Trẫm Không Dám Nữa

Chương 13: C13: Chương 13




Cẩm Họa hít sâu một hơi, âm thầm đỡ trán.

Đám khốn kiếp này!

Tiết Hạo Nhiên thấy Hoàng đế bệ hạ phía trên ngự án chỉ trong nháy mắt gục mặt xuống, còn tưởng rằng mình vô tình chọc giận nàng, không khỏi thân mình căng thẳng, không dám lớn tiếng.

Nếu là bệ hạ cố ý đem mình nạp vào hậu cung, mình nhất định cự tuyệt rõ ràng.

Hắn đường đường một tướng quân chém giết trên chiến trường như thế, sao có thể ở lại trong cung làm một tên nam sủng hèn hạ… cho dù người này có là bệ hạ.

Nếu giờ phút này Cẩm Họa biết vị tướng quân tuổi trẻ trung thành và tận tâm này, trong lòng nghĩ chuyện gì, thì tuyệt đối là sẽ tức giận đến nôn ra 3 lít máu.

Cẩm Họa cố nén tức giận khép tấu chương trong tay lại, nhìn Tiết Hạo Nhiên hỏi: “Có phải có tin tức của Sở Diễn không?”

Tiết Hạo Nhiên không biết bệ hạ vì sao lại quan tâm Thần Quốc hoàng đế Sở Diễn như thế, nhưng thân là thần tử chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, không nên hỏi nhiều. Tiết Hạo Nhiên đôi tay chấp lại, nói: “Bệ hạ, theo thám tử hồi báo, ở Nghi Châu đã phát hiện thái giám Ngụy Phúc Hải là tâm phúc bên cạnh Sở Diễn kia nhưng mà…… nhưng mà đã để hắn chạy thoát.”

Ngụy Phúc Hải?

Nghi Châu.

Như vậy Sở Diễn khẳng định cũng ở Nghi Châu.

Tưởng tượng đến chuyện này, Cẩm Họa trong lòng vô cùng tức giận, mối thù giết cả Khương gia nàng không đội trời chung với hắn, phải lấy máu hắn tế vong linh thân nhân đã mất của nàng.

“Tiếp tục tra, mặc kệ phái bao nhiêu người, nhất định trong thời gian ngắn nhất tìm được người đó, hơn nữa…… Trẫm muốn gặp người sống, chỉ cần lưu lại một hơi thở là được.” Cẩm Họa dùng một loại giọng điệu “mang cho trẫm con thỏ” nói.

Tướng quân trẻ tuổi ngẩn ra, “Vi thần tuân chỉ.”

Cẩm Họa rất là thưởng thức Tiết Hạo Nhiên này, cẩn thận nhìn hắn một chút, bộ dáng thật là không tệ, có lẽ nhờ xuất thân con nhà võ tướng, giữa chân mày là một cổ chính khí lẫm liệt, nhìn ngang nhìn dọc đều có khí chất trung can nghĩa đảm.

Cẩm Họa một tay chống cằm, ngữ khí vu vơ nói: “Không biết Tiết ái khanh bao nhiêu tuổi rồi?”

Tiết Hạo Nhiên đáp: “Vi thần hai mươi ba tuổi.”

Cẩm Họa “A..” một tiếng, tiếp tục hỏi: “Đã cưới vợ chưa?”


Tiết Hạo Nhiên vừa định buột miệng thốt ra không có, nhưng đảo mắt nhớ ra, lập tức suy tư: Bệ hạ vì sao phải hỏi chuyện này chứ? Hay là…… Bệ hạ thật sự muốn mình……

Trời, ạ!

Tướng quân trẻ tuổi chau mày kiếm, mặt nhăn nhúm như trái khổ qua, cân nhắc một hồi, mới thấy chết không sờn nói: “Bệ hạ, người hiện giờ đã có Quốc Sư đại nhân, xin đối xử với Quốc Sư đại nhân cho tốt… Buông tha vi thần đi.”

Cẩm Họa sợ ngây người.

Hắn, có ý tứ gì?

Nàng bất quá chỉ là tùy tiện hỏi hai câu mà thôi? Có cần phản ứng lớn vậy không?

Hơn nữa…… chuyện này liên quan gì đến Quốc Sư!!!

