Xe càng đến gần hẻm Chu Tước, tim Trần Uyển càng đập loạn xạ. Hà Tâm Mi
hỏi: “Cậu không sao chứ? Sắc mặt không tốt lắm”.
Cô trả lời không sao. Sinh mổ nên cơ thể còn suy nhược, đã hơn một tháng mà
sắc mặt vẫn trắng bệch, đứng lâu, vết mổ ê ẩm đau. Hơn nữa, cô không ngờ vị trí
thứ hai mà Tống Thư Ngu nói lại chính là ở hẻm Chu Tước.
Mấy năm trước, cô vẫn thường về lại đây thăm, từ lúc nhà Phương Tồn Chính
dọn đi thì cả con đường gần như đều bị cải tạo, tu sửa, gần hai năm nay cô chưa
từng trở lại. Chỉ là thời gian trước xem tin tức trên tivi thấy diện mạo mới
của con hẻm Chu Tước, cô còn nói với cậu là không thể tưởng tượng nổi những căn
nhà cũ kĩ xưa kia giờ đã thay đổi thế này.
Công trình nạo vét dòng Thanh Thủy cũng đã xong, nước trong xanh có thể
nhìn thấy đáy. Con đường Chu Tước cũng được mở rộng gấp mấy lần, một bên gần
sát mé sông, vỉa hè được lát đá cuội ngăn cách với đường xe đi bằng hàng cây
anh đào, có thể tưởng tượng mấy năm sau hoa anh đào sẽ um tùm như tuyết. Những
căn nhà cũ ở khu gia đình cô ở trước đây, sự thay đổi còn đáng kinh ngạc hơn.
Trẩn Uyển đứng ở đầu đường, ngạc nhiên khôn tả, “Hơn một năm em không về mà
đã thay đổi lớn vậy sao?”.
Tống Thư Ngu có chút tự hào, nói: “Đâu mới chỉ hơn một năm, đã ba, bốn năm
rồi. Chỉ là việc phục hồi các ngôi nhà cổ phải tốn nhiều công phu hơn nên tiến
độ chậm, người bình thường nhìn không ra những thay đổi ấy mà thôi”, nói rồi
ngước mắt lên nhìn, “Ở đây đã có thêm mấy doanh nghiệp, vài quầy bar, hiệu sách,
nhà hàng, còn có cả hai phòng tranh”.
Hà Tâm Mi rút một quyển sổ nhỏ để lên tay.
Tống Thư Ngu phì cười, nói: “Được rồi, mới làm phóng viên mấy ngày mà đã
mắc bệnh nghề nghiệp rồi sao? Cô quên là mình đang làm ở mảng nào rồi à?”.
Hà Tâm Mi nghe xong có phần mệt mỏi, gấp sổ lại, “Đợi khi nào tôi chuyển
làm trang Tin tức Xã hội rồi viết. Ở đây e là người ta đã viết đầy ra rồi”.
“Còn sớm, vẫn còn một thời gian nữa mới chính thức đưa vào kinh doanh, có
một bộ phận phía sau chưa tu sửa xong. Ở đầu Thuần Dương quan và Cục tôn giáo
vẫn chưa bàn bạc xong để khai triển, có lẽ còn nửa năm nữa mới nhộn nhịp hẳn.
Chúng ta đi xem cái phòng đó trước đã."
Trong lúc Tống Thư Ngu đứng ở dưới mái hiên mở cửa, Trần Uyển ngẩn người
nhìn, tấm biển treo trên tường với dòng chữ “Nhà Số 9, hẻm Chu Tước”, gần đó là
cây leo rũ xuống những mậu xanh vàng che đi nửa bức tường màu xám, lúc quay
người sang thì thấy Hà Tâm Mi cũng đang trố mắt đứng nhìn. Định thần lại, hai
người đi theo Tống Thư Ngu vào trong. Đi qua bức bình phong, rồi lại qua một
cánh cửa. Tiến vào phía sau là phòng lớn, mỗi bên trái phải là một gian buồng,
nhìn qua lớp kính khắc hoa của cánh cửa gỗ kéo đến sàn nhà trong đại sảnh có
thể thấy cái giếng trời ở giữa. Ở góc đại sảnh có cửa vòm, sau khi đi qua cửa
vòm này là tới ngay vị trí căn phòng trước kia, những bức tường ven giờ đã được
đổi thành dãy hành lang gấp khúc. Bên cạnh hành lang gấp khúc là giếng trời,
nói là giếng trời nhưng nhìn rất giống cái nhà kính trồng hoa. Lại đi về phía
sau, chính là những gian nhà, ngay chính giữa là một phòng khách nhỏ, hai bên
đều có phòng ngủ kèm theo nhà vệ sinh. Mở cửa sổ chính của căn phòng chính giữa
ra là có thể nhìn thấy hậu viên, cây nguyệt quế già vẫn còn, khi mùa đông tới
chỉ còn trơ lại những cành khô.
