“Sao lai… sao lại?” Phó Tân Bác lục lọi nhiều lần trên dưới người, cũng không tìm thấy được cái thứ mà cực kỳ quan trọng đối với hắn lúc này – túi tiền.
“Phó công tử.” Tú bà mặt lộ vẻ khó xử,“Này…… theo quy củ Trầm Hương lâu, từ trước đến nay chúng tôi đều là tiền trao cháo múc. Nếu túi tiền của ngài mất rồi, thôi thì cứ để đêm nay của Bảo nhi cho người khác đi, chờ ngày nào đó……”
“Bà câm mồm cho ta!” Phó Tân Bác phẫn nộ quát,“Ta có thể quịt ngân lượng của các người à?”
Tú bà bị hắn hét như thế, cũng có chút chột dạ, dù sao Phó thiếu gia cũng là xuất thân lớn, có chuyện gì chắc mình không chịu trách nhiệm nổi đâu.
Phó Tân Bác một bên còn đang tìm kiếm túi tiền, Tỉnh Bách Nhiên ở bên cạnh cũng chỉ có thể lo lắng suông:
“Tìm kĩ xem, sao có thể tự nhiên mà mất được?”
“Ai biết, lúc ra cửa rõ ràng đã giắt ở thắt lưng, vừa rồi còn thấy mà.” Phó Tân Bác chán nản nói.
Âu yếm ôm Bảo nhi vào phòng, hai người chàng chàng thiếp thiếp nói chuyện tâm tình, uống rượu ngắm trăng, đánh đàn ngâm thi…… Sau đó Mao Mao tiến vào đưa lên hai đĩa điểm tâm rồi lui ra….
Mao Mao?
Không đâu, sao có thể là nó.
Nếu không thì là ai? Chẳng lẽ túi tiền tự có chân chạy mất sao?
Phó Tân Bác chống cái trán, trong lòng bực mình không thôi. Hôm nay tới Trầm Hương lâu đã là giấu cả nhà, cha hắn là lão già cổ hủ, chưa bao giờ cho hắn đặt chân vào chốn yên hoa, huống chi là tiểu quan quán. Cho nên mỗi lần hắn ra ngoài gặp Tỉnh Bách Nhiên đều đi một thân một mình, ngay cả một tên hạ nhân cũng không mang, sợ rằng mấy tên đó lại chạy đi nói bậy trước mặt ông già đó.
Nhưng mà giờ gặp phải tình huống như thế này, chẳng lẽ hắn phải tự mình chạy về phủ lấy tiền sao? Ngọc bội, mấy thứ linh tình trên người có quý giá đến thế nào, thì cao nhất cũng chỉ có một vạn hai……
“Phó, Phó công tử……” Tú bà nuốt nước miếng, nhìn thấy sắc mặt xanh mét Phó Tân Bác.
“Cái gì?” Phó Tân Bác đưa qua một ánh mắt sắc như dao.
Tú bà nhịn không được rùng mình.
“Phó công tử.” Lúc này, tiếng nói người nọ vang lên.
Nhìn về phía phát ra tiếng, quả nhiên, khóe miệng Trương Siêu chứa ý cười, nghiêng người tựa vào cạnh cửa.
“Có chuyện gì vậy?” Nâng cái cằm nhọn, Trương Siêu từ từ thong thả đi vào,“Tại hạ vừa rồi hình như nghe được Phó công tử nói gì ấy nhỉ, không thấy túi tiền?”
Phó Tân Bác nghiến răng nghiến lợi nói:“Không nhọc Trương công tử lo lắng, tại hạ sẽ giải quyết.”
“Bổn công tử cũng không đâu có muốn giải quyết cho ngươi.”
