Lúc Tần Hạo rời bàn ăn đi vào nhà vệ sinh, Trần Uyển lại rơi vào cảm giác
bị ánh mắt Diệp Thận Huy săm soi, vô cùng mất tự nhiên.
Con người này không lớn tuổi hơn Tần Hạo là bao, nhưng cách đối nhân xử thế
thì hơn hẳn Tần Hạo. Con mắt sâu xa như hồ nước sâu thật khó đoán. Không biết
lánh đi đâu, cô đưa mắt lên nhìn. Diệp Thận Huy dường như vì dũng khí của cô mà
hơi lặng người một chút, vội giấu đi ánh mắt mơ hồ, cười nói: “Trần Hải Hành là
thế nào với cô?”.
Giọng nói của anh ta vô cùng trầm thấp, hồn hậu, dịu dàng. Lúc này, cô thấy
hoang mang, đôi đũa trong tay mấy lần chực rơi xuống.
Cô không thấy xấu hổ vì cha, chỉ là đôi mắt mãi không chịu nhắm vào ấy đã
sớm làm một góc trái tim cô rữa mục, chỉ cần chạm vào là đau đớn.
“Là cha tôi,” cô khẽ đáp lời.
Diệp Thận Huy gật đầu như vẻ đăm chiêu, nói: “Vừa rồi mới đoán ra, dáng vẻ
của cô không hề thay đổi”. Thấy Trần Uyển nghi ngờ, anh ta vội giải thích: “Tôi
đã từng nhìn thấy ảnh cô ở phòng làm việc của cha cô”.
Cô sầm nét mặt, lúc sau mới dò hỏi: “Anh và cha tôi... quen nhau?”.
Diệp Thận Huy nhìn cô chăm chú, hồi lâu mới khẽ cười, nói: “Không tính là
quen, chỉ là có qua lại vài lần”.
Trong mấy năm nay, đây là lần đầu tiên có người chủ động nhắc đến cha cô,
mặc dù lý trí nhắc là cô phải đề cao cảnh giác, nhưng giác quan thứ sáu lại báo
cho cô biết con người trước mặt đây không cùng loại với Hồng Kiến Học. Trong
lòng cô có chút xúc động, có chút mong ngóng, không kìm được, hỏi: “Qua lại như
thế nào?”.
Diệp Thận Huy nghe xong không nén được cười, ánh mắt thích thú nhìn cô như
một đứa trẻ, nói: “Cô nghĩ là thế nào? Chúng tôi tin việc kiến thiết thành phố
chỉ là sự phát triển nhỏ mà thôi. Trên đường quan lộ, mỗi người sẽ có một hướng
đi riêng, không ai giống ai”.
Cô ờ một tiếng, đợi anh ta tiếp tục nói. Nhưng Diệp Thận Huy lại châm điếu
thuốc và im lặng.
Buổi tối cùng Tần Hạo nói về tương lai của con hẻm Chu Tước, Diệp Thận Huy
nhớ lại trận ác đấu năm ấy. Lúc đó, Hồng Hạo Lâm mới nhận chức tỉnh trưởng, bí
mật tranh đấu với Lâm Thư Ký, trung tâm quyền lực Tế Thành bị rơi vào thế long
tranh hổ đấu. Diệp Thận Huy lúc đó là người ngoài cuộc, đương nhiên nhìn thấu
đáo hơn người bình thường. Năm đó, cơ quan lãnh đạo trực tiếp của Trần Hải Hành
là toàn bộ nhà họ Hồng. Vào đúng thời điểm quan trọng nhất thì ông ta tự sát,
nghĩ lại có lẽ do đứng sai hàng ngũ, trở thành một quân cờ bị đổi xe giữ tướng,
trở thành vật hi sinh trong một cuộc đấu tranh chính trị.
“Thời gian ấy, cha cô bị áp lực không nhỏ. Hồng Hạo Lâm có rất nhiều mối
quan hệ phức tạp trong Tế Thành, không thể dễ dàng bị lật đổ.” Đó là nhiệm kỳ
mới, lại bắt đầu cho một cuộc đấu đá tàn khốc.
