Lúc Trần Uyển tỉnh lại căn bản là không phân biệt được thời
gian, tấm rèm thêu thổ cẩm che hết bức tường. Đây là đâu? Cô hoảng loạn trong
một giây, các lỗ chân lông dựng đứng, chân tay tê cứng, bởi vì cô nghe thấy
tiếng thở, cánh tay nặng trịch đặt lên eo và cả cơ thể nóng hực ôm chặt cô từ
phía sau.
Cô giật nảy mình, người phía sau xoa xoa cằm, cánh tay đặt
lên eo cô càng thít chặt, hai người càng nằm sát hơn, hơi thở cũng thêm nặng
nề, hơi nóng hực phả lên làn da cô.
…
Tần Hạo bị tiếng hét sợ hãi làm cho tỉnh giấc, anh thường
khó chịu lúc bị gọi dậy mà chưa ngủ đủ. Anh nhổm người dậy “Làm…”, rồi lại im
lặng nhìn Trần Uyển với khuôn mặt nhợt nhạt đang đứng trên tấm thảm trên
giường, Cô chỉ mặc một chiếc áo sơ mi của anh, đôi chân dài, trắng nuột nà.
Miệng anh khô khốc, ánh mắt di chuyển lên mặt cô, đôi môi cô hơi hé mở, đôi mắt
to tròn trừng lên nhìn anh, nước mắt lưng tròng chực rơi.
“Mới có mấy giờ? Ngủ tiếp đi.” Mệt mỏi suốt đêm nên cảm giác
như mới ngủ đã bị gọi dậy, đầu óc anh là một mớ hỗn độn, anh chẳng nghĩ ngợi
gì, đưa tay kéo cô xuống giường,
Cô thét lên kinh hãi, trong chớp mắt như con thú nhỏ bị
thương nhảy bật lên vùng vẫy lần cuối, nhằm vào trán anh mà đấm, miệng khóc hu
hu. May mà cô vật vã suốt đêm nên sức đã kiệt, đánh lên cơ thể tráng kiện của
anh mà như gãi ngứa. Tần Hạo chỉ tránh mặt ra, gắt lên: “Em lên cơn gì đó? Mới
sáng sớm!”. Cô chỉ kêu lên mệt mỏi, chuyển nắm đấm thành móng vuốt huơ lên mặt
anh. “Em dừng lại”, anh không kìm được tức giận, đẩy cánh tay cô ra, Trần Uyển
bị đẩy ngã sang bên. Lúc cô ngồi trở dậy, hai tay đặt lên đầu gối, những đốt
ngón tay trắng bệch, miệng thở hổn hển, như thể đang kìm nén cực độ điều gì, trong
ánh mắt là sự đau đớn và tuyệt vọng vô bờ, sững sờ nhìn vào khuôn ngực để trần
của anh.
Đêm qua, cuối cùng cô cũng thoải mái nằm trên giường anh,
không hề đề phòng, khoan khoái cuộn tròn trong vòng tay anh, nếu anh từ bỏ cơ
hội chiếm đoạt cô lần này thì sau này anh sẽ vô cùng vô cùng hối hận. Anh tính
cô chí ít cũng phải đến chiều mới tỉnh dậy, trước lúc cô tỉnh anh cũng có đủ
thời gian để lấy lại sự lanh lẹ của tinh thần, sau đó sẽ kể lại chuyện anh hùng
cứu mỹ nhân đêm qua một cách khoa trương cho cô nghe. Nhưng… trong lòng có chút
hối hận… Anh xoa xoa mặt, tìm cách để giải thích: “Chúng ta…”.
Cô đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt bỗng vô cùng tuyệt vọng, sự
tuyệt vọng tột cùng trở nên quyết liệt. Tần Hạo sửng sốt, cô đã bước xuống, đôi
chân trần đi ra hướng cửa. “Đi đâu? Nền nhà lạnh lắm”, anh đi theo phía sau,
hỏi. Cô đi rất nhanh, không thèm quay đầu lại. Đi ra phòng khách, cô nhìn xung
quanh, bước đến mở cánh cửa đầu tiên ở bên trái. “Đó là phòng đọc sách”, Tần
Hạo nhắc nhở. Cô lại đi về phía trước, đẩy cánh cửa bên phải. “Muốn uống nước
thì cứ bảo anh rót cho là được rồi”, Tần Hạo xoa xoa đầu, bước theo cô vào bếp.
