“Hôm nay không đến”, Hà Tâm Mi mở góc rèm ra quay đầu báo, làm cho Ninh
Tiểu Nhã cũng tò mò thò đầu, nhìn về chỗ người đó đứng hai ngày trước.
“Học tối các cậu không đi à?”, Trần Uyển hỏi.
“Cậu không đi? Người ta không ở đây mà cậu còn trốn học à?”
“Chân tớ đau.” Trần Uyển cũng không chối, vết bỏng ở chân đã vỡ, chảy dịch
ra rồi, nhưng vẫn đau, đặc biệt là lúc cử động, vết thương vô cùng đau rát.
“Hôm nay sao lại không đến? Trần Uyển, tim cậu cũng sắt đá quá, trời lạnh
thế này mà để mặc anh ấy đứng dưới, không cho người ta cơ hội nào.” Ninh Tiểu
Nhã đang trong thời gian yêu đương tha thiết, hận không thể cho cả thế giới
hạnh phúc như mình, tiếp tục nói: “Ông Trời không giúp anh ấy, nếu như tối qua
đổ một trận mưa lớn, tớ không tin cậu vẫn ngồi đây”.
“Cậu nghĩ là ngày nào cũng diễn tiểu thuyết ngôn tình à?”, Hà Tâm Mi chớp
chớp mắt, kéo tay Ninh Tiểu Nhã và nói với Trần Uyển: “Vậy bọn tớ đi đây”.
Căn phòng trở lại yên tĩnh, Trần Uyển lơ đãng lướt qua những cuốn sách rồi
lại đặt xuống, cúi người nhìn ra ngoài cửa sổ. Dưới ánh đèn đường lạnh lẽo
không nhìn thấy bóng dáng cô đơn của anh, ngọn gió thổi qua cuộn lên vài chiếc
lá khô. Cô quay người lấy áo khoác mặc vào, tim đập loạn nhịp. Chiếc áo này
mang về trường lúc nào cô cũng chẳng nhớ, rồi còn bị mấy bạn cùng phòng chế
nhạo là hàng giả. Cô vuốt nhẹ những đường kẻ sọc trên mép áo, cười gượng. Dù là
giới hạn rạch ròi, anh vẫn có thể âm thầm can dự vào cuộc sống của cô. Như việc
cô cố gắng kiềm chế tình cảm của mình, cố gắng trốn thoát, nhưng cuối cùng vẫn
không thoát được.
Phương Tồn Chính hôm đó nói bóng nói gió với cô về Tần Hạo. “Anh nhớ chuyện
hôm Đế Cung khai trương. Em dặn Lục Chỉ không được nói với anh, nó nghe lời em,
nhất định không nói là ai, chỉ nói là khách uống say làm bậy. Lúc nó đi đập nát
chiếc xe của Tần thiếu gia mới chịu thừa nhận, trách mình không đủ dũng khí nói
với anh sớm hơn. Nói ra lại sợ anh tức giận gây sự với Tần Tiểu Ngũ, dẫn đến
phiền phức. Nếu như nó nói với anh sớm thì em cũng sẽ không phải sống cùng với
con người đó.”
Ở ngoài cửa phòng bệnh, Hà Tâm Mi phát huy tính tò mò, nhìn hình xăm trên
cổ Lục Chỉ, đọc oang oang. Trần Uyển đang gọt quýt, ngồi im lặng nghe Phương
Tồn Chính nói tiếp: “Quen biết bao nhiêu năm nay, anh còn không hiểu em sao?
Tính cách ương ngạnh, dù có chín con trâu kéo cũng không nổi. Anh biết sớm thì
có thể thế nào chứ? Có phải là của anh đâu, đều là số mệnh cả. Không cam lòng
cũng mặc, sợ em bị lừa cũng kệ, đứng ở vị trí của anh thì không thể nói, càng
nói càng sai hơn”.
“Giờ nói chuyện này làm gì?”, cô gượng cười, cảm xúc lẫn lộn đã trở lại
bình thường, nhưng mấy câu nói của anh lại khiến chúng trỗi dậy.
“Anh sợ hắn bắt nạt em, thời gian gần đây nghe ngóng được không ít chuyện.
