Tần Hạo là dân
kinh doanh. Dân kinh doanh thì luôn trục lợi, suy tính theo lối thương nghiệp
hóa, anh rất nhanh nhạy nhận thấy hẻm Chu Tước hiện tại chính là chậu châu ngọc
chưa bị người khác khai quật.
Đường Hành Sơn
của Thượng Hải là một phiên bản khá tốt, con hẻm Chu Tước có cảnh trí và bầu
không khí tương tự, điều duy nhất thiếu đó là cơ sở mở mang thương nghiệp –
tiêu chí chính thể hiện khả năng kinh tế bản địa.
Với những gì quan
sát được trong vòng một năm, Tần Hạo nhận thấy kinh tế vùng Tế Đông phát triển
càng ngày càng nhanh chóng, sau hai, ba năm nữa thì mức tăng trưởng GDP của Tế
Đông rất lạc quan. Nếu như lúc đó bắt đầu phát triển con hẻm Chu Tước, lấy
nguyên mô hình kinh tế ở Hành Sơn Thượng Hải đến áp dụng thì tương lai đây sẽ
là vùng đất tiềm năng, hứa hẹn sẽ có nhiều nhà đầu tư nhảy vào kinh doanh.
Tần Hạo là người
làm việc dựa vào sở thích, trong mắt anh, con người không phân địa vị cao thấp,
xã hội không phân chia giai tầng… Tất cả chỉ là những lời tán dóc của mẹ anh!
Trên thế giới chỉ có hai loại người, một là tự đặt ra những điều kiện cho bản
thân để phấn đấu, có ngày được sống thẳng lưng; một là loại người trời sinh ra
đã được thừa hưởng, khi tiêu hết chỗ được thừa hưởng rồi thì mới tính đến
chuyện tiếp tục làm việc. Tần Hạo, chính là loại người thứ hai.
Hồng Kiến Học, thái
tử gia lớn nhất Tế Đông trong con mắt người khác, đối với Tần Hạo mà nói thì
chẳng qua chỉ là tên tiểu tử ngang ngược tàn ác mà thôi. Tần Hạo nhiều lần chịu
đựng không phải vì nể Hồng Kiến Học, cũng chẳng phải nể mặt cha hắn, mà chỉ là
anh không muốn gây chuyện phiền phức khiến bậc trưởng bối trong gia đình mình
phải đau lòng. Nhưng hôm nay Hồng Kiến Học to gan, ngông cuồng múa võ giương
oai với anh, nếu anh vẫn tỏ vẻ yếu đuối đáng thương thì đã chẳng phải là cậu
năm của Tần gia nữa. Anh không chỉ muốn khiến Hồng Kiến Học phải ấm ức, mà còn
muốn kéo hắn từ trên cao rơi phịch xuống, toàn thân tan nát.
Ngoài ra, còn
nhiều lý do khác.
Đó là nơi bà nội
anh sống, nơi ấy đã trải qua những tháng ngày đằng đẵng, bầu không khí toát lên
mùi ẩm mốc khó chịu, tất cả đều là mùi vị của lịch sử, nếu như phải phá bỏ và
di dời đi nơi khác thì sẽ khiến nhiều người tiếc nuối. Nhớ tới hình bóng người
đứng bên cánh cửa gỗ với những tiếng kẽo kẹt dưới ánh hoàng hôn, tại sao chiếc
cổ ngẩng lên ngắm cảnh hoàng hôn cũng đẹp đến thế? Anh buồn bực, lập tức nhận
thức được dòng suy nghĩ của mình đã trôi quá xa. Dừng lại, dừng lại! Tần Hạo,
ngươi đâu còn bồng bột nữa, tại sao nghĩ tới cái cổ ấy mà cũng có thể phản ứng
như thế chứ?
“Theo tất cả
những gì cậu nói thì hiện giờ việc di dời con hẻm Chu Tước là chắc chắn rồi,
cậu dựa vào uy thế của chú Hai để lấy giấy chỉ thị hành chính ngăn chặn giữa
chừng? Hơn nữa vấn đề hành chính của Tế Thành thuộc về thẩm quyền của phó tỉnh
trưởng, trong tỉnh chưa chắc đã biết được hết chính sách địa phương.”, đầu dây
bên kia Tần Dao cũng bắt đầu thấy hứng thú, suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi.