Trần Uyển đứng bên tủ bếp, Tần Hạo thấy mắt cô đảo quanh thì
trong lòng run run, vừa mở miệng định nói, cô đã rút con dao trên kệ để dao ra,
Tần Hạo bỗng chốc hít vào một hơi, “Em đừng làm bậy, có gì từ từ nói”. Tần Hạo
đề phòng, toàn thân cứng đờ, mắt nhìn cô chằm chằm, rồi lướt qua bàn tay đang
cầm dao run lẩy bẩy của cô. “Để anh giải thích cho em…” Cô đột nhiên quay đầu
nhìn, nỗi uất hận trong lòng đã ngập tràn đáy mắt.
“Em làm thực à, đừng để rơi, sẽ vào chân em đấy”, Tần Hạo
lùi từng bước lại phía sau, cảm giác lạnh giá từ lòng bàn chân dần dần lan tỏa
lên toàn thân, “Em đừng…”.
Cô không nén sự bi phẫn mà nức nở nghẹn ngào, khi những giọt
nước mắt sắp chảy xuống thì cô bỗng bổ nhào về phía anh. “Tôi giết anh! Tôi
giết anh!” Tần Hạo vô cùng sợ hãi, muốn lùi lại phía sau, nhưng cô dùng toàn
lực bổ nhào tới, chân anh không trụ nổi lực của hai người, mắt liếc phía sau,
con dao inox sáng loáng đang cận kề. Trong lúc cuống quýt, anh ôm chặt lấy cô,
hơi nghiêng về bên phải, hai người cùng ngã lăn ra sàn, con dao lướt qua bên
vai trái của anh. Anh hoảng hồn, mỗi lỗ chân lông đều toát mồ hôi lạnh, không
chịu nổi cơn đau bên vai trái, nắm chặt cổ tay cô, thét lên đe dọa: “Quăng dao
ra”.
Cô liều mình giãy giụa, nhưng không thoát được sự trói buộc
bên hông, tay cô cố dùng sức định huơ dao lần nữa. Lúc đó anh chẳng cần biết cô
có đau hay không, tay siết chặt: “Buông tay, buông tay”.
Anh bóp mạnh đến thấu xương, cô đau đến mức những giọt nước
mắt trào ra, từng giọt từng giọt nhỏ lên khuôn ngực trần của anh. Theo tiếng đồ
đạc đổ vỡ, Tần Hạo cũng dần bình tĩnh lại, cơn sợ hãi qua đi, anh thở phào, nằm
vật ra sàn, thở dốc. Cô nằm phủ lên người anh, tóc che hết khuôn mặt, anh chỉ
nhìn thấy đôi vai cô run run, nhưng không nghe thấy âm thanh gì cả. Ngực Tần
Hạo đã ướt đầm nước mắt, “Hôm qua em bị người ta bỏ thuốc”, anh định vén mái
tóc cô lên, nhưng cô tránh ra, Tần Hạo dịch cô sang bên, nhìn vết thương bên
vai, không sâu nhưng rất dài, may mà lúc nãy tránh kịp, nếu cao lên hai phân
nữa thì… Anh rùng mình sợ hãi.
Anh không biết xử lý vết thương và máu trên nền đất ra sao,
sợ lại kinh động đến cô, cẩn thận mò mẫm xung quanh, nhè nhẹ nhặt con dao đang
nằm trên đất. “Là tà ý của tên Hồng Kiến Học, hắn bỏ thuốc vào rượu, sao em lại
ngốc đến thế?” Lưỡi dao chạm vào nền đất khẽ vang lên. Cô bỗng ngẩng đầu, nước
mắt giàn giụa, vô cùng bình tĩnh nhưng lại vô cùng tuyệt vọng. Thấy tay anh nắm
chặt con dao, cô lại dùng sức như muốn nào tới giành lấy, “Các người đều là đồ
tồi! Đều là những kẻ chuyên đi hại người! Các người sẽ không được chết yên thân
đâu!”.
