Cô xuất viện vào một ngày đẹp hiếm hoi, trước khu phòng bệnh có mấy cây
phong, tán cây rợp đỏ như che lấp ánh mặt trời. Mặt trời buổi trưa soi chiếu
như nhảy nhót trên những cành lá tạo nên màu vàng chợp mắt.
Mợ vui khôn xiết, cuống quýt nói: “Đậu Đinh của chúng ta may mắn, ngay cả
lúc xuất viện ông Trời cũng mừng vui.”
Cậu con trai nhỏ đang ngủ say sưa trên đôi tay, ngũ quan hài hòa, cánh mũi
phập phồng. Đứa bé trắng nõn này đã nằm trong cơ thể cô suốt hơn chín tháng
trời, bây giờ có tên có số phận rồi. Trần Uyển đón ánh mặt trời ấm áp, trong
mắt có cả sự chua xót.
Mợ nói đứa trẻ là kẻ thu nợ đời của cha mẹ, chẳng sai chút nào. Chú nhóc
này là một ví dụ, lúc cô sinh, nước ối vỡ ra đến khô kiệt, đau đớn vô cùng, mà
cố gắng dùng lực đến mấy nó cũng không chịu ra, nó đến thế giới này mà hai, ba
tiếng đồng hồ không ngừng làm cô đau đớn. Cái cơ thể nhỏ nhắn khóc ré lên kinh
thiên động địa.
Buổi tối thường rất khó dỗ Đậu Đinh vào giấc ngủ, Trần Uyển ôm con đi lại
chầm chậm trong phòng. Thằng bé cứ rời vòng tay là khóc thét, ngay cả mợ cũng
nói không thể cứ nuông chiều nó thế này sẽ thành thói quen. Cô hiểu điều đó,
nhưng mỗi lần thằng bé khóc lên là lại làm trái tim cô đau đớn. Lúc thay tã,
lúc cho bú, nhìn tay chân nó trắng hồng, cô nghĩ, tất cả đều rất đáng.
Sau khi chia tay cô mới biết mình mang thai, quả nhiên đúng như lời cổ nhân
nói: “Cơm có thể ăn đại, lời không thể nói bừa”. Liên tục mấy ngày, cô tự nhốt
mình trong phòng, không dám ra ngoài. Chỉ đến một ngày, Ninh Tiểu Nhã nằm mơ,
khóc rấm rứt, tỉnh dậy nói: “Tớ nằm mơ, nó đứng ở góc tường đó, khóc hu hu gọi
tớ là mẹ.”
Cô cảm nhận được nỗi đau, đi tới nắm lấy tay Tiểu Nhã, khẽ an ủi, cuối cùng
mới nói: “Tiểu Nhã, làm sao bây giờ? Tớ cũng có rồi.”
Hà Tâm hoảng hồn suýt chút nữa ngã xuống giường, lơ mơ một lúc thì chỉ
hét lên được một tiếng: “Trời…”
Nếu như không tận mắt nhìn thấy nỗi đau đớn của Tiểu Nhã, có lẽ cô đã chọn
lựa quyết định cắt đứt tất cả với anh. Nhưng thời khắc đó, cô khát khao sinh nó
ra. Cô không cha không mẹ, nhưng cũng sống tốt đấy thôi? Đứa con sinh ra không
đúng lúc là vận rủi hay là do ông Trời rủ lòng thương? Ai có thể đoán được?
Hà Tâm sau khi biết quyết định của cô, lại oán trời. Mãi sau mới nói:
“Đây là chuyện riêng của cậu, vì thỏa mãn lòng mong mỏi của cậu mang đứa bé tới
thế giới này, sau này nó sẽ phải hứng chịu bao nhiêu cặp mắt soi mói? Cứ coi
như cậu nuôi được nó, sau này dạy dỗ làm sao? Nuôi con trẻ không như nuôi một
chú cún, chỉ cần cho ăn là xong đâu”.
Cô im lặng.
Ninh Tiểu Nhã buồn bã ngồi xuống một lúc lâu mới nói: “Tớ ủng hộ Trần Uyển.
Mặc dù tới đã làm điều ấy, nhưng tớ thấy hối hận, lúc nào cũng tự trách mình,
tự hối lỗi biết bao ngày rồi, tớ sợ rằng mình sẽ hối hận cả đời.”
