Trầm Hương Tuyết

Quyển 1 - Chương 24: Tên thân mật




“Lẽ nào chàng không yêu cô ấy sao?” Nàng kinh hỉ ngồi dậy hỏi: “Không yêu, vậy việc gì chàng phải giữ cô ấy trong phủ, còn để cô ấy ở chỉ cách một dòng nước nữa.”

Hắn không đáp, lại véo má nàng, “Nàng thật biết ghen.”

“Thiếp yêu chàng mới ghen chứ.”

Lòng hắn khẽ động, xoa xoa tóc nàng dịu giọng nói: “Triều đình sắp phát binh diệt phỉ, công việc ở Binh bộ rất nhiều, chờ ta xem xong công văn sẽ đến, nàng ngủ trước đi.”

Mộ Dung Tuyết lập tức lộ ra nụ cười thụ sủng nhược kinh, trái tim vỡ nát khôi phục lại nguyên trạng kiên cố không gì lay chuyển. Thẩm U Tâm và mỹ nhân Phiên bang đều là phù vân. Lòng tự tin của nàng toàn bộ đều trở lại.

Nàng không nỡ ngủ, nằm trong chăn chờ hắn quay lại, sau đó thật sự quá mệt quá rã rời nên mới thiếp đi.

Sáng hôm sau vừa tỉnh dậy, nàng kinh hỉ phát hiện hắn vẫn chưa đi, nhưng hiển nhiên đã tỉnh từ lâu, đôi mắt sáng rực, trong suốt như một khe nước, bình lặng không gợn sóng nhìn nàng.

Nàng chớp chớp mắt, lại đưa tay chọc chọc vào bắp tay hắn, phát hiện đây không phải là mơ, lập tức nở nụ cười ôm chặt cánh tay hắn.

Hắn rút tay ra khỏi lòng nàng, nhàn nhã nói: “Gọi hết mười lăm tiếng mới tỉnh, A Trư.”

Nàng hưng phấn hỏi: “Chàng gọi thiếp là A Châu[1] à? Châu trong Khán châu thành bích tư phân phân[2] sao? Là tên thân mật chàng đặt cho thiếp sao?”

[1. Trư và Châu đồng âm.]

[2. Trông thắm biển xanh dồn dập nhớ, Như Ý Nương, thơ Võ Tắc Thiên.]

Gia Luật Ngạn: “... ... Không phải.”

“Vậy vừa rồi chàng gọi thiếp là gì?”

“Đương nhiên là Mộ Dung Tuyết.”

Nàng chu miệng nói: “Phu thê với nhau sao có thể gọi cả tên lẫn họ vậy được, chàng gọi thiếp là A Tuyết đi.”

Ánh mắt hắn khẽ sầm xuống, nói: “Không quen, không thuận miệng.”

“Vậy chàng đặt cho thiếp một cái tên thân mật đi.”

“Tên thân mật.” Hắn thoáng suy tư: “Vậy nàng lấy tên Khiêm Khiêm đi.”

Nàng lập tức vui mừng hỏi: “Thiên[3] nào? Thiên trong Thiên lý oanh đề lục ánh hồng[4], hay là Thiên trong Ngưỡng thị sơn điên túc hà thiên thiên[5]?”

[3. Khiêm và Thiên đồng âm.]

[4. Ngàn dặm oanh ca biếc lẫn hồng, Mùa xuân ở Giang Nam, thơ Đỗ Mục, Lê Nguyễn Lưu dịch.]

[5. Ngẩng trông đỉnh núi biếc xanh, Cao Đường phú, thơ Tống Ngọc.]

“Là Khiêm trong Khiêm cung cẩn thận.” Nha đầu không biết khiêm tốn là gì như nàng cũng thật hiếm thấy.

Nàng đương nhiên đoán được ý hắn, lập tức cự tuyệt: “Không chịu, chàng đặt lại đi.”

Hắn véo mặt nàng, mất kiên nhẫn thúc giục: “Mau dậy đi, hôm nay phải nhập cung gặp Thánh thượng và Thục phi.”

“Chàng không đặt thì thiếp không đi.” Nàng dùng cả tay lẫn chân bám lấy người hắn như một con mực.

Hắn bất lực, chỉ đành nói: “Vậy Tố Tố thì thế nào? Tố trong Ngân trang tố khỏa[6].”