Tần Hạo thấy cô lại sát khí đằng đằng, ánh mắt quyết liệt
hận một nỗi là không thể xé anh ra làm trăm mảnh, cơn tức giận trong anh cũng
theo đó mà tăng thêm vài phần. “Bà cô như em có biết tốt xấu, phải trái không?
Đứa bỏ thuốc gài bẫy em là Hồng Kiến Học, nếu không có anh đây, tối qua em bị
nó hãm hiếp mấy trăm lần rồi.” Anh đẩy cô ra bên, đứng dậy cầm dao ném vào nhà
bếp, tiện tay đóng cửa lại.
Cô như điên cuồng cắn xé phía sau lưng anh, Tần Hạo tức giận
trong lòng, một tay vòng qua eo rồi nhấc bổng cô lên vai, ném lên chiếc ghế
sofa ngoài phòng khách. Cô nằm gọn trong sofa, vừa ngồi dậy lại lập tức nhào
tới. Tần Hạo nghiến răng, vung nắm đấm trước mặt cô, gào to: “Cô tỉnh lại đi,
ông đây chưa đụng đến cô!”.
Cô như bị đánh cho ngớ ngẩn cả người, ánh mắt đờ đẫn nhìn
thẳng vào anh, dường như ngay cả hơi thở cũng bị ngưng trệ. Anh tức giận không
chịu nổi, đứng trước mặt cô thở hổn hển. Trong khoảnh khắc, căn phòng chỉ còn
nghe thấy tiếng thở của anh, còn cô, hồn phách không biết đã phiêu dạt đến nơi
nào rồi.
Tần Hạo hồi lâu sau mới trấn tĩnh lại, hậm hực nói: “Anh
chưa động vào em, người bỏ thuốc gài bẫy em là Hồng Kiến Học. Tối qua lúc anh
đến thì thần trí của em đã không còn tỉnh táo nữa, sau khi rời khỏi bệnh viện
về cũng không biết đưa em về đâu nên mới đến đây”. Thấy một bên má cô nhợt
nhạt, không còn sắc máu, một bên bị mình đánh cho sưng đỏ, anh hối hận vì lúc
nãy đã hơi nặng tay.
Tần Hạo tiến đến ngồi xổm trước mặt cô, ánh mắt cô mênh mang
vô định, miệng lúng búng lặp đi lặp lại năm từ: “Các ngươi không phải người!
Các ngươi không phải người!”. Lòng Tần Hạo đau nhói, vuốt nhẹ gương mặt cô, khẽ
nói: “Được rồi, được rồi, bọn anh không phải người, bọn anh đều là lũ súc
sinh”. Nói rồi không chịu được cơn đau nhói và thương cảm trong lòng, anh ghé
môi hôn lên má cô. Cô chẳng buồn né tránh, môi anh vì thế lướt qua mang tai cô.
Ánh mắt chán chường, ghê tởm của cô khiến tâm trạng anh bất
giác u buồn, anh nghĩ ngợi vô vọng, muốn bảo vệ gì chứ? Rồi anh khẽ biện bạch:
“Anh chưa đụng gì đến em, nếu không yên tâm, chúng ta có thể tới bệnh viện kiểm
tra”.
Cô quay đầu nhìn anh bằng ánh mắt như dao cắt, như muốn kiểm
chứng xem lời nói của anh có chân thực hay không, sau đó ánh mắt lạnh lùng lại
nhìn vào vết thương trên vai anh, “Anh đang chảy máu”.
Trên thảm và ghế sofa dính vết máu, lúc này anh mới cảm thấy
đau. Anh cười khổ, lục tìm băng dán vết thương ra, ngồi dựa vào tay vịn ghế rồi
xé một miếng định dán lên vai trái. Cô thấy động tác của anh vụng về, không nói
không rằng đến trước mặt anh, giúp anh bóc băng dán và dán lên vết thương.
Trong mắt anh bây giờ chỉ có những ngón tay thon dài, khéo léo của cô, nỗi u
uất dần dần biến mất, thay vào đó là niềm hoan hỷ. Nếu như vết thương rộng ra
chút nữa, miếng băng dán nhỏ hơn chút nữa, chúng ta cứ vô tình va chạm như thế
thì tốt biết bao.
