Trước tết một tuần, Trần Uyển bận rộn ở hẻm Chu Tước. Ba gian lớn phía sau
đã sửa thành phòng bao nhỏ, nhà bếp phía trước được sắp xếp ngăn nắp, gọn gàng,
đại sảnh kê bàn ghế, tường treo tranh, trước cửa là bảng hiệu, còn có bình
rượu, nước uống, hoa quả khô, hệ thống sưởi, tất cả phải chuẩn bị đâu ra đấy
trước dịp năm mới. Mặc dù mọi việc đa phần đều do cậu lo liệu, mợ vẫn nhắc đi
nhắc lại cô đang trong thời kỳ phải giữ gìn sức khỏe, nhất quyết đừng để mang
bệnh tật gì. Nhưng liên quan đến cô, liên quan đến tương lai của Đậu Đinh, cô
không thể ngồi yên ở nhà được.
Ngày mà nhà bếp được sắp xếp gọn gàng, cậu cẩn thận xoa xoa vào cái tủ bếp
chuyên dụng bằng thép không gỉ, yết hầu dịch chuyển lên xuống một lúc mới nói:
“Trước đây chúng ta dùng cái lò đó, xem ra nó cũng giống như khẩu pạc hoọc đấu
với khẩu đại bác Mỹ ấy nhỉ.”
Trần Uyển cười, “Cậu, ngày nào ở trong quán ăn cậu cũng nhìn thấy cái lò
như thế mà chưa đủ à?”.
“Không giống nhau mà. Vì đó là cái lò nhà chúng ta.”
Đang lúc nói chuyện, nghe tiếng động ở phía trước cửa, nhìn qua cửa sổ thấy
vạt áo khoác ngoài của mợ, Trần Uyển vội vàng đi ra. Mợ bế Đậu Đinh bước vào,
bực bội nói: “Thằng bé khóc tìm con, cả buổi chiều không yên. Mợ thấy hôm nay
trời hửng nắng, liền bắt xe đến đón hai cậu cháu luôn.”
Toàn thân Đậu Đinh được bao bọc trông như một con gấu trúc, cái miệng mếu
máo, ánh mắt như thể oan ức lắm. Nghe thấy tiếng của Trần Uyển, nó liền giơ đôi
chân nhỏ nhắn lên đạp đạp tìm kiếm.
“Mẹ bồng nào, mẹ bồng nào.” Trần Uyển vội đón lấy, mợ cũng như đã mệt, ngồi
xuống thở hổn hển, cô mang ly trà nóng đến, cậu khẽ hỏi: “Bà cứ ở nhà là được
rồi, bế cả đứa bé đến đây nhỡ bị gió, cảm thì làm sao? Tối Tiểu Vũ về, thức ăn
ở nhà đã làm xong hết chưa?”.
“Xong rồi, chưa xong thì tôi đâu có thời gian mà bế ông tướng nhỏ nhà mình
đi dạo? Không thấy hôm nay trời đẹp à?”, mợ nói rồi đưa mắt nhìn bốn phía xung
quanh. “Ông Củng, không ngờ nhà ta còn có ngày thế này. Bên trong cũng ổn thỏa
hết rồi hả? Dẫn tôi đi xem chút đi.” Trên trần nhà gỗ có treo đèn bằng đồng, đồ
nội thất giả thời nhà Minh, khăn trải bàn màu xanh, ánh nắng mùa đông yếu ớt
chiếu vào nền gạch lát sàn giả cổ tạo cảm giác mờ mờ ảo ảo. Tất cả những thứ
hiện ra trước mắt khiến Trần Uyển có chút khó tin, tim đập liên hồi. Đậu Đinh
đập đập vào vai mẹ. Cô cho đôi bàn tay nhỏ của cậu nhóc vào tay áo để khỏi
lạnh, hôn liền mấy cái lên đôi môi nhỏ xinh, nó cười thích thú dụi dụi vào lòng
cô. “Mẹ sắp kiếm được tiền rồi, Đậu Đinh à!”
Thu dọn xong thì cũng sẩm tối, Trần Uyển đi trước chuẩn bị áo khoác, vừa
định đưa Đậu Đinh cho mợ thì cậu đã đón lấy, “Để cậu”.
