Bội Lan hỏi: "Tiểu thư không chờ lão gia về mới đi sao?"
Mộ Dung Tuyết đáp: "Ta sợ cha không về kịp, ta đích thân đi thì hơn. Sáng mai các muội đến Ngân hiệu rút năm ngàn lượng ngân phiếu về đây."
Năm ngàn lượng... Bội Lan cả kinh.
Đinh Hương thầm nói, chả trách lão gia một mực muốn tìm một nữ tế cho ra hồn về làm quản gia, không thì gia nghiệp này vào tay tiểu thư, mọi người sẽ nhanh chóng chết đói thôi.
Sáng hôm sau, Bội Lan và Đinh Hương đến Ngân hiệu lấy ngân phiếu về, đưa đến trước mặt Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết đếm ngân phiếu nói: "Đến quầy lấy một đôi nhân sâm già lại đây."
Đinh Hương dè dặt nói: "Đó là mệnh căn của lão gia đó, lão gia về có phát điên không?"
Mộ Dung Tuyết chìa lan hoa chỉ điểm lên trán Đinh Hương: "Muội có nhầm không vậy, mệnh căn của lão gia là ta nè, mau đi đi."
Bại gia tiểu thư ơi. Đinh Hương lấy đôi sâm già Mộ Dung Lân coi như tâm can bảo bối đến, Mộ Dung Tuyết bỏ ngân phiếu và nhân sâm vào trong hộp. Đưa Đinh Hương Bội Lan đi đến Huyện nha.
Huyện lệnh Tần Chi Ngang coi trọng dưỡng sinh, xưa nay có quan hệ rất tốt với Mộ Dung Lân, Mộ Dung Tuyết cũng gọi ông là bá phụ, thông tin tuyển tú lần này cũng do ông báo trước cho nàng biết.
Vừa thấy Mộ Dung Tuyết đến bái phỏng, Tần Chi Ngang trìu mến hỏi: "Phụ thân con chưa về sao?"
Mộ Dung Tuyết cười gật đầu: "Dạ, cha con e là mấy ngày nữa mới về được." Nói xong, nàng đặt lễ hộp trong tay lên trà kỷ bên tay Tần Chi Ngang, cười nhẹ nhàng nói: "Bá phụ, đây là một đôi nhân sâm trăm năm mới gặp, là bảo vật trấn tiệm của Hồi Xuân y quán. Điệt nữ đem đến để hiếu kính lão nhân gia."
Tần Chi Ngang vội nói: "Vậy làm sao dám nhận."
"Tần bá phụ đừng khách sáo với điệt nữ, người nhìn nhân sâm này đi." Nàng mở hộp ra. Đương nhiên, thứ Tần Chi Ngang nhìn thấy không phải là nhân sâm, mà là ngân phiếu đè dưới nhân sâm.
Ông cả kinh nhìn Mộ Dung Tuyết: "Điệt nữ đây là..."
Mộ Dung Tuyết cũng không che giấu ý đồ, đi thẳng vào vấn đề: "Tần bá phụ, người cũng biết cha con chỉ có một đứa con gái, con không muốn nhập cung, bởi vậy chuyện tuyển tú này có thể nhờ bá phụ ra tay gạt tên con ra không?"
Tần Chi Ngang thở dài, đóng hộp lại, bất lực nói: "Điệt nữ, không giấu gì con, chuyện này lão phu đã nghĩ đến từ sớm rồi. Không phải bá phụ không giúp con, mà thật sự là lực bất tòng tâm. Lần này tuyển tú không phải chuyện nhỏ, Hoàng thượng đích thân phái Chiêu Dương vương đến giám sát, lão phu muốn ra tay cũng không thể, bị Chiêu Dương vương biết được báo lên triều đình, không chỉ lão phu mang tội khi quân mà Hồi Xuân y quán cũng đại họa lâm đầu."
Mộ Dung Tuyết nghe vậy mới biết lần này thật sự vô cùng cam go.