“Ngươi……”
“Hai vị gia, hai vị gia……” Tú bà lau lau mồ hôi trên trán,“Trầm Hương lâu chỉ là một nơi nhỏ bé, Bảo nhi chúng tôi là kiếp trước đã tu luyện được phúc khí, nhận được ưu ái của hai vị gia. Nhưng mà dù sao chỗ này cũng là nơi phải làm ăn buôn bán, thỉnh hai vị gia thương xót, làm ơn đưng làm lớn chuyện ở đây, hòa khí phát tài, hòa khí phát tài……”
Thật vất vả mới kiếm được mấy vị đại quý nhân, kết quả lại…. rốt cuộc bà đã tạo nghiệt gì?
Trương Siêu lạnh lùng “Hừ” một tiếng, tiếp theo lập tức laaysra một chông ngân phiếu, vẫy vẫy trước mặt tú bà:
“Năm vạn lượng, nhiều hơn một chút đấy.”
Tú bà thấy một chồng ngân phiếu dày như thế, mắt liền dại ra.
Băn khoăn với ai cũng được, riêng ngân lượng thì không thể băn khoăn a……
“Đêm đầu của Bảo nhi, đủ chưa?”
Trương Siêu nhẹ liếc đôi mắt đẹp, nhìn sắc mặt càng ngày càng trắng Phó Tân Bác, trong lòng tràn đầy vui sướng đắc thắng.
Không ai có thể ở trên hắn.
Không ai có thể khống chế được hắn.
Không có.
Ngồi ở trong hậu viện, Mao Phương Viên hai tay nâng má, ngửa đầu nhìn ánh trăng tròn tròn di động, khóe môi cong cong lên, trông có vẻ rất vui.
Vừa rồi Siêu nhi nói hắn thông minh.
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên co người khen nó.
Cũng là lần đầu tiên, có người nói thích nó.
Mao Mao cũng thích Siêu nhi, giống như Bảo nhi thích thiếu gia bánh bao vậy!
Tuy rằng nó không biết Siêu nhi vì cái gì bảo nó phải lấy cái túi to to trên đai lưng của thiếu gia bánh bao, nhưng chỉ cần Siêu nhi bảo nó làm, nó sẽ làm.
Mình nghe Siêu nhi nói, Siêu nhi rất vui, Siêu nhi vui, Mao Mao cũng vui.
Nghĩ đi nghĩ lại, Mao Phương Viên nhịn không được lại cười lên tiếng.
“Có chuyện gì vui vẻ sao?”
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc, Mao Phương Viên càng vui vẻ:“Bảo Bảo……”
Tỉnh Bách Nhiên ngồi bên cạnh hắn, bởi vì chạy nhanh, còn đang thở hổn hển.
Dựa vào lý do tắm rửa mà tránh Trương Siêu, tự mình nhảy cửa sổ chạy đến, đối Tỉnh Bách Nhiên mà nói, đây không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng mà, rốt cuộc hắn vẫn làm được.
Mới vừa rồi nếu không phải hắn ngăn cản Phó Tân Bác, còn ghé vào lỗ tai hắn lặng lẽ nói một câu “Ta có biện pháp, chàng tin ta.”, Phó Tân Bác nhất định đánh nhau cùng Trương Siêu ngay tại chỗ. Nhớ tới biểu cảm liều mạng của người yêu lúc ấy, trong lòng hắn dâng lên niềm ngọt ngào. Mà Tỉnh Bách Nhiên lại rất hiểu, Trương Siêu đối với mình, thuần túy chỉ là xuất phát từ tham muốn giữ lấy, tranh đoạt với Phó Tân Bác mà thôi.
Ở hoàn cảnh như lúc này, người duy nhất có khả năng giúp đỡ hắn, sợ là chỉ có một người tên Mao Phương Viên.
“Mao Mao, ngươi nói ta bình thường đối đãi với ngươi như thế nào?”
“Bảo Bảo…… Đối Mao Mao…… tốt.” Mao Phương Viên nói chi tiết.
Tỉnh Bách Nhiên mím môi, nói:“Vậy nhờ ngươi, giúp ta một việc.”