Hắn có một người đàn bà nữa, em biết không? Người đó còn có một đứa con, che
giấu rất kĩ, anh cho người theo dõi mấy ngày mới phát hiện ra.”
Trần Uyển tách quả quýt ra làm đôi, đưa anh ta một nửa, ngẩng mặt cười nhẹ:
“Em biết”.
“Em đừng tưởng sau lưng anh không có mắt, anh lo em bị hắn lừa”, Phương Tồn
Chính do dự một chút, rồi nói: “Lão Tạ ở Kim Sắc Niên Hoa thân với anh, điều
này em cũng biết. Tần Tiểu Ngũ trước đây là khách quen ở đó, nói câu công bằng,
hơn nửa năm nay hắn tu thân dưỡng tính, không thấy tăm hơi đâu”.
“Anh muốn nói với em, anh ấy là người tốt?”
“Điều anh nói không phải vậy, thời gian trước giúp người khách ở tỉnh ngoài
đến Kim Sắc Niên Hoa chơi, là người tỉnh XX, ghi tên nợ của Tần Tiểu Ngũ.”
Trần Uyển nhìn anh ta không hiểu.
“Anh tới chỗ bạn hữu ở Cục thành phố, cùng một hệ thống cả”, Phương Tồn
Chính cầm nửa quả quýt, giọng úp úp mở mở, “Em vẫn chưa hiểu? Cái tên ở tỉnh đó
là Hạ Phong Tử. Không lâu sau đó thì hắn ta bị bắt”.
“Ý anh là…”
Phương Tồn Chính gật đầu.
Trần Uyển ngập ngừng nói: “Em không biết việc của anh ấy, đúng ra thì anh
ấy và mấy người kia không có mối bất hòa liên can đến lợi ích của nhau”.
“Anh cũng không rõ. Hạ Phong Tử ôm chân Giang Lỗi, một năm nay vênh váo tự
đắc. Em biết Giang Lỗi chứ? Người năm đó đánh nhau ở Đường Hội. Càng không biết
người tiếp nhận công trình ở con đường phía tây là ai, cấp trên của Giang Lỗi
là nhà họ Hồng, theo lý mà nói thì Tần Tiểu Ngũ và các vị công tử này chẳng
phải cùng nhóm sao? Sao lại có đấu tranh nội bộ?”
Trước mặt Trần Uyển hiện lên gương mặt trắng bệch cùng nụ cười nham hiểm
của Hồng Kiến Học, đột nhiên thấy lạnh người. Nắm chặt áo, nói giấu giếm: “Bọn
họ và chúng ta không cùng một thế giới, làm sao chúng ta hiểu được. Anh đừng
quá đa nghi, nói không chừng chỉ là ngẫu nhiên”.
“Đáng ra anh cũng không đa nghi. Nhưng nếu không có chuyện đâm bị thương
cậu em thì anh cũng không nghĩ sâu xa như vậy, chuyện này làm anh nhớ đến sự vụ
giữa năm. Lần đó cậu vào phòng tạm giam, anh nhờ vả bao nhiêu mối quan hệ cũng
không có cách nào cứu người, rốt cuộc bọn họ làm sao mà thả, tại sao chỉ thả
mình cậu em ra?” Phương Tồn Chính từng trải nhiều năm, sự thận trọng là điều cơ
bản đế sống yên phận. Anh ta văn hóa không cao, nhưng học một biết mười đã
thành thói quen rồi.
Trần Uyển cũng bất giác nhớ lại, lúc đó trong lòng hồ nghi, suy cho cùng
người bên cạnh có thể giúp cô không ngoài Tồn Chính và Tần Hạo, chỉ là lúc đó
sự nghi hoặc đã bị niềm vui cậu được trở về làm mờ nhạt đi.
Trong lòng cô thấp thỏm lo sợ, nghĩ kĩ thấy thật khó tin, cười ngẩn ngơ
nói: “Anh đừng nghĩ anh ta cao thượng thế, nếu anh ta vì em mà làm những việc
đó, thì đã dương dương tự đắc nói cho em biết từ sớm rồi”. Cậu cũng nói là thấy
phòng giam có nhận được cuộc điện thoại yêu cầu thả người, nhưng bất luận thế
nào cô cũng không tin là Tần Hạo âm thầm vì cô mà làm chuyện đó. “Khi ấy tụi em
cũng chưa bắt đầu. Thêm nữa, vì cậu em bị người ta đâm một dao mà anh ta đi tìm
Hạ Phong Tử gây chuyện sao? Còn đắc tội với những người khác trong nhóm bạn ấy sao?
