Trầm Hương Tuyết

Quyển 1 - Chương 18: Tương tư thành họa




Lão Hoàng đế nóng lòng cầu con, trong mấy ngày lần lượt sủng hạnh hết mười vị mỹ nhân, tiếp đó gia phong tước vị. Tần Minh Nguyệt và Cố Thu Ba là hai người tương đối đắc sủng, được phong làm Bảo lâm và Tài nhân. Nhất thời Hậu cung trở thành thiên hạ của nữ nhân huyện Nghi, người mỗi ngày đến Gia Di cung thỉnh an Triệu Chân Nương nườm nượp không ngớt, không khí kỳ quái này khiến kẻ bàng quan như Mộ Dung Tuyết chỉ biết thở dài, cảm thấy vô cùng may mắn vì mình không bị cuốn vào bên trong, ý nghĩ rời khỏi Hoàng cung cũng càng thêm kiên định.

Còn Kiều quý phi vốn đang thịnh sủng, tuy Minh đế vẫn sủng ái nàng ta như xưa, nhưng dù sao cũng sức yếu thế cô, phòng ốc lạnh lẽo, vậy là trong lúc tịch mịch cũng thường đến Gia Di cung hàn huyên cùng Triệu Chân Nương, chơi đùa với Văn Xương công chúa.

Thời gian gần đây Mộ Dung Tuyết ở Hậu cung đã thấy rất nhiều mỹ nhân, nhưng gặp được Kiều Tuyết Y cũng không thể không nói, nàng ta thật sự có đủ vốn liếng để được thịnh sủng mười năm. Không chỉ có dung nhan tuyệt sắc kinh động lòng người, khí chất cao quý hơn người, đưa tay nhấc chân đều mang theo phong phạm của đại gia khuê tú, nhưng không phải đẹp một cách cứng nhắc cổ hủ, mà lại sinh động tươi tắn muôn màu muôn vẻ.

Nghe Triệu Chân Nương nói, lúc mười lăm tuổi nàng ta đã vang danh khắp Kinh thành, Hoàng đế vừa gặp đã ái mộ, triệu nàng ta vào cung trực tiếp phong làm Quý phi. Mười năm nay thịnh sủng không suy, chỉ tiếc chưa thể sinh được mụn con nào, nếu không ngôi vị Hoàng hậu đã sớm về tay.

Hiếm có hơn là, đệ nhất mỹ nhân ở Hậu cung này xuất thân cao quý, dung mạo xuất chúng nhưng lại không hề kiêu căng, đối với tất cả mỹ nhân đều vô cùng ôn hòa. Không hề ỷ thế hiếp người, tranh giành ghen tuông, mười năm nay đã cùng Hoàng đế trải qua đủ năm lần tuyển tú, hơn nữa lại đặc biệt hiền lương thục đức, giúp Hoàng đế chọn ra toàn những tuyệt sắc giai nhân thật sự.

Mộ Dung Tuyết bất giác nghĩ, nàng ta thật sự bụng dạ rộng rãi hay vốn không yêu Hoàng đế? Với tính cách của Mộ Dung Tuyết, đừng nói là thay nam nhân của mình đích thân tuyển chọn mỹ nhân, bên cạnh hắn có nữ nhân khác thôi nàng đã ghen đến mức giấm chua tràn mặt rồi, nào còn bày ra được nụ cười thân thiết dịu dàng với những tình địch cùng mình chia sẻ một nam nhân như vậy?

Thật sự quá khó rồi, đối với Mộ Dung Tuyết, đây vốn là chuyện không thể tưởng tượng nổi, cực kỳ bi thảm, ruột gan đứt đoạn, sống không bằng chết...

