Tần Hạo không phải là người thích cái vẻ ướt át, buồn bã của mùa xuân hay
mùa thu, cũng cực kỳ ghét mùa xuân ẩm ướt của Tế Thành. Nhưng khi có “người ấy”
thì anh lại nói ra chiều thích thú: “Mùa xuân thật thích, có rau sam làm hoành
thánh, có lá hương thung[1] chiên trứng, có bánh hoa hòe, còn có củ cải đỏ, đợi
cả năm trời cũng chỉ có trong hai tháng này thôi”. Anh nhìn con đường mùa xuân
loang loáng nước, chỉ biết gật đầu và gật đầu.
[1] Cây hương thung (香椿): Tên khoa học là Toona sinensis, có nguồn gốc từ
Trung Quốc.
Ban công nhà bếp hướng tây, ánh nắng buổi chiều chiếu xiên qua tấm mành in
hoa tử đằng mà cô mới mua, có thể lờ mờ nhìn thấy mấy cây húng quế và ớt chỉ
thiên cô trồng ngoài ban công. Trên những khay sứ được xếp gọn gàng còn có mấy
củ cải đỏ ngâm nước, màu đỏ như nhuốm khắp đáy khay, nhìn giống như một bức
tranh màu nước.
Anh dựa người vào cửa, không biết đây là lần thứ mấy anh có mong muốn lập
gia đình.
Buổi sáng cùng Tống Thư Ngu xuống dưới lầu chơi mấy ván bi a, tư tưởng
không tập trung đến mức bị Tống Thư Ngu cười đùa anh đã thành ông chồng ngoan
ngoãn ở nhà rồi. Anh nghĩ, cũng phải để người ta gật đầu đồng ý mới được!
Anh đã cầu hôn, lúc đó đầu óc anh không mê mẩn vì cơn sốt, nhưng phản ứng
của Trần Uyển... cô sợ, chẳng lẽ anh lại không sợ? Chuyện hôn nhân, trước nay
chưa được anh liệt vào kế hoạch của bản thân, anh định cứ chơi bời đến một độ
tuổi nhất định nào đó thì sẽ lấy đại ai đó. Trước đây, anh căn bản là không
gánh vác bất kỳ trách nhiệm nào.
Nhưng, mọi thứ đều thay đổi. Thì ra trách nhiệm là vậy, không phải khước từ
một cách chủ quan. Đến thời điểm thích hợp, gặp được đúng người, tự nhiên nó sẽ
phát sinh. Thì ra con người luôn phải gánh vác một điều gì đó thì mới có thể
bước những bước vững vàng, kiên định.
Nóng lòng thúc giục người khác sẽ khiến mọi chuyện trở nên bế tắc. Anh
không dám tiếp tục đề cập đến, sự sợ hãi được ngụy trang dưới vẻ cố tỏ ra bình
tĩnh của cô không qua được mắt anh. Nhưng theo sự luân chuyển của thời gian,
anh càng ngày càng lo sợ mảnh đất mà mình đang cẩn thận bảo vệ chỉ là ảo tưởng.
Anh càu nhàu với Tống Thư Ngu: “Không được thì phải làm cứng, ngày nào đó
mẹ tớ đến bắt quả tang hai đứa, thì cô nàng bướng bỉnh ấy cũng phải nhận lời
thôi”.
Tống Thư Ngu chọc một gậy vào bóng, quay đầu, vẻ mặt bất lực: “Cậu đừng
khinh suất. Chưa rõ thái độ của cha mẹ cậu ra sao, hành động bộp chộp chẳng
phải sẽ khiến Trần Uyển khó xử sao?”.
Tần Hạo im lặng không nói. Mẹ anh đã đến Kim Thịnh rất nhiều lần, Trần Uyển
tuy tránh mặt nhưng quần áo vẫn để lại đấy. Mẹ anh là người thế nào? Thái độ
không tra hỏi thể hiện rõ ràng rằng bà không để tâm tới chuyện này, vậy thì
tính sao? “Thái độ của họ thế nào tớ không quan tâm. Tớ sống gần ba mươi tuổi
rồi, chỉ có duy nhất lần này muốn kết hôn, duy nhất lần này muốn cùng ai đó
chung sống. Người khác, tớ không quan tâm. Mẹ tớ ngăn cấm thì sao? Lấy một tờ
đăng ký kết hôn chỉ tốn chín đồng bạc mà thôi.”