Hà Tâm đành chịu không còn cách nào, bò dậy cầm lấy giấy bút, ghi ra
những khó khăn gặp phải, sau đó ném lại trước mặt Trần Uyển, “Cậu tự xem đi,
cái này là những thứ tớ nghĩ tới, còn nhiều thứ chưa nghĩ ra.”
Sự thật thì đúng như những gì Hà Tâm đã liệt kê, cái nghĩ được cái chưa
nghĩ được, từng thứ một cứ liên tiếp xuất hiện, những khó khăn ấy đang đợi cô
vượt qua.
Đầu tiên là cậu, lúc đó cậu nổi trận lôi đình, Trần Uyển chưa từng thấy cậu
giận dữ như vậy bao giờ, cậu cầm cái chày cán bột trong bếp định đánh cô, kết
quả là bị mợ ôm chặt lại. “Ngày mai đi bệnh viện. Còn nữa, là của ai? Con nói
thật đi. Là thằng khốn nào? Tôi không đánh chết nó thì không phải là người họ
Củng.”
Cô quỳ xuống không nói, mái tóc dài phủ mặt, che đi những giọt nước mắt.
“Nói mau! Là con nhà nào? Tiểu Uyển, cha mẹ con trên trời nhìn thấy, con
bôi tro trát trấu lên mặt họ, con không thể đối xử như thế với cha mẹ con.”
“Cậu…”
“Dưới đất lạnh, con có… không được quỳ, đứng dậy Tiểu Uyển, đứng dậy từ từ
nói.” Mợ đến dìu cô đứng dậy, nhưng cô nói không nên lời, nằm phủ phục xuống
đất.
“Tiểu Uyển, đứa bé chưa thành hình. Nếu để thì sau này còn lấy ai được, đó
là việc cả đời.”
Cả đời. Cô cảm giác mình đã trải qua một đời rồi. “Cậu mợ, coi như là con
cái nhà họ Trần cũng được, coi là máu mủ của con cũng được, để con sinh nó ra
được không? Con đảm bảo sau này con tự nuôi, con đảm bảo sau này…”
“Con nói thế là ý gì? Cậu có phải vì không muốn nuôi đứa trẻ đâu? Cậu muốn
tốt cho con, con chỉ là một cô gái… đứng dậy nói, quỳ lâu sẽ làm tổn thương cơ
thể.”
Sau ngày hôm đó, cậu không hối thúc cô đi bệnh viện nữa, nhưng lại hút
thuốc nhiều hơn trước. Cô thì ngoài việc đi in tài liệu, vào căng tin, lên lớp
ra thì lại đi chợ thuê một quầy hàng tạm thời, mua hai sọt rau gánh về, sau khi
giúp mợ bán xong điểm tâm sáng thì bày rau ra quầy bán. Mỗi buổi sáng thức dậy,
trong chiếc bình sành luôn có canh cậu để hầm sẵn.
Cô ngày càng ít nói, mỗi lần nhìn cậu hút thuốc, vẻ mặt buồn bã cùng mái
tóc hoa râm thì cô lại tự trách bản thân, ăn năn hối hận, thấy rằng sự cố chấp
của mình đã mang đến cho ngôi nhà này thêm đau khổ, thậm chí có lúc cô muốn tới
ngay bệnh viện giải quyết, hoặc hỏi mượn tiền người khác để bỏ cái thai đi.
Nhưng, lúc được khoảng hai mươi tuần tuổi, nhịp tim thai nhi thay đổi lạ kỳ,
thời khắc đó, cô biết mình không thể bỏ nó.
Cô giúp mợ cùng bán đồ điểm tâm sáng, cùng bày sạp bán rau, đến tháng thứ
năm thứ sáu thì mượn chiếc váy thụng của Hà Tâm mặc đến trường. “Được đấy,
không thấy to, nhìn cậu béo ra, có ai hỏi thì nói bụng bị trướng”, Hà Tâm
luôn có khả năng vỗ về người khác. Trần Uyển đành cười, “Cậu sờ xem, đến đây,
sợ cái gì? Xoa xoa xem.”
Đôi mắt Hà Tâm từ chăm chú chuyển sang kinh ngạc rồi mở to dần, cô ấy
khẽ cười, cười xong thì mắt lại ẫng nước.
Tiểu Nhã nôn nóng: “Hà Tâm , đi ra, để tớ sờ xem nào”.