Cảnh tượng thường xuất hiện trong Gia Di cung là Minh đế tay bế tay bồng, mỹ nhân vây quanh, rất nhiều dung nhan xinh đẹp trẻ trung vây lấy một nam nhân già cỗi, như tinh tú nâng niu mặt trăng, cảnh tượng này một mặt khiến Mộ Dung Tuyết bội phục lão Hoàng đế càng già càng dẻo dai, một mặt lại cảm thấy thân lâm hiểm cảnh, thấy mình đã nguy hiểm đến mức bên bờ vực. Chỉ cần giọng nàng khỏi lại thì sẽ là lúc vạn kiếp bất phục. Mỗi ngày nàng đều thấp thỏm không yên, sợ nhất là giọng mình sẽ khỏi, việc đầu tiên khi tỉnh lại là tự mình lẩm bẩm để nghe giọng nói của mình.

Tuy vẫn khàn đặc, nhưng vì các Ngự y tận tâm tận lực nên đã khá lên nhiều, cứ theo đà này thì sớm muộn cũng có ngày trị khỏi, bởi vậy nàng nhất định phải rời khỏi Hoàng cung trước khi giọng nói hồi phục, nhưng ai có thể giúp nàng đây? Trước mặt Triệu Chân Nương nàng không thể thổ lộ, những người khác càng không có bản lĩnh như vậy. Nghĩ đi nghĩ lại, người duy nhất có thể giúp nàng chỉ có Gia Luật Ngạn.

Nàng ngày đêm mong mỏi có thể gặp được hắn một lần. Nhưng cho dù hắn là Vương gia cũng không thể tùy ý ra vào Hậu cung. Lúc rảnh rỗi nàng thường lén lấy mảnh vải hắn viết cho mình ra xem, mấy chữ kia đã khắc ghi trong lòng, nhưng lại không thấy được người. Nhớ thương như độc dược từng ngày từng ngày ăn mòn xương cốt.

Hôm nay trời nắng đẹp, Triệu Thục Phi cho nhũ mẫu bồng Văn Xương công chúa đến Hoa viên phơi nắng, tiểu Công chúa chưa tròn trăm ngày, da thịt trắng trẻo vô cùng đáng yêu, nhưng có điều hơi yếu ớt. Đây là đứa con duy nhất của Hoàng đế, quý hơn tất cả mọi thứ, chỉ là đi phơi nắng thôi cũng tiền hô hậu ủng, mười mấy cung nữ theo hầu.

Mộ Dung Tuyết cũng theo Triệu Chân Nương đến Ngự hoa viên.

Dưới giàn hoa, Triệu Chân Nương và nhũ mẫu cùng chơi với tiểu Công chúa, vì giọng Mộ Dung Tuyết quá thô, không dám dọa tiểu Công chúa nên chỉ im lặng đứng bên cạnh, nhìn tường cao ngói biếc, nàng hận không thể mọc cánh bay ra khỏi chốn này.

Nắng xuân chói chang, trong Ngự hoa viên sắc màu rực rỡ tràn đầy sức sống, sau hòn giả sơn là bụi hoa tường vi đang nở rộ, đua nhau khoe sắc. Mộ Dung Tuyết thấy hoa tường vi, bất giác nhớ lại đến lúc ở Dịch trạm phủ Tô Châu, nàng cầu nguyện với Nguyệt lão trước hoa tường vi, lúc đó hắn đứng sau lưng nàng, nói nàng là đồ ngốc. Lúc đó nàng tức tối giậm chân, lúc này nhớ lại bỗng cảm thấy một tiếng “Đồ ngốc” đó mang theo mùi vị yêu chiều, là nàng tự mình đa tình, thêm mật ngọt vào hồi ức sao? Hay lúc đó hắn thật sự có một chút gì đó yêu chiều nàng? Nàng lắc lắc đầu, cảm thấy mình sắp phát điên rồi.

Từng đóa từng đóa tường vi nở rộ đón gió, khiến người ta nảy sinh cảm giác vật như xưa người đã chẳng còn, nàng thở dài, quay người nói với Triệu Chân Nương: “Nương nương, tôi đi hái ít hoa.”

