Một mớ hỗn độn.
Trần Uyển từng nghe
một chuyện vui trong dịp năm mới. Bạn gái hiện tại của bạn trai cũ của Ninh
Tiểu Nhã và bạn gái cũ của bạn trai hiện tại của cô ấy, lại chính là cô gái học
cùng khoa, ở cùng ký túc xá với cô ấy, đi ăn khuya xong hai bên tình cờ gặp
nhau ở cổng trường, cùng căm phẫn, nói lời mỉa mai cực kỳ cay nghiệt. Ninh Tiểu
Nhã bị sỉ nhục toàn thân run lên, Hà Tâm Mi không kiềm được cơn giận, bước lên
cho một cái bạt tai vào kẻ nói lời ác độc, khiến đối phương loạng choạng. Hành
động anh dũng như thế mà Trần Uyển lại bỏ lỡ khiến cô nuối tiếc mãi. Không ngờ
rằng bản năng “sư tử mẹ bảo vệ con” của Hà Tâm Mi hôm nay lại phát tác.
Nhặt hoa quả vương vãi
trên đất lên, lúc bước vào phòng khách đóng cửa lại, đôi mày lá liễu của Hà Tâm
Mi vẫn còn dựng đứng vì giận dữ, nhìn Trần Uyển đi khập khiễng, nghĩ là do Tần
Hạo thô bạo. “Nhìn gì mà nhìn? Đừng tưởng là ăn của anh một ít đồ là bị anh mua
được nhé! Nếu không cam tâm thì tôi sẽ trả hết lại cho anh, anh vào toilet nhà
tôi mà tìm!”
Tần Hạo không chịu nổi
ánh mắt trách móc của cô ấy, khẽ rủa: “Đàn bà khó dạy!”.
Tống Thư Ngu vừa đi
xem đống bừa bộn trong nhà bếp, nghe xong không nén được cười. “Tớ thấy cậu
đang vui lắm. Hai người đó, lấy chuyện đánh nhau làm niềm vui đúng không?”, nói
rồi không thèm nhìn ánh mắt như dao của Hà Tâm Mi, khuyên Tần Hạo: “Đi thay đồ
trước đi, ra rồi từ từ nói”.
Trần Uyển liếc mắt
nhìn Tần Hạo, hình như cái muôi đánh vào làm trầy da, máu đã ngừng chảy, trên
má chỉ còn một dòng máu thẫm, vai dính đầy kem sữa, bộ dạng vô cùng nhếch nhác.
Ánh mắt cô không may bị anh bắt gặp, cô giật mình kinh sợ, sắc mặt khó coi. Cô
rõ ràng cảm nhận được vẻ chán nản của anh trong giây phút bốn mắt chạm nhau.
Khúc mắt của hai người
không thể để người ngoài biết được, Trần Uyển chỉ giải thích vết bỏng trên chân
là do vô ý. Nhưng nỗi uất ức cố nén vẫn lồ lộ ra ngoài, không giấu nỗi ánh mắt
sắc bén của Tống Thư Ngu.
Tống Thư Ngu sắc mặt
nghiêm nghị hiếm thấy, nghe Hà Tâm Mi nói Trần Uyển mệt xin nghỉ phép, đúng lúc
đó anh có việc cần gặp Tần Hạo, cho nên nhân tiện đến thăm. Anh cười cười, “Cô
ấy đang chán nản nên bày trò nghịch ngợm, nhân tiện làm mất thể diện của tớ,
cậu không thấy đồ mua về đều bị cô ấy ăn hết sao? Ngay cả bánh kem cũng nói là
giảm cân thành công, phải có phần thưởng khích lệ, lại còn nói là muốn đến Gia
Thành nữa”.
Hà Tâm Mi làu bàu rằng
bánh ga tô đã biến thành đạn hết rồi. Trần Uyển nghe xong thì mỉm cười, hỏi:
“Chiều có tiết học không, tớ với cậu cùng về?”.
Hà Tâm Mi ngồi thẳng
dậy nhìn thăm dò Tống Thư Ngu, rồi quay đầu hỏi Trần Uyển: “Bây giờ hả?”.
Trần Uyển gật đầu.