Tần Hạo biết Diệp Thận Huy có chân trong, chỉ là đến chỗ khác không thể
không tuân theo luật lệ địa phương. Mối quan hệ giữa Lâm Thư Ký và nhà họ Diệp
rất tốt, nhưng nhanh chóng bị gián đoạn. Diệp Thận Huy muốn tiếp tục hô mưa gọi
gió ở Tế Đông, tất yếu phải tìm kiếm một thế lực mới. Hồng Hạo Lâm và Lâm Thư
Ký là hai phe đối lập, Diệp Thận Huy đương nhiên không thể trở súng bắn quân
mình, như vậy, cha của Tần Hạo – Tần Trọng Hoài – là sự lựa chọn tốt nhất để
tranh đoạt với Hồng Hạo Lâm.
Tần Hạo nhớ lại mấy năm trước, lúc mới đến Tế Thành, qua mối quan hệ với
Tống Thư Ngu mới kết thân với Diệp Thận Huy. Ban đầu còn qua lại sơ sơ, nhưng
trong mấy năm thì đã thành bạn bè thân thiết. Tính cách biểu hiện bên ngoài của
Tần Hạo hết sức lông bông, nhưng lúc đi vào việc thực thì vô cùng thận trọng,
có chừng mực. Lúc đầu anh cũng có chút cảnh giác với Diệp Thận Huy, chẳng qua
là vì đều dựa vào tầm ảnh hưởng của cha nên cả hai mới hợp tính. Lúc này, anh
đương nhiên không khỏi khâm phục sự tính toán của Diệp Thận Huy và con mắt nhìn
sâu trông rộng về chính trị của anh ta.
Công trường bên đường phía tây con hẻm Chu Tước đang khai triển, nếu để cho
Công ty Bất động sản Hằng Vũ của Hồng Kiến Học tác quái, thì sự sắp đặt của Tần
Hạo ở phía đông coi như đổ sông đổ bể. Anh mưu tính rất lâu, trước tiên là đẩy
Hồng Kiến Học lên vị trí cao hơn, sau đó sẽ giải quyết tận gốc. Chỉ là trong
giai đoạn này cần phải nhờ đến sự trợ giúp của Diệp Thận Huy. Diệp Thận Huy là
dân kinh doanh, rất có tiếng nói trên thương trường, anh ta có lợi ích bản thân
để theo đuổi. Theo đà phát triển nhanh chóng của Công ty Hằng Vũ, đối với thế
cờ của Diệp Thận Huy mà nói thì ẩn chứa nhiều mối đe dọa, chỉ có nhân cơ hội
vây cánh của Hằng Vũ chưa lớn mạnh mà cắt bỏ đi mới có thể tiệt trừ hậu họa.
Đây là tính toán của Diệp Thận Huy, Tần Hạo cũng ngầm hiểu. Anh ước đoán
xuất phát điểm của bản thân là gì. Anh là con người có oán báo oán, thời gian
đầu đến Tế Thành, Hồng Kiến Học đã làm mất mặt anh, thì hẳn nhiên anh phải đòi
lại. Nhưng, vẫn còn một nguyên nhân khác trĩu nặng tận đáy lòng, có thể mơ hồ
nhìn thấy.
Bước vào căn phòng tối om, vắng vẻ, khi trong lòng có cảm giác hơi mất mát,
anh chợt hiểu.
“Cô gái chết tiệt, đi đâu rồi? Không gọi điện báo một tiếng”, anh lầm bầm
vào nhà vệ sinh. Tắm xong đi ra, trong phòng vẫn chẳng có ai. Không phải là tự
đi về Tế Thành rồi chứ? Một ý nghĩ lóe lên, bỗng anh phát hoảng. Cô gái chết
tiệt, trong người chẳng có đồng nào, nếu như nửa đêm ngồi lên chiếc xe có gã
tài xế xấu xa... Mắt nhìn lướt qua thấy trên đầu giường còn túi xách của cô,
anh mới trấn tĩnh trở lại, bước đến đẩy cửa ban công.