Mộ Dung Tuyết đi men theo hòn giả sơn. Thời tiết Kinh thành lạnh hơn Tô Châu, hoa tường vi dường như cũng mỏng manh hơn, nàng hái mấy đóa hoa, ánh mắt xuyên qua bụi hoa chỗ rậm chỗ thưa, đột nhiên nhìn thấy trên hành lang có ba người đi tới.

Nàng vốn không nhìn thấy Viên Thừa Liệt và thái giám, mắt hoàn toàn bị một bóng người lấp đầy.

Hắn mặc một bộ mãng bào xanh mực, dưới chân là đôi giày da hổ, phong thần tuấn dật, anh khí bừng bừng.

Vì tương tư quá độ nên sinh ra ảo giác sao?

Nàng cắn đầu lưỡi, không phải ảo giác, là thật. Tim nàng lập tức đập “thình thịch” điên cuồng.

Gặp lại hắn như thấy được tia nắng xuân chói mắt trong ngày đông, như thấy được con suối mát giữa sa mạc, khiến nàng có cảm giác sống lại trong tuyệt cảnh. Không thể bỏ lỡ cơ hội, có lẽ đây là cơ hội duy nhất để nàng rời khỏi nơi này, nàng bỗng bừng lên một sức mạnh và dũng khí vô tận, giống như một con gấu nhỏ ngủ suốt mùa đông, vạch bụi tường vi nhảy ra.

Viên Thừa Liệt lập tức bày ra bộ dạng hộ giá, còn tưởng là có người hành thích. Gia Luật Ngạn đột nhiên thấy nàng nhảy ra từ sau bụi tường vi cũng khẽ ngẩn ra. Nàng đã ốm đi nhiều, nhưng lại khiến gương mặt nhỏ càng thêm diễm lệ động lòng.

Viên Thừa Liệt thấy vậy liền biết điều, cùng vị thái giám kia đi trước.

“Vương gia.” Nàng nói được hai chữ liền không tiếp tục được nữa, giọng nàng rất khó nghe. Hắn vốn không thích nàng, lúc này chắc chắn càng không thích. Nàng vừa kích động vừa đau lòng, lập tức nước mắt tuôn rơi. Hai dòng sông trên mặt này trông cũng tội nghiệp lắm, hắn nhàn nhạt nói: “Mộ Dung cô nương vẫn khỏe chứ?” Biểu hiện vẫn điềm nhiên như xưa.

Gặp được hắn Mộ Dung Tuyết mới biết thì ra mình đã trầm mê đến vậy. Một ngày không gặp như cách ba thu, giờ phút này chẳng thể hình dung được tâm trạng của nàng như thế nào nữa. Hắn lại chính là cứu tinh duy nhất của nàng hiện nay. Gặp được hắn lòng vô cùng kích động, cứ như sóng dữ cuồn cuộn dâng trào.

Vậy là chuyện Gia Luật Ngạn có mơ cũng không thấy đã xảy ra, nàng như một con tuyết báo nhào đến, nhanh như chớp giật ôm chầm lấy hắn.

Nhưng đây là trong cung, hắn vội vã kéo nàng ra, không ngờ sức lực nàng lại mạnh mẽ đến vậy, hai tay siết chặt lấy eo hắn.

“Ngài gạt tôi, ngài nói sẽ giúp tôi mà.”

“Ta gạt cô lúc nào, chẳng phải cô không bị chọn đó sao.”

Vốn nghĩ dùng thuốc câm thì nàng sẽ không bị chọn. Ai ngờ Triệu Chân Nương lại báo ơn một cách quá chân thành như vậy, cũng quả thật đã ngoài dự liệu của hắn.

“Nhưng tôi vẫn còn ở trong cung, tôi muốn xuất cung.”

“Cô buông tay trước đã.” Hắn cuống đến toát mồ hôi, vừa gỡ tay nàng vừa nhìn trái nhìn phải.