Lúc hai người đứng dậy
thì Tần Hạo thay quần áo xong đi ra, thấy họ định đi, anh kinh ngạc hỏi: “Vẫn
muốn đi?”.
Trần Uyển lại gật đầu.
“Anh đưa em tới bệnh
viện được không?”
Cô vô cùng khinh
thường ánh mắt khẩn khoản của anh. “Không cần. Tôi đã đỡ rồi.” Sau cơn hỗn
loạn, giờ cô đã bình tĩnh trở lại. Có điều, ngọn lửa tức giận vẫn hừng hực
trong lòng, ngáng nơi cổ họng, lồng ngực khó chịu.
Cô từ chối lời đề nghị
đưa về trường của Tống Thư Ngu là muốn bộc bạch hết với Hà Tâm Mi, hơn nửa năm
nay, cô đấu tranh để kiềm chế… Lúc Hà Tâm Mi như con sư tử mẹ bổ nhào vào Tần
Hạo, đột nhiên cô có mong muốn bộc bạch tất cả những điều trong lòng với người
khác.
Ngồi đợi ở băng ghế
trạm xe bus, từng sự việc cứ trỗi dậy và hiện rõ ràng, cô kể từ lần đầu tiên
gặp, cô và Tần Hạo đã qua lại gần hai năm trời. Cô nghĩ mình có thể bật khóc
giữa đường, nhưng một giọt nước mắt cũng không chảy ra, cho dù là nghĩ đến cảnh
tàn khốc nhất thì giọng nói của cô vẫn lạnh tanh, giống như một người bàng quan
đang kể câu chuyện chẳng liên can tới mình.
Hà Tâm Mi đứng lên
ngồi xuống không biết bao nhiêu lần. Sắc mặt cô ấy thay đổi liên tục theo mỗi
tình tiết trong câu chuyện, lúc đỏ lúc trắng bệch, tay lúc nắm chặt lúc thả
lỏng. Cuối cùng lẩm bẩm: “Tố cáo anh ta! Tố cáo anh ta!”. Cô ấy huơ huơ nắm đấm
trong không khí, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tớ cứ tưởng anh ta chỉ là kẻ chưa
chững chạc, không ngờ nhân phẩm… Tên cặn bã!”.
Trần Uyển nhìn về phía
trước không biết là chiếc xe thứ mấy đang đến, buồn bã nhắc lại: “Tố cáo anh
ta? Gần đây cậu có xem tin tức không? Người mới nhận chức đó? Cũng họ Tần”.
Hà Tâm Mi đột nhiên
nhụt chí, chửi tục một câu, rồi ngồi xuống, tức tối nói: “Tưởng Tiểu Vi đó,
ngay từ đầu tớ đã nói cô ta không phải là người tốt, một người đàn bà không
chồng mà có một đứa con, lại ở cái nhà như thế, từ đầu tới chân toàn hàng hiệu.
Cậu quá thật thà, còn xem cô ta là mục tiêu phấn đấu nữa chứ”.
“Làm sao tớ biết
được?”, Trần Uyển gượng cười, “Hai tháng trước cùng anh ta đi tập đánh bóng
tường còn gặp Tưởng Tiểu Vi, cô ta thăm dò tớ một lượt rồi tỏ thái độ như thông
cảm. Tớ cứ lúc nào nghĩ đến người nằm bên cạnh mình không biết đã nằm với nhiêu
người phụ nữ là lại thấy buồn nôn. Tay anh ta đã vuốt ve biết bao người phụ nữ
khác, miệng…”.
Hà Tâm Mi giật nảy
mình, “Ý cậu là anh ta vẫn đi lăng nhăng?”.
“Tớ không biết, tớ
không chắc chắn. Tớ là gì chứ? Tớ là gì đối với anh ta chứ? Anh ta chỉ xem
tớ là… ngày nào đó anh ta sẽ chán ghét và tớ được giải thoát”, Trần Uyển chỉ
lắc đầu, “Bây giờ tớ không biết có thể tin tưởng điều gì? Nhân đạo? Công bằng?
Đạo đức?”.
Hà Tâm Mi im lặng nhìn Trần Uyển hồi lâu, khẽ hỏi: “Sao không khóc? Khóc ra
sẽ dễ chịu hơn”.
