Dựa vào lan can ban
công bên ngoài nhà bếp, có thể trông ra bãi cỏ tiêu điều trên quảng trường Nhân
dân. Bầu trời rất cao, nhìn từ góc độ này có thể thấy bầu trời rộng lớn, không
như khi đứng ở con hẻm Chu Tước, chỉ thấy một khoảng trời xanh lam nhỏ giữa
trùng trùng mái ngói.
Ở một góc quảng
trường, vài cậu bé đang trượt patanh, tiếng cười khanh khách âm vang trong gió.
Trần Uyển liếc nhìn cuốn sách đang mở được đặt trên bệ, “Tuổi thanh xuân là cái
chuông gió được làm từ băng, chỉ nghe thấy âm thanh trong trẻo, mà không thấy
chúng đang dần tan đi”, cô nhớ trong sách có câu nói này.
Cô khẽ cười như có suy
tư.
Hôm qua cùng Tần Hạo
tới tang lễ cha của Diệp Thận Huy, cô đứng lặng hồi lâu, nhìn chăm chú một
người con gái của gia chủ. Có vẻ ngang tuổi với cô, lẩn khuất trong đám người,
bộ đồ màu đen càng làm bật làn da trắng, ánh mắt vô hồn. Cô nhìn chăm chú, cô
gái ấy như thể đang ở một thế giới khác không bận tâm đến những người xung
quanh. Mấy năm trước, có lẽ cô cũng như thế, người thì đó mà linh hồn thì phiêu
dạt tận đâu, tự đấu tranh với bản thân, đấu tranh với những nỗi khổ đau và bi
thương của chính mình.
Những chuyện này đã đi
qua, trái tim cô thầm nói. Lớn lên đã phải trả giá tất cả, ngoài những cam
chịu, bi thương, tuyệt vọng, còn có sự hao mòn của tuổi xuân.
Lúc cửa nhà bếp mở ra,
cô quay đầu nhìn, trong đáy mắt như vẫn còn nụ cười của những đứa nhỏ đang
trượt patanh. Ánh mắt ấy đã làm tiêu tan mọi mệt mỏi của anh.
Tối qua từ nhà tang lễ
đi ra lại vội đến bệnh viện. Lục Chỉ gọi điện nói Phương Tồn Chính bị chém một
nhát sau lưng. “Anh Chính tránh nhanh, nếu không đã bị chém làm đôi rồi.” Cô lo
lắng, không làm chủ được tinh thần.
Nhưng Tần Hạo nói:
“Hắn có anh em, có người nhà lo rồi, em đi thì giúp được gì? Rõ ràng là tìm cơ
hội để lấy lòng thương cảm”.
“Lời anh nói là của
con người sao?”, cô nghiêm giọng.
Mặt Tần Hạo sầm lại,
không nói không rằng.
Đến trước phòng bệnh,
Tần Hạo và Lục Chỉ trố mắt nhìn nhau như dấy lên từng đợt sóng, nhìn Phương Tồn
Chính nằm sấp trên giường, nghe hơi thở đều đều của anh ta, Trần Uyển mới hoàn
hồn.
“Tên Hạ Phong Tử thấy
chuyện làm ăn của tụi mình phát đạt, lúc nào cũng xúi giục anh Chính hợp tác
với nó bán thuốc. Anh Chính không đồng ý, nhiều tiền cũng không làm, hắn lại
nói sẽ đích thân đi vận chuyển hàng, hằng tháng bên mình ăn hoa hồng cũng được.