Đậu Đinh có vẻ sợ ông cậu, cong môi không dám cựa quậy. Trần Uyển ngẩn
người, đây là lần đầu tiên cậu cô bế Đậu Đinh. Ngay cả khi ở trong bệnh viện,
cậu cũng sầm mặt, mặc cho những giọt nước đã loang loáng nơi khóe mắt.
“Cậu.”
“Cậu ngăn không nổi con, đi đến đường này, bao nhiêu đau khổ con đã nuốt
vào trong, kiên trì được đến mức này thì con phải sống cho thật tốt.”
“… Con xin lỗi!”
“Đừng nói vậy. Hôm nay Tiểu Vũ về, chúng ta về sớm một chút. Đậu Đinh, về
nhà gặp cậu trẻ nào.”
Cánh tay khỏe khoắn của cậu nâng lên hạ xuống đùa với Đậu Đinh, mợ đi bên
cạnh cứ than phiền bảo cậu nhẹ tay chút, Trần Uyển mỉm cười bước theo hai
người. Đi tới đầu đường, nụ cười trên gương mặt cô như đông cứng lại. Từ phía
bên kia đường, chiếc xe chạy qua đó không quen, nhưng gương mặt nghiêng nghiêng
kia thì cô rất quen thuộc.
Anh ấy trở về rồi?
“Tiểu Uyển, con nghỉ ngơi chút đi, để cậu.”
Trần Uyển giật mình bừng tỉnh, mới thấy hai con dao trên tay mình đứng yên
không biết bao lâu rồi. “Cậu, không sao, con còn làm được.”
Ngày mùng Tám đầu năm khai trương. Trước đó Diệp Thận Huy đã chọn ngày này
bao toàn bộ Củng Hương Cư làm tiệc đầu năm cho công ty Tín Thành. Mười hai bàn
không phải là nhiều, nhưng trong thực đơn đăng kí trước mà thư ký của Diệp Thận
Huy mang đến có mấy món mà ngay cả cậu cũng chỉ làm qua có mấy lần. Trần Uyển
không dám qua loa đại khái, dịp Tết đã luyện nấu những món ăn nổi tiếng trong
sách gia truyền biết bao lần rồi.
“Nhớ Đậu Đinh à? Mợ con đang ở ngoài coi nó, đợi chút người ta tới sẽ có
Tiểu Vũ giúp một tay. Đừng lo, vẫn còn sớm, đủ thời gian để chuẩn bị.”
Không gấp, không gấp. Cô định thần lại, đọc những chữ viết trên thực đơn,
lại nhìn quanh gian bếp một lượt. Đây là nơi quen thuộc của cô, là địa bàn của
cô, lúc nào cô cũng tự trấn tĩnh tinh thần mình như thế.
“Lại như vậy nữa, cậu thấy con giống như người mất hồn ấy. Một đầu bếp thật
sự phải có bản lĩnh, mặc dù ở ngoài có luống cuống thế nào đi nữa, thì trái tim
vẫn phải bình tĩnh.”
Cô như trở về ngày đầu tiên làm bếp của mấy năm về trước, hít một hơi thật
sâu, mùi các loại nguyên liệu xộc vào mũi, cô bắt đầu chế biến. Rau hương bồ là
đặc sản theo mùa, phải xay nhuyễn như bột, thịt ức gà bầm nhuyễn, đun sôi dầu,
cho rau hương bồ vào đảo, thêm sữa vào quấy để rau hương bồ mềm, trắng như
tuyết. Súp vi cá cũng không giống như thường, hầm trên lửa liu điu, cho nước
mắm và mắm tôm gia truyền vào, màu canh ánh lên sáng loáng. Ngay cả món thông
thường nhất là món đậu tương cũng được hầm với tủy bò, rồi dùng nước sốt cậu
làm chưng lên lửa nhỏ cả buổi sáng, hương vị vô cùng tuyệt vời.
Lúc tiệc tan, Diệp Thận Huy xuất hiện ở trước cửa nhà bếp, “Hơn cả những gì
tôi tưởng tượng”.
