Mỗi lần nghĩ tới số phận, cô luôn nhớ đến cha mẹ mình.
Họ không cần quan tâm tới kiến thức sâu rộng, chỉ muốn một ly trà ấm, một
câu nói yêu thương, cuộc đời và trí tuệ của họ đã chỉ dẫn cô đi theo hướng đúng
đắn. Nhưng cô chỉ chiến đấu một mình, tự lần mò con đường mà đi, chỉ có thể
dùng trực giác để phân biệt đúng sai.
Chiều hôm đó, cô nghĩ rằng anh sẽ thất vọng và giận dữ, nhưng Tần Hạo ra
khỏi sân bay liền gọi điện về báo với cô, điều đó khiến cô bất ngờ. Hai ngày
liên tiếp sau đó không liên lạc, cô thấp thỏm không yên. Kỳ thi đã đến, cô hoàn
toàn không có tâm trí nào để để tâm vào trang sách. Cô về Kim Thịnh, giặt giũ,
dọn dẹp, cố lấy sự bận rộn để gạt đi những lo lắng. Mãi đến khi những chiếc đèn
đầu tiên được thắp lên, cô mới đi nấu mì.
Lúc tiếng chuông vang lên, gắp mì rơi xuống bát làm bắn mấy giọt nước lên
cằm, cô cũng không lau, vội vàng vớ lấy điện thoại trên bàn ấn phím nghe.
“Ở đâu?”, giọng anh khàn hơn bình thường, chắc là do không ngủ được.
“Ở nhà. Không phải, ở nhà anh.” Đầu dây bên kia im lặng. Trần Uyển giải
thích: “Em không có việc gì nên tới đây thu dọn đồ đạc”. Dường như đây là lần
đầu tiên cô một mình tự đến Kim Thịnh, chả trách anh không thể tin nổi.
“Giờ này mới ăn cơm à?”, anh nghe thấy tiếng khăn giấy cô lau miệng.
Trần Uyển ừm một tiếng rồi lại im lặng. “Ông nội anh...”
“Cũng may, cấp cứu kịp thời, nhưng vẫn còn hôn mê, để xem tình hình mấy
ngày nữa ra sao. Giờ anh đang ở bệnh viện, chắc lại một đêm nữa.”
“Vậy tốt rồi”, Trần Uyển kéo dài giọng nói, cảm thấy tâm trạng thoải mái
hơn, “Ăn cơm chưa?”.
“Ăn rồi.”
Sau hai từ đó là chỉ còn nghe tiếng hơi thở. Những lo lắng cũng dần vơi đi,
nhưng lại có áp lực vô hình trỗi dậy, cô không biết nên giải thích thế nào, nên
an ủi ra sao, im lặng lúc lâu cô nói: “Vậy em tắt máy, anh cũng giữ gìn sức
khỏe”.
“Đừng”, Tần Hạo vội ngăn lại, khẽ nói: “Đừng tắt máy, để anh nghe giọng em.
Nếu em không nói thì anh sẽ nghe tiếng em thở, biết em đang ở ngay bên là được
rồi”.
Câu nói giản dị của anh như đánh thẳng vào lòng cô, Trần Uyển cắn ngón tay
cố kiềm chế con tim đang loạn nhịp.
Hai người, nương tựa vào nhau, nhưng mỗi người mang một niềm hi vọng riêng.
Giống như hôm nay xa cách, nhưng trong im lặng, hai tâm hồn đã thấu hiểu
lẫn nhau.
“Anh, hôm đó có chút hoang mang. Luôn cảm thấy việc bà nội anh chưa nhìn
thấy em là một điều đáng tiếc. Nếu như ông nội cũng... cho nên anh không suy
nghĩ được nhiều. Thật ra em nói đúng, em đến cũng không giúp gì được, trong lúc
bối rối anh cũng không quan tâm được cho em. Em đến trong hoàn cảnh này sẽ rất
khó xử.”