Nhưng anh Chính vẫn không đồng ý, thế là hắn không nói gì nữa, giao hảo hơn năm
nay vì chuyện này mà cũng kết thúc”, Hầu Tử hít một hơi thuốc dài, nói tiếp:
“Hai tên lần trước đâm chú Củng, ai mà không biết bọn nó chính là người của Hạ
Phong Tử, chuyện di dời nhà cửa ở phía tây cũng do hắn nhúng tay vào. Tay hắn
vươn quá dài rồi, những người ở phía tây thành phố chúng mình không dám có động
tĩnh gì, sau này mọi người đều không phải giả vờ nữa. Nửa năm nay đụng phải mấy
đám chó ấy, dằn mặt mấy đứa chúng nó. Hạ Phong Tử không biết đắc tội với ai, bị
vạch mọi nguồn cơn, thì ra trước đây hắn ở quê đã có án. Trận đụng độ này, hai
bên đều nhào vào hắn, chó cùng dứt giậu rồi. Chiều nay anh Chính đi thu tiền ở
Đường Hội, chuẩn bị tới Đế Cung, còn chưa lên xe thì bị hắn phục kích chém cho
một nhát. May mà anh Chính tránh kịp”.
“Như trước đấy tao
nói, cho nó phát súng hai nòng đùng một cái thì đâu có xảy ra chuyện này?”,
Điên Tam nói giọng ồm ồm ngoài hành lang khiến y tá trực ban giật mình quay đầu
lại.
“Mày nói nhỏ thôi”,
Lục Chỉ khẽ cảnh cáo, ánh mắt lướt về phía Tần Hạo đang đứng gần đó.
“Chưa nói với thím
Phương chứ?”, Trần Uyển hỏi, “Đã bắt được tên Hạ Phong Tử chưa?”.
“Hạ Phong Tử ma lanh,
tụi em đã chia đàn em đi tìm khắp thành phố, hai ngày rồi chưa thấy tin tức gì.
Thím Phương thì bọn em chưa dám báo. Chị dâu…”, Lục Chỉ lại đưa ánh mắt sang
nhìn Tần Hạo, ngập ngừng một lúc mới nói: “Em chủ động gọi điện thoại, anh
Chính nửa năm nay ra sao chị đều không biết, em nghĩ chị đến thì anh Chính sẽ
mau khỏi”.
Trần Uyển nghe, khóe miệng
giật giật, cười nói: “Không sao, chị sẽ quay lại”.
Trên đường về, Tần Hạo
không nói không rằng, mím môi, ánh mặt lạnh đến thấu xương, còn lạnh hơn hơi
lạnh mùa thu giữa trời đêm. Lúc tắm xong nằm trên giường, nếu là trước đây anh
đã đưa tay ra cho cô gối đầu, rồi ôm cô vào lòng, nhưng lúc này anh chẳng có
động tĩnh gì.
Trần Uyển không hiểu
anh giận dỗi chuyện gì. Cô gần như đã vứt bỏ tất cả, lẽ nào vẫn chưa đủ? Còn
muốn cô thế nào nữa đây? Lúc tắt đèn, cuối cùng Tần Hạo cũng quay người sang
cô, không đợi anh đưa tay ra, Trần Uyển đã dịch người về phía mép giường. Chỉ
nghe thấy hơi thở nặng nề từ đằng sau áp lại, căng thẳng một lúc, cuối cùng anh
cũng nằm trở lại. Cô nhìn bóng lưng anh vài giây, kéo chăn lên vai, không cảm
nhận được phút ấm áp nào.
Cũng như lúc này…
“Ban công gió to lắm.”
Nghe giọng anh khàn khàn, cô thở phào nhẹ nhõm, giật mình phát hiện bản thân
dường như đang chờ đợi câu nói của anh.
Cô quay người nhìn
lại, Tần Hạo đứng giữa bếp, cằm chưa cạo râu, ánh mắt mệt mỏi sau một đêm mất
ngủ. “Ngoài ban công gió to, vào đi”, anh lại nói tiếp. “Ninh gì thế?”.
“Canh cá lóc.” Cô mở
vung đảo đảo mấy cái, nhìn vào gương mặt khó hiểu của anh mà vờ như chẳng thấy.
“Không đi học à?”
“Xin nghỉ phép rồi.”
“Cả đêm không ngủ, để
xin nghỉ, đi chợ sớm? Cái nồi này cũng là mới mua?”, anh cười nhạt, “Hắn thật
có phúc”.
Trần Uyển đậy vung
lại. “Anh không thích tôi dùng bếp nhà anh, ngày mai tôi về nhà cậu tôi.”
