Trầm Hương Tuyết

Quyển 2 - Chương 27: Quyết đoán




“Nghe rõ chưa? Suốt đời cũng không được đi.”

Lòng Mộ Dung Tuyết ngổn ngang trăm mối, không thể đồng ý, càng không muốn lừa dối, chỉ đành lựa chọn im lặng.

Nàng khẽ cúi đầu, tựa như một đóa sen trắng nở rộ trong nắng sớm, xinh đẹp thanh nhã, dịu dàng như nước. Không nghe thấy nàng chính miệng đồng ý, lòng Gia Luật Ngạn cảm thấy bất an. Hắn nâng cằm nàng, trầm giọng nói: “Mau thề đi.”

Mộ Dung Tuyết ngước mắt, cười nhạt với hắn, “Làm gì có chuyện ép người ta thề như chàng chứ? Chuyện cả đời ai đảm bảo được đâu, thời gian dài như vậy, có khi chàng đã chán ghét thiếp từ lâu, cũng có khi thiếp đã sớm hóa thành tro bụi, thiếp không thề vô nghĩa như vậy đâu.”

Gia Luật Ngạn sa sầm sắc mặt, nói: “Không được nói bừa.”

Mộ Dung Tuyết cười cười nói: “Không phải nói bừa, mẹ thiếp cũng muốn ở bên cha thiếp suốt đời, nhưng lại sớm ra đi. Sống chết có số, không phải cho thiếp quyết định. Nói không chừng ngày nào đó thiếp cũng sớm ra đi, đến lúc đó chàng nhớ đưa tro cốt của thiếp về Giang Nam, chôn ở ruộng cải dầu ngoại thành là tốt nhất.”

Nàng cười dịu dàng điềm nhiên, dường như đang nói đến một chuyện tốt đẹp, nhưng Gia Luật Ngạn cứ như nghe sét đánh bên tai.

Sắc trời ngoài cửa sổ dần tối đi, nàng ngồi quay lưng về phía ánh sáng, dung mạo hơi mơ hồ, hệt như hoa trong gương trăng dưới nước, lòng hắn bỗng có một dự cảm không hay, lập tức đanh mặt nói: “Không được nói những lời không may mắn.”

Mộ Dung Tuyết mỉm cười: “Được được, không nói là được rồi.” Nàng nghịch ngợm nghiêng đầu cười: “Lạ thật, lẽ nào cứ nói sẽ thành hiện thực sao?”

Còn chưa dứt lời, Gia Luật Ngạn đã ôm mạnh nàng vào lòng, đôi cánh tay siết chặt đến mức nàng không thở nổi.

Mộ Dung Tuyết vội chống tay vào ngực hắn nói: “Ngạt quá, buông ra.”

Gia Luật Ngạn nới lỏng lực đạo, nhưng vẫn siết chặt nàng trong lòng, trầm giọng nói: “Sau này không được nhắc đến những chuyện này nữa.”

Mộ Dung Tuyết không nhịn được cười: “Chàng yên tâm đi, người mặt dày như tường thành, tim gan bọc kim cương giống thiếp, làm sao mà chết được.”

Gia Luật Ngạn nghe nàng nói mình như vậy, lòng không nén nổi chua xót, trầm giọng nói: “Không được nói mình như vậy.”

Mộ Dung Tuyết cười cười tự mỉa mai: “Không phải trong lòng chàng thiếp chính là như vậy đó sao?”

“Không phải.” Hắn khựng lại rồi nói: “Trong lòng ta, nàng là độc nhất vô nhị.”

“Đương nhiên rồi, đâu có ai mặt dày như thiếp.” Nàng cười nhẹ, nhưng khóe mắt bất tri bất giác ươn ướt.

Hắn khó chịu nói: “Vậy ta cũng thích.”

“Xem thiếp mặt dày chưa kìa, khiến thiết nụ cũng nở hoa rồi.” Tuy nàng tươi cười như hoa, nhưng ý mỉa mai trên khóe môi lại khiến người ta mềm lòng, hắn vuốt tóc nàng nói: “Kiều quí phi nói ngày mai Hoàng thượng sẽ hạ chỉ lập Thái tử, mấy ngày tới đây ta sẽ không rảnh đến thăm nàng.”

Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, rồi lập tức mừng rỡ cười, “Chúc mừng phu quân.”

Gia Luật Ngạn nghiêm túc nói: “Chúc suông thôi sao? Thật chẳng có thành ý gì cả.”

“Nhưng tin vui đến quá đột ngột, thiếp vẫn chưa chuẩn bị lễ vật.”

“Vậy từ ngày mai nàng chuẩn bị đi, chờ mấy ngày nữa tặng cho ta.” Hắn véo mũi nàng, “Lâu rồi nàng không tặng ta món gì cả.”

“Được, thiếp nhất định tận tâm chuẩn bị một lễ vật chúc mừng phu quân trở thành Thái tử điện hạ.” Mộ Dung Tuyết hứng chí nói: “Chi bằng uống rượu chúc mừng đi, hình như chúng ta chưa bao giờ cùng uống rượu thì phải.”

Gia Luật Ngạn nghe vậy có hơi áy náy. Đêm tân hôn, ngay cả rượu hợp cẩn hắn cũng chưa uống cùng nàng thì đã trực tiếp động phòng, đêm hôm đó hắn đối xử với nàng cũng không đủ dịu dàng, lần đầu tiên lại khiến nàng đau đến chảy nước mắt.

“Được, chúng ta uống rượu chúc mừng.”

Mộ Dung Tuyết lập tức gọi Đinh Hương đến, sai nàng ta đi hâm rượu chuẩn bị thức ăn.

Thức ăn rất nhanh được dọn lên, rượu cũng được hâm nóng. Hai người ngồi bên bếp lò, Mộ Dung Tuyết rót một ly rượu, hai tay dâng cho Gia Luật Ngạn: “Chúc mừng phu quân được như ý nguyện.”

Gia Luật Ngạn đưa tay ôm nàng đặt lên gối, “Nàng đút ta uống.”

Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, ôm tâm trạng như vậy, Mộ Dung Tuyết chầm chậm đặt ly rượu bên môi hắn.

Gia Luật Ngạn một hơi uống cạn, sau đó ngậm lấy đôi môi nàng, đẩy nửa ly rượu vào miệng nàng, thấp giọng nói: “Cùng vui.”

Da thịt Mộ Dung Tuyết ửng màu xấu hổ, dưới ánh nến, dung nhan như ngọc kiều diễm động lòng, Gia Luật Ngạn cảm thấy lúc đầu mình không xao động thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Tiếp xúc thân mật, ánh sáng ấm áp, còn có ánh mắt tình tứ của hắn, khiến lòng Mộ Dung Tuyết rối như tơ vò.

Lần này bỏ đi còn gian nan hơn lần trước trăm ngàn lần. Vì nửa tháng sau khi nàng bị thương, hắn đã thay đổi rất nhiều, trở thành dáng vẻ lúc trước nàng cầu nhưng không được. Hắn thương yêu chăm sóc nàng, không còn khinh miệt đả kích nàng, nhưng những điều tốt đẹp không đúng thời cơ này chỉ khiến nàng càng thêm đau khổ.

Nếu hắn vẫn lạnh lùng tuyệt tình như trước đây, vậy thì nàng có thể thẳng thắn gọn gàng ra đi như lần trước. Nhưng hắn trở thành dáng vẻ hôm nay lại khiến nàng đi trong khó khăn do dự.

Có lẽ hắn tốt với nàng chỉ vì cảm kích thôi, cảm kích nàng thà bỏ mạng cũng không hãm hại hắn. Xưa nay hắn luôn thích nữ nhân cao quý đoan trang, sao đột nhiên lại thay đổi phẩm vị mà yêu nàng chứ? Nhất định là cảm động chứ không phải tình yêu, vậy thì cho dù nàng “chết đi”, chắc hắn cũng không buồn lắm. Hơn nữa trong lòng hắn còn có hùng đồ bá nghiệp, giang sơn xã tắc, rất nhanh sẽ trở thành Thái tử, đạt thành ý nguyện, vậy thì chút đau khổ khi mất nàng chắc sẽ bị niềm vui to lớn này vùi lấp.