Tống Thư Ngu nhìn anh hồi lâu, phì cười nói: “Có lúc tớ cũng phải phục cậu,
tính khí lúc nào cũng thế. Cậu đã nói rõ ràng với Ngô Lạc Nha chưa? Người ta
đợi cậu mấy năm nay rồi”.
“Thôi đi. Cô ấy không phải đợi tớ vài năm, cô ấy đợi từ ba mươi năm trước
sự xuất hiện của một người tốt hơn tớ. Tớ hồ đồ, nhưng không ngu. Nói với cô ấy
là giữa hai đứa không có quan hệ gì biết bao nhiêu lần rồi, lại còn cố gắng giữ
khoảng cách, trong trái tim cô ấy chẳng phải đã hiểu quá rõ rồi sao? Lại còn
coi đối phương là đội viên thay thế nữa.” Năm ngoái, Ngô Lạc Nha đã kiên quyết
muốn gặp Trần Uyển, Tần Hạo liền nói: “Vậy xem chị dâu em có đồng ý hay không”,
khiến cô ấy nghiến răng tức giận. Năm nay cô ấy tốt nghiệp về nước, Tần Hạo
thấy đau đầu khi nghĩ tới tính cách tự cao tự đại và phong cách hành sự của cô
ấy.
Tống Thư Ngu vỗ vai bạn bè vẻ thấu hiểu, “Người anh em, gánh vác nhiệm vụ
nặng nề rồi”.
“Đứng ngoài cửa làm gì thế?” Câu nói của Trần Uyển kéo anh về hiện tại.
“Rảnh sao không vào giúp?”
Tần Hạo bước tới, giúp cô rửa sạch sẽ chén bát. “Lần sau nên cho thêm chút
muối vào đồ ăn.”
Cô ngừng tay, “Đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị anh à?”.
“Không phải, ý anh là đừng làm đồ ăn ngon quá. Hai người đó ăn thấy ngon,
ngày nào cũng đến thăm nhà mình thì sao.”
Trần Uyển mỉm cười, “Thầy Tống giúp em bao nhiêu chuyện rồi? Hà Tâm Mi lại
là bạn thân nhất của em, em chẳng biết lấy gì cảm ơn họ, thỉnh thoảng làm vài
món thì đáng gì?”.
“Cái đó không liên quan. Khiến em bận bịu mà chẳng quan tâm đến. Vừa rồi
nếu không phải anh nói bận, không chừng hai người họ còn ở ngoài kia ăn uống la
hét, biến anh thành hầu bàn sai bảo nữa ấy.”
“Vậy ngày nào chúng ta cũng dính lấy nhau, anh không thấy ngán à?”
“Ngán gì? Hôm nay chúng ta chưa dính lấy nhau mà.” Tần Hạo nói rồi đưa tay
tới, ôm lấy cô rồi ngồi xuống bệ, lập tức kề môi, đầu lưỡi len lỏi tách đôi môi
cô ra mà tiến vào, mãi đến lúc cô thở hổn hển anh mới ngừng lại.
“Đừng làm bậy, ban
ngày ban mặt.” Trần Uyển hất bàn tay đang đặt trước ngực mình, lườm anh một
cái. Nhìn ngó xung quanh, đôi mắt sáng lên, Tần Hạo nhất thời không kiềm chế
được, ghé sát tai cô hỏi: “Thử ở đây được không?”.
“Anh điên rồi.” Trần
Uyển đỏ mặt tía tai vùng ra, nhưng đã bị anh ôm chặt.
“Được rồi, không ở đây,
ở chỗ khác.” Anh gạt mái tóc của cô rồi nâng gương mặt cô lên, trịnh trọng nói:
“Lúc nào dẫn anh đến nhà em ra mắt cậu nhé?”.
Trần Uyển bổng sững
người.
“Có ba lựa chọn, gặp
cậu em trước, hoặc gặp cha mẹ anh trước, hoặc chẳng gặp ai cả, chúng ta trực tiếp
đến Uỷ ban đăng ký kết hôn.”
