Đến cửa Hoa Thịnh biệt viện, Mộ Dung Tuyết vừa xuống xe đã thấy Lưu thị đưa các nha hoàn ra cửa nghênh đón, đứng sau lưng bà là Ám Hương và Sơ Ảnh.
Mộ Dung Tuyết không ngờ họ lại ở biệt viện, nhất thời có chút ngạc nhiên.
Gia Luật Ngạn thắt áo khoác cho nàng, dịu giọng nói: “Sau này nàng cứ ở biệt viện, Lưu ma ma sẽ ở đây chăm sóc nàng, có việc gì nàng cứ tìm bà ấy, hoặc bảo bà ấy chuyển cáo cho ta, không được hờn dỗi, càng không được lén ta uống rượu.”
“Ừ, được rồi.”
Bộ dạng ngoan ngoãn vâng lời của Mộ Dung Tuyết thật vô cùng đáng yêu, Gia Luật Ngạn không nhịn được véo mũi nàng, “Chút nữa gặp phụ thân nàng không được khóc, phải vui vẻ biết chưa?”
“Biết rồi, lôi thôi quá.” Mộ Dung Tuyết nhăn mũi, dáng vẻ càng xinh đẹp động lòng.
Gia Luật Ngạn quyến luyến nhìn nàng theo Lưu thị vào biệt viện, sau đó mới rời đi.
Ám Hương và Sơ Ảnh gặp được Mộ Dung Tuyết đều không nén nổi vui mừng, Lưu thị cũng tươi cười mừng rỡ, nay Vương phủ do Ngọc Sính Đình làm chủ, bà được điều đến biệt viện này thật sự cầu còn không được, tính tình Mộ Dung Tuyết lại hiền lành, không hề kiêu căng.
“Phu nhân, Vương gia đã sắp xếp ổn thỏa mọi thứ rồi. Mộ Dung lão gia ở Cảnh Thái các, cách Thù Hoa các của Phu nhân không xa, Ám Hương, Sơ Ảnh chăm sóc sinh hoạt của Phu nhân, còn có sáu nha hoàn làm việc nặng, Phu nhân thấy có đủ không? Nếu Phu nhân cảm thấy không đủ người thì sẽ điều thêm mấy người từ Vương phủ đến.”
Mộ Dung Tuyết cười đáp: “Còn có Đinh Hương, Bội Lan nữa, đủ rồi.” Nàng không quen sau lưng có một bầy nha hoàn đi theo.
Mộ Dung Tuyết theo Lưu thị vòng qua tường tranh, đi dọc theo hành lang kiến trúc hoa lệ, vừa đi vừa ngắm. Cảnh sắc của biệt viện này không hề thua kém Vương phủ. Bố cục tinh tế độc đáo, mỗi một lầu một gác, một viên đá một ngọn cây đều đẹp như tranh. Nếu đến mùa xuân, trăm hoa đua nở, chắc hẳn cảnh sắc càng đẹp hơn.
Đi qua một cây cầu nhỏ, phía trước có hai con đường đá xanh.
Lưu thị hỏi: “Phu nhân muốn xem nơi ở trước hay thăm Mộ Dung lão gia trước?”
“Đến Cảnh Thái các trước đi.”
Lưu thị liền dẫn Mộ Dung Tuyết đi về phía Nam, “Mời Phu nhân đi bên này.”
Đến cửa Cảnh Thái các, bước chân Mộ Dung Tuyết không kìm được mà trở nên gấp gấp, gần một tháng chưa gặp phụ thân, nàng vô cùng nhớ mong, tuy lần nào Gia Luật Ngạn cũng nói ông rất khỏe, nhưng phải tận mắt nhìn thấy nàng mới yên tâm.
Mộ Dung Lân nửa nằm trên sạp đọc y thư, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài vang lên một tiếng “Cha” giòn giã. Ông kích động đến mức không kịp mang giày, bước nhanh ra cửa, quả nhiên nhìn thấy đứa con gái mình ngày đêm mong nhớ bay đến như một con chim nhỏ.
Mộ Dung Tuyết tươi cười rạng rỡ nhào lên người phụ thân, hai tay nắm lấy cánh tay ông, vừa khéo trên cánh tay phải từng bị chém một đao, ông lập tức “Ái da” một tiếng.
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, “Cha làm sao vậy?”
Mộ Dung Lân nghe giọng điệu con gái có vẻ như không biết mình bị thương, cũng không nhắc đến chuyện hôm đó nữa, chỉ nắm tay nàng vào ngồi trong phòng.
Lúc này Mộ Dung Tuyết mới phát hiện ngay cả giày phụ thân cũng chưa mang, vội khom người mang giày cho Mộ Dung Lân.