Mao Phương Viên nghiêng đầu hỏi:“Bảo Bảo…… Phải đi sao?”
Trước kia mỗi lần có tiểu quan muốn chạy trốn chạy, thì sẽ gặp Mao Mao rồi nói những lời giống nhau, nhưng mà, sau khi Mao Mao giúp họ xong rồi, sẽ bị mama đánh, trên người rất đau, chảy thật nhiều máu……
“Không phải.” Tỉnh Bách Nhiên trong lòng thở dài, hắn quá mức thiện lương, một bên nói,“Ngươi đi theo ta, sẽ biết.”
“A……”
Tỉnh Bách Nhiên sợ hãi than, đi một vòng quanh Mao Phương Viên.
“Bảo Bảo…… Làm sao vậy?”
Tắm rửa xong, mặc vào quần áo mới, cả người Mao Phương Viên không được tự nhiên.
“Mao Mao, ngươi cũng đẹp lắm, thật không nhận ra.” Tỉnh Bách Nhiên tự đáy lòng nói.
Ở ngày thường Mao Phương Viên luôn mặc quần áo rách rưới, lôi thôi lếch thếch, trên người vô cùng bẩn. Nhưng hôm nay sao một hội xự lý, Tỉnh Bách Nhiên kinh ngạc phát hiện, Mao Phương Viên thật ra vẫn có vài phần tư sắc. Nhất là cặp kia không mang hề có chút tạp chất, vừa lớn lại sâu, cực kỳ giống con mèo nhỏ vô tội.
Lúc này Tỉnh Bách Nhiên đột nhiên thấy thực may mắn, Mao Phương Viên chính một tên tạp dịch.
Nếu hắn cũng giống mình, từ nhỏ bị dạy dỗ, đi lên con đường không có lôi về này, sao có thể giữ ánh mắt trong veo như trẻ con này?
Được Tỉnh Bách Nhiên khen như vậy, hai má Mao Phương Viên nổi lên hai đám mây ráng chiều.
“Bảo Bảo…… Vì sao, tắm rửa cho ta …… Còn mặc quần áo mới?”
“Đây là ta muốn ngươi giúp ta.” Tỉnh Bách Nhiên còn chân thành nói,“Sẽ co người vào phòng, hắn thấy ngươi ở chỗ này nhất định sẽ hỏi ngươi một vài chuyện, đến lúc đó, ngươi đừng nói gì. Có lẽ hắn sẽ phát cáu với ngươi, ngươi cũng đừng sợ hãi, dù sao, chỉ cần ngươi không nói lời nào là được.”
Đây chẳng phải là biện pháo của biện pháp sao.
Kéo Mao Phương Viên xuống nước, Tỉnh Bách Nhiên đúng là không muốn, chỉ chuyện đến nước này, hắn thật không nghĩ ra được phương pháp nào tốt hơn. Lấy hiểu biết của Tỉnh Bách Nhiên đối Trương Siêu, hắn là người cực sĩ diện, cho nên cho dù biết rõ bị đùa giỡn, cũng tuyệt sẽ không phao tin ra ngoài.
Về phần kia Mao Phương Viên, Trương Siêu lại không có khả năng sẽ đụng đến một sợi lông tơ của hắn.
Nếu sau này Trương Siêu muốn trả thù, khi đó chỉ cần Phó Tân Bác chuộc mình ra khỏi Trầm Hương lâu, khi đó chuyện gì cũng sẽ không có.
Mà hắn tin tưởng Phó Tân Bác.
Cho nên, Tỉnh Bách Nhiên quyết liều một phen.
“Mao Mao, cám ơn ngươi.” Tỉnh Bách Nhiên nắm tay hắn nói.
Mao Phương Viên trong lòng ấm áp:“Không cảm……”
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên, tiếng nói Trương Siêu nhỏ nhẹ vang đến:
“Bảo nhi? Được chưa? Ta sắp chờ không được rồi.”
Ai? Là Siêu nhi?