Quá ấu trĩ, em không tin.”
“Em tin hay không, tạm thời cứ mặc kệ hắn, chuyện của Hạ Phong Tử anh luôn
để tâm tới, thế nào cũng phải tìm cho ra, một dao này với một dao của cậu em
không thể bị chém oan được. Tên Tần Tiểu Ngũ đó, nếu thật sự hắn giúp một tay
trong chuyện này, thì anh có phần an tâm. Ít nhất thì hắn sẽ bảo vệ em, cũng
không đến nỗi quá xấu xa.” Phương Tồn Chính không bàn tiếp vấn đề đó nữa, ngập
ngừng vài giây lại hỏi: “Chân sao thế? Lúc mới vào thấy đi không nhanh nhẹn”.
Anh ta vẫn cố gắng che giấu ánh mắt quan tâm.
“Không cẩn thận nên bị đổ canh vào chân, chẳng có gì nghiêm trọng. Đừng nói
chuyện này nữa!”, giọng Trần Uyển có chút hốt hoảng, “Để người khác không yên
tâm chính là anh, anh hãy nghĩ đến mẹ và anh trai anh. Đừng để rơi vào vực sâu
nữa, được không? Bỏ việc kinh doanh đĩa đi, tìm công việc chính đáng mà sống”.
“Điều đó dễ. Đế Cung kinh doanh không tồi, anh xử lý Hạ Phong Tử xong thì
có thể chuyển đổi công việc bất kỳ lúc nào.” Anh ta nghiêng người muốn sờ tới
vết thương đằng sau lưng, đau nhưng cố chịu. “Nói đến trong sạch, tuổi càng lớn
càng biết là không đơn giản chút nào.”
Trần Uyển thầm thở dài, không biết những ngày tồi tệ này còn kéo dài bao
lâu nữa. Cô buồn bã đứng trước cửa sổ, mắt mông lung nhìn những chiếc lá khô
trở mình trong gió. Ba năm, lúc này đối với cô, lời cam kết ba năm ấy đã không
còn quan trọng nữa rồi. Cô từng ảo tưởng nghĩ rằng sau những cay đắng, cô vẫn
còn cơ hội để làm lại chính mình, nhưng cô luôn sợ hãi, trốn tránh, rốt cuộc là
cô sợ hãi điều gì ở anh? Hay là tự để tâm hồn mình ngày càng tàn lụi?
Cô bị chuyện này giày vò mấy ngày, đáp án đã rõ rành rành, nhưng cô vẫn
không dám chấp nhận.
Tế Thành đón những cơn gió lạnh. Gió to, thổi bụi bay mù mịt, cô che mặt,
cuối cùng cũng ngồi lên taxi. Bánh xe lăn đều rồi trượt vào màn đêm, trượt vào
trái tim càng ngày càng khó kiềm chế của cô.
Đến lúc cửa thang máy mở ra, đôi chân Trần Uyển đã mỏi rã rời, ngay cả cơn
đau từ vết thương cũng không còn cảm giác được nữa. Tống Thư Ngu hơi ngạc
nhiên, dùng sức nâng nửa người Tần Hạo lên. “Sao em lại ở đây? Tiểu Ngũ vừa đến
trường tìm em, nhưng chẳng có ai ở đó.”
Tống Thư Ngu dìu Tần Hạo vào phòng, đặt anh lên giường, miệng anh vẫn lẩm
bẩm nói mê.
“Chân em bị thương bất tiện, để anh đi lấy”, Tống Thư Ngu nghe Trần Uyển
nói đi lấy khăn nóng, liền bước vào nhà tắm trước.