“Anh xem mấy nhà rồi thì thấy nhà này được. Phòng phía trước kê tám, chín
cái bàn là đủ, hai gian bên làm nhà bếp, để nguyên liệu. Phía sau chỗ này có
thể thu dọn làm năm, sáu gian phòng bao. Nếu bố trí như thế, một đĩa xào nhỏ có
thể thu bốn, năm chục đồng cũng không thành vấn đề. Không gian không rộng,
không cần thuê nhiều người, chỉ cần ba đến năm người phục vụ là đủ.”
“Chỗ này, là nhà của Diệp Thận Huy à?”, ánh mắt Trần Uyển nhìn từ cây
nguyệt quế quay sang Tống Thư Ngu, chú ý đến từng thay đổi trong ánh mắt anh.
Tống Thư Ngu gật đầu chắc nịch. “Sửa sang lại đường xá hầu như đều là doanh
nghiệp của hẻm Chu Tước chung sức, phía đầu tư là Tín Thành”.
“Nhưng, trước kia đây là nhà Trần Uyển!”, giọng của Hà Tâm Mi vọng lại
trong đại sảnh vắng vẻ.
“Không thể chứ?”, Tống Thư Ngu tỏ ra kinh ngạc, “Sao lại trùng hợp thế?”.
“Thầy Tống, nhà thế này em thuê không nổi, tiền bán nhà trước đây cậu em đã
tiêu hết khá nhiều rồi.”
“Chắc chắn là thuê được, cả con hẻm Chu Tước mở bán có ưu đãi, hợp đồng
thuê ba năm có thể giảm một phần. Ngoài việc giảm giá ra thì anh còn giúp em
đàm phán rẻ hơn một chút. Còn nữa, cái đồng hồ đó, anh giúp em bán rồi. Nếu như
vẫn không đủ, sự thật là… muốn hỏi xem em có chấp nhận anh cùng bỏ vốn đầu tư
không, em biết anh cũng là một tên tham lam, mở quán ăn...”, anh xoa xoa cằm,
vẻ thích thú.
“Ở đây đi”, Hà Tâm Mi khẽ huých vào chân Trần Uyển, “Có thầy Tống hùn vốn,
cậu còn lo gì?”.
“Để tớ suy nghĩ đã, Tâm Mi, đây đâu phải việc nhỏ.” Không phải cô không
thích, nhưng thật sự cô có cảm giác rất kỳ lạ.
“Được, vậy chúng ta về trước, anh thấy sắc mặt em không khỏe. Tiện thể đi
ngân hàng, anh lấy tiền bán đồng hồ đưa cho em.”
Tới ngân hàng, lại lần nữa Trần Uyển kinh ngạc.
“Chiếc đồng hồ ấy là hãng Tourbillon được sản xuất năm hai nghìn với số
lượng hạn chế, giá cả thị trường bây giờ đã tăng lên ít nhất là gấp đôi con số
này. Nhưng đằng sau đồng hồ có khắc tên, cho nên giá tiền không được cao đến
mức ấy.”
Vẻ của Tống Thư Ngu giống như đang nói thật, mấy tháng trước Trần Uyển đã
tới một tiệm đồng hồ lớn nhất ở trung tâm thương mại Tinh Hối Thành để dò hỏi
giá cả, cái giá lúc đó người ta đưa ra cũng khiến cô sửng sốt. Chỉ là cô có cảm
giác người mua hàng ấy không chân thành, hơn nữa, cô cũng không nỡ bán nên đứng
do dự hồi lâu rồi bỏ đi.