Trần Uyển sớm biết được phản ứng của mọi người, nhưng nghe câu này cô vẫn
không kiềm được tiếng thở phào sảng khoái, như có một niềm vui hân hoan tràn
trề nơi lồng ngực. Cậu lau tay rồi mới bắt tay Diệp Thận Huy, ánh mắt hiện rõ
niềm vui và hãnh diện.
Đạt được sự công nhận của một người máu mặt như Diệp Thận Huy, điều đó
chứng tỏ Củng Hương Cư tuyệt đối có khả năng và tư cách cạnh tranh với những
quán ăn có tiếng khác ở Tế Thành.
“Thế này chưa được, phải tuyển thêm mấy người, hôm nay nếu không nhờ mấy
người phục vụ ở bên chỗ Tồn Chính thì bận túi bụi rồi. Trong bếp cũng phải
tuyển thêm mấy người phụ giúp, đây là công việc chân tay, ngày nào cũng làm thế
này thì sức khỏe của con sẽ cạn kiệt đấy.” Mợ từ sau đi tới, sắc mặt vô cùng
mệt mỏi.
Trần Uyển đón Đậu Đinh trên tay Tiểu Vũ, “Con vẫn khỏe, thuê người là để
chăm sóc Đậu Đinh. Mợ, con có chút việc cần ra ngoài”.
Ra khỏi cửa, những cơn gió Bấc ùa tới tạt vào cổ. Trần Uyển chỉnh lại cổ
áo, kéo kín chăn quấn quanh người Đậu Đinh đi ra đường. Không ngoài dự tính,
chiếc xe màu đen cô thấy nhiều lần đang đậu chỗ cũ. Thời gian chảy ngược, giống
như mấy năm trước, giọng nói bại hoại của anh vẳng bên tai cô: Đợi em chỗ cũ,
mười phút, nếu quá một giây anh sẽ đến nhà tìm em.
Người ngồi trong xe trông thấy cô liền khởi động máy chạy lên phía trước
mấy mét, đúng lúc cô dừng bước thì chiếc xe cũng dừng lại. Anh xuống xe, đứng
trong cái lạnh đã len lỏi khắp các con phố của Tế Thành, đứng trước mặt cô.
Cách một đường, hai người đứng nhìn nhau, cô có thể cảm nhận được ánh mắt
anh không rời khỏi mình. Đã qua hơn một nghìn ngày, tất cả đều thay đổi, nhưng
ánh mắt anh nhìn cô cháy bỏng vẫn không thay đổi. Đậu Đinh như cảm nhận được
nhịp tim đập loạn xạ của cô, khẽ cựa quậy, cô bồng con lên cao hơn một chút, vỗ
vỗ vào lưng nó rồi chầm chậm bước về phía anh.
“Trở về rồi à?”
Anh im lặng gật đầu, nhìn cô hồi lâu, sau đó chuyển ánh mắt vào vòng tay
cô.
“Thầy Tống nói với anh rồi chứ? Có muốn bế một chút không?”
Anh dường như không ngờ cô sẽ cho phép, cánh tay đưa lên, run run, rồi lại
buông xuống. “Đã ngủ rồi.”
“Không sao, tỉnh thì dỗ là được thôi”, Trần Uyển đưa Đậu Đinh cho anh, “Tay
đặt sau gáy, đã biết ngẩng đầu rồi, nhưng không được lâu. Cẩn thận!”.
Một câu “Cẩn thận” khiến anh giật mình, khom người xuống, hai tay rắn chắc
run lẩy bẩy. “May quá, chưa tỉnh.”
Vẻ lo lắng hoảng hốt của anh, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa mãn nguyện của anh
khiến trái tim cô càng thêm xót xa.
“Muốn đi đến chỗ kia ngồi nói chuyện không?”
“Không cần, cậu mợ đang ở quán đợi em. Về khi nào?”
“Lúc Đậu Đinh được ba ngày. Anh… không dám làm phiền em, sợ em giận. Cho
nên…”
“Đều lừa em, nếu không phải là cái hôm trang trí quán nhìn thấy anh, thì em
còn nghĩ là… Tết cũng chưa về Bắc Kinh.”
“Chưa”, anh không chịu rời đi, “Ông nội cũng không cho phép anh về”.