Mao Phương Viên vãnh tai.
“Trương công tử đừng có gấp, Bảo nhi sắp xong rồi.” Tỉnh Bách Nhiên trả lời, sau đó nhỏ giọng nói với Mao Phương Viên:“Ta phải ra ngoài, lời lúc nãy, Mao Mao nhớ kỹ chưa?”
“Ừm.” Mao Phương Viên gật gật đầu,“Nhớ kỹ.”
“Ta đi nhé, tự mình bảo trọng, nhất định phải nhớ rằng, không được nói cái đấy.” Dứt lời, Tỉnh Bách Nhiên nhảy ra cửa sổ bỏ đi.
chân trước Hắn vừa rời đi, sau lưng Trương Siêu lập tức đẩy cửa đi vào.
“Bảo nhi…… Cưng cố ý thử lực nhẫn nại của bổn công tử sao?” Trương Siêu bước vào phòng, nhưng lại không thấy Tỉnh Bách Nhiên nằm chờ trên giường theo ý hắn, trái lại lại thấy một thiếu niên xa lạ.
bộ dạng Thiếu niên kia cũng coi như mi thanh mục tú, sao lúc nãy trên đài mình lại không chú ý tới?
Nhưng mà, con mồi bây giời của Trương Siêu không phải là hắn.
Chẳng lẽ là đi nhầm phòng? Làm gì có.
“Ngươi là ai?” Trương Siêu nhìn thấy ánh mắt của hắn, chung quy vẫn thấy thiếu niên này hình như có hơi quen mắt.
Mao Phương Viên vừa định mở miệng, lại đột nhiên nghĩ đến lời dặn Tỉnh Bách Nhiên không thể nói chuyện, vì thế lại vội vàng ngậm miệng lại.
Mà trong mắt Trương Siêu, dáng vẻ mấy máy đôi môi mềm mềm của thiếu niên, lại như đang cố gắng dụ dỗ.
Hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú.
Sao Siêu nhi cứ nhìn chằm vào mình vậy?
Mao Phương Viên cảm thấy một hồi bối rối, cầm bình trà trên bàn tự rót cho mình uống, sau đó rũ mắt không dám nhìn hắn nưa.
Dục cự còn nghênh.*
(Dục cư còn nghênh: Gỉa bộ phản kháng nhưng trong lòng đã muốn, thuận theo.-Lạc hoa cung)
Liên tưởng đến bốn chữ này, khóe môi Trương Siêu lại nâng lên vài phần. Trầm Hương lâu này, quả nhiên là một nơi tốt, kỹ thuật dạy dỗ tiểu quan, quả thật khá tốt.
Đi đến ngồi bên người Mao Phương Viên, Trương Siêu đưa tay nâng cằm hắn lên, đánh giá dung nhan của hắn thuộc loại xinh đẹp thuần khiết:
“Nào, nói cho bổn công tử, ngươi tên là gì?”
Siêu nhi không biết mình sao?
đáy lòng Mao Phương Viên dấy lên một cảm giác mất mát, mở to đôi mắt long lanh Trương Siêu, trong ánh mắt hàm chứa ấm ức.
Chậc chậc chậc…… ánh mắt này, thật đúng là câu người mà.
Mùi hương cũng thơm lắm.
Nghĩ như vậy, Trương Siêu quên mục đích ban đầu của mình, nhằm ngay cánh hoa khẽ nhếch của Mao Phương Viên xông tới.
“Ưm……”
Cảm thấy hai mảnh mềm mại ấp áp gì đó đang để trên môi mình, hai má Mao Phương Viên trở nên nóng bỏng như bị đốt cháy.
Hôn nhẹ……
Siêu nhi đang hôn nhẹ với mình……
Mao Phương Viên kinh ngạc hé miệng, lại bị thứ gì đó mềm mềm linh loạt vói vào miệng.