“Ngài không hứa thì tôi sẽ không buông.” Nàng ôm chặt lấy hắn, dùng hết sức lực toàn thân. Khí thế cứ như đập nồi chìm thuyền, đồng quy vu tận[1]. Dù sao bây giờ người có thể giúp nàng chỉ có hắn mà thôi, bất luận thế nào cũng phải liều một phen.

Hắn bất lực nói: “Ta hứa, cô mau buông tay.”

Nàng chùi loạn nước mắt trước ngực hắn, lúc này mới ngước đầu nói: “Ngài mau lên đi, không thì các Thái y trị khỏi giọng tôi rồi là không đi được đâu.”

[1. Đập nồi chìm thuyền, đồng quy vu tận: cùng tổn hại hay chết chung với nhau.]

“Mau buông tay, ta biết rồi.” Hắn cuống đến sắp bốc khói, trong cung đông người nhiều chuyện, lỡ như bị người ta nhìn thấy thì cả hai đều tiêu tùng.

Lúc này nàng mới buông tay, vừa khóc vừa cười nhìn hắn: “Dù sao tôi cũng cứ bám lấy ngài đó. Ngài không giúp tôi thì tôi sẽ đưa văn tự của ngài cho Hoàng thượng xem.”

Dù sao đã bị hắn cho là mặt dày rồi, thôi thì đột phá xông lên vậy, so với hạnh phúc thì thể diện vốn chỉ là miếng giẻ thôi.

Hắn vừa tức tối vừa bất lực, hung dữ trừng nàng một cái rồi vội vã rời đi.

Mộ Dung Tuyết vui vẻ chùi mặt, ôm hoa tường vi trở về bên cạnh Triệu Chân Nương, tâm tình vô cùng thoải mái.

Triệu Chân Nương thấy mặt nàng đỏ hoe, tưởng nàng vì giọng nói nên đau lòng trốn đi nơi khác khóc, liền tốt bụng an ủi: “Chờ giọng muội khỏi rồi Hoàng thượng nhất định sẽ thích muội. Phương thái y y thuật rất cao minh, gần đây chẳng phải muội đã đỡ nhiều rồi đó sao, muội yên tâm đi, ông ấy nhất định có thể trị khỏi cho muội.”

Mộ Dung Tuyết cũng chỉ đành cười khan, “Để Nương nương phí tâm rồi.”

Triệu Chân Nương thấp giọng nói: “Muội nói đi đâu vậy, ta coi muội như muội muội mà, giống ngày xưa vậy.”

Mộ Dung Tuyết cũng không biết nàng ta nói thật hay giả, trông bộ dạng nàng ta không giống nữ nhân thành phủ thâm sâu, có dụng tâm xấu, nhưng chuyện nàng ta làm lại khiến người ta không thể nào thích nổi, tâm trạng mật của người này là thạch tín của người kia làm sao nàng có thể nói thẳng ra đây, Mộ Dung Tuyết chỉ đành giấu tâm tư trong lòng, thầm mong Gia Luật Ngạn có thể nhanh nghĩ cách cứu nàng ra khỏi hố lửa.

Ngay Văn Xương công chúa tròn trăm ngày, trong cung huy động nhân lực chúc mừng, bá quan đều tặng lễ vật, lão Hoàng đế thiết yến mời bá quan ở Phúc Thọ các, bồng Văn Xương công chúa đến, kết quả là khi yến tiệc kết thúc thì Văn Xương công chúa lại đổ bệnh.

Lão Hoàng đế vội vã triệu Thái y đến xem. Thái y chỉ nói là bị cảm, nhưng uống mấy thang thuốc cũng không thấy khỏi mà bệnh tình có vẻ ngày càng nặng thêm. Lão Hoàng đế lúc trẻ có mấy đứa con chết yểu, chưa có ai sống quá ba tuổi, đã trở thành chim sợ cành cong. Có câu mắc bệnh vái tứ phương, ba ngày chưa thấy khỏi liền triệu Hốt Danh pháp sư trong cung đến bốc quẻ.