Nàng tự an ủi mình như vậy, uống rượu vừa nhanh vừa gấp.

Gia Luật Ngạn cầm chiếc ly trong tay nàng, dịu giọng nói: “Đừng uống nhiều quá, rượu hại sức khỏe.”

“Được, thiếp không uống nữa.” Nàng đặt ly rượu xuống, ánh đèn mông lung, ngay cả không khí cũng trở nên lắng đọng, đây là lần cuối cùng ở bên hắn. Nàng nhìn hắn, trăm mối tâm tư như thủy triều lên rồi lại xuống, quanh quẩn trong lòng, mượn hơi rượu bốc lên, nàng muốn nói ra hết những lời trong lòng mình, qua đêm nay, có lẽ đời này kiếp này sẽ không còn cơ hội nữa.

Nàng rót một ly rượu, hai tay dâng cho Gia Luật Ngạn, “Ly này coi như tạ tội.”

Gia Luật Ngạn ngẩn ra: “Sao lại nói vậy?”

Nàng lẩm bẩm nói: “Lúc đầu thiếp bất chấp ý nguyện của chàng, mặt dày mày dạn lấy chàng, gây cho chàng thêm nhiều phiền phức, thật sự xin lỗi. Nếu thời gian đảo ngược, lúc thiếp xuất cung nhất định sẽ theo cha về Giang Nam. Thiếp không nên lấy oán báo ơn, ép chàng cưới thiếp.”

Gia Luật Ngạn nhíu mày, “Nàng có ý gì, hối hận đã lấy ta sao?”

“Không phải, chỉ là bây giờ thiếp đã hiểu, tình cảm không thể miễn cưỡng, đôi bên yêu thương nhau mới là thần tiên quyến lữ, nếu không sẽ trở thành oán ngẫu.” Nàng thấp giọng nói: “Xin chàng tha thứ cho thiếp lúc đó không hiểu chuyện, một mực làm theo ý mình, tự phụ thông minh.”

Gia Luật Ngạn tức giận nói: “Ta bằng lòng.”

Mộ Dung Tuyết áy náy nói: “Chàng bị ép nên mới phải bằng lòng, thiếp biết. Thiếp được cha mẹ thiếp thương yêu chiều chuộng, không biết trời cao đất dày, không biết khiêm tốn tự ái, chưa từng yêu thích một ai, không biết nên đối đãi thế nào, chỉ cần mình thích sẽ dũng cảm tiến lên, chưa từng nghĩ đến cảm nhận của chàng, thật sự xin lỗi.”

Lòng Gia Luật Ngạn muôn phần chấn động, không ngờ nàng lại nói ra những lời như vậy.

Nàng cảm thấy mũi cay cay muốn khóc, liền cố gắng cười nói: “Nhưng mà thiếp rất may mắn đã gặp được chàng, bị chàng đả kích tuy rất đau lòng, nhưng cũng là một sự khích lệ, khiến thiếp hiểu rằng làm người phải tự biết mình, kiêu ngạo ngông cuồng chỉ thất bại nặng nề. Gặp trắc trở mới có thể khiến người ta trưởng thành, đúng là như vậy.”

Nước mắt bất tri bất giác chảy ra từ khóe mắt, không biết tại sao đột nhiên lại thương cảm như vậy, chắc là vì sắp phải rời xa hắn, từ nay suốt đời cũng không gặp lại. Đây hình như là lần đầu tiên tâm sự với hắn, cũng là lần cuối cùng. Muôn vàn cảm xúc vướng víu trong lòng, nếu không nói thì đời này sẽ không còn cơ hội.

Gia Luật Ngạn ôm chặt nàng vào lòng: “Nàng nói nàng chưa từng yêu thích ai, không biết nên đối đãi thế nào, ta cũng vậy. Sau này ta sẽ đối xử với nàng thật tốt, không để nàng đau lòng buồn bã nữa.”

Đáng tiếc là không còn sau này nữa.