“Tiểu Nhã, nếu tớ nói cảm ơn cậu, liệu có nhẫn tâm quá không?”
Tiểu Nhã lắc đầu nói: “Coi như là có cả con tớ cùng sống trong đó là được
rồi”.
“Đậu Đinh, phải cảm ơn cô Ninh, không có cô ấy thì giờ con đang lang thang
giữa rừng hoa cỏ nơi thiên đường rồi.” Vết thương của Trần Uyển đứng lâu vẫn
còn đau, lúc cô chầm chậm ngồi xuống thì làm Đậu Đinh giật mình tỉnh dậy, ệng
trề ra chuẩn bị khóc. “Đừng khóc, đừng khóc, ồn ào là ông cậu đánh mông đó.
Ngoan nào.” Cô học cách của mợ, ôm thằng bé khẽ đung đưa.
Mợ dạy cách bế ra sao, làm sao để cánh tay đưa ra sau gáy. Lần đầu tiên mợ
mang Đậu Đinh đến trước mặt cô, cô lúng túng, đầu óc trống rỗng, không biết bế
đứa bé non nớt này làm sao cho đúng. Nhưng khi bế vào lòng, tất cả lại trở nên
dễ dàng, dường như đó là bản năng, là hạt giống cô đã ấp ủ hơn hai mươi năm ở
một góc trái tim.
Mẹ, mẹ có nhìn thấy không? Con cũng làm mẹ rồi.
Cô dựa vào đầu giường mơ màng chợp mắt một lúc thì lại bị tiếng khóc ré lên
của Đậu Đinh đánh thức, gương mặt hồng hồng tỏ vẻ không vui. Cánh tay hơi mỏi,
cô chuyển Đậu Đinh sang tay kia, mợ đã buồn ngủ, mắt kèm nhèm đi lấy bình sữa
hâm nóng lại.
“Mợ, mợ đi ngủ đi. Chẳng mấy chốc là trời sáng.”
“Vậy để mợ ngủ thêm một chút rồi thay phiên cho con, nuôi trẻ nhỏ thật khổ,
phải qua khoảng nửa năm mới đỡ. À, trong tháng ở cữ mà cứ ngồi thế này sẽ phát
bệnh ra đấy.”
“Mợ, con không yếu vậy đâu.” Thế này cũng chẳng đáng gì, thời kỳ mang thai
mới khổ sở. Ăn cái gì vào là nôn ra cái đó, nằm xuống cũng không thấy yên. Sau
đó lộ rõ bụng bầu, bà con hàng xóm chỉ trỏ này nọ, lúc cô đi ra đi vào chỉ có
thể coi như không hay biết, nhưng cô biết cậu mợ vẫn thầm thở ngắn than dài.
Lại có mấy người trong Ủy ban vào nhà nói không có giấy được phép sinh thì phải
cưỡng chế phá thai, tới khi cậu cầm dao đứng ngay cửa bọn họ mới chịu lui.
Một hôm, Tống Thư Ngu dẫn theo Diệp Thận Huy đến nhà. Họ đến vì bức thư
kia.
Con người Diệp Thận Huy, Trần Uyển đã nghe Tần Hạo nói rất nhiều, nhưng vẫn
như trước đây, cô cảm thấy nhân vật này như có đám mây mù che phủ. Cô không
đoán được bức thư đó có liên quan gì đến anh ta, nhưng nghĩ chắc là rất quan
trọng. Cô nhớ lời cậu và Tồn Chính nói, không được tùy tiện đưa thư cho người khác,
không được tùy tiện tin tưởng người khác. Nhưng ngày hôm đó, cô đã bị làm cho
xúc động.
Anh ta nói thời niên thiếu, cũng giống như cô tự làm tổn thương mình và tự
đấu tranh vùng vẫy. Họ có cùng trải nghiệm, cùng từ bùn tro mà vươn lên làm
lại. Cô chọn cách tin anh ta, nhưng có điều kiện, một là giúp cô làm giấy phép
khai sinh và hộ khẩu cho Đậu Đinh, hai là không được nói về đứa bé cho bất kỳ
người họ Tần nào.