Tần Chi Ngang lại nói: "Lần tuyển tú này, ba mươi hai nữ nhân sơ tuyển Chiêu Dương vương sẽ đích thân xem qua, khi đến Kinh thành, Thánh thượng sẽ đích thân tuyển chọn. Sau khi tiên Hoàng hậu qua đời, Hậu vị bỏ trống nhiều năm, nếu điệt nữ có thể được Hoàng thượng vừa mắt, hạ sinh long tử, vậy thì phú quý ngang trời đang chờ Mộ Dung gia đó."
"Con không muốn phú quý ngang trời gì hết." Mộ Dung Tuyết thầm nói, nhà con đâu thiếu tiền, gả cho lão già sáu mươi mấy tuổi kia, cho dù có được phong làm Hoàng hậu con cũng không thèm.
"Haiz, thánh mệnh khó trái, điệt nữ đem nhân sâm này về đi." Tần Chi Ngang tuy có giao tình với Mộ Dung Lân, nhưng so với tiền trình tính mạng của mình, đương nhiên ông chọn điều sau.
Mộ Dung Tuyết thấy Tần Chi Ngang không chịu nhận lễ, chỉ đành thất vọng cáo từ.
Về đến Hồi Xuân y quán, nàng chống cằm ngồi bên cửa sổ, vắt óc nghĩ cách. Hay là tặng lễ vật cho Chiêu Dương vương? Nhưng đường đường là Vương gia, sao có thể coi năm ngàn lượng nhỏ nhoi này ra gì. Mình đi tặng lễ vật ngược lại còn khéo quá hóa vụng tự chuốc nhục nhã. Không thì Tam thập lục kế tẩu vi thượng sách. Nhưng Hồi Xuân y quán là gia nghiệp phụ thân nàng vất vả nửa đời gầy dựng nên, sao có thể nói bỏ là bỏ, hơn nữa, lúc này Mộ Dung Lân không có ở nhà, một mình nàng trốn đi, hòa thượng trốn được chứ miếu đâu trốn được, Mộ Dung Lân và Hồi Xuân y quán sẽ chịu tai ương.
Nghĩ đi nghĩ lại, vô kế khả thi, đang nhíu mày sầu não, bỗng nghe A Thái phía trước kêu lên, lão gia về rồi.
Mộ Dung Tuyết cả mừng nhìn ra, lập tức nhấc váy đi đón phụ thân.
Mộ Dung Lân gió bụi dặm trường bước vào hậu viện, vừa nghe được tin ông lập tức thúc ngựa từ Tô Châu về, ngày đêm không ngừng nghỉ, chỉ sợ lỡ chuyện.
"Cuối cùng cha cũng về rồi." Mộ Dung Tuyết từ khi sinh ra đã được cha mẹ nâng niu như châu ngọc, nhưng lúc gặp phải nguy cơ phụ thân lại không ở bên cạnh, phải một mình chống đỡ, lúc này gặp được phụ nhân, từ nữ cường nhân lập tức trở về là cô nương được chiều chuộng, không cầm được nước mắt.
Mộ Dung Lân bình sinh không nỡ nhất chính là nước mắt con gái, vội nói: "A Tuyết đừng vội, cha sẽ đi tìm Tần huyện lệnh ngay."
Mộ Dung Tuyết lắc đầu: "Không được, nữ nhi đã đi rồi. Lần này tuyển tú không phải chuyện nhỏ, Hoàng thượng phái Chiêu Dương vương đích thân giám sát, Tần bá phụ cũng không dám làm gì. Nữ nhi đem năm ngàn lượng đến ông ấy cũng không dám nhận."
Mộ Dung Lân không ngờ sự tình lại gay go đến vậy, thấy con gái như hoa lê ngậm mưa, ông chỉ cảm thấy lòng như tan nát, vội an ủi: "A Tuyết đừng khóc, cha tuyệt đối không để con nhập cung đâu, con yên tâm."
Mộ Dung Tuyết hít hít mũi hỏi: "Cha còn cách gì không?"
"Con còn nhớ Triệu Chân Nương từng ở nhà bên cạnh không?"
Mộ Dung Tuyết gật đầu: "Đương nhiên là nhớ, chính vì cô ấy mới có lần tuyển tú này." Năm kia Triệu Chân Nương mang thai, là một chuyện lớn chấn động triều đình. Hoàng thượng long nhan vui mừng, Triệu gia cả họ được nhờ, dọn hết vào Kinh thành nhận phong, đình viện hoang tàn của Triệu gia vẫn còn bỏ trống bên cạnh Hồi Xuân y quán.