“Khụ, khụ khụ…… Tiết ái khanh, ngươi nói như vậy…… là có ý gì?” Cẩm Họa tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh, hai mắt đều hàm chứa nụ cười hiền lành … Nhưng đôi tay giấu dưới tay áo rộng đã nắm chặt lại thành nắm đấm.

Dù sao lời cũng đã nói, hắn Tiết Hạo Nhiên cũng là người thẳng thắn, đương nhiên sẽ không quanh co lòng vòng, hai mắt không chút sợ hãi đối với vị hoàng đế bệ hạ trên cao kia, lời nói hùng hồn: “Vi thần cho rằng, Quốc Sư đại nhân vì nước vì dân, lại còn … Bệ hạ, ngài tuyệt đối không thể phụ Quốc Sư đại nhân được.”

Cẩm Họa bị loại “lời thật khó nghe” của Tiết Hạo Nhiên làm choáng váng, qua hồi lâu mới phản ứng lại kịp, giọng nói khẽ run run: “Trẫm và quốc sư…… là vô cùng trong sạch.”

Tiết Hạo Nhiên: “……” Bệ hạ, loại lời nói gian dối mê sảng như vậy, mà người cũng không biết xấu hổ nói ra được sao? Ngài thật sự cho rằng vi thần sẽ tin sao?

Cẩm Họa: “……” Khốn kiếp! Cả đám các ngươi đều khốn kiếp!

***

Cẩm Họa hoàn toàn bị vị tướng quân tuổi trẻ anh tuấn này làm tức giận, vốn cho là thằng nhãi này cũng coi như thuận mắt, rảnh rỗi ban cho hắn một mối hôn nhân, thăng cho một cái chức quan linh tinh, bây giờ xem ra…… Chờ sau khi bắt được Sở Diễn, tên, khốn, này, cho, đi, Biện, Thành, ngay!

Giờ phút này Tiết Hạo Nhiên đang trên đường về nhà chợt hung hăng hắt xì một cái, liền xoa xoa mũi, nhíu chân mày.

Tướng quân tuổi trẻ ngây thơ hoàn toàn không có đoán trước, hôm nay cái “họa là từ miệng mà ra” này, ngày sau sẽ cho mang đến cho mình tai nạn lớn như vậy.

Thật lâu về sau, tướng quân mệnh khổ nào đó đứng ở Biện Thành gà không đẻ trứng chim không thèm ị kia, nhìn tường đổ nhà xiêu nghênh đón hắn, một vùng hoang vắng, liền khóc không ra nước mắt... sớm biết vậy lúc trước cứ thuận theo bệ hạ cho rồi!

- -----


Buổi chiều hôm đó, cung nữ của Thanh Phong Các tới bẩm báo, nói là Sở Nhất bị bệnh.

Đang buồn chán đọc thoại bản, Cẩm Họa vội vã ngồi dậy, đi thẳng đến Thanh Phong Các.

Đã mấy ngày không gặp cún cưng kia, Cẩm Họa cũng rất nhớ hắn. Nhưng mà ngại tên Quốc sư keo kiệt kia, nàng cũng chỉ có thể chịu đựng, nếu để cún cưng bị đưa đi Biện Thành, vậy thảm rồi.

Thanh Phong Các hoàn cảnh thanh u, nhìn hết sức thoải mái. Sở Nhất đã được ngự y xem qua, đang suy yếu nằm trên giường, vừa thấy Cẩm Họa tới, liền rục rịch muốn ngồi dậy.

Cẩm Họa đỡ hắn, Minh Xảo hết sức miễn cưỡng kê cho hắn cái gối tựa đầu.

Sở Nhất vốn chính là người đẹp như tranh, mặt mũi không thể chê được, hiện giờ bộ dạng suy nhược xanh xao, đặc biệt đáng thương, nhìn cặp mắt long lanh, ngấn lệ vui sướng này, Cẩm Họa không khỏi trong lòng áy náy.

“Chủ nhân, người rốt cuộc cũng tới.” Sở Nhất ngữ khí vừa vui mừng vừa uất ức.