Tính cô ưa nhẹ nhàng, đối phương vừa đối tốt là cô lập tức tự kiểm điểm lại
mình, một lần nữa cô không phân biệt được sự từ chối của mình là đúng hay sai.
“Em cũng không đúng, em...” Trần Uyển muốn nói thật ra cô rất băn khoăn, cô
cũng muốn đi, muốn ở bên cạnh anh. Nhưng mối quan hệ của họ là gì? Nếu như ngay
cả mình còn không giải thích được, thì làm sao giải thích được cho những người
khác?
“Mấy đêm nay không ngủ, lúc nào cũng nghĩ về chuyện của chúng mình. Còn hơn
một năm nữa là em tốt nghiệp, trong lòng anh không có chút bận tâm nào. Em sẽ
đi tiếp cùng anh chứ? Đến lúc đó anh lấy cớ gì để bắt em đi tiếp nhỉ? Mỗi lần
mẹ anh đến, em đều trốn tránh. Anh nói dẫn em đi gặp cha mẹ, em cũng không đồng
ý. Anh biết em ngại, em không đồng ý anh cũng không dám đề cập đến nữa. Ông nội
anh bị bệnh, anh nghĩ đó cũng là một cơ hội, không ngờ lại thành ra như thế.”
Gặp mặt? Lấy lý do gì để gặp? Anh nghĩ tới một kế hoạch như lẽ đương nhiên,
nhưng trước giờ anh chưa từng nói tới tương lai của hai người. Thậm chí anh
chưa từng nói... Anh chỉ nói thích cô, cái thích của anh có thể kéo dài bao
lâu?
Những lời này nếu nói ra thì khác nào là cầu xin sự cảm thông, thương cảm
của anh? Cô cào mạnh móng tay lên mặt bàn, không biết nên nói thế nào.
“Mèo con, em còn đó không?”, anh hỏi.
“Còn”, cô ngẩn ngơ đáp.
“Ngủ sớm nhé. Đừng đọc sách lâu quá. Đúng rồi, em ở nhà một mình nhớ khóa
trái cửa lại.”
Lúc tắt máy, Trần Uyển mơ hồ nghe thấy tiếng thở dài. Cô không chắc chắn có
phải là ảo giác hay không, trong trí nhớ của cô thì anh không phải là người hay
thở than.
Trước mùa xuân, Tần Hạo về Tế Thành giải quyết công việc xong xuôi lại vội
vã về Bắc Kinh, cũng phải mười lăm ngày sau mới gặp lại, trông anh gầy đi
nhiều, cằm cũng như nhọn hơn. Anh ôm chặt cô trong vòng tay, như thể muốn dán
cô vào ngực mình. Trái tim Trần Uyển dậy lên niềm vui thích, đơn giản chỉ vì
thấy anh vui vẻ. Quên luôn cả việc mình đang đứng ở cổng khu nhà, cô ôm chặt
lấy anh, “Anh không giận em chứ?”.
“Sao lại giận?”, anh nói, tiếp theo là một tràng ho, “Thật sự là anh không
đi nổi”.
“Cảm rồi phải không?”, cô đưa tay đặt lên trán anh, “Hình như đang sốt?”.
“Không sao, ho hai ngày nay rồi, sẽ chóng khỏi thôi.”
Ca sĩ Tôn Yến Tư mà cô thích đang hát: Em gặp ai làm sao để nói, người em
đợi đang ở tương lai rất xa.
Trần Uyển khẽ ngâm nga theo, mỗi lần nghiêng mặt nhìn lên đều bắt gặp nụ
cười của Tần Hạo, ánh đèn đường trải dài, ánh đèn giao thoa khi mờ khi tỏ, phản
chiếu lên gương mặt anh. Anh ho, sau đó hỏi: “Nhìn chằm chằm anh thế làm gì?”.
“Như thể rất lâu không gặp, như thể rất xa lạ.”
Tần Hạo đăm chiêu suy nghĩ, “Vậy thì tốt, chúng ta thật sự có thể bắt đầu
lại như những người xa lạ thì hay quá”.