Mộ Dung Lân nhìn kĩ con gái hỏi: “Con không sao chứ?”
Mộ Dung Tuyết cười hi hi nói: “Con khỏe lắm đây.” Thời gian này nàng thường bị Gia Luật Ngạn ép ăn cơm nên đầy đặn hơn trước một chút, má phúng phính thịt, ngay cả lúm đồng tiền dường như cũng nhỏ hơn một chút.
“Con gái cha là tiên nữ hạ phàm, có ông trời phù hộ.” Mộ Dung Lân thấy con gái bình yên vô sự, trái tim cũng được đặt xuống, cười rất vui vẻ.
Mộ Dung Tuyết và phụ thân ngọt ngào trò chuyện hồi lâu, lúc này mới theo Lưu thị về Thù Hoa các chỗ mình ở.
Đinh Hương, Bội Lan vừa nghe giọng Mộ Dung Tuyết liền hân hoan từ trong ra đón.
Chủ tớ ba người gặp nhau vô cùng vui mừng, Mộ Dung Tuyết thấy phụ thân và nha hoàn đều bình yên vô sự, bây giờ chỉ còn lo cho mỗi Hứa Trạch.
Sau khi Lưu thị đi, nàng nhỏ giọng nói với Đinh Hương: “Muội còn nhớ nơi ở của Hứa công tử không?”
“Dạ nhớ.”
Mộ Dung Tuyết nói: “Ta liên lụy huynh ấy bị thương nặng, lòng vô cùng áy náy, thời gian này cứ lo lắng mãi, muội thay ta đi thăm huynh ấy đi.”
“Vương gia biết được có mất vui không?”
Mộ Dung Tuyết nhỏ giọng nói: “Đừng để chàng biết là được rồi. Ta giả vờ dặn muội đi đưa đồ cho Bùi Giản, sau khi đưa xong muội hãy vòng đến Hứa gia.”
Không biết làm sao, Đinh Hương đột nhiên đỏ mặt.
Mộ Dung Tuyết thấy hơi lạ, bỗng nhiên nghĩ lại, kinh ngạc hỏi: “Đinh Hương, không phải muội thích Bùi Giản đó chứ?”
Đinh Hương vội đỏ mặt phủ nhận: “Không, không có.”
Mộ Dung Tuyết im lặng một hồi, ngừng một lúc rồi dịu giọng nói: “Đinh Hương, nếu là trước đây ta sẽ không phản đối, nhưng bây giờ cuối cùng ta đã hiểu, địa vị khác biệt sẽ không phải là phối ngẫu thích hợp, ta không nhẫn tâm nhìn muội sau này tiến thoái lưỡng nan như ta.”
Đinh Hương cúi đầu “Dạ” một tiếng, vệt đỏ trên mặt âm thầm tan đi.
Mộ Dung Tuyết khẽ thở dài, “Mang gì cho Bùi Giản đây nhỉ?”
Đinh Hương nhỏ giọng nói: “Cậu ấy thích đồ ăn ngon.”
“Vậy mang ít bánh cho huynh ấy đi.”
Bội Lan nói: “Tiểu thư không mang gì cho Hứa công tử sao?”
“Mang chút đồ bổ muội thấy được không?”
“Đương nhiên là được rồi. Nhưng Đinh Hương đi một mình không đem được quá nhiều đồ, để muội đi cùng cô ấy.”
Mộ Dung Tuyết gật đầu rồi gọi Lưu thị vào, bảo bà chuẩn bị đồ, chỉ nói là mang cho Bùi Giản.
Đinh Hương, Bội Lan đi chừng hai canh giờ mới trở về.
Mộ Dung Tuyết vội hỏi: “Tình hình huynh ấy thế nào?”
Đinh Hương nói: “Hứa công tử rất khỏe. Huynh ấy thăm dò khắp nơi không thấy tung tích cô, gặp bọn muội không biết vui mừng đến mức nào, vội hỏi thăm cô ngay.”
“Vậy các muội có nói bây giờ ta ở đâu không?”
“Dạ có.”
Mộ Dung Tuyết thở dài: “Quên nhắc các muội mất.”
“Không được nói sao?”
“Đương nhiên không được nói, huynh ấy biết rồi nhất định sẽ đến thăm ta, để Vương gia biết thì mặt chàng sẽ chẳng khác gì bị tưới mực đâu.”
Đinh Hương phì cười: “Thì cứ để ngài ấy khó chịu đi, sao, tiểu thư không nỡ à?”
Mộ Dung Tuyết giận dỗi liếc nàng ta, “Ta không muốn chuốc phiền phức cho Hứa công tử thôi.”