Nàng nhắm mắt, lẩm bẩm nói: “Thiếp muốn đi ngủ.”

Gia Luật Ngạn ôm nàng đặt lên trên giường, đắp chăn cho nàng, thấp giọng nói: “Chúng ta làm lại từ đầu nhé.”

Nàng dường như đang ngủ, rèm mi dài che lấp đôi mắt có quầng xanh. Hắn lặng lẽ nhìn nàng ngủ say, thổi tắt đèn rời đi.

Một giọt lệ chảy ra từ khóe mắt Mộ Dung Tuyết.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Tuyết đứng trước cửa sổ một hồi, xuất thần nhìn ra ngoài, hôm trước đổ một trận tuyết, nay tuyết này đã gần tan hết, nhưng trên hòn giả sơn vẫn còn đọng mấy khối tuyết.

Đinh Hương thấy nàng đứng bất động hồi lâu, liền ân cần hỏi: “Tiểu thư, cô làm sao vậy?”

Mộ Dung Tuyết quay đầu cười cười, “Không sao. Ta muốn đi săn.”

“Đi săn?” Đinh Hương kinh ngạc trợn to mắt.

“Ừ, đi bảo Quản gia chuẩn bị ngựa.”

Mộ Dung Tuyết không chờ Đinh Hương hỏi nhiều, vòng qua bình phong vào trong thay y phục.

Chuyện đi săn này Đinh Hương không lạ, trước đây ở huyện Nghi Mộ Dung Tuyết cũng thường cùng Mộ Dung Lân lên núi đi săn. Nhưng mùa đông ở Kinh thành lạnh như vậy, ra ngoài đi săn lỡ như trúng phong hàn thì phải làm sao? Đinh Hương đang định khuyên thì Mộ Dung Tuyết đã mặc xong y phục đi săn.

“Hôm nay Vương gia được phong làm Thái tử, ta muốn đi săn một con tuyết hồ may tay áo ấm làm lễ vật chúc mừng chàng.”

Đinh Hương bĩu môi nói: “Đi mua một cái chẳng phải xong rồi sao, phường thêu hiệu nay ở Kinh thành chắc chắn có bán. Trời đông tuyết phủ ra ngoài đi săn cực lắm.”

“Mua làm sao thể hiện được tâm ý của ta?” Mộ Dung Tuyết cười lên chỉ trán Đinh Hương: “Sau này muội phải tận tâm tận lực với trượng phu, không được qua loa lấp liếm, chân tâm mới đổi được chân tình.”

Đinh Hương thầm nói: Muội không làm được như cô đâu. Yêu một người đến mức cả mạng mình cũng không cần.

Minh quản gia nghe nói Mộ Dung Tuyết muốn ra ngoài đi săn, vội nhỏ giọng khuyên: “Phu nhân, nay trời đông tuyết phủ, sức khỏe vẫn quan trọng hơn.”

Mộ Dung Tuyết bật cười: “Quản gia không cần lo lắng, ta từng cùng Vương gia đến trường săn Mộc Lan đi săn, ông phái nhiều người đi theo là được.”

Minh quản gia nhỏ giọng nói: “E là Vương gia biết được sẽ trách phạt tiểu nhân.”

Mộ Dung Tuyết nói: “Đi săn là để chuẩn bị lễ vật cho Vương gia, đã được Vương gia đồng ý rồi.”

Minh quản gia cũng không dám ngăn cản, chỉ đành lén phái một người đi thông báo cho Gia Luật Ngạn, sau đó đưa ba mươi hạ nhân hộ tống, đoàn người rồng rắn đi về phía trường săn Mộc Lan.

Trở lại chốn xưa, lòng Mộ Dung Tuyết vô cùng buồn bã. Lần trước Gia Luật Ngạn đưa nàng đi săn, Túy ông chi ý bất tại tửu, là để nàng đón nhận hôn sự của hắn và Ngọc Sính Đình. Còn lần này, nàng cũng là Túy ông chi ý bất tại tửu, vì để hắn mất hết hy vọng.

Thế sự vô thường, chuyển chuyển dời dời, tất cả đều có nhân quả.