Anh ném mạnh cái ly
đang cầm trên tay vào góc ban công, nhướng mày nhìn cô, sầm mặt nói: “Điều anh
không thích nhiều lắm rồi”. Lúc Trần Uyển nghe tiếng ly vỡ choang, trong lòng
đã chuẩn bị tinh thần, nhưng còn chưa kịp phản ứng thì đã bị anh kéo vào lòng,
cằm cô bị tay anh bóp chặt, cô thét không thành tiếng: “Bỏ tay ra!”.
“Điều anh không thích
rất nhiều, không thích em ngủ quay lưng lại với anh, không thích bọn chúng gọi
em là chị dâu, không thích ánh mắt em ẫng nước vì cảm thương hắn.” Anh đẩy cô
sát vào ban công, không cho cô giãy giụa, thần thái vô cùng mệt mỏi, ánh mắt
lạnh lùng, trầm giọng hỏi: “Có bao giờ em vì anh mà làm một bữa cơm chưa? Có
bao giờ em chăm sóc anh như vậy chưa? Trần Uyển, anh hỏi em, người em yêu là
hắn, phải không?”.
Trần Uyển bị anh bóp
chặt cằm, trong miệng chỉ phát ra những tiếng ú ớ, cô đưa tay đấm vào lưng anh.
“Sao em có thể chăm lo
hắn như thế? Hắn có vị trí trong trái tim em vậy sao? Hắn chỉ bị thương một
chút mà em đau đớn đến thế à?” Ngọn lửa tức giận đã thiêu đốt trái tim anh suốt
đêm, lúc này anh không nén nổi, cơn bực tức cứ thế trào ra. Vì sao cô lại quan
tâm đến hắn như thế, lại còn nhìn hắn bằng ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương tới
vậy? “Thảo nào anh có thể dùng hắn để ép buộc em, thảo nào anh có làm thế nào
chăng nữa em cũng không động lòng. Anh tưởng em không có trái tim, hóa ra toàn
bộ trái tim em đã đặt nơi hắn rồi.”
Trần Uyển cố vùng vẫy
nhưng vẫn không thoát được tay anh. Lúc này, vẻ bình tĩnh bề ngoài đã tan vỡ,
tất cả sự dịu dàng của anh đúng như cô dự đoán chỉ là giả tạo, cô ngu ngốc mong
đợi điều gì, đòi hỏi điều gì, xoắn xuýt điều gì, tranh đấu vì điều gì?
Cô đưa tay ra sau lần
tìm, vớ được cái muôi, thuận tay đánh mạnh vào đầu anh. Lúc cô thấy cằm mình được
buông lỏng thì có một dòng máu đỏ chảy từ trán anh xuống miệng. “Làm người đừng
có quá đáng. Người anh phải cảm ơn là anh ấy. Không phải vì anh ấy thì liệu tôi
có sống cùng anh không? Phương Tồn Chính đối tốt với tôi, trước nay không đòi
bất kỳ báo đáp gì. Ngay cả khi tôi cự tuyệt anh ấy, anh ấy cũng không nói với
tôi một câu gây tổn thương. Anh đừng đem anh ấy ra mà so sánh, anh không đủ tư
cách, ngay cả một ngón tay của anh ấy anh cũng không sánh bằng.”
Trong mắt Tần Hạo chỉ
có một tia đỏ, mơ hồ nhìn thấy vẻ vẻ mặt kiêu căng của cô. Đố kỵ, phẫn uất, đau
buồn… biết bao nhiêu cảm xúc cứ ùa đến giống như sóng to gió lớn, anh gật đầu
lia lịa, trái tim như bị kim đâm đau nhói, miệng nhằn từng tiếng: “Anh không
sánh nổi hắn, dù làm bao nhiêu việc chăng nữa anh cũng không bằng hắn”.