[6. Long lanh như dát bạc, dùng để miêu tả trời tuyết.]

Nàng hân hoan nói: “Được đó, ngày thiếp ra đời trời đổ tuyết lớn, bởi vậy mẹ thiếp đặt tên là Mộ Dung Tuyết. Tên Tố Tố này vừa hay hợp với tên thật của thiếp.” Nói xong, nàng mừng rỡ hôn lên mặt hắn một cái, hoan hỉ nói: “Sau này chàng gọi thiếp là Tố Tố, thiếp gọi chàng là Ngạn lang có được không?”

Hắn liếc nàng, “Buồn nôn.”

Nàng cười hì hì nói: “Mau gọi thiếp là Tố Tố đi.”

Hắn nghẹn lời liếc nàng.

“Mau đi, không thì thiếp không dậy đâu.”

Hắn bất lực chỉ đành bấm bụng gọi một tiếng “Tố Tố”.

“Phải gọi cho tình tứ vào.”

Hắn đè thấp giọng, nghiến răng nói: “Tố Tố.”

“Chàng không cười.”

Hắn nặn ra một nụ cười như kết băng: “Tố Tố.”

Cuối cùng cũng qua ải, nàng cười hi hi buông tay hắn, hắn lập tức đứng dậy khoát y phục, không quay đầu nói: “Ta đến ̉n Đào các chờ nàng. Mau đi.”

Mộ Dung Tuyết lập tức mở rương của hồi môn của mình ra. Triệu Chân Nương đã tặng nàng không ít đồ tốt, nàng xưa nay không để tâm đến tiền tài vàng bạc, bởi vậy sau khi thành thân chưa từng nhìn kĩ. Lúc này mở ra mới phát hiện bên trong có không ít đồ tốt, trang sức y phục hương liệu, tất cả đều có đầy đủ. Vậy là nàng lập tức gọi Sơ Ảnh vào giúp nàng trang điểm.

Khi nàng đến cửa ̉n Đào các, lúc Gia Luật Ngạn từ trong bước ra nhìn thấy nàng, bất giác ánh mắt bàng hoàng, bước chân khựng lại.

Nàng mặc một chiếc váy dài màu hồng phấn, cổ áo mở rất rộng, gần như lộ hết chiếc yếm ra ngoài, trên chiếc yếm trắng bằng lụa tơ tằm thêu hai đóa mẫu đơn tịnh đế Diêu hoàng Ngụy tử[7], viền cánh và nhụy đều dùng chỉ vàng, đóa hoa diễm lệ rực rỡ tôn lên vùng ngực căng tròn đầy đặn, da thịt trắng hơn băng tuyết. Tà váy dài phết đất, bên trên nạm vô số kim tuyến và trân châu, ánh sáng chiếu vào thật sự vô cùng hoa lệ ưu nhã, soi rọi tứ phương. Ánh nắng rực rỡ, chiếc váy dài hoa mỹ trải dưới đất, nàng mình hạc xương mai như một đóa hoa nở rộ, xán lạn chói lòa không gì sánh bằng.

[7. Hai loại mẫu đơn quí ở vùng Lạc Dương đời Tống. Diêu hoàng là loại hoa vàng ngàn cánh, có gốc gác từ nhà họ Diêu; Ngụy tử là loại hoa hồng nhạt ngàn cánh, có gốc gác từ nhà Ngụy Nhân Bạc.]

Nhưng chiếc váy dài vô cùng tinh xảo hoa lệ cùng với gương mặt thuần khiết thanh nhã không chút son phấn kia lại trở thành một đòn mạnh mẽ giáng vào thị giác, cuối cùng, tẩy hết phấn son khoe mặt mộc, tất cả màu sắc phồn hoa đều không bằng gương mặt thuần khiết như sen kia.

Nàng cảm nhận được một ánh mắt như ánh sáng lung linh vấn vít quanh thân mình. Nàng muốn có được nhất là cái nhìn đầy thâm tình của hắn, lúc này, cuối cùng nàng cũng chờ được kết quả nàng muốn, ánh mắt như sao xưa nay vẫn lạnh nhạt điềm nhiên kia cuối cùng cũng sáng lên như một tia kinh ngạc sững sờ.