Trần Uyển không biết
nên cười hay nên giận. “Nếu em chọn điều thứ tư thì sao?”
Anh nhếch miệng, rồi
đột nhiên khẽ cắn vào mũi cô. “Xem ra có tiến bộ, lần trước nói thì em tức
giận, lần này tốt, không nổi đóa lên. Em đừng ghét anh phiền phức, ngày nào anh
cũng hỏi một lần, hỏi đến khi nào em gật đầu thì thôi.”
Miệng anh nói cười
nhưng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc. Trần Uyển nhìn vào ánh mắt ấy, trái tim khẽ
rung lên: “Anh biết, điều đó có nghĩa là gì không?”.
Phải dùng cách nào để
kéo dài hạnh phúc mãi mãi đây? Cô chưa từng nói là thích anh, nhưng bây giờ anh
có thể khiến cô cười trong ánh mắt, cười trong trái tim, có phải đó là biểu
hiện của tình yêu?
“Biết.”
Trần Uyển lấy đầu ngón
tay vẽ lên vai anh, im lặng hồi lâu. “Đợi em tốt nghiệp xong rồi tính tiếp,
được không?”
Tần Hạo nhìn cô một
lúc, sau đó nhếch miệng cười lớn. “Được. Nhưng phải đóng dấu.” Nói xong liền
cúi sát xuống hôn lên môi cô. “Mèo con, biết là anh thích em nhiều thế nào
không?”
“Đừng gọi như vậy”,
hơi thở nóng bỏng của anh vờn bên tai, khiến cô bủn rủn, “Hà Tâm Mi nói nghe
anh gọi thế mà buồn nôn”.
“Mặc kệ cô ấy, anh
thích gọi thế, cô ấy hiểu gì chứ”, nói rồi hôn cô mạnh hơn.
Cô không ngăn nổi bàn
tay xâm nhập vào áo mình, chân cô như chơi vơi trong không khí, miệng phát ra
tiếng rên rỉ. Đến khi hai người quấn lấy nhau, cô mới lấy lại lý trí, “Tránh
ra, anh không mang cái đó”. Cô càng giãy giụa thì anh càng tiến sâu vào, mỗi cử
động là một cơn rung động khó tả.
“Lúc này bảo anh tránh
ra chi bằng giết anh đi. Thời kỳ an toàn, anh tính cả rồi.” Bàn tay anh nhẹ
nhàng ve vuốt. “Anh sẽ cho ra ngoài.”
“Đồ đểu cáng!” Trần
Uyển ngước lên nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hà Tâm Mi, lúc này mới ý thức
được lời mắng của mình, cô vỗ vỗ hai má đang nóng bừng, nói lấp liếm: “Lạnh
quá. Hình như bị cảm rồi”.
Hà Tâm Mi gần đây
cuồng một diễn đàn phụ nữ, ngày nào cũng đóng vai người chị tri âm chỉ ra những
sai lầm của người khác. Nghe Trần Uyển nói lạnh, cô ấy thuận tay kéo rèm cửa
sổ, ánh mắt lại tập trung vào màn hình máy tính.
“Thật là mùng Một
tháng Mười không đi cùng tụi tớ?”, Ninh Tiểu Nhã nhìn lên trần nhà, rồi quay
người hỏi Trần Uyển.
“Ừ, không đi, tớ ở nhà
đọc sách.” Tổ chức xã hội mà đám Ninh Tiểu Nhã tham gia có tổ chức đi leo núi
nhân dịp Quốc khánh, Trần Uyển không phải là không có hứng, chỉ là do đã hẹn
với Tần Hạo rồi. Nghĩ tới con người đó mà cô phát bực. Nửa năm nay, anh càng
ngày càng không kiêng nể gì, ngóc ngách nào trong nhà cũng được dùng làm chiến
trường. Tối qua, trong bồn tắm anh lại không kìm được ngọn lửa đang hừng hực
cháy, kết quả là giữa đêm khuya, hai người cãi nhau rồi cùng đi tìm hiệu thuốc.