Trần Uyển lắc đầu, “Khóc không nổi. Nhớ lại thì tớ cũng khóc có mấy lần. Tớ
như bị chai sạn rồi”, cô ngập ngừng, bỗng có chút nghẹn ngào, “Nhưng tớ rất sợ,
hơn nửa năm nay, mỗi lần anh ta cười với tớ, nói chuyện với tớ, tớ đều rất sợ
hãi. Tớ hiểu là anh ta muốn xin lỗi tớ, nhưng anh ta càng tốt tớ càng thấy run
sợ trong lòng. Tớ luôn cảm thấy mọi việc không đơn giản như vậy, biết đâu một
ngày nào đó anh ta lại trở mặt. Tớ cẩn thận đề phòng, thậm chí là cố ý khiêu
khích anh ta, muốn xem xem đâu là con người thực của anh ta. Giống như hôm nay,
tớ cố gắng khơi dậy được cơn phẫn nộ trong anh ta, tớ cố gắng thuyết phục bản
thân anh ta thật sự là kẻ đồi bại, nhưng lại thất vọng, thất vọng đến mức không
thể tưởng tượng được. Tớ hoài nghi có phải mình bị điên rồi không, đối với anh
ta, còn có gì kỳ vọng? Còn có gì thất vọng? Thấy anh ta buồn, đáng lý ra tớ
phải vui mừng, có điều gì mà buồn chứ? Tớ thật sự điên mất rồi”, cô lẩm bẩm,
càng nói càng thấy chẳng đâu vào đâu.
Hà Tâm Mi im lặng không nói, cơn gió thu nhẹ thổi, cảm giác mát mẻ như lùa
vào tận con tim. “Cậu đừng nói với tớ là cậu yêu anh ta rồi đấy.”
Trần Uyển nhất thời không nhận ra được hàm ý của câu nói đó, ngẩng đầu lên
nhìn, sự cảm thông trong ánh mắt Hà Tâm Mi như mũi tên bắn vào tim, trong phút
chốc xuyên qua bộ giáp cô đang mặc, máu như đông lại, đầu óc mơ hồ. Hồi lâu mới
ấp úng nói: “Không thể. Con người anh ta như vậy, sao tớ có thể yêu chứ? Tớ đã
xem thường bản thân mà sống thiếu kiên nhẫn rồi sao?”.
“Con người cô ấy như thế, vì sao tớ phải xu nịnh chứ? Lòng tự trọng chẳng
ra cái quái gì, tự cho mình là thanh cao, tính tình nóng nảy, nói không nể mặt
người khác, không vui thì mặt lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng xuyên thấu vào
tâm can người khác. Tớ vì cô ấy mà làm biết bao nhiêu việc nhưng vẫn chẳng được
xem là tốt, thỉnh thoảng nở một nụ cười, nhưng nói một câu không phải là lập
tức thay đổi ánh mắt”. Tần Hạo chăm chú nhìn vào vị trí Trần Uyển hay ngồi trên
sofa, như thể đang nói chuyện với cô.
“Đừng làm bộ mặt đó! Cậu muốn con gái nhà người ta cho… Tình bạn bao nhiêu
năm, tớ cứ nghĩ cậu ham chơi, chưa xác định rõ ràng, thật không ngờ cậu có thể
làm ra những việc đó. Tớ cứ nghĩ mình đã giúp đỡ cậu mà thấy hối hận, chẳng
phải là tớ nối giáo cho giặc sao? Nếu không hợp thì sớm chia tay đi, đừng cố
làm khổ người khổ mình như thế.”
“Chia tay? Cậu làm như tớ chưa từng nghĩ qua ấy?” Trong lòng Tần Hạo không
ngừng đấu tranh. “Cậu nói tớ nghe chia tay như thế nào? Cô ấy không thèm đếm
xỉa tớ, không muốn gặp tớ, cãi vã, chiến tranh lạnh, tớ khó chịu, tớ ngột ngạt.