Mấy năm nay Minh đế vẫn luôn uống đơn dược của vị Hốt Danh pháp sư này luyện ra, cảm thấy thể lực gia tăng, đặc biệt là trên giường cũng mạnh mẽ hơn nhiều, sau khi được con gái lúc tuổi già lại càng thêm sủng tín ông ta.

Gia Di cung của Thục phi không khí rất nặng nề, Triệu Chân Nương xuất thân bần hàn, vốn không cảm thấy con mình bị cảm là chuyện gì to tát, nhưng bị Hoàng đế giương cờ gióng trống như vậy cũng bắt đầu thấp thỏm không yên, sợ Công chúa xảy ra chuyện.

Sau khi Hốt Danh bốc quẻ, nghiêm túc nói: “Hoàng thượng, ánh sáng của Gia Di cung bị một đám tuyết quang che lấp.”

Hốt Danh vừa nói ra hai chữ “Tuyết quang”, lão Hoàng đế và Triệu Chân Nương đồng loạt ngẩn ra, tiếp đó không hẹn mà cùng nhìn về phía Mộ Dung Tuyết bên cạnh. Trong Gia Di cung cũng chỉ có nàng là người ngoài, cũng chỉ có nàng tên mang chữ “Tuyết”, hiển nhiên chính là nói nàng.

Mộ Dung Tuyết lập tức phản ứng được là ám chỉ mình, liền quỳ sụp xuống xưng tội, lòng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, đây nhất định là kế sách Gia Luật Ngạn nghĩ ra.

Hoàng đế lộ vẻ không vui, Triệu Chân Nương sợ ông ta trút giận lên Mộ Dung Tuyết, vội nói: “Để muội ấy vào ở Xuất Tụ cung đi.”

Hoàng đế nhíu mày: “Còn giữ lại làm gì nữa, ngày mai đuổi ra khỏi cung đi.”

Mộ Dung Tuyết quỳ dưới đất vui mừng đến phát khóc.

Nói cũng kỳ quái, nàng vừa rời khỏi Gia Di cung, đêm đó bệnh của Tiểu công chúa liền đỡ nhiều.

Mộ Dung Tuyết không ngờ mình thoát khỏi bể khổ nhanh như vậy, nàng hoàn toàn tin tưởng tất cả đều nhờ Gia Luật Ngạn, nhất định là hắn mua chuộc Hốt Danh để ông ta nói những lời đó.

Nghĩ đến đây, lòng nàng càng cảm thấy ái mộ Gia Luật Ngạn sâu sắc, hắn không chỉ là người nàng thích mà cũng coi như là ân nhân của nàng. Nên báo đáp hắn thế nào đây, nghĩ đi nghĩ lại cảm thấy lấy thân báo đáp là tốt nhất.

Gia Luật Ngạn trong phủ Chiêu Dương vương đột nhiên liên tiếp hắt hơi ba cái.

Sáng sớm hôm sau, Mộ Dung Tuyết vui mừng chờ Lưu tư nghi đưa mình ra khỏi cung, không ngờ người đến lại là Thục phi Triệu Chân Nương.

“Nương nương vạn phúc.” Mộ Dung Tuyết vừa thấy nàng ta tim liền đập như gióng trống, thật sự sợ vị Nương nương tốt bụng có ơn tất báo này quá rồi.

Triệu Chân Nương bày vẻ mặt có lỗi nói: “Bổn cung một lòng muốn giữ muội muội lại trong cung hưởng phúc, nào ngờ lại xảy ra chuyện thế này, lòng thật sự bất an. Muội muội ở trong cung một thời gian rồi mới về quê, e là sẽ khiến người ta dị nghị, chi bằng ở lại Kinh thành, bổn cung giúp muội muội chọn một hôn sự tốt có được không?”