Trần Uyển càng nghĩ càng cảm thấy anh đang cố ý, càng nghĩ càng tức là không
cắn cho anh một cái. Muốn hỏi có phải người đàn ông nào cũng khốn nạn như thế
không, xung quanh chỉ có Ninh Tiểu Nhã là đối tượng thăm dò. Cô đưa mắt nhìn vẻ
mặt ủ dột của Ninh Tiểu Nhã, lời nói tới cửa miệng thì lại thôi.
“Còn đọc sách cái gì
chứ? Sắp thực tập rồi”, Ninh Tiểu Nhã nói vẻ khó chịu, “Cậu không phải lo, Tần
thiếu gia chắc đã sắp xếp cho cậu đâu vào đó rồi. Người lo lắng là bọn tớ đây
này”.
Lời nói của Ninh Tiểu
Nhã có chút ghen tị, Trần Uyển không để tâm. Gia đình bạn trai Tiểu Nhã ở tỉnh
ngoài, nếu sau này không thể làm việc ở cùng thành phố, thì tình yêu của họ sẽ
vô cùng thê lương. Gần tốt nghiệp, Tiểu Nhã rất dằn vặt. “Cậu đừng lo, nếu
không tìm được việc thì chúng mình mở nhà hàng, tớ làm đầu bếp, cậu làm thủ
quỹ, Triệu Quốc Trị làm bồi bàn, Hà Tâm Mi đứng ở cửa ưỡn ngực mời khách.”
Đây là chuyện vui mà
họ thường nói, Ninh Tiểu Nhã bỗng vui vẻ hẳn lên, cười khì khì. Hà Tâm Mi xì
một tiếng nói: “To gan đấy, dám lấy tớ ra làm trò cười? Trần Uyển, cậu ở chung
với Tần đại thiếu gia nên toàn học thói xấu rồi, anh ấy ngày nào cũng dạy cậu
luyện kiếm phải không?”.
Trần Uyển nghĩ tới chuyện
tối qua, mặt đỏ bừng. “Không chấp mấy cậu, tớ đọc sách tiếp đây.”
Kỳ nghỉ Quốc khánh,
Tần Hạo lại lỡ hẹn. Trần Uyển nhạy bén cảm nhận được lời thoái thác của anh,
chỉ bình thản nói, “Tùy anh”, rồi tắt điện thoại. Anh vội gọi lại hỏi: “Có phải
em không vui?”.
“Anh nói xem?” Trần
Uyển lo lắng cậu có trong phòng khách nên đi vào phòng riêng mới nói. Không
biết hai người thân mật đến mức này từ khi nào? Chỉ cần thế thôi cũng có thể
đoán được tâm trạng đối phương. “Sự giả dối thì không thật được, sự thật thì
không giả được.” Cảm giác bị lừa dối, cảm giác bị người khác chơi đùa, cảm giác
bị phản bội... tất cả cứ ùn ùn lên, hơi thở cô như muốn nghẹn lại.
“Anh không cố ý lừa
em, anh...”, anh lo lắng, “Ngô Lạc Nha đến, bảo tàng của họ và bảo tàng tỉnh
liên kết triển lãm nhân Quốc khánh, em đừng hiểu lầm, không phải anh muốn đi
cùng cô ấy, là do có chút việc cần giải quyết thôi”.
Trần Uyển nghĩ ngợi
một lúc mới nhớ ra cô gái ấy, là bạn thanh mai trúc mã của anh, cô gái xinh đẹp
học một trường nghệ thuật danh tiếng ở Anh. Cố nén nỗi hoang mang, cô khẽ hỏi:
“Nếu đã là em họ thì anh nên nói thẳng”.
Tần Hạo tức nghẹn
họng. Sự im lặng ở đầu dây bên kia như câu trả lời, trái tim Trần Uyển như rơi
vào vực thẳm.
“Anh chỉ lo em hiểu
lầm.”
“Sao có thể thế?”,
Trần Uyển cười gượng, “Vậy anh cứ chăm sóc cô ấy nhiều nhiều vào. Em nhân lúc
rảnh rỗi ở nhà đọc sách, tháng Mười hai thi rồi”.
“Thật sự em không
giận?”, anh do dự, có chút không yên tâm.
“Không giận”, Trần
Uyển gượng cười. Đi ra nhà ngoài, cậu hỏi: “Là bạn học à?”. Khoảng khắc cô
gật đầu, nụ cười của cô gần như tan vỡ.