Tần Hạo đổi thế
ngồi, “Mưu sự tại nhân.”. Nói xong cảm thấy giọng nói của mình không được tốt,
anh ho một tiếng rồi nói tiếp: “Hai năm nay ngày càng có nhiều người quan tâm
đến vấn đề bảo vệ môi trường và bảo tồn, tu sửa di sản văn hóa lịch sử, em tìm
người viết mấy bài về vết tích lịch sử của con hẻm Chu Tước rồi gửi đến báo
thành phố, báo tỉnh, trước tiên phải gây dư luận cái đã. Còn có Diệp lão tứ,
chị cũng biết hắn ta mà, hắn là người có ảnh hưởng lớn trong lĩnh vực bất động
sản, bảo hắn đi tìm người tung tin thì việc di dời này nếu không dừng lại cũng
sẽ gặp nhiều phiền toái.”.
“Nhưng cũng còn
chưa thật sự rõ ràng. Chuyện của Chính phủ không thể làm cho căng thẳng quá, nếu
vỡ lở ra thì người khó xử chính là chú Hai.”
“Điều này em rõ.
Em sẽ không ra mặt, cứ từ từ thu thập, khi việc thâu tóm con hẻm Chu Tước hoàn
thành thì sẽ gọi cho tên tiểu tử Hồng Kiến Học ù ù cạc cạc ấy, nói là có người
giở trò sau lưng hắn. Đầu đường phía tây đang di dời hầu như toàn là những căn
lều cũ kĩ, những gian nhà còn tốt đều nằm ở phía sau con đường, đợi đến khi hắn
ta xây dựng những tòa nhà cao tầng xong, chắc chắn sẽ tiếp tục cải tạo tiếp
đường phía tây, em bên này vẫn án binh bất động, để hắn đứng trên lầu trông
xuống nét tàn tạ của những mái nhà lợp ngói, có bán cũng không được giá.”, Tần
Hạo tưởng tượng đến nét mặt của Hồng Kiến Học, bất giác cười ha ha.
Đầu dây bên kia
Tần Dao cũng cười khúc khích, “Cậu em cũng biết cách quấy rối đấy nhỉ?”, cười
xong lại hỏi, “Theo như em nói thì mấy nghìn tệ sẽ bỏ đó mấy năm, để sau này
làm phí tu sửa, nếu muốn sửa những căn nhà cũ để chúng mang đậm nét cổ kính thì
phí vẫn cao hơn so với xây dựng nhà mới, vậy số tiền này lấy từ đâu ra?”
“Lúc đó tiền của
em chẳng phải đã sinh sôi nhờ cổ phiếu hay sao? Còn nữa, nếu như mọi chuyện
không như em dự tính, thì kéo Diệp lão tứ nhập bọn. Thằng cha ấy giống như cái
máy in tiền vậy, lo gì không có ngân quỹ chứ?”
“Hắn có khả năng
như vậy, sao hắn không nhúng tay vào?”
“Diệp lão tứ
không giống chúng ta, chuyện của cha hắn chắc chị cũng nghe qua rồi, làm việc
gì cũng thận trọng hơn chúng ta rất nhiều. Cách thức kiếm tiền nhiều vô kể, hắn
cũng đã từng nói rằng vấn đề lợi ích dính dáng đến con hẻm Chu Tước quá phức
tạp, nên chẳng muốn nhúng tay vào.”
“Vậy thì tốt,
việc này quyết định vậy đi. Chị sẽ gửi tiền cho cậu, không tính là cho mượn mà
coi như đầu tư. Cậu phải chia cho chị một nửa.”
Tần Hạo chẹp chẹp
miệng: “Chị cũng xấu xa quá đó, chỉ bỏ ra một chút mà muốn nuốt gọn nửa số tiền
em sẽ kiếm được sao?”