“Như vậy, cậu em hùn vào thêm một ít, nếu em đồng ý anh hùn vào hai phần là
đủ.”
“Để em suy nghĩ kĩ đã, còn phải bàn bạc với cậu em.”
Cô như thể đang ở trong mơ, ngẩn người đi lên lầu, bỗng Đậu Đinh khóc thét
lên khiến cô giật mình.
“Con đi chưa bao lâu nó đã tỉnh dậy, chơi một lúc thì bắt đầu tìm mẹ, tìm
không thấy thì khóc. Ru ngủ một lúc lại tỉnh.” Mợ đưa “con rồng bá vương” khó
dỗ dành ấy cho Trần Uyển. Thấy Đậu Đinh vừa được ôm vào lòng thì lập tức ngừng
khóc, mợ bất giác lắc đầu nói: “Đúng là mẹ con máu mủ ruột rà”.
Trần Uyển cười nói: “Đậu Đinh, bà mợ ghen tị rồi, làm sao bây giờ?”. Cu cậu
há cái miệng nhỏ ngáp một cái thật dài. “Mợ, cậu vẫn chưa về ạ?”
“Sắp rồi, mợ đi chuẩn bị cơm nước, con nằm chút đi. Hai ngày trước Đậu Đinh
cảm, con đã vất vả nhiều rồi.”
Trần Uyển về phòng nằm xuống nhưng không ngủ được, sữa tức tức ở ngực, vết
mổ ở bụng hơi đau. Cô hôn lên má Đậu Đinh, môi dưới rõ ràng là đường nét thu
nhỏ của Tần Hạo. Mấy lần cậu gặng hỏi rốt cuộc cha của Đậu Đinh là ai, cô ngang
bướng không trả lời, sau đó biết hỏi cũng không kết quả nên cậu đành coi như
không có gì. Mợ đã nhiều lần bóng gió thăm dò, nói vòng vo rằng nhìn Đậu Đinh
thì biết chắc chắn là cha nó rất đẹp trai, Trần Uyển nghe thế chỉ cười cười.
Cô biết anh không ở Tế Thành, năm ngoái bằng giờ này chắc chắn anh đã mang
theo vết thương lòng mà bỏ đi. Cô cười héo hắt, đâu chỉ có anh, trái tim cô
cũng bị một vết cứa thật sâu mới có thể bỏ được anh. Có lúc, cô cũng hỏi bản
thân như chính Hà Tâm Mi đã từng hỏi, “Có phải là quá tàn nhẫn không?”, nhưng
nếu không tàn nhẫn, thì sau này cô sẽ bị gục ngã giữa cái gọi là hạnh phúc cực
điểm và đau buồn cực điểm, nói không chừng đến ngày nào đó vẫn sẽ vấp phải kết
cục như thế này. Thậm chí, sau vô số lần cãi cọ, ngay cả niềm vui vẻ ngắn ngủi
cũng chứa đầy cảm giác không chân thực. Vì thế, chi bằng để mỗi người sống theo
con đường của riêng mình.
Ai cũng nói cô mạnh mẽ. Cô không mạnh mẽ, trái tim cô không chịu được những
lần tan tan hợp hợp. Trước kia cô nói, tình yêu chỉ là lúc đói có một bữa cơm
nóng hổi để ăn, lúc mệt mỏi có một chiếc ghế vững vàng để ngồi dựa. Cô không
cần thứ tình yêu như từng đợt sóng cao liên tiếp làm kích động lòng người, chỉ
cần sự tin tưởng và là chỗ dựa của nhau đúng lúc. Anh đã từng hứa như thế,
nhưng lại không làm được.
“Đậu Đinh, sau này lớn lên lấy vợ phải nhớ, làm tổn thương người ta một
lần, không được làm tổn thương lần thứ hai, làm tổn thương lần thứ hai thì
không được làm tổn thương lần thứ ba. Mới tí tuổi đầu đã thích hành hạ người
khác. Hành hạ mẹ con thì không sao, nhưng với tình yêu, con đừng nên như vậy.”
Tối cậu về, nói buổi sáng có đi xem hai nơi. Trần Uyển hỏi cậu, người mua
nhà mình có phải là Diệp Thận Huy, cậu cũng không nhớ rõ, chỉ biết tên người
trung gian.