Trái tim cô rung động, nắm lấy tay anh, anh đưa mắt nhìn cô, đôi mày giãn
ra đầy thư thái.
“Ông nội khỏe không?”
“Khỏe, ngày nào cũng đòi ăn thịt kho tàu, mắng mọi người đều là lũ bất
hiếu, kết bè để ngược đãi ông.”
Trần Uyển mím miệng lén cười, Tần Hạo lặng lẽ dừng xe bên lề đường, ôm chặt
lấy cô, rồi hôn thật sâu. Cô nín thở, nhiệt độ cơ thể anh, tiếng nhạc bên tai,
ánh đèn đường mờ ảo, tất cả đang làm trái tim cô xao động. Em gặp ai làm sao để
nói, người em đợi đang ở tương lai rất xa. Từ lúc họ gặp nhau đến nay, trái tim
như thể có dòng nước chảy mấy vạn năm, giờ đang luân chuyển trong nụ hôn này.
Sáng hôm sau, Trần Uyển giúp mợ bán xong đồ ăn sáng ở đầu đường, gọi điện
thoại thì Tần Hạo rất lâu sau mới nghe máy, nói năng mập mờ không rõ, Trần Uyển
không yên tâm được, liền đến Kim Thịnh, quả nhiên Tần Hạo đang lên cơn sốt.
Cô giục anh dậy tới bệnh viện, nhưng anh như đứa trẻ co người lại trốn
tránh. Trần Uyển tức giận, cố sức kéo tay anh, nhưng liền bị anh kéo vào lòng.
“Em ngủ với anh một chút anh sẽ khỏe thôi, thật đấy, tối qua nếu em không
phải về nhà, ở lại với anh thì anh đã khỏe rồi.”
Trần Uyển vừa tức vừa buồn cười, “Anh họ Lại à? Sốt cũng giờ trò vô lại với
em sao?”.
“Chỉ cần không đi bệnh viện thì sao cũng được. Anh đã ngửi mùi thuốc sát
trùng cả tháng trời rồi”, anh tỏ vẻ đáng thương.
Cơ thể cao lớn của anh đang nằm nũng nịu trong lòng cô, Trần Uyển không
biết làm sao, đành nói: “Vậy em đi mua thuốc”. Nói xong cảm thấy cánh tay đang
ôm eo mình siết chặt hơn khiến cô hơi đau, nghe anh lẩm bẩm nói không cho cô
đi, cô khẽ dỗ dành: “Anh thả lỏng ra chút, em không đi. Em chỉ xuống dưới lầu
mua thuốc, sẽ lên ngay”.
Canh gừng, rồi lại thuốc hạ sốt thay phiên nhau được dùng, đến sâm sẩm tối
thì cơn sốt cũng bị đẩy lùi. Trần Uyển gọi điện về lấy cớ qua đêm ở nhà Hà Tâm
Mi, sau đó bê bát cháo đến ngồi bên đầu giường. Ăn cháo xong, ánh mắt anh như
tỏa sáng, nhấn chìm cô trong ánh hào quang rực rỡ.
“Mèo con, mình kết hôn đi, được không?”
Một câu nói như dòng nước lũ tràn qua, Trần Uyển lặng người nhìn anh, trong
lòng hơi run sợ. Cô vội đứng dậy như thể muốn trốn chạy, nói; “Anh bị sốt đến
đầu óc hồ đồ rồi, em đi lấy thêm một bát cháo nữa”. Cô bước vào nhà bếp, đứng
lặng hồi lâu mới trấn tĩnh được con sóng dữ dội đang trào dâng trong tim.
Ban đêm, anh tiếp tục chìm vào giấc ngủ mê, cô đếm theo từng hơi thở của
anh, lắng nghe tiếng gió rì rào bên ngoài cửa. Cô chăm chú nhìn từng lỗ chân
lông trên gương mặt anh, ngón tay nhẹ nhàng di chuyển giữa hai lông mày anh.