“Ha ha, không
kiếm chác ở cậu thì còn kiếm chác ở ai được chứ?”, Tần Dao cười, “Còn nữa, Lạc
Nhã tháng sau trở về rồi, cậu muốn chơi bời gì thì cứ tranh thủ đi. Một tháng
nữa những lời con bé tụng niệm sẽ thành sự thực, muốn chơi bời cũng chẳng có cơ
hội nữa đâu”.
“Cô ấy tụng kinh
mà em không chạy sao? Em sẽ trốn đến Tế Thành để thoát khỏi tầm tay cô ấy, cô
ấy làm gì được em chứ?”, Tần Hạo uống nốt chỗ rượu trong ly.
Việc Tần Hạo đầu
tư vào con hẻm Chu Tước cứ thế được tiến hành, chỉ là có chút kiêng dè, không
thể quá khoa trương, không thể rút dây động rừng, chỉ có thể thực hiện từng
bước từng bước một.
Vì trận hỏa hoạn
ở con đường phía tây nên sự phẫn nộ của người dân càng tăng cao. Mặc dù đó được
xem như là sự việc ngoài ý muốn nhưng công cuộc di dời cũng tạm thời ngưng lại.
Có điều, ở đầu đường treo cái loa công suất cỡ lớn, suốt ngày suốt đêm tuyên
truyền về tiền đồ của con hẻm Chu Tước khi được quy hoạch khiến người dân xung
quanh vô cùng khó chịu.
Hôm đó Trần Uyển
nhận được giấy báo nhập học, cậu đã đặt gần mười vò rượu, mời hàng xóm láng
giềng và thầy cô đến chung vui. Cô giáo Chu thấy tiếc khi Trần Uyển không chọn
những trường đại học hàng đầu, nhưng Trần Uyển không quá coi trọng điều đó,
khuôn mặt vẫn tươi cười.
Trường Đại học
Đông Bắc nằm ở phía đông thành phố, việc đi lại hằng ngày không được thuận tiện
nên cô đành nội trú tại trường. Trong ngày tân sinh viên đi đăng ký cô gặp lại
Thái Uẩn Khiết – người bạn đã lâu không gặp – tại ký túc xá, hai người đều sững
sờ. Nhưng chỉ một giây sau, Thái Uẩn Khiết vội vàng quay mặt đi. Trần Uyển hơi
thất vọng, là bạn bè từ thời tiểu học và trung học, ban đầu hai người là bạn
thân, coi nhau như chị em, từng qua nhà nhau ngủ, mặc đồ ngủ của nhau, kể cho
nhau nghe những điều bí mật nhất, bao gồm cả việc lần đầu tiên nảy sinh tình
cảm với anh chàng mà mình ngưỡng mộ… Qua một đêm, bỗng trở thành người xa lạ.
Cho dù tất cả mọi
người đều phán định cha cô có tội, thì cô đã làm gì để người khác phải né tránh
như tránh loài rắn rết thế? Trò đời lạnh căm như nước, tình người mỏng tang tựa
giấy. Cô tưởng rằng mình đã chai sạn từ lâu, nhưng cái quay đầu của người bạn
cũ khiến cô có cảm giác mình bị xem thường, bị khinh bỉ. Trần Uyển cười cười,
không biết nên giận dữ hay bi thương.
Thì ra Thái Uẩn
Khiết cũng ghi danh học ngành Tài chính, Trần Uyển nhớ trước đây cô ấy luôn nói
muốn trở thành cô giáo. Mấy năm nay, ngành Sư phạm cũng rất được ưa chuộng,
nhưng vẫn không phát triển mạnh bằng Thương mại, Thái Uẩn Khiết ngay từ nhỏ đã
nổi tiếng là cô bé ngoan ngoãn, học sinh gương mẫu, có lẽ cô ấy không chống đối
lại lựa chọn của cha mẹ.