Cẩm Họa cũng cảm thấy có lỗi trong lòng, Sở Nhất tâm tư đơn thuần, thuận tình đưa hắn đến Thanh Phong Các, không khác gì nàng đã vứt bỏ hắn. Nàng duỗi tay phủ lên bàn tay lạnh băng tay của hắn, lời nói ôn hòa: “Trẫm sẽ thường xuyên tới thăm ngươi, tự chăm sóc mình cho tốt, có yêu cầu gì, cứ bảo các cung nữ đi làm, đã biết chưa?”

Nếu nàng đã mang hắn về cung, thì không thể để hắn bị uất ức nửa điểm.

Sở Nhất nghe lời này, ngoan ngoãn gật gật đầu.

Minh Xảo đứng qua một bên thấy vậy, không vui hừ hừ mấy tiếng.

Sở Nhất thoáng rũ mắt.

“Minh Xảo, ngươi lui xuống trước đi, trẫm muốn cùng Sở Nhất trò chuyện.”

“Bệ hạ, nô tỳ……”

“Nghe lời, đi ra ngoài đi.”

“…… Tuân mệnh.” Tiểu cung tỳ hung hăng liếc xéo nam tử bệnh tật đang nằm trên giường kia một cái, tức giận bỏ đi ra ngoài.

Trong điện chỉ còn lại hai người bọn họ, Cẩm Họa thấy hắn thần sắc nhẹ nhõm hơn không ít, nàng bưng chén thuốc đặt bên cạnh lên, múc một muỗng thử độ ấm, ước chừng cảm thấy ổn rồi, liền tự mình đút hắn.


Sở Nhất nhìn cái muỗng bên môi, ánh mắt suy tư.

Cẩm Họa hơi hơi mỉm cười, đáy mắt đều là sao sáng lấp lánh, cực kỳ xinh đẹp, ôn nhu nói: “Trẫm biết mấy ngày nay ngươi chịu uất ức, bây giờ trẫm đích thân đút thuốc cho ngươi, coi như bồi thường nhé…… Toàn bộ Đại Chiêu Quốc này, chỉ có một mình ngươi có vinh quang này thôi đấy.”

Bởi vì áy náy…… Cho nên nàng muốn đối xử với hắn tốt hơn một chút.

Sở Nhất ánh mắt xẹt qua một chút thần sắc phức tạp, sau đó cong môi cười, ngây thơ đáng yêu y như ngày thường, thỏa mãn nói: “Cảm ơn chủ nhân.”

Cẩm Họa liếc hắn một cái, cười nói: “Cảm tạ cái gì, nhanh chóng uống đi, nguội sẽ không tốt đâu.”

“Vâng.” Sở Nhất ngoan ngoãn nghe theo.

Uống thuốc xong, Cẩm Họa đặt cái chén trong tay qua một bên, sau đó cầm lấy mứt hoa quả đã sớm chuẩn bị bên cạnh, đưa tới trên môi Sở Nhất.

Sở Nhất biểu tình bối rối nhìn nàng.

Cẩm Họa sửng sốt, tức khắc sáng tỏ, bản thân nàng mỗi lần uống thuốc rất sợ đắng, cho nên đều phải chuẩn bị mức hoa quả, nhưng mà Sở Nhất là nam tử, tự nhiên sẽ không…… Vừa định rút về, đầu ngón tay lại dâng lên cảm giác ấm áp, ươn ướt, cho đến khi nàng phản ứng lại kịp, thì Sở Nhất đã sớm ăn xong mứt hoa quả trên tay nàng, vẻ mặt vui sướng nhìn nàng.

Cẩm Họa cũng mừng rỡ không thôi.

Giờ phút này nàng đã có chút hiểu ra cái cảm giác thú vị của Dung Xu, khi nuôi được một con vật cưng rồi. Cẩm Họa ảo não bĩu môi.

“Chủ nhân, nô tài thấy hơi lạnh…”

Âm thanh dối trá yếu ớt khiến Cẩm Họa hoàn hồn, thấy hắn sắc mặt tái nhợt, liền lấy chăn bao bọc hắn, khi tay nàng chạm vào bờ vai hắn, cún cưng liền duỗi tay ra, mạnh mẽ ôm lấy nàng.

Cẩm Họa ngây ngẩn cả người.