Thật là thích em không? Có thể bảo đảm sau này không làm tổn thương em? Có thể
đi ngược thời gian, gặp lại nhau từ người xa lạ?
Sáng tinh mơ, anh thức dậy, cô vẫn đang ngủ. Làn da trắng phớt hồng, đôi
môi đỏ như môi em bé khẽ hé mở. Anh chống nửa người dậy nhìn cô thật lâu, trên
thế gian không có hạnh phúc nào chân thực hơn thế này.
Buổi sáng, anh luôn miệng cằn nhằn nói không muốn ăn cháo, Trần Uyển không
biết làm thế nào, đành mặc áo khoác, cầm tiền chuẩn bị xuống lầu.
“Đi đâu?”
“Em đi chợ.”
“Anh cũng đi.”
Anh tuyệt nhiên không nhắc câu nào đến chuyện tối qua, Trần Uyển sau khi
trút được gánh nặng thì có chút thất vọng lạ kỳ, đồng thời cũng có cảm giác vô
cùng buồn chán. Cô trừng mắt với anh, “Ngoài kia tuyết chưa tan, em không đi
siêu thị, mà đi chợ cũ phía sau đường Thượng Hải, anh cũng đi à?”. Chỗ đó toàn
nước thải và bùn lầy, không cần nghĩ cũng biết chỉ cần nói ra thế nào anh cũng
lắc đầu. Nào ngờ anh lại đồng ý, liền thay quần áo đi cùng cô.
Trên đường vẫn còn lớp băng mỏng. “Anh cũng còn chút hữu dụng phải không?”,
anh cười ha hả nói, ôm lấy eo cô sợ cô ngã.
Vào trong chợ, Tần Hạo tò mò nhìn ngó xung quanh, theo Trần Uyển đi giữa
những quầy hàng xanh đỏ. Lúc cô ngồi xuống chọn cá, anh đứng ngay bên, nghe cô
dùng tiếng Tế Thành trả giá và ung dung ngắm nhìn nụ cười vui vẻ của cô.
Lúc ăn cơm, anh nhìn chằm chằm vào bát bánh canh hàu chua cay trước mặt
Trần Uyển, “Tại sao anh không có? Em để người bệnh ăn rau, em ăn hải sản?”.
Trần Uyển lúng túng, “Anh phải kiêng, đợi anh khỏe lại, hàu năm đồng một
cân rưỡi, anh tha hồ ăn”.
“Anh ăn cháo cả ngày, nhạt miệng lắm”, anh không hài lòng, “Anh chia cho em
nửa bát canh cá, em chia cho anh nửa bát bánh canh hàu”.
Trần Uyển không nỡ nhìn ánh mắt vô tội của anh, “Không thể chịu nổi anh
nữa, đưa bát đây”.
Anh hả lòng hả dạ, cười đắc ý vì đạt được nguyện vọng.
Trong nháy mắt, hai người như đôi vợ chồng cùng chia sẻ ngọt bùi, thực sự,
đây là cảm giác mà cô chưa bao giờ nghĩ có thể cảm nhận được từ anh. Anh tìm
cách vá lại những khoảng trống, không ngừng len lỏi vào cuộc sống và trái tim
cô. Nếu đây là tình yêu, thì tại sao nó lại khiến người ta e dè, sợ sệt đến
vậy?
“Mèo con, có biết anh muốn mình mắc bệnh bao lâu không?”, Tần Hạo dừng đũa,
“Lần chúng ta cãi vã, lần em nấu canh cho Phương lão nhị, anh đã nghĩ, giá
người người bị bệnh là anh thì hay biết mấy”.
Vẻ toại nguyện, vui mừng trên gương mặt anh là thật. “Đồ ngốc!”
Nụ cười của anh rạng rỡ, chân chất, có một cảm giác ấm áp trỗi dậy trong
tim cô, cảm thấy những mệt mỏi và đau đớn trong tim được nụ cười chất phác của
anh xoa dịu, phai mờ và dần tiêu tan hết.