyến gương mặt nàng, cuối cùng, rơi xuống cánh môi nàng... môi anh đào mềm mịn sắc xuân, cực kỳ ngon miệng.
Nhịn không được nữa, hắn duỗi ngón cái vuốt ve môi nàng, hắn có cảm giác bản thân mình giờ phút này giống y như một tên ăn trộm, phải vô cùng cẩn thận, muốn đến gần nhưng lại sợ hãi.
Sau một hồi do dự, rốt cuộc hắn cũng hạ quyết tâm, hướng tới mặt nàng, nhẹ nhàng hôn xuống…
Hơi thở ấm áp chậm rãi quét qua mặt hắn, bờ môi bên dưới mềm mại và ngon ngọt lạ thường, hắn hôn nhẹ nhàng, như lông chim phất qua, lặng yên không tiếng động.
Ôn nhu hôn lưu luyến trên mặt nàng, cuối cùng cũng… sắp chạm đến môi nàng...
Sở Nhất hai mắt ôn nhu như nước, tràn đầy thành kính và si mê.
Có tiếng bước chân rất khẽ.
Sở Nhất cảnh giác quay đầu.
Ở cửa sổ ngược sáng,một thân ảnh cao dài nhanh nhẹn, áo bào trắng tinh nhìn thoáng qua cứ ngỡ là thần tiên hạ phàm, vầng sáng nhợt nhạt ẩn hiện xung quanh người, góc áo không gió cũng đang tung bay.
Rõ ràng chỉ đứng yên ở đó, Sở Nhất lại cảm nhận được khí lạnh băng giá, thoạt nhìn ôn nhuận như ngọc, cuối cùng vẫn không che dấu được sự bá đạo từ trong xương tủy.
Quốc Sư đại nhân không nhìn Sở Nhất lấy một cái, lập tức đi đến bên giường, khom lưng ôm Cẩm Họa đang ngủ yên vào lồ,ng ngực.
Hành động tỏ rõ quyền sở hữu, như đang nói là: Ngươi chỉ có thể lén lút đến gần nàng, còn ta có thể thoải mái phóng khoáng ôm nàng đi.
Đồng tử trong mắt Sở Nhất phút chốc thay đổi thành giá rét âm ngoan, đôi tay nắm chặt lại thành quyền dưới ống tay áo rộng, gân xanh nổi lên...
Trong lòng tràn đầy lửa giận, giống như sắp sửa thổi bùng lên, nhưng cuối cùng vẫn ủ rũ buông nắm tay ra, nhìn nam tử kia ôm thiếu nữ đang ngủ say đi mất.
***
Lúc Cẩm Họa tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên long sàng ở tẩm điện, nàng vươn người, đang muốn xuống giường, lại đột nhiên bị người ngồi bên mép giường làm giật cả mình.
Quốc Sư đại nhân rất đạm nhiên nhìn nàng, không có cảm giác là chỗ nào không ổn.
Cẩm Họa vội vàng trùm chăn trốn vào một góc, hắn đột nhiên xuất hiện, nàng thực sự là bị dọa đó! Hơn nữa vừa rồi rõ ràng là mình đi ở chỗ của Sở Nhất, Thanh Phong Các, sao vừa tỉnh lại thì đã trở về tẩm điện của mình.
Cẩm Họa chậm rãi ngẩng đầu nhìn Quốc Sư đại nhân, chẳng lẽ là…… Nhưng mà hắn không có việc gì làm đột nhiên chạy đến Thanh Phong Các làm gì? Nghĩ đến đây, Cẩm Họa đồng tử khựng lại, buột miệng thốt ra, “Ngươi…… Ngươi không phải đã làm gì Sở Nhất rồi chứ?”
Quốc Sư đại nhân sắc thái trên mặt vạn năm bất biến rốt cuộc cũng có chút thay đổi, giống như bất đắc dĩ lại giống như phẫn nộ, cánh tay dài bao quát duỗi ra, ôm thiếu nữ trên giường kéo qua.
“A!” Cẩm Họa hoảng sợ, thân hình không khống chế được ngã về phía trước, chúi nhũi vào lồ,ng ngực Quốc sư đại nhân. Vốn là đầu óc đang mơ mơ màng màng bây giờ càng trống rỗng. Cẩm Họa nằm trong lòng Quốc Sư đại nhân, đến khi phản ứng kịp thì mới bắt đầu giãy giụa.
“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói của hắn vang lên bên tai, hơi ấm quét qua khiến nàng cảm giác gương mặt bắt đầu nóng lên.
“Ngươi…… Sở Nhất đâu?” Nàng thật cẩn thận nắm chặt vạt áo hắn dò hỏi.
“…… Vi thần làm sao dám động đến người của bệ hạ.” Quốc Sư đại nhân âm sắc có chút lạnh lùng và chán nản, Cẩm Họa nghe xong nhịn không được rùng mình một cái.
Bất quá, Sở Nhất không có việc gì thì tốt rồi.
Cảm nhận được thiếu nữ trong lồ,ng ngực thở phào nhẹ nhõm một hơi, Quốc Sư đại nhân cằm càng cứng lại.
Hắn thoáng buông tay, cúi đầu nhìn khuôn mặt nàng.
Cẩm Họa có chút bối rối ngây ngốc, nàng cho rằng hắn muốn xoa đầu mình, nhưng không ngờ Quốc Sư đại nhân lại nhìn nàng không chớp mắt, giống như muốn hút cả người nàng vào đó.
Hôm nay Dung Xu, hình như có gì đó không bình thường.
Một giây sau, khuôn mặt hắn chợt kề sát lại, hơi thở ấm áp phất tới nhẹ như lông vũ khẽ cọ lên mặt nàng, sau đó…… một nụ hôn nóng rực như che trời lấp đất đổ xuống môi nàng.
Cẩm Họa chưa bao giờ nghĩ đến, nam tử nhìn vào thanh tâm quả dục như vậy, mà bờ môi hắn, lại nóng đến như vậy.
…… Khoan đã! Đây đâu phải là lúc nàng nên nghĩ đến cái này?