Quả như Mộ Dung Tuyết dự liệu, Đinh Hương, Bội Lan vừa trở về, Hứa Trạch đã theo đến biệt viện xin gặp ngay.
Mộ Dung Tuyết đi đến dưới hiên lại dừng bước, quay đầu nói với Đinh Hương: “Muội đi mời lão gia ra tiếp huynh ấy đi.”
Đinh Hương kề tai nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Hứa công tử đến đương nhiên là muốn thăm cô mà.”
Mộ Dung Tuyết lắc đầu: “Ta không thể đi.”
Đinh Hương chỉ đành đi mời Mộ Dung Lân.
Mộ Dung Tuyết về phòng, lòng nhớ đến cảnh tượng Hứa Trạch toàn thân đầy vết thương nhưng vẫn liều chết bảo vệ nàng, lòng vừa áy náy buồn bã lại vừa cảm động. Nàng hối hận lúc đầu mình nên cứng rắn một chút, không nên đồng ý để hắn cùng về Giang Nam, vậy thì sẽ không liên lụy hắn suýt chút bỏ mạng. Trải qua kiếp nạn này, nàng cảm thấy mình nên tránh xa hắn một chút thì hơn, nàng không nhẫn tâm nhìn thấy hắn bị tổn hại thêm một chút nào nữa.
Gia Luật Ngạn đến cửa Thù Hoa các, nghe thấy bên trong truyền ra tiếng đàn.
Hắn dừng bước, nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát rồi nhẹ nhàng tiến vào.
Mộ Dung Tuyết đang gảy đàn.
Nàng xưa nay đều theo đuổi hoàn mỹ, ngón út không thể cử động theo ý muốn đã trở thành tâm bệnh, lúc rảnh rỗi thường gảy đàn luyện tập cử động ngón tay.
Nắng xuân rực rỡ, hoa lê trong sân đang nở rộ như tuyết.
Nàng mặc một bộ y phục trắng phiêu dật thanh nhã, váy dài tay rộng, càng khiến thân hình thêm yêu kiều thướt tha, thon thả duyên dáng, eo thắt một sợi dây làm từ mã não đỏ, mỗi hạt đều tròn bóng như châu ngọc, màu sắc tươi sáng, ở giữa nạm một miếng bạch ngọc hình khuyên, khắc hình hoa tịnh đế. Trắng đỏ hai màu tôn lên vẻ đầy đặn mượt mà, rực rỡ động lòng, yểu điệu như một đóa sen ngọc trắng của nàng.
Tuy hắn không háo sắc, nhưng cũng không kìm được mà hoa mắt trước dung mạo kinh tâm động phách của nàng.
Hắn vẫn còn nhớ, lúc đó nàng đàn khúc Cao sơn lưu thủy. Đáng tiếc lúc đó hắn có thành kiến với nàng, vốn không có ý coi nàng là tri âm, nhưng lúc này hắn vô cùng hi vọng mình sẽ là tri âm bầu bạn với nàng suốt cuộc đời này.
Hắn nhẹ bước tiến đến, ôm lấy eo nàng từ sau lưng, tay phủ lên mu bàn tay nàng.
Mộ Dung Tuyết cứng người, nhưng không quay lại nhìn hắn.
Hắn ngồi sau lưng nàng, nhất thời cả hai người đều không lên tiếng, thời gian chầm chậm lướt trên dây đàn, hắn cảm thấy cứ yên lặng bên nàng như vậy đã là tốt lắm rồi.
Mộ Dung Tuyết lòng bỗng chua xót, nàng cũng nhớ lại vạt nắng xuân ở Hồi Xuân y quán kia, đáng tiếc bây giờ là mùa đông, ngoài cửa sổ cảnh sắc tiêu điều, vật như xưa nhưng người đã khác, nàng cũng không có tâm trạng như ngày đó.
Nàng khẽ ngoảnh mặt đi, muốn rời khỏi vòng tay hắn, nhưng Gia Luật Ngạn càng ôm chặt nàng hơn, cúi đầu hôn lên môi nàng. Một hồi lâu sau, hắn buông cánh môi đào, cảm giác được rằng nàng đã khác xưa, lúc trước hắn hôn nàng, nàng sẽ mềm nhũn trên người hắn như một vũng nước xuân, trong mắt là đóa hoa diễm lệ e thẹn nở rộ, nhưng giờ đây bất luận hắn hôn say đắm dường nào người nàng vẫn cứng đờ.
Lòng hắn vô cùng khó chịu, càng tìm không được cảm giác xưa hắn càng không cam lòng. Lại hôn xuống, lần này nàng bị hắn hôn đến nhũn người, hắn nâng cằm nàng, muốn nhìn xem trong mắt nàng có nở hoa không, nhưng nàng lại tránh không tiếp xúc với ánh mắt hắn.