Diệp Thận Huy biết tính thích hưởng thụ của Tần Hạo, đã bố trí cho anh nhà
nghỉ ngay bên hồ, chỉ có ba tầng nhỏ, nếu nói là nhà nghỉ tư gia cũng không có
gì thái quá. Phòng có ban công, đủ để đặt hai bàn mạt chược, một bên có cây
xanh cao bằng nửa người, cách ly tầm nhìn với phòng bên cạnh, nền nhà lát gỗ
chống mục, khung cảnh vô cùng tao nhã.
Khi mưa đã tạnh, từ trên cao nhìn ra, mặt hồ Đại Dương là một dải mênh mông
mù mịt, không phân biệt được ranh giới giữa trời và nước. Chỉ có ánh đèn bờ bên
kia như những ánh sao.
Trần Uyển ngồi bó gối trên chiếc ghế dài đặt ngoài ban công, mái tóc dài
bay bay theo làn gió đêm, đẹp đẽ như một bức tranh.
“Vừa rồi gọi sao không lên tiếng? Cứ tưởng em đã đi rồi.” Anh ngồi xuống
phía sau cô, hơi rượu nồng nặc, hít mùi trên cơ thể cô, hương thơm nhè nhẹ
giống như men say.
Cô ậm ờ một tiếng, không nói câu nào.
Thời gian gần đây, cô thường như vậy, hoặc là đầy tâm sự và ấm ức trong
lòng, cam chịu cúi đầu; hoặc là thái độ lạnh nhạt, tâm trí mơ màng, lơ đãng.
Mỗi lần như thế, anh lại nhớ đến cái ngày cô cầm con dao đầy tức giận, ít nhất
thì lúc đó anh còn có thể cảm nhận được rằng mình có tồn tại trong cơn tức giận
của cô, chứ không phải như lúc này, như thể bị bao phủ bởi một rào cản vô hình,
đẩy anh ra hẳn bên ngoài.
Anh ôm lấy cô từ đằng sau, nhẹ nhàng vuốt ve hai bàn tay cô. Cơ thể trong
vòng tay anh cứng đờ, không ngừng vặn vẹo, anh càng ôm chặt hơn, biết là cuối
cùng cô cũng cam chịu. “Ngồi đây bao lâu rồi?”
“Lúc mưa tạnh.”
“Hôm nay nhiều việc cần bàn bạc, không có thời gian đưa em đi chơi, không
giận à?” Hồi lâu không thấy cô trả lời, anh kề mặt sát vào cô, nói: “Về anh đưa
em tới khu nghỉ dưỡng ở Tiểu Hoàn Sơn, ở đó không khí trong lành, còn có suối
nước nóng, đều là những ao nhỏ, ngày thường cũng chẳng có mấy người, rất yên
tĩnh. Đến mùa đông, những cây mai sau núi đua nhau nở hoa, ngâm mình trong suối
nước nóng, uống hớp rượu, ngửi hương hoa mai, có rất nhiều thứ để hưởng thụ.
Năm ngoái...”, anh nói đến đây thì dừng lại, nhớ đến Tưởng Tiểu Vi năm ngoái,
bên tai như vọng lại tiếng trách móc, người đàn ông tôi muốn tìm cũng phải là
người trong sạch, anh không có tư cách, gương mặt bỗng dưng hiện vẻ xấu hổ
ngượng ngùng. “Chi bằng làm hộ chiếu, hai đứa mình đi nước ngoài chơi, cầm theo
cuốn Tạp chí Địa lý Quốc gia, em chỉ chỗ nào mình đi chỗ đó?”
Cô vẫn im lặng, anh cũng cảm thấy mình huyên thuyên quá nhiều. Không nói
nữa, anh thấy trong lòng nôn nóng khó tả, cố áp chế bản thân, nhưng càng kìm
nén càng khó chịu, bực một nỗi không thể vặn ngược đầu cô, nhìn xem rốt cuộc là
cô đang suy nghĩ điều gì.