“Nếu chưa quyết định thì cứ đợi thêm một thời gian nữa. Sắp mùa xuân rồi,
để qua Tết xoay xở cũng không sao.” Cậu nói thì thế, nhưng mấy tháng nay gia
đình không còn nguồn thu nhập từ việc bán điểm tâm sáng, cuộc sống bây giờ hoàn
toàn dựa vào số tiền bán nhà. Cho dù hôm nay Trần Uyển cầm tay một món tiền
nhưng cô vẫn thấy lo sợ trong lòng.
Nỗi hoang mang lo sợ đó còn do một nguyên nhân khác… Trần Uyển gọi điện cho
Hà Tâm Mi, bảo cô ấy tìm cơ hội dò hỏi Tống Thư Ngu là có phải Tần Hạo quay về
rồi không.
“Không phải đâu, một chút tin tức cũng không có. Anh ấy nếu có về thật cũng
tốt, tớ đang rất muốn hỏi anh ấy xem phủi mông bỏ đi như thế là ý gì nữa đấy.”
“Đừng. Đó không phải lỗi của anh ấy, huống hồ, là chính tớ gây tổn thương
cho anh ấy trước.”
“Hai người bọn cậu…”, Hà Tâm Mi thở dài, “Ai gây tổn thương ai? Sao mà lung
tung, chẳng rõ ràng như thế. Nếu quay về thật thì làm thế nào? Đậu Đinh sẽ ra
sao? Chi bằng hòa hợp là xong, cậu vì con mà suy nghĩ kĩ đi.”
Trần Uyển cười cười nói: “Nếu tớ mà kiên nhẫn chịu đựng được việc cãi cọ
suốt ngày thì đã chẳng chọn con đường chia tay. Huống hồ, đã sắp một năm trôi
qua rồi, nói không chừng trái tim anh ấy đã thay đổi, nói không chừng bên cạnh
anh ấy đã có người khác. Tóm lại, nếu anh ấy thực sự quay về thì Đậu Đinh vẫn
là người nhà họ Trần, không một ai được đụng vào.”
“Đừng có lo bò trắng răng, cậu cứ đợi tin của tớ.”
Lúc Tống Thư Ngu gọi điện thoại lại, Trần Uyển như trút được gánh nặng
trong lòng, nhưng đồng thời, lời cô mơ hồ không rõ là thất vọng hay tiếc nuối.
Cô ném những suy nghĩ không cần thiết sang bên, đi hỏi cậu mấy số điện thoại,
lấy rồi lại gọi điện, hẹn thời gian lần thứ hai đi về hẻm Chu Tước.
Tống Thư Ngu vẫn giữ giọng nói bình tĩnh như thường, nói xong chào tạm
biệt, tắt điện thoại, nhướng nhướng mày. “Thành công rồi, không thì cũng thành
công tám chín mươi phần trăm rồi, cô ấy nói là thứ Bảy tuần này muốn dẫn cậu cô
ấy cũng đi xem. Bây giờ cậu nên bắt đầu nghĩ phải lấy gì để cảm ơn tớ được rồi
đấy.”
Tần Hạo khẽ nở nụ cười mà dường như lâu lắm rồi mới thấy: “Cho cậu làm cha
nuôi đã đủ chưa?”
“Ha ha, cậu xem lại tư cách của người cha đích thực như cậu đi rồi hãy lớn
giọng.”
Lời nói của Tống Thư Ngu đã chạm phải nỗi đau trong lòng của Tần Hạo. Thấy
sắc mặt bạn u ám, Tống Thư Ngu liền xua tay, “Đừng nghĩ ngợi nhiều, vẫn còn hi
vọng. Phương Tồn Chính và Trần Uyển chỉ qua lại như bạn bè thôi, cậu đừng quá
đa nghi”.
Tần Hạo lắc lắc ly rượu trên tay, im lặng một lúc mới nói: “Phương lão nhị
thua ở phần xuất thân, tớ thua ở phần tính cách. Cô ấy thích người có cuộc sống
yên bình, nghĩ kĩ lại, Phương lão nhị mới là người thích hợp với cô ấy nhất.
Nhưng, hắn làm được thì tớ cũng có thể làm được.”