Cô cắn chặt môi, hiểu rõ điều đó có nghĩa là gì. “Cả nhà anh đều biết
rồi?”, nói rồi cô muốn lấy lại Đậu Đinh.
“Em đừng hiểu lầm, anh chưa nghĩ được là phải làm sao.” Lúc Đậu Đinh rời
vòng tay của anh, trong mắt anh lóe lên sự đau đớn. “Chính vì sợ em căm ghét,
em ruồng bỏ, anh mới lẩn tránh, anh không quay lại để cướp con em đâu.”
Cô vừa khẽ vỗ vỗ lưng Đậu Đinh, vừa quay đầu nhìn lại, như thể sợ cậu cô
trông thấy. Nhìn gương mặt nhỏ bé quen thuộc đỏ hồng trong gió, bỗng chốc mắt
anh cay cay, anh cố gắng không quan tâm đến nỗi đau giằng xé trong lòng, nuốt
những khổ sở vào trong.
“Mèo con…”, anh vô thức gọi.
“Em ra…”, hai người nói cùng lúc, thấy anh dừng lại, Trần Uyển mới nói
tiếp: “Em ra đây là muốn nói cảm ơn anh. Ban đầu nghĩ là thầy Tống và Diệp Thận
Huy tốt bụng, bây giờ lại gặp anh, anh không ngừng giúp đỡ em. Hôm trước Tết em
có nhìn thấy anh, mới biết mọi chuyện không đơn giản như thế. Bất luận anh làm
gì, em đều cảm ơn. Những chuyện trước đây, những chuyện hiện tại, anh cho em,
em đều cảm ơn. Còn những thứ em mang đến cho anh, từ lúc không cam tâm đến khi
tình nguyện, bất luận là tốt đẹp hay xấu xa, anh hãy quên nó đi.”
…
“Vì con… không còn cơ hội hòa hợp sao?”
“Từ ngày nhìn thấy anh, em đã suy nghĩ hơn mười ngày rồi. Lúc nói chia tay
không chỉ là tức giận nhất thời, anh cũng biết mà. Sống cùng nhau có khi vui
vẻ, nhưng cũng có rất nhiều thứ ẩn giấu dưới cái niềm vui đó, tất cả luôn luôn
bộc phát, không phải vì chuyện này thì cũng vì chuyện kia. Em đã nói rồi, không
phải anh không tốt, càng không phải vì sự phản đối của nhà anh, mà do chúng ta
không hợp. Nếu chúng ta lấy nhau rồi lại ly hôn thì có tốt không? Đậu Đinh có
một nửa là của anh, khi nào nhớ con, anh có thể đến bất cứ lúc nào. Những thứ
khác… mỗi người đều có cuộc sống riêng.”
“Đây là điều em thật sự muốn sao?” Tống Thư Ngu nói thì cứ để cho đối
phương cuộc sống mà họ muốn, nhưng nếu trong giấc mơ của đối phương không có
anh thì điều đó chẳng phải khiến người ta tuyệt vọng sao?
“Em bây giờ rất tốt, có người nhà giúp đỡ, cũng tìm được công việc mình yêu
thích, còn có Đậu Đinh. Rất đầy đủ”, cô nói rồi quay đầu nhìn tấm bảng hiệu
Củng Hương Cư, “Em phải về thôi, số điện thoại không đổi, khi nào anh đến Tế
Thành, nhớ Đậu Đinh thì cứ gọi.”
“Cho anh hôn con một
cái.” Anh cúi đầu, sợ râu đâm vào cậu nhóc nên chỉ dám hôn lướt qua, hơi thở
còn thoáng mùi sữa, dáng hình bé nhỏ đang ngủ say trước mắt dần trở nên nhạt
nhòa.
“Tần Hạo, anh cũng yên
tâm sống cuộc đời của mình, không nên quá luyến lưu nữa, được không?”
Không được, không thể
được. Anh nhìn theo bóng dáng cô nhỏ dần rồi mờ hẳn, nhạt nhòa hơn những ngày
sống không có cô, tối tăm hơn những ngày không có ánh sáng. Anh tình nguyện như
thế, tình nguyện bị cảm giác đau đớn giày xéo, để chứng minh rằng trái tim anh
vẫn còn có thể xao xuyến.