Triệu Chân Nương biết rõ muốn khiến Mộ Dung Lân cam tâm tình nguyện ở lại Kinh thành, làm việc trong Thái y viện, chỉ có thể để Mộ Dung Tuyết gả ở Kinh thành, nếu không với bản tính phóng khoáng bất kham của Mộ Dung Lân, nhất định không yên lòng ở lại.

Mộ Dung Tuyết nghe nàng ta nói vậy lại ngẩn ra, đời người thật là phong hồi lộ chuyển, liễu ám hoa minh[2] mà.

[2. Chỉ tình huống không còn đường tiến nữa, thì đột nhiên xuất hiện chuyển biến và hy vọng.]

Vị Thục phi nương nương này báo ơn thật khiến người ta vừa mừng vừa lo, bại cũng Tiêu Hà thành cũng Tiêu Hà[3]. Vừa nhắc đến hai chữ ‘Thành thân”, nàng lập tức nghĩ ngay đến Gia Luật Ngạn, mười sáu năm nay, đây là lần đầu tiên nàng động tâm động tình. Nàng từng cùng hắn ngàn dặm đồng hành, từng cùng hắn chung chăn gối, từng cùng hắn tiếp xúc da thịt. Từng qua biển lớn, không màng nước, chưa đến Vu Sơn, chẳng biết mây[4], nếu phải gả đi thì hắn là nhân tuyển duy nhất.

[3. Ý chỉ thành công hay thất bại cũng do một người, Tiêu Hà (?-193 TCN) vốn là người cùng với Trương Lương, Hàn Tín là “Tam kiệt nhà Hán.” Ông có đóng góp nhiều cho thành công của Lưu Bang trong thời Hán Sở tranh hùng. Ông cũng phần nào trách nhiệm trong cái chết của Hàn Tín.]

[4. Ly tứ, thơ Nguyên Chẩn.]

Vậy là nàng đỏ mặt nói: “Tôi đã có người mình thích. Nương nương có thể làm chủ cho tôi không?”

“Ai vậy?”

Mộ Dung Tuyết hai mắt long lanh, xấu hổ đáp ba chữ: “Chiêu Dương vương.”

Triệu Chân Nương ngẩn ra, không ngờ tầm nhìn của Mộ Dung Tuyết lại cao như vậy, lại còn muốn lấy điệt tử đương kim Hoàng đế sủng tín nhất. Giữa hai người quả thật cách xa vạn trượng.

Nhưng nghĩ lại, nếu Hoàng đế không có con trai, Chiêu Dương vương rất có khả năng kế thừa Đế vị, có thể đặt một người thân cận bên cạnh hắn, đối với mình sau này trăm lợi chứ không có hại.

Nghĩ đến đây, Triệu Chân Nương liền cười nói: “Muội muội thật có tầm nhìn. Nhân phẩm tướng mạo của Vương gia đích thực vô cùng xuất chúng. Nhưng mà...” Nàng ta cười cười, “Bổn cung nói hơi thẳng, muội đừng giận nhé.”

“Thục phi nương nương xin cứ nói.”

“Tuy muội muội dung mạo như hoa, nhưng xuất thân so với Chiêu Dương vương vẫn là cách biệt bùn mây. Cho dù bổn cung cầu xin Hoàng thượng một ân điển, cùng lắm muội muội cũng chỉ có thể làm Trắc phi mà thôi.” Thật ra nàng ta thầm cho rằng làm Trắc phi cũng chưa chắc có khả năng, nhưng vì tương lai của mình, nàng ta quyết định dốc sức thử một phen.

Mộ Dung Tuyết vui mừng nói: “Trắc phi tôi cũng bằng lòng.”

Chỉ cần có thể lấy hắn, ở lại bên cạnh hắn, nàng đủ tự tin khiến hắn yêu nàng. Xưa nay tính nàng không bao giờ chịu thua, không tin mình tài mạo song toàn, gia sự bếp núc tinh thông, hiền lương dũng cảm, vậy mà hắn lại không thích.