Nàng lòng đầy vui sướng, dời gót sen tiến lên phía trước, cười ngọt ngào với hắn, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Ngạn lang.” Chỉ tiếc giọng nàng không mềm mại êm tai, thật khiến người ta tiếc nuối. “Ngạn lang, hôm nay thiếp có đẹp không?” Nàng ngước mặt nhìn chằm chằm chờ hắn khen ngợi, hơi xấu hổ nhưng cũng có chút kiêu ngạo.

“Về thay bộ khác đi.” Hắn nhíu mày, ánh sáng trong mắt lóe lên rồi vụt tắt, dường như sự kinh ngạc sững sờ nàng chính mắt nhìn thấy kia chỉ là ảo giác.

Nàng đờ người ra, vừa rồi ngay cả Ám Hương, Sơ Ảnh cũng nhìn đến trố mắt, bản thân nàng cũng cảm thấy tuyệt đại giai nhân chẳng qua cũng chỉ thế này thôi, nhưng hắn lại phản ứng như vậy.

“Y phục này không đẹp chỗ nào?”

“Không chỗ nào đẹp hết, sau này không được mặc ra ngoài.” Hắn lạnh mặt nói: “Đi thay một bộ trầm ổn phóng khoáng đến đây.”

Mộ Dung Tuyết tức tối trở về, thay bộ y phục hoa lệ nhất này ra. Trong lúc giận dỗi, nàng chọn một bộ lễ phục màu khói kiểu dáng quê mùa nhất. Dù sao có mặc đẹp đến đâu đi nữa hắn cũng không buồn nhìn, mặc Nghê thường vũ y cũng có ý nghĩa gì đâu.

Ám Hương nói: “Phu nhân đừng giận, có lẽ Vương gia không muốn Phu nhân quá bắt mắt, sợ người đẹp hơn các Nương nương trong cung, khiến người ta ganh ghét.”

“Vậy sao?”

“Đương nhiên rồi. Nương nương trong cung đâu có đẹp bằng Phu nhân.”

Mộ Dung Tuyết nghe lời này mới nguôi giận. Có lẽ hắn lo lão Hoàng đế thấy nàng lại nổi sắc tâm, nghĩ vậy, tinh thần nàng sảng khoái trở lại.

Thay y phục quay lại Ẩn Đào các, lúc này Gia Luật Ngạn mới lộ ra ánh mắt vừa ý, đưa nàng ra khỏi phủ. Ngoài cửa đã có một cỗ xe ngựa chờ từ lâu, Mộ Dung Tuyết lên xe ngựa, Gia Luật Ngạn đưa cho nàng một chiếc hộp gấm, “Chút nữa tặng cho Thục phi.”

Mộ Dung Tuyết mở ra, bên trong là một bộ trang sức bằng vàng ròng tinh xảo, vòng tay, dây chuyền, vòng chân, nhỏ nhắn xinh xắn, thủ công khéo léo. Hiển nhiên là tặng cho Văn Xương công chúa. Nàng vui mừng nói: “Ngạn lang, chàng thật tốt, ngay cả lễ vật cũng chuẩn bị cho thiếp rồi, thiếp lại chẳng nghĩ tới gì cả.”

“Nàng chỉ nghĩ toàn ăn thôi.” Hắn liếc nàng.

Thật trùng hợp, vừa hay lúc này bụng nàng lại lục cục mấy tiếng.

Hắn nhịn cười: “Thật ứng cảnh quá.”

Nàng ngượng ngùng giận dỗi: “Thiếp đói rồi, còn chưa ăn sáng nữa.”

Hắn hừ một tiếng: “Ta cũng chưa ăn, nếu không tại nàng cũng không trễ đến giờ này đâu.”

Nàng chỉ đành im miệng, một lúc sau, trước mắt đưa đến một chiếc dĩa sứ ngọc xanh, bên trên đặt mấy miếng bánh.

Nàng nhìn thử, đây chẳng phải là bánh hôm qua nàng đem đến Khách xá thanh cho Thẩm U Tâm sao?

“Thẩm cô nương không ăn sao?”

“Chẳng phải nói làm cho ta sao? Sao lại tặng người khác?” Hắn hừ một tiếng, không vui nói: “Con người nàng xưa nay một dạ hai lòng, giỏi nhất là một đòn không thành liền lập tức thay đổi chiến lược.”