Ngọn lửa tức giận
trong mắt anh khiến cô im bặt như ve sầu mùa đông, cô sợ lại bị nuốt chửng một
lần nữa, cố trấn tĩnh bản thân, cô nói an ủi: “Không nói nữa được không? Tôi
phải đi bệnh viện, anh cũng đi cùng, anh đang chảy máu rồi”.
Anh bước vội đến giật
chiếc bình giữ nhiệt trong tay cô. “Em không được đi đâu cả, nghĩ tới cảnh hai
người nước mắt ngắn nước mắt dài nhìn nhau diễn cảnh khổng tước bay về phương
Nam mà anh phát ớn.”
“Anh nói chuyện lý lẽ
chút được không? Coi như bạn bè bình thường, tôi tới viện thăm có gì là không
được?”.
“Ai cũng được, hắn thì
không”, anh gầm lên.
“Tránh ra.” Trần Uyển
đẩy anh rồi tắt bếp, lại bị anh ôm chặt eo, tay cô đưa ra định đẩy anh nhưng
trượt tay quơ vào nồi canh trên bếp. Lúc tiếng vỡ vang lên, chân phải cô như tê
đi một nửa.
“Tắt ga đi”, Trần Uyển
thấy Tần Hạo sững người, lùi lại một bước nói giọng khàn khàn.
Anh quỳ xuống, vội kéo
ống quần cô lên, lắp bắp hỏi: “Bỏng ở đâu? Để anh xem, đừng có động đậy, để anh
xem”.
Sau cảm giác tê dại là
cơn đau như kim châm muối xát, “Tránh ra”.
Anh mặc cô đẩy, vẫn
nâng bàn chân trần của cô lên. May mà có đi dép nên chắn đi được một nửa, anh
thở hắt ra, “Đưa em đi bệnh viện, trong nhà không có kem trị bỏng”.
Trần Uyển đanh mặt,
chịu đau đẩy anh ra rồi đứng dậy. “Tôi tự đi, không làm phiền anh.”
Hai tay Tần Hạo chống
ra sau, mông chưa chạm đất đã đứng dậy, tay xoa xoa vết canh dính trên ống quần
cô, vẻ uể oải, “Mèo con”.
Trần Uyển đi vào nhà
tắm, mở vòi nước lạnh dội vào chân. “Mèo con, xin lỗi, mèo con!”... Cô lặng
nhìn lớp da bị nước canh làm cho tấy đỏ, coi như không nghe thấy tiếng anh gọi
ngoài cửa.
Lúc cô vén quần lên,
khập khễnh bước ra, Tần Hạo chán nản ngồi quỳ trên sàn nhà, dường như không cảm
nhận được tiếng cửa mở và tiếng bước chân của cô, tâm tư không biết đang bay
đến nơi nào. Đến lúc cô mở cửa chính ra, anh mới như chợt bừng tỉnh từ giấc
mộng, đuổi theo nắm lấy cái túi của cô, “Mèo con, đừng đi”. Trần Uyển nhìn vào
mắt anh, ánh mắt hối hận và buồn bã khiến lòng cô đau xót. “Tránh ra!” Cô giật
lại chiếc túi, dùng hết sức mình, giống như cuộc đấu tranh giành giật giữa ranh
giới của ác mộng và hiện thực.
Cửa thang máy mở ra
rồi đóng lại, Tần Hạo và Trần Uyển vẫn còn giằng co trước cửa, ngay sau đó nghe
thấy tiếng như con sư tử mẹ gầm lên, Trần Uyển lướt mắt sang, Hà Tâm Mi giơ hai
cánh tay lên cao, trên tay xách hai túi rất to bổ nhào về phía Tần Hạo. Trần
Uyển chưa kịp mở miệng, loáng một cái, cái túi đựng đầy đồ đã đập vào đầu Tần
Hạo, bánh ga tô dính lên vai anh, lớp bơ của bánh bám vào mặt anh rồi rơi xuống
đất. Hoa quả vương vãi đầy nền, một quả lê lăn tới bên cửa thang máy. Tống Thư
Ngu mím môi, cơ mặt như căng cứng, đứng nguyên tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cảnh
tượng trước mắt.