"Năm nay cô ấy lại sinh được Văn Xương công chúa, càng được sủng ái hơn, đã được phong làm Thục phi. Năm xưa cha từng cứu cô ấy một mạng, cha nghĩ Triệu gia sẽ không vong ơn phụ nghĩa đâu. Nếu con được chọn, cha sẽ đi Kinh thành trước một bước, tìm người của Triệu gia, cầu xin Triệu Chân Nương."
Mộ Dung Lân đã quyết tâm từ sớm, cho dù tán gia bại sản cũng không để con gái nhập cung. Đừng nói là đương kim Thánh thượng tuổi đã hơn sáu mươi, cho dù còn trẻ trung cũng không được. Một là ông hiểu rõ con gái mình hơn ai hết, tính tình thẳng thắn ngây thơ không hề toan tính như vậy vào cung chẳng khác gì đi vào chỗ chết. Hai là ông chỉ có một tâm can bảo bối này thôi, bước vào cửa cung sâu tựa bể, từ nay sẽ vĩnh viễn không ngày gặp lại, chỉ nghĩ thôi cũng cảm thấy đứt ruột đứt gan.
Mộ Dung Tuyết nghe dự định của cha, lo lắng trong lòng lúc này cũng vơi đi nhiều. Chỉ mong Triệu Chân Nương có thể niệm tình cũ, hóa giải kiếp nạn của nàng.
Mộ Dung Lân vuốt vuốt chòm râu đẹp trên cằm, tự mình lẩm bẩm: "Nhưng mà tốt nhất là đừng để được chọn." Nói xong vội vàng đến phòng thuốc. Nửa canh giờ sau, ông đem đến một chén thuốc đen ngòm.
"Đây là gì vậy?"
"Mau uống đi, đồ tốt." Mộ Dung Lân cũng không nói là gì, chỉ dỗ con gái uống cạn.
Đêm đến, Mộ Dung Tuyết thức dậy tiểu tiện, Đinh Hương bưng đèn đến, đột nhiên á lên một tiếng kinh hoàng, ngọn đèn trong tay suýt chút rơi xuống đất. Mộ Dung Tuyết vốn còn mơ mơ màng màng, bị tiếng kêu thất thanh của nàng ta làm tỉnh ngủ.
"Làm sao vậy?"
"Tiểu thư, mặt cô kìa."
Đinh Hương lòng đau như cắt nhìn gương mặt Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết vô thức sờ lên mặt mình, cũng á lên một tiếng kinh hoàng, sau đó tức tốc nhanh như chớp xông đến trước gương.
Đinh Hương đưa đèn đến cạnh nàng, dưới ánh đèn, chỉ thấy trong gương là một cô nương mặt đầy mụn đỏ, thật vô cùng thảm thương.
Lúc này Mộ Dung Tuyết mới hiểu đây là do chén thuốc kia mà ra. Nàng vội chạy đến phòng phụ thân gọi cửa.
"Cha, cha."
Mộ Dung Lân đang kiểm kê gia sản, mở cửa thấy gương mặt con gái đầy mụn đỏ, ông không chút ngạc nhiên, ngược lại còn cười ha ha nhẹ nhõm, vô cùng đắc ý nói: "Ta còn sợ là thời gian quá gấp, nhất thời không phát ra được, không ngờ y thuật của lão phu cao minh quá."
Mộ Dung Tuyết: "......" Đã là lúc nào rồi, lão nhân gia người có thể khiêm tốn một chút được không?
Mộ Dung Lân vuốt mấy chòm râu dưới cằm, đắc ý nói: "Lão phu không tin bộ dạng này của con mà ngày mai vẫn có thể được chọn."
"Cha, mụn đỏ trên mặt này có khỏi được không?" Mộ Dung Tuyết hỏi vấn đề nàng quan tâm nhất, nàng không muốn mang bộ mặt đầy mụn đỏ này cả đời, như vậy làm sao lấy ai được nữa.
"Vài ngày nữa sẽ tan hết."
"Thật sao?"