Cơn gió ùa qua, hơi lạnh.
Nhiệt độ ở bên hồ thấp hơn trong thành phố rất nhiều. “Đừng ngồi nữa, vừa
mới mưa xong, trên hồ có gió lớn, không khí ẩm ướt, mình vào phòng đi”, anh khẽ
dỗ dành.
“Tôi thấy rất mát.”
Anh hơi nhíu mày, cố kìm vẻ không vui, nói: “Vậy anh ngồi với em”.
“Không cần”, cô từ chối thẳng thừng, “Tôi muốn yên tĩnh một lúc”.
Anh nghiến chặt răng, giọng nói có phần không kìm được: “Anh làm phiền em
à? Em nhất quyết mãi ương ngạnh với anh như thế phải không? Thuận theo anh một
lần mà khó vậy sao?”.
Cô bỗng quay người đối diện với anh, giận tái mặt, đôi mắt sáng rực: “Thuận
theo anh một lần? Tôi thuận theo anh bao nhiêu lần rồi? Tôi nói dối cậu tôi bao
nhiêu lần rồi? Anh còn muốn tôi thế nào nữa đây? Anh coi tôi là hạng người gì?
Anh nghĩ mình đang nuôi chó hay mèo? Chỉ cần ngoắc ngoắc ngón tay là tôi phải
vẫy đuôi đến sao? Tôi cũng là người, anh đừng ép tôi quá! Hôm nay tâm trạng tôi
rất rất không vui, anh đừng trêu chọc tôi”. Nói đến câu cuối cùng, giọng cô như
gào thét, nghe rất thảm thiết.
Tần Hạo sững người nhìn cô, im lặng, mắt cô nhòe lệ, mờ mịt như sương rồi
hóa thành hai dòng nước. “Đồ ức hiếp người.”
Lòng đầy uất ức, xót xa vô cùng. Trái tim anh lập tức bị giày vò tan nát,
ôm lấy cô dỗ dành: “Là do anh không tốt, là do anh tính cách xấu xa, anh xin
lỗi. Em còn nhớ chuyện đó à? Anh biết là em hận anh, anh cũng sợ em vẫn luôn
hận anh nên anh không dám chạm vào em, em biết không? Em biết anh đã phải nén
nhịn vất vả như thế nào không? Mấy tháng nay ruột gan như thiêu đốt, cho nên
hay cáu kỉnh. Anh bồi thường cho em không đúng chỗ rồi”.
Trần Uyển vùng khỏi tay anh, khịt khịt mũi, nuốt lại những chua xót trong
ánh mắt, mặt lạnh lùng nói: “Anh thật đê hèn!”.
“Nghĩ cách nào để em nguôi giận, hay là để em đâm một dao, được không? Hay
là lần này chúng mình đổi lại cho nhau đi, em áp bức anh một lần?”
“Anh thật ghê tởm, thật nhàm chán, thật bỉ ổi, thật...” Cô cứ xả một tràng
như thế mà không ngừng đập nát sự huênh hoang, vô sỉ đến cực điểm của anh. Trần
Uyển càng nghĩ càng tức, nói rồi không ngừng đấm thùm thụp vào ngực anh, mái
tóc cô cũng như chuyển động theo cơn tức giận.
Tần Hạo thấy cô không khóc nữa, lâu rồi cô mới lại giương móng vuốt hung
hãn như thế này, bỗng anh cảm thấy vui vẻ kỳ lạ, không nén được suy nghĩ trong
lòng, anh cười không thành tiếng, nói: “Đánh tiếp đi, đừng đánh mạnh quá, mệt
rồi là em chỉ còn một mình thôi đấy”.
Lời trêu chọc của anh ở sát bên tai, Trần Uyển càng tức giận, cắn vào vai
anh.
Anh kêu lên một tiếng, nén cảm giác đau đớn, nói như đe dọa: “Lại cắn, anh
cắn lại em bây giờ”.