Lúc Trần Uyển đắp khăn lên trán Tần Hạo liền bị anh đẩy ra, “Đừng chạm vài
người tôi, tôi có vợ rồi”. Anh hét lên, hai mắt bỗng mở to, đôi mắt như bị nỗi
đau thiêu đốt để lại đầy những tia máu đỏ cứ chằm chằm nhìn cô. Dường như chợt
nhìn rõ người trước mặt, ánh mắt giận dữ của anh dần trở nên dịu dàng, “Mèo
con, là em”, nói rồi rướn người, ghé mặt chạm vào chân cô, nói: “Anh tưởng em
không cần anh nữa, là anh sai, anh đã tức giận với em. Anh tưởng em không cần
anh nữa, đều là lỗi của anh”.
Trần Uyển vô cùng lúng túng, hơi đỏ mặt, gượng cười liếc nhìn Tống Thư Ngu,
rồi đẩy Tần Hạo sang bên, “Cứ uống rượu vào lại thế này, làm thế để ai xem
hả?”.
Tống Thư Ngu ho hung hắng, “Có em ở đây chăm sóc cậu ấy, anh cũng yên tâm
về được rồi”. Thấy Trần Uyển định đứng dậy nhưng bị Tần Hạo ôm chặt lấy chân,
không ngừng gọi tên cô, Tống Thư Ngu mím miệng nín cười. “Không cần tiễn, anh
sẽ đóng cửa giúp”.
Tống Thư Ngu dường như không biết an ủi thế nào, đứng hồi lâu mới nói: “Một
bên là anh em với anh mấy mươi năm, một bên là công lý, anh thật không biết nên
chọn lựa ra sao. Nhưng, mấy ngày nay thấy cậu ấy rất buồn chán. Anh không dám
thay cậu ấy nói lời xin em tha thứ, chỉ là…”.
Trần Uyển cười gượng, sao có thể hiểu được chứ? Dù là ai thì cũng không thể
hiểu nổi sự rối rắm này.
“Mèo con, là anh sai, anh không nên tức giận với em”, sau khi đợi Tống Thư
Ngu đi khỏi, anh vẫn nằm gối đầu lên chân cô, vùi đầu vào bụng cô, miệng không
ngừng lải nhải: “Anh có lỗi với em, anh xin chuộc lỗi. Anh có lỗi với em, anh
không nên tức giận với em”.
Cô đỡ đầu anh, không nói được lời nào. Một lúc sau mới khẽ hỏi: “Anh hãy
nói thật cho tôi biết, lần trước anh về thăm ông, có phải anh đã mạo nhận mình
là anh trai của Hà Tâm Mi, nói tôi nhờ tặng máy tính cho em trai tôi không?”.
Tần Hạo bối rối, ánh mắt thất thần nhìn cô.
Trần Uyển thấy anh có vẻ chưa hiểu, nhắc lại: “Máy tính của em trai tôi là
do anh tặng?”.
Anh ậm ừ trả lời.
Trần Uyển khẽ run lên, tiếp tục hỏi: “Đợt giữa năm là anh giúp thả cậu tôi
ra?”.
Anh như đã dần tỉnh rượu. “Anh cũng không muốn, nhưng thấy em lo lắng, lòng
anh rất khó chịu. Mèo con, đừng trách anh nhiều chuyện, sau này chuyện gì em
không vui anh sẽ không làm, em thích làm gì anh sẽ giúp em. Đừng hờ hững với
anh là được.”
“Còn Tưởng Tiểu Vi thì sao? Hai người vẫn ở chung? Tưởng Phán không phải là
con anh phải không? Tôi đoán không ra.”
Tần Hạo ấp úng, ánh mắt bối rối, như đang cố gắng nhớ lại điều gì đó. “Ai
cơ? Lâu lắm rồi không gặp. Mèo con, làm em khó chịu phải không? Nếu như biết có
thể gặp em, anh…”
“Vậy còn Hạ Phong Tử…”
Cô chưa nói hết, anh đã lại vùi mặt vào bụng vô, khẽ lẩm bẩm. Bụng bị hơi
thở của anh phả vào nóng như thiêu đốt. Trần Uyển đẩy đầu anh ra nhưng lại bị
anh giữ chặt tay. Cô ngơ ngẩn để anh ôm chặt, trong lòng đầy muộn phiền. Tình
cảm không có cách nào trói buộc, tình cảm không chịu nổi những giày vò, tình
cảm khiến bản thân không nhìn rõ nổi mình, tình cảm nặng nề khó mà chấp nhận…