Nàng khó hiểu hỏi: “Là ý gì?”

Hắn im lặng không nói, sắc mặt bỗng sầm xuống một cách kỳ lạ.

Nàng nghĩ nghĩ, đột nhiên hiểu ra. Hắn vẫn để bụng chuyện nàng từng cầu hôn Bùi Giản và Viên Thừa Liệt. Tính chiếm hữu của hắn rất mạnh, không chịu được dù chỉ một chút không chung thủy. Ví như bánh này, vốn là làm cho hắn, cho dù hắn không cần cũng không thể chuyển sang tặng người khác, cho dù là Thẩm U Tâm cũng không được. Tính chiếm hữu này phải chăng cho thấy hắn bắt đầu yêu nàng rồi? Có được coi là ghen không?

Nàng không kìm được nhếch khóe môi, một mình thầm vui mừng.

Gia Luật Ngạn xoay mặt nàng lại hỏi: “Nàng cười gì đó?”

“Không có gì.” Nàng quay đầu ra ngoài xe, chỉ cảm thấy gió mùa hè thổi vào khiến lòng dạ vô cùng bình yên.

Vào cung, Gia Luật Ngạn đưa nàng đi khấu kiến Hoàng đế trước, sau đó Mộ Dung Tuyết lại đến Gia Di cung của Triệu thục phi. Nàng được Triệu Chân Nương nhận là nghĩa muội, lại lấy Gia Luật Ngạn, loạn hết bối phận, nhưng lão Hoàng đế xưa nay hoang dâm, trong số hậu phi có không ít tỷ muội, thậm chí là cô điệt[8], nào có ai dám tính toán.

[8. Cô cháu.]

Mộ Dung Tuyết vào cung, đầu tiên là trình lễ vật cho Triệu thục phi.

“Vương gia đối với muội có tốt không?” Triệu Chân Nương cho cung nữ thoái lui, chỉ giữ lại Văn Xương công chúa và nhũ mẫu, vừa chơi đùa với tiểu Công chúa, vừa trò chuyện với Mộ Dung Tuyết.

“Tốt lắm, đa tạ Nương nương.”

“Chút nữa xuất cung hãy đi thăm cha muội, nhà cửa đã sắp đặt xong rồi.”

Mộ Dung Tuyết nắm tay Triệu Chân Nương thành khẩn đáp tạ: “Nương nương thật tốt với chúng tôi. Đại ân không biết làm sao báo đáp, ngày sau Nương nương có việc gì cứ mặc sức dặn dò.”

“Ta chỉ hi vọng Công chúa được bình an.” Trong lúc trò chuyện, bên ngoài có người bẩm báo, nói Kiều quý phi đến thăm tiểu Công chúa.

Mộ Dung Tuyết và Triệu Chân Nương cùng ra nghênh đón.

Sau khi Hoàng hậu qua đời, địa vị cao nhất ở Hậu cung chính là Kiều Tuyết Y, phong hoa tuyệt đại, dung mạo diễm lệ. Mộ Dung Tuyết tuy tự phụ mình xinh đẹp, nhưng cũng không thể không nói, mười năm trước Kiều Tuyết Y nhất định là hơn mình. Chả trách Hậu cung mỹ nhân như mây, nhưng ân sủng của lão Hoàng đế đối với nàng ta vẫn không dứt.

Kiều Tuyết Y vừa thấy Mộ Dung Tuyết liền khẽ ngẩn ra, nhưng lập tức mỉm cười, “Thì ra là Chiêu Dương vương phi à.”

Mộ Dung Tuyết vừa nghe đến hai chữ “Vương phi” lòng bỗng như có gai, vì nàng chỉ là một Trắc phi. Không biết có phải Kiều Tuyết Y cố ý không, nhưng nhìn nụ cười dịu dàng như nước hồ xuân kia lại không giống như đang mỉa mai nàng lắm.