"Không sai." Mộ Dung Lân vỗ ngực một cách giang hồ, ra vẻ vạn sự cứ để cha già này lo. Mộ Dung Tuyết lúc này mới yên tâm trở về tiếp tục ngủ.
Chớp mắt đã đến ngày thứ ba, mới sáng sớm cửa Huyện nha đã dán bảng. Ba mươi hai vị cô nương phù hợp điều kiện bị gọi đến Phủ nha, do Chiêu Dương vương tiến hành sơ tuyển. Việc tuyển tú được tiến hành trong đại đường Huyện nha của Tần Chi Ngang.
Mộ Dung Tuyết vừa xuống xe ngựa đã thấy cửa lớn Huyện nha chật kín người, có tú nữ đến tham gia tuyển chọn, cũng có bá tánh đến xem náo nhiệt.
Các nữ nhân được chọn đều mười sáu mười bảy tuổi, đa số đều mặt ủ mày ê, có người nước mắt đã thành sông.
Mộ Dung Tuyết sờ mặt, tự tin mình chắc chắn sẽ bại, tinh thần sảng khoái hòa vào đám đông, gương mặt đầy mụn đỏ hân hoan phấn khởi.
Điệt nữ Tần Minh Nguyệt của Tần Chi Ngang cũng nằm trong số thiếu nữ được chọn, vừa thấy Mộ Dung Tuyết, nàng ta cả kinh vội hỏi: "Mộ Dung muội muội, mặt muội làm sao vậy?"
Mộ Dung Tuyết thần bí nói: "Tần tỷ tỷ, hôm trước muội đột nhiên mơ thấy ác mộng, trong mơ bị một con trùng độc vừa già vừa xấu cắn mấy cái, lúc tỉnh lại mặt thành ra như vậy, tỷ nói có phải muội trúng tà rồi không, có cần mời pháp sư không?"
Tần Minh Nguyệt rùng mình: "Đừng nói nữa, đáng sợ quá."
Mộ Dung Tuyết sờ mặt, ra vẻ buồn bã: "Haiz, hôm nay chắc chắn không được chọn rồi, tiếc quá."
Tần Minh Nguyệt đồng tình gật gật đầu.
Sau khi ba mươi hai nữ nhân đến đủ, Lưu sư gia điểm danh rồi đưa vào Huyện nha.
Mộ Dung Tuyết vì thân quen với Tần Chi Ngang nên không hề sợ hãi đại đường Huyện nha, vừa bước vào đã hiếu kỳ nhìn ra sau bàn, muốn xem thử Chiêu Dương vương quyết định vận mệnh của mình trông thế nào.
Phía trên Tần Chi Ngang, sau chiếc bàn có một nam nhân đang ngồi, chắc chắn là đúng rồi.
Mộ Dung Tuyết nhìn từ xa đã thấy quen mặt, chờ đến khi nhìn gần, suýt chút nữa thì kinh hô thành tiếng, nam nhân đó lại là Gia Luật Ngạn.
Nàng vừa mừng vừa sợ, suýt chút nữa nhảy cẫng lên, ông trời quả nhiên hậu ái nàng, thì ra hắn chính là Chiêu Dương vương, chả trách khí độ tao nhã xuất chúng đến vậy, cũng chả trách mình muốn kết duyên trăm năm với hắn liền bị cự tuyệt ngay. Thì ra không phải hắn không thích nàng, là vì nàng đang nằm trong danh sách tú nữ chờ được chọn, hắn không dám thích nàng. Tự tin bị đả kích đến nản lòng thối chí, trong phút chốc bỗng vươn mình đứng dậy.
Hắn dường như cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nàng, đảo mắt nhìn qua, nhưng sóng mắt chỉ nhàn nhạt, không hề dừng lại trên mặt nàng quá lâu, chỉ lướt qua như một tia nắng xuân.
Cho dù là vậy cũng đủ rồi, nàng hạ con tim đang lơ lửng xuống, tràn đầy vui sướng nhìn người sau bàn. Hôm đó dưới gốc hoa lê ở Hồi Xuân y quán, nàng đã nói rõ với hắn rằng mình không muốn nhập cung. Hắn nhất định nể tình nàng đã mời cơm, lại giúp hắn trị bệnh mà thành toàn cho nàng, nàng tin là vậy.