Nghĩ tới cái ngày nào đó để cô ấy đi, tớ càng khó chịu, trái tim như bị dao
cắt, tớ còn có thể nghe thấy cả âm thanh đau nhói như xé thịt. Tớ hạ thấp bản
thân, hằng ngày dỗ dành cho cô ấy vui, chiều theo tính tình của cô ấy, chỉ muốn
cô ấy có thể cười, có thể quên những chuyện sai lầm mà tớ đã gây ra. Tớ nói với
cô ấy, không yêu tớ cũng không quan trọng, chỉ cần tớ yêu cô ấy là được rồi.
Lừa được ai? Ngay cả bản thân cũng không lừa nổi. Mỗi ngày đều mong cô ấy có
thể thích tớ một chút, chỉ cần một chút là được, thế là đủ với tớ. Nhưng dù tớ
làm bao nhiêu việc cũng không thể sánh bằng ngón tay kẻ khác. Tớ hận là sao
không biết cô ấy sớm hơn, nếu thế, tớ sẽ sống ngay cạnh nhà cô ấy, để cô ấy
thích tớ một chút. Tớ…”
Tần Hạo đột nhiên im lặng, như nghẹn họng, ánh mắt đau đớn. Kể cả lúc thức
hay ngủ, anh chỉ mong cô cười một cách thật lòng. “Tớ, tớ thấy cô ấy cười, nói
với tớ mấy câu dịu dàng, lúc ấy tớ cảm thấy cuộc sống thật thú vị. Dù cho lần
nào vui vẻ cũng phải đổi lấy chua cay. Tớ…”
Tống Thư Ngu ngồi im không nói, nét mặt có chút xúc động. Đợi cho hơi thở
của Tần Hạo ổn định trở lại mới nhẹ nhàng nói: “Cậu đứng ở góc độ của cô ấy
nghĩ mà xem, cô ấy không vui, cậu chỉ quan tâm đến niềm vui của bản thân thôi
sao?”.
Trong mắt Tần Hạo đột nhiên lóe lên một tia kiên quyết, “Tớ có thể tìm được
cách để làm cô ấy vui”.
Tống Thư Ngu thở dài, “Hai người là hai con nhím”. Sự ngang ngược của anh
và sự kiêu ngạo của cô đều giống như những chiếc lông nhím, ngày nào còn chưa
nhổ bỏ thì hai người còn chưa dừng lại. “Tiểu Ngũ, không nhổ những cái gai nhọn
trên người ra mà cứ thế tiến lại thì sẽ làm cô ấy bị tổn thương. Suy nghĩ về
những việc bản thân đã làm, cậu nói là vì muốn tốt cho cô ấy. Cậu tự hỏi mình
xem, cậu lấy cách cô ấy cần để đối tốt với cô ấy, hay là cứ cho rằng cách mình
nghĩ, mình làm là đương nhiên?” Nói xong thấy biểu cảm của bạn phức tạp, anh
chần chừ rồi thở dài chán nản. “Đứng dậy, tìm chỗ nào ngồi một chút. Cứ ngồi
thừ ở đây cũng chẳng ích gì.”
Tần Hạo lẩm bẩm như không nghe thấy: “Nhổ gai? Trái tim tớ đã trao hết cho
cô ấy rồi, còn có chiếc gai nào chứ?”.
Tống Thư Ngu nghiến răng, nghiêm mặt, “Cậu thích cô ấy thế nào là chuyện
của cậu, người ta hà tất phải đáp lại. Cái gì cũng đều theo ý của cậu chỉ khiến
mọi việc đi ngược lại. Cậu yêu quá nên đầu óc hồ đồ rồi sao? Điều này cũng
không hiểu? Đứng dậy, tìm chỗ nào đó ăn cơm”.
Tần Hạo ừ hữ một tiếng rồi đứng thẳng dậy, lúc đi ra cửa còn không quên
liếc nhìn dấu tích bừa bộn trên nền nhà bếp.
“Phương Tồn Chính đối tốt với tôi, trước nay không đòi bất kỳ báo đáp gì.
Ngay cả khi tôi cự tuyệt anh ấy, anh ấy cũng không nói với tôi một câu gây tổn
thương. Anh đừng đem anh ấy ra mà so sánh, anh không đủ tư cách, ngay cả một
ngón tay của anh ấy anh cũng không sánh bằng.”
Cánh tay anh cứng đờ, đóng cửa lại, trong lòng trào dâng nỗi xót xa đau
đớn.