Nàng ta mặc một bộ cung phục màu phỉ thúy, trên cổ tay trắng ngần như tuyết là một chiếc vòng ngọc Hòa điền đã lên màu cực đẹp, màu sắc ôn nhuận kia vô cùng hòa hợp với làn da trắng hơn tuyết, mười ngón thon dài nhuộm màu vàng. Màu sắc này là lần đầu Mộ Dung Tuyết nhìn thấy, không kìm được lại nhìn thêm mấy lần. Nàng bẩm sinh nhạy bén với màu sắc, đặc biệt là nấu ăn, thích nhất là bỏ công phối hợp màu sắc.

Chiếc áo màu phỉ thúy, vòng ngọc bạch ngọc Hòa điền, móng tay vàng nhạt, chẳng qua chỉ là một bàn tay thôi đã thấy phong lưu bất tận.

“Công chúa thật là càng lớn càng xinh đẹp.” Kiều Tuyết Y chìa một ngón tay ra chơi đùa với Vãn Xương công chúa. Đứa trẻ trắng trẻo đáng yêu, bàn tay nhỏ mũm mĩm nắm lấy ngón tay Kiều Tuyết Y đưa lên miệng.

Kiều Tuyết Y cười giòn tan, quay đầu nói với Triệu Chân Nương: “Công chúa thật đáng yêu, ta thật hận không thể dọn vào đây ở với muội, ngày ngày ngắm tiểu bảo bối này.”

Triệu Chân Nương chỉ cười nói, “Quý phi nói đùa rồi, Gia Di cung này làm sao có thể so với Quan Thư cung được.”

“Nếu Mộ Dung vương phi rảnh rỗi hãy đến Quan Thư cung của bổn cung chơi.” Kiều Tuyết Y nhìn Mộ Dung Tuyết cười cười, dung mạo rạng ngời.

Mộ Dung Tuyết cúi người hành lễ, cười nói: “Đa tạ thịnh tình của Nương nương, ngày khác nhất định mang lễ vật đến xin gặp.”

Kiều Tuyết Y chơi với Công chúa một lúc rồi cáo từ.

Triệu Chân Nương đón em bé từ tay nhũ mẫu, hiền từ nhìn con gái. Tiểu Công chúa ngậm ngón tay nhỏ rất vui vẻ, vô cùng đáng yêu.

Mộ Dung Tuyết tốt bụng nhắc nhở: “Nương nương, trẻ con thích mút tay, Nương nương phải nên chú ý nhiều hơn mới được.”

Nàng vốn chỉ vô tâm nói một câu, nhưng Triệu Chân Nương nghe xong lòng trầm xuống.

Gần đây Kiều Tuyết Y rất thường đến thăm Công chúa, lần nào cũng dùng tay chơi đùa, không phải là có ý đồ xấu xa gì đó chứ. Nàng ta càng nghĩ càng thấy đáng sợ, liên tưởng đến đứa con đầu tiên của mình bị sẩy thai một cách kỳ lạ, lại nghĩ từ khi Văn Xương công chúa sinh ra đến nay thường bệnh vặt không ngừng, thân thể yếu đuối, lẽ nào là Kiều Tuyết Y ngầm giở trò gì? Nàng ta vốn là Phi tử đắc sủng nhất Hậu cung, nhưng mình vì sinh được Công chúa, đã trở thành uy hiếp với nàng ta.

Mộ Dung Tuyết không hề biết một lời vô tâm của mình đã khiến lòng Triệu Chân Nương dậy lên ngàn cơn sóng, thấy nàng ta tâm tư bàng hoàng, nàng liền cáo từ xuất cung.

Gia Luật Ngạn đã ra khỏi chỗ Hoàng đế, chờ ngoài cửa cung.

Lên xe ngựa, Mộ Dung Tuyết hân hoan nói: “Thiếp muốn về nhà thăm cha thiếp và nhà mới.”

Gia Luật Ngạn hừ một tiếng: “Chiêu Dương vương phủ mới là nhà của nàng.”

Mộ Dụng Tuyết thè lưỡi cười: “Ngạn lang nói phải, lấy gà theo gà lấy chó theo chó, nơi nào có Ngạn lang chính là nhà của Tố Tố.”

Gia Luật Ngạn xoa xoa mi tâm, lòng thầm nói: Lời buồn nôn thế này sao nàng có thể nói một cách thuận miệng, không hề đỏ mặt vậy nhỉ, vấn đề là mình nghe cũng vô cùng khoái chí, quả nhiên là gần mực thì đen mà.