Trương Siêu liếm qua một lần làm răng chỉnh tề của hắn, tiếp theo lại tìm được cái lưỡi ngây ngô thơm mát, nhẹ nhàng mút vàoi.
“Ư……” Mao Phương Viên chịu không nổi phát ra một tiếng rên.
Một tiếng này, dường như có hiệu quả kích dục, làm cho Trương Siêu ôm chặt hắn, càng thêm kịch liệt đoạt lấy mỗi một tấc trong miệng.
Chuyện kỳ lạ, xảy ra vào lúc đó.
Mao Phương Viên chỉ cảm thấy, trong thân thể của mình dường như có ngọn lửa đang thiêu đốt, vừa nóng vừa ngứa. Dường như có thật nhiều con kiến, thật nhiệu kiến đả ở tại……
Thật là khó chịu……
Hơi thở không kiềm được mà gấp gáp, Mao Phương Viên cầm lấy quần áo Trương Siêu trước ngực, đùi ở giữa hai chân hắn cọ xát.
thân thể Trương Siêu run lên, buông Mao Phương Viên, nơi gắn kết trước đó của hai người kéo ra một sợi chỉ bạc.
“Còn nghĩ rằng ngươi thật non nớt thuần khiết, không ngờ rằng cũng chỉ là một kẻ dâm đãng.”
Liếm liếm khóe miệng, Trương Siêu nhìn thấy Mao Phương Viên đôi má hồng đào phủ đầy vẻ tình dục, không khỏi cười khẽ.
Trầm Hương lâu có một quy củ bất thành văn.
Mỗi đến ngày thanh quan khai bao, bởi vì sợ có vài tiểu quan không biết điều đắc tội khách nhân, cho nên ngày đó buổi tối nhón pha chế trà có thể thêm vào trà nước thuốc thúc tình do Trầm Hương lâu đặc chế. Cho dù có trung trinh tiết liệt đến cỡ nào, tới trên giường, cũng sẽ trở nên phóng đãng dâm loạn.
Mà chuyện này một khi nói ra, nhất định thanh quan sẽ phòng bị. Cho nên quy công vủa tú bà một mực dấu diếm không hề hé răng, mà người biết được nội tình này, hầu hết là tiểu quan đã trải qua, dưới sự cưởng bức và áp lực của mama, nên bo bo giữ mình, cũng quả quyết sẽ không nói ra.
*quy công: Nam giới pha trà và làm việc lặt vặt cho kỹ nữ và khách làng chơi trong kỹ viện, tục xưng quy công hoặc đại trà hồ (bình trà lớn). Địa vị xã hội cực kỳ thấp, luôn bị sỉ nhục, tự tôn sĩ diện bị chà đạp. Quy công ở các kỹ viện số lượng không nhiều, chủ yếu là tay giúp đỡ đắc lực cho tú bà.
Vì thế, trong trà Mao Phương Viên vừa mới uống xong, đúng là có thêm xuân dược.
Trương Siêu đột nhiên rời đi, điều này khiến con kiến trong thân thể Mao Phương Viên càng thêm ngọ ngoạy.
Hắn muốn…rất muốn…… có cái thứ gì đó, chỉ là cái thứ gì…… Chính hắn cũng không biết.
Hơi Nước trong mắt ngày càng dày đặc, Mao Phương Viên kề sát Trương Siêu, hai tay xoa ngực hắn.
Cái thứ gì đó, Siêu nhi có thể cho không?
Cổ họng Trương Siêu trở nên khô nóng, một luồng nhiệt chảy thẳng xuống bụng.
Thật sự là một yêu tinh hoặc người mà, chỉ nhìn thấy nó như vậy, lại có thể làm hắn phản ứng.
Nếu tình dục đã đến, Trương Siêu cũng chẳng ấm ức mình mà nhẫn nhịn.
Hai tay đưa ra,“Xoẹt” Một tiếng vang lên, quần áo Mao Phương Viên đã bị xé rách, lộ ra mảng da thịt màu mật ong.