Hắn gác đầu lên vai, hai tay chặt chẽ ôm lấy bả vai nàng, bên tai là hơi thở ẩm ướt ôn hòa, hắn thủ thỉ như khẩn cầu, “Đừng bỏ rơi ta, được không?”(*)

Cẩm Họa nhất thời không biết nên làm sao bây giờ, cái tay chống trước ngực hắn buông thỏng xuỗng.

“Ta không muốn một mình ở nơi này, để ta về chỗ cũ, được không?” Hắn muốn gần gũi nàng hơn một chút.

Giọng nói yếu ớt như vậy, nàng căn bản không thể nhẫn tâm cự tuyệt, nhưng mà tưởng tượng đến bộ áo bào trắng của vị Quốc sư kia, trong lòng kinh hãi, ngay cả lòng bàn tay cũng toát ra mồ hôi……

Ngày hôm đó, nàng ngã vào trên người hắn, trong lòng bàn tay nàng là trái tim đập mạnh mẽ hữu lực của hắn và xúc cảm ấm áp.

Cẩm Họa lỗ tai có chút nóng.

“Sở Nhất, ngươi……”


“Ta sẽ nỗ lực học tập làm món ăn thật ngon, chủ nhân, cho ta ở gần người đi…… Ta ở hoàng cung này, chỉ quen biết một mình nàng.” Cũng chỉ muốn chờ đợi bên cạnh nàng, lẳng lặng nhìn nàng.

Cẩm Họa mềm lòng, hai tròng mắt nhấp nháy, môi đỏ hơi mở, “…… được.”

***

Do dự nửa ngày, Cẩm Họa hít sâu một hơi, thấy chết không sờn đi vào thiên điện.

Nếu đã đáp ứng Sở Nhất, vậy nàng tự nhiên không thể thất tín.

Đêm nay cho dù năn nỉ ỉ ôi, cũng phải khiến Dung Xu đáp ứng! Cẩm Họa yên lặng nắm tay.

Lúc đi vào nội điện, Cẩm Họa bỗng cảm thấy không ổn, trong điện quá an tĩnh, ngay cả tiểu đồng áo xanh ngày thường vẫn luôn hầu hạ hắn cũng không ở đây.

Đang lúc Cẩm Họa cảm thấy không có ai ở đây rồi, thì bên tai chợt nghe được tiếng nước

Nếu có người, vậy nàng không cần khách khí. Cẩm Họa cong cong môi, lập tức đi vào.

Ối...

Nàng đúng thật không nên “không khách khí” mà...

Một cái thau tắm to đùng khắc hoa văn tinh xảo rườm rà, khói mù mờ mịt lượn lờ như sương giăng, nam tử kia dáng người cao dài đang bước ra từ trong thau tắm, thân th.ể trắng nõn, gầy nhưng rắn chắc còn dính một chút bọt nước trong suốt, tóc đen như mực rối tung ướt đẫm rũ ra sau đầu, Bạch Ngọc Diện cụ trên mặt ngay cả lúc tắm gội cũng chưa từng tháo xuống.

Cẩm Họa cảm thấy hai chân mình như bị rót chì vào, cứng ngắc nặng trịch trì xuống mặt đất, có làm sao cũng không thể nhúc nhích.

Quốc Sư đại nhân không ngờ tới nàng lại tìm mình lúc này, trong mắt có vạn phần kinh ngạc, nhưng sau đó lại rất nhanh trấn định tinh thần.

Ánh mắt giống như không chịu nghe nàng khống chế, cứ nhìn dọc theo gương mặt hắn một đường nhìn xuống, vòm ng,ực trắng nõn trơn bóng, bụng nhỏ bằng phẳng, gầy nhưng rắn chắc, xuống chút nữa……

Cẩm Họa sắp khóc rồi…

Nàng thật sự không phải cố ý!

Chỉ là câu nói kế tiếp của Quốc Sư đại nhân, càng làm Cẩm Họa xấu hổ và giận dữ muốn chết...

“Bệ hạ, xem thấy có vừa ý không?”

- --------

(*) Kể từ đoạn này mình đổi lại cách xưng hô của Sở Nhất, bởi vì hắn đã lộ ra ý đồ tán tỉnh bệ hạ và không còn muốn làm một nô tài...