Cô khịt khịt mũi, nhìn vai anh vài giây rồi nói: “Tốt nhất
là đi bệnh viện, để thế này vết thương sẽ trầy xước hơn. Đừng nhìn tôi, tôi
không có tiền bồi thường cho anh đâu”. Anh có chút vui mừng, có chút cảm động,
muốn nói chỉ cần có em chăm sóc, đừng nói là đi bệnh viện, mà đi bất cứ đâu
cũng được. Cô tiến hành bước đầu tiên và nói: “Trước đây tôi chỉ cảm thấy trên ti
vi những người con nhà giàu hống hách, không biết bây giờ… Tôi không hiểu được
mấy người các anh nghĩ cái gì, có tiền có điều kiện, thiếu gì con gái bám theo
cho các anh chơi đùa, tại sao lại giở cái thủ đoạn đê hèn này ra?”, giọng cô
nghẹn ngào, dừng lại chốc lát rồi nói tiếp: “Chuyện tối qua cảm ơn anh! Anh và
Tưởng Tiểu Vi có quan hệ thế nào? Có phải hôm qua Tưởng Tiểu Vi vì anh mà cố ý
hại tôi? Mấy việc này tôi nghĩ mãi không ra. Ngay từ đầu đã không hiểu nổi tâm
tính của các người. Gặp phải cú lừa này tôi mới biết, làm người không thể quá
lương thiện, nếu không sẽ chỉ bị người ta bắt nạt. Sau này tôi không dính dáng
gì tới mấy người nữa, cũng xin anh đừng làm phiền tôi”.
Niềm vui sướng của anh bỗng chốc tan biến, giọng khàn khàn:
“Anh và Hồng Kiến Học không giống nhau”.
Cô thờ ơ nhìn anh, “Có gì không giống chứ? Bản chất của mấy
người đều như nhau, ỷ mạnh hiếp yếu, chỉ có mức độ là khác nhau mà thôi. Nếu
như anh không phải là luôn không chiếm được tôi, hoặc người bị hại hôm qua là
người anh không quan tâm, tôi nghĩ có thể anh sẽ đứng xem trò vui rồi bỏ đi.
Giờ tôi cảm thấy, mấy người các anh rất đáng sợ, bao gồm cả Tưởng Tiểu Vi, máu
lạnh, thú tính. Nhưng những điều này chẳng can hệ gì đến tôi, sau này coi như
không dây mơ rễ má gì đến nhau nữa”.
Lời nói của cô như kéo anh xuống vực thẳm, suy nghĩ và cảm
xúc đình trệ, hóa thành hư vô, nhìn vào ánh mắt cô, nhìn vào cơ thể cô thấy rõ
sự xa xôi vô bờ.
Cô cũng không mong anh sẽ trả lời, hai người im lặng rất
lâu, cô hỏi: “Quần áo của tôi đâu?”.
“Trong phòng anh”, giọng anh lạc đi như không phải của mình.
Một lúc sau Trần Uyển đã đi ra với bộ quần áo lấm lem của
mình, cô đứng cách xa mấy mét, “Cảm ơn anh”. Cô mệt mỏi vô cùng, thế giới của
họ, tâm tư của họ, cô không tài nào hiểu nổi, tại sao nhất định phải tìm niềm
vui trên sự đau khổ của người khác? Không từ thủ đoạn để đạt được mục đích? Bao
gồm cả Tưởng Tiểu Vi. Cô lờ mờ ngộ ra rằng, chuyện hôm qua không phải là ngẫu
nhiên, có phải là đã có sự sắp xếp và ý đồ hãm hại từ trước? Bây giờ cô không
còn tinh thần để phân tích, chỉ muốn vứt bỏ hết nỗi sợ hãi của hôm qua và cơn
hoảng loạn hôm nay sang bên, ngủ một giấc thật sâu. Cho dù trước mắt cô là
chàng trai với vẻ mặt thiểu não vô cùng, nửa cánh tay vương đầy vết máu, cô
cũng chẳng còn tâm sức đâu mà quan tâm, cô không có bất cứ cảm kích gì với anh,
nếu như không phải vì anh thì cô đã không bị liên lụy gì.
“Tôi đi đây.”