Gia Luật Ngạn bỗng dưng nổi giận, lòng bật ra một từ: Có tật giật mình. Vậy là lời đang nhịn trong lòng bỗng không kìm được mà nhảy ra, “Hôm nay Hứa Trạch đến à?”
Mộ Dung Tuyết biết nhất định hắn đã biết, bình tĩnh hỏi ngược lại: “Huynh ấy đến thăm phụ thân thiếp cũng không được sao?”
Hắn hậm hực nói: “Túy ông chi ý bất tại tửu.”
“Thiếp không hề gặp huynh ấy.”
“Nhưng nàng vẫn mang đồ cho hắn.”
Mộ Dung Tuyết ngẩn ra: “Chàng phái người theo dõi Đinh Hương?”
Gia Luật Ngạn không vui nhíu đôi mày kiếm, “Là bảo vệ.”
Mộ Dung Tuyết lập tức cảm thấy mình đã nghĩ quá đơn giản, cho dù hắn để nàng ra ngoài, chắc chắn cũng có không ít người vây quanh, làm sao mới có thể thoát được đây? Hơn nữa còn có phụ thân, Đinh Hương, Bội Lan, mục tiêu này quá lớn rồi.
Gia Luật Ngạn thấy dáng vẻ như đang suy nghĩ điều gì của nàng, không kìm được mà chua ngòm nói: “Nàng vẫn nhớ đến hắn sao?”
“Không có.”
Thấy nàng không thừa nhận, lòng Gia Luật Ngạn càng không thoải mái, hậm hực nói: “Ngày đầu tiên đến biệt viện đã mang đồ cho hắn, thật là chăm lo chu đáo.”
Mộ Dung Tuyết tức tối nói: “Huynh ấy bị thương vì thiếp, lẽ nào thiếp không nên quan tâm an nguy của huynh ấy sao?”
“Ta cũng bị thương vì nàng, sao không thấy nàng quan tâm ta?
Mộ Dung Tuyết thở dài: “Vết thương trong lòng nhìn không thấy đâu Vương gia. Lúc trước tim thiếp ngày ngày bị chàng chém máu thịt tung tóe, chàng có nhìn thấy không?”
Sau lưng im lặng.
Mộ Dung Tuyết lại nói: “Chàng vẫn nên kiên cường một chút thì hơn, vết thương lòng tuy khó chữa, nhưng không đến nỗi chí mạng, chàng nhìn thiếp đi, nay chẳng phải vẫn sống khỏe mạnh đó sao?”
Gia Luật Ngạn im lặng một hồi, đàn khúc “Phụng cầu hoàng”.
Hắn đàn rất hay, nàng tự thấy mình không bằng.
Hết khúc nhạc, hắn ôm eo nàng, thấp giọng nói bên tai nàng: “Khúc này cũng như lòng ta.”
Nàng vờ như không biết hỏi: “Đây là khúc gì? Quảng Lăng tán à?”
Gia Luật Ngạn tức nghẹn, hắn không tin người biết đàn lại không biết khúc nhạc này.
Hắn lại đàn khúc “Kiêm gia”, giận dỗi nói: “Khúc này chắc nàng biết chứ.”
Mộ Dung Tuyết không thể giả hồ đồ được nữa, khúc này nàng đã từng đàn bên Kính hồ.
Lúc đó Bế Nguyệt vào ở Trúc quán, nàng vì vậy mà đau khổ, lặn ngụp trong biển giấm. Cũng như bây giờ, hắn ghen tị với Hứa Trạch.
Gia Luật Ngạn nghiêng mắt nhìn nàng, lòng nói, nàng còn giả hồ đồ nữa à?
Không ngờ Mộ Dung Tuyết thở dài nói: “Người đi sông nước mênh mang, Kiều quý phi và Vương gia thật sự không thể nào ngược dòng nước biếc tính chiều bơi xuôi[1], nhưng Vương gia sắp đăng cơ trở thành Hoàng đế, lúc đó có thể bầu bạn với Kiều quý phi ở Hậu cung, không cần đau khổ nhớ thương nhưng không có được như thế này nữa.”
[1. Ý lấy từ bài Kiêm gia, Kinh thi.
Người đi sông nước mênh mang
Ngược dòng nước biếc tìm đàng ta theo.
Sông sâu nước xiết khó chèo
Tìm chàng ta lại tính chiều bơi xuôi.]
Gia Luật Ngạn giận đến mức mắt tối đen, ôm xốc nàng lên bước đến bên giường.