Trường Đại học
Đông Bắc hai năm nay theo sự phát triển của xã hội rất coi trọng vấn đề kiến
thiết trong học viện: Thầy giáo hướng dẫn và những giảng viên trực tiếp giảng dạy
đều là những nhân vật có tiếng trong giới học thuật; ngay cả phòng học và thư
viện cũng đều mới khách thành không lâu. Bởi vậy, Đại học Đông Bắc nổi trội hơn
so với các trường của những tỉnh lân cận. Chất lượng tổng thể của học sinh
trong trường cũng khá tốt. Nhìn cách trang điểm của mấy cô bạn nữ cùng phòng
thì có vẻ họ đều là con nhà khá giả, Trần Uyển cả năm trời cũng chỉ có ba cái
quần jean và hai cái váy mặc thay đổi nhau, nhưng cô không vì thế mà tự ti hay
buồn bã. Từ khi bước vào khuôn viên trường đại học, cô luôn nhắc nhở bản thân
không được giống những bạn khác, họ có thể trốn học không lý do, đi chơi điện
tử hay yêu đương nhăng nhít, thỏa thích tận hưởng một cuộc sống đại học thoải
mái vô tư. Cô thì không thể, hoàn cảnh cô không cho phép. Tương lai của cô đều
phụ thuộc vào mấy năm ở nơi đây, sau này có thể có được công việc tốt, cuộc
sống tốt hay không, có thể báo đáp công ơn cậu mợ lúc tuổi về già hay không,
tất cả đều trông vào sự nỗ lực của cô. Không chỉ thế, cô cũng không muốn để áp
lực về chi phí sinh hoạt đè nặng lên vai cậu, dù sao thì năm sau Tiểu Vũ cũng
đã học đại học nữa rồi.
Cho nên sau khi
nhanh chóng thích ứng với công việc học tập mới, Trần Uyển bắt đầu tìm công
việc làm thêm.
Sau đó, từ lúc
chào đời cho tới giờ, lần đầu tiên cô cảm thấy bực bội vì lớn lên mình lại có
gương mặt thế này.
Cô tìm trên bảng
thông báo của trường thấy có mấy công việc gia sư nhưng đều bị chính gương mặt
cô phá hỏng, phụ huynh vừa nhìn thấy cô đã không khỏi nghi ngờ về thành tích
học tập của một nữ sinh có gương mặt tuyệt đẹp và quyến rũ như cô, vì vậy họ
thẳng thừng từ chối. Ba tháng sau, cô mới tìm được việc làm tại KFC.
Phương Tồn Chính
hỏi lương cô bao nhiêu một tháng, cô không tức giận, nghĩ đến mấy tháng nay đều
bị đối xử bất công mà tủi thân: “Tính theo giờ, một giờ bốn đồng”.
Phương Tồn Chính
đeo bao tay đánh vào bao cát, cười ha hả: “Vậy thì tôi không dám đi ăn rồi,
nghĩ tới cảnh em làm việc bán sức suốt năm tiếng đồng hồ như vậy thì làm sao
tôi nuốt trôi chứ?”.
Trần Uyển trừng
mắt nhìn, cuộn mình trên chiếc ghế sofa cũ kĩ nhẩm tính, vẻ buồn chán, “Một tối
làm ba tiếng, tính ra một tuần sáu ngày, một tháng cũng được hơn bốn trăm, trừ
đi mấy khoản phí sinh hoạt và các vật dụng hằng ngày thì có thể để dành được
một trăm không nhỉ”, nghĩ rồi cô nói: “Không được, phải tìm thêm một việc nữa”,
cô đưa tay ôm đầu tiếp tục suy nhĩ.
Phương Tồn Chính
vừa lau mồ hôi vừa ngồi xuống bên cạnh, “Nói với em rồi, đến quán bar Đường Hội
của tôi làm việc, tính toán hóa đơn, em cầm tiền của tôi thì bỏng tay hay sao?”
Trần Uyển nhìn
anh ta, không nói lời nào. Vay mượn tiền còn được, chứ vay mượn tình cảm thì
không thể. Tình cảm của Phương Tồn Chính lại càng không thể.
“Chỗ anh xa lắm,
về ký túc xá không tiện.”
“Tôi chịu trách
nhiệm đưa đón là được chứ gì?”, Phương Tồn Chính cảm thấy đây không phải là vấn
đề khó giải quyết.