Lời nói của cô như chạm vào sợi dây thần kinh nào đó của Diệp Thận Huy, anh
ta nhìn cô, nhưng lại như nhìn một người khác, trong ánh mắt đầy vẻ đau khổ
không cất thành lời, cuối cùng mới như từ một nơi xa xăm nào đó bừng tỉnh trở
về, hỏi: “Cô quyết định sinh? Một mình nuôi dưỡng? Không nói cho cha đứa bé?
Những khó khăn phía trước cô cho rằng bản thân có thể vượt qua?”.
Trần Uyển gật đầu.
“Đàn bà đúng là đều điên khùng”, anh ta buột ệng nói, sau đó lấy lại bình
tĩnh, “Chuyện con cái, Tiểu Ngũ cũng có bổn phận, mặc dù tôi và Tống Thư Ngu
đều không tán thành hành động của cậu ta, thậm chí là phản cảm, nhưng nghĩ kĩ
lại, cô đối với cậu ta cũng không công bằng. Hơn nữa, phụ nữ đơn thân nuôi con
lớn lên, khó khăn chồng chất không thể tưởng tượng nổi. Con người cũng nên
thuận theo cuộc sống thực tế, đừng cố chấp mà để mình gánh vác những tránh
nhiệm khó khăn”.
“Các anh cảm thấy tôi rất độc ác phải không? Hay các anh đều nghĩ tôi hận
anh ấy, cho nên tìm cách trả ếng”. Cô vô ý làm tuột chiếc vòng tay, khiến nó
lăn tròn, tâm trạng dần bình tĩnh trở lại, nói: “Thật ra các anh nghĩ quá
nhiều. Tôi chưa từng nghĩ sau này anh ấy sẽ có ngày biết được sự hối hận là cái
gì. Tôi sống vội vã, căn bản là không có thời gian để suy nghĩ nhiều thế. Cứ
đơn giản mà sinh con, sinh một đứa con của riêng tôi mà thôi. Nếu như sau này
Tần Hạo thật sự chín chắn, hoặc tính cách anh ấy thay đổi, anh ấy đến thăm nó
cũng chẳng sao. Nhưng, đứa con này là do tôi một mực giữ lại, là tôi lấy tất cả
những gì mình có để đổi lấy, nó họ Trần.”
Sau đó, những ngày tháng của cô đều trải qua với cảm giác thấp thỏm lo âu,
nghe ngóng mọi tin tức, Phương Tồn Chính không kìm được phàn nàn: “Em lo cho
cái bụng em kìa, có ai làm mẹ như em không? Người ta thì đều ăn ngon, ngủ kĩ,
được chăm sóc kĩ lưỡng. Em trút gánh lo đi, có tin gì lẽ nào anh không bảo em?
Ngủ một giấc đi.”
Cô ngủ sao được? Buổi chiều lúc xâu hạt, đầu óc cô đã tỉnh hẳn, ban đêm
lưng đau không trở người được, ngón chân bị chuột rút, cô chỉ có thể ngồi dậy
âm thầm chịu đau.
Thời gian sau có tin tức truyền đến, lúc đó cô gần như không đứng vững.
Hồng Hạo Lâm và Giang Văn Đào cùng bị bắt là tin tức nội bộ, trong điện thoại
Diệp Thận Huy chỉ nói sơ qua, sau đó nói Hồng Kiến Học vượt biên bỏ trốn. Lúc
Tồn Chính xác nhận tin này, gánh nặng trong lòng cô bao lâu nay đột nhiên biến
mất, chỉ còn lại một khoảng không trống rỗng.
“Cậu, có thật không?”
Cậu đặt điện thoại xuống, “Mai cậu đến nghĩa trang thăm cha mẹ con, nói
chuyện. Con đợi sinh xong rồi hãy đi”.
Cô lắp bắp gật đầu, đi vào phòng ngồi xuống mép giường, mãi lâu sau mới lấy
lại được tinh thần, khóc không thành tiếng.
Ai nói là không có công bằng? Làm sai sẽ phải trả giá, chỉ có điều người đã
chết rồi, còn có tác dụng gì đâu? Người từng cười ha hả nói sẽ tiết kiệm để làm
của hồi môn cho cô, cuối cùng lại khiến con mình thành một đầu bếp, người ấy đã
mất từ lâu rồi.
“Mợ, hình như con đang vỡ ối.”
“Ôi trời ơi, vỡ nước ối là sắp sinh rồi… Ông Củng, ông Củng…”