“Tính logic của
anh có vấn đề, thuê một kế toán mà đưa đi đón về, ngày ăn ba bữa, thì còn làm
được gì?”
“Chỉ cần em đồng
ý, điều gì tôi cũng làm.”, đột nhiên anh ta nghiêm mặt: “Tấm lòng của anh không
lẽ nào em không hiểu?”.
Trần Uyển cắn
môi, đầu ngoẹo sang một bên, không muốn đối diện với vấn đề mà Phương Tồn Chính
đề cập, cũng không thể nhìn thẳng vào ánh mắt nghiêm túc đang nhìn mình.
“Nói thật là, anh
đã luôn chờ đợi em lớn lên, thật không dễ dàng để đợi đến lúc em học xong đại
học, trong lòng anh rất lo lắng.”, Phương Tồn Chính thấy cô né tránh, sự buồn
bã lại dấy lên trong lòng, hối hận vì mình đã đề cập tới chuyện ấy, nhưng rồi
lại tiếp tục: “Hình như chúng ta càng ngày càng xa cách. Mấy ngày nay anh rất
muốn đi tìm em, nhưng lại không dám, trong lòng cứ nghĩ có phải em đã có bạn
trai, hay là đang có nhiều người theo đuổi?”.
“Không có.”, Trần
Uyển quay mặt sang nhìn anh ta, vầng trán sáng sủa thường ngày hơi nhăn lại,
mang theo sự phiền muộn mà rất ít khi cô nhìn thấy. Anh ta là người đàn ông
tốt, có nghĩa khí, là một thiên thần trong mắt rất nhiều cô gái của con hẻm Chu
Tước này. Nếu như có thể, cô cũng muốn mặc kệ để bản thân được sống cùng anh
ta, cùng anh ta dạo phố, sinh những đứa con tinh nghịch. Nhưng, đó không phải
là điều cô muốn. Cô thấy anh ta buồn bực nắm lấy mớ tóc ngắn cũn, dường như có
thể cảm nhận được sự đau khổ, dằn vặt đang diễn ra trong anh ta, đột nhiên cô
thấy có chút chua xót. Cô chưa từng nếm trải mùi vị của tình yêu nhưng đã mơ hồ
cảm nhận được sự buồn bã khi tình yêu không được đền đáp, cảm thấy mình vô cùng
có lỗi.
“Tâm tư của anh…
đã vứt bỏ hết rồi sao?”, anh ta giận dữ nhìn cô, cô bình tĩnh nhìn, cười và nói
tiếp: “Không phải vì có người theo đuổi hay có ai khác, tôi chưa từng nghĩ tới
những chuyện đó. Tôi có trách nhiệm, sau này phải chăm sóc cho cậu mợ, cho nên
mấy năm nay đều không nghĩ tới chuyện này.”. Cô thấy ánh mắt anh ta đã lấy lại
thần thái, cảm thấy mình thật tàn nhẫn, đã tự tay đập nát hi vọng của một
người. “Không phải tôi đang hứa hẹn với anh, tâm tư của anh ngay cả cậu mợ tôi
còn biết thì sao tôi lại không biết? Tôi luôn coi anh là anh trai, là người bạn
thân thiết, những thứ khác thì không thể.”
Anh ta nhìn cô
chằm chặp, tay nắm chặt, những cơ bắp trên cánh tay hiện rõ, bên trong đó như
chứa đựng sức mạnh to lớn chỉ chực bùng nổ.
Tôi xin lỗi, Trần
Uyển buồn bã thầm nói. “Tôi phải đi đây, ngồi lâu rồi, cậu tôi sẽ lo. Lấy xong
xe đạp là tôi về lại ký túc xá, tuần sau không biết có thời gian để về không
nữa.”
Cô đóng cửa lại,
mới đi được hai bước thì từ đằng sau vang lên tiếng kính vỡ, trong Thuần Dương
quan vắng vẻ, chỉ cần một âm thanh khẽ thôi cũng vang đi rất xa, nên tiếng động
lớn thế này làm kinh động đến cả những con chim sẻ đậu trên cây hòe già, chúng
chấp chới đập cánh bay lên khoảng không mờ mịt.