Từ trước ở nơi yên hoa, Trương Siêu cũng thích cùng những tiểu quan nói chuyện tình yêu, chỉ lúc này đây, hắn lại vội vàng như thế, cực lực muốn thân thể của người trước mắt này.
Mao Phương Viên còn đang không hiểu vì sao Siêu nhi lại xé áo mình thì bỗng vị nhấc lên đặt trên giường.
Trương Siêu để lên hắn, kinh ngạc phát hiện, thân thể người này không hề mềm maik không xương như các tiểu quan bình thường. Ngược lại thực rắn chắc, tràn đầy sinh lực.
Phát hiện này làm cho tâm tình của hắn thật tốt, đưa tay bắt đầu vuốt ve.
Bàn tay Trương Siêu lướt ở nửa người trên trần trụi của Mao Phương Viên, thật là càng sờ càng không kiềm được. Lửa thiêu đốt Mao Phương Viên cháy ngày càng to, không nhịn được mà vặn vẹo thân thể.
Chú ý thấy phản ứng của hắn, Trương Siêu tà khí cười, ngón tay ngừng ở nhũ thủ nhỏ xinh trước ngực hắn, dùng sức nhéo.
“Aha……” Mao Phương Viên cong lưng lên, một cảm giác kỳ là chưa từng thấy ập vào đầu hắn.
Rõ ràng rất đau, nhưng mà vì sao, lại có vẻ thoải mái như vậy?
Hỏng mất hỏng mất…… thân thể Mao Mao bị Siêu nhi chơi đùa đế hỏng mất.
mắt Mao Phương Viên ứa lệ, đôi môi ấm ức chu lên, thân thể lộ ra màu hồng nhàn nhạt, bộ dáng làm người ta vừa nhìn đã muốn hung hăng chà đạp.
Trương Siêu cúi người chạm một cái trên môi, sau đó chậm rãi đi xuống, ở cổ, xương quai xanh và trước ngực lưu lại những dấu hôn nho nhỏ.
Mao Phương Viên không thể kiềm chế mà ôm đầu Trương Siêu, nửa người dưới nhấc lên, như muốn cọ rớt “con kiến” trong cơ thể mình
Rõ ràng cảm giác được đỉnh vật cứng, Trương Siêu hưng phất một hồi, cúi đầu bao lấy múm ngực màu trà đang đứng thẳng trước ngực Mao Phương Viên, đồng thời cũng không vắng vẻ cái bên phải, dùng ngón trỏ và ngón giữa mà vuốt ve.
“Ư…… ưm……” Mao Phương Viên ngửa đầu rên rỉ đến mê người, cái tay ôm đầu Trương Siêu ngày càng chặt.
Tựa Như trừng phạt, Trương Siêu dùng răng nanh cắn cái viên nhỏ nhỏ đáng yêu kia, chậm rãi ma sát, sau đó hướng ra kéo mạnh ra phía ngoài
“Ứ!” Mao Phương Viên sợ hãi kêu lên, hai chân nhịn không được nâng lên, quấn lên thắt lưng gầy gò của Trương Siêu.
“Đáng chết……”
Trương Siêu cúi đầu mắng một tiếng, lập tức kéo quần Mao Phương Viên, tách mở đôi chân đang quắp lên thắt lưng của mình, thô bạo ấn lên trước ngực.
chỗ tư mật của Mao Phương Viên cứ như vậy mà lộ ra hoàn toàn trước mặt hắn.
gậy ngọc đã nửa đứng thẳng thấm ra tinh dịch màu trong suốt, còn có cúc huyệt màu hồng không ngừng co rút, làm cho trong mắt Trương Siêu lộ ra mãnh liệt dục vọng.
Chiếm đoạt hắn, xỏ xuyên qua hắn, hung hăng dùng thân thể mình vùi vào hắn!
Tách hai cánh mông vể của Mao Phương Viên ra, không làm động tác bôi trơn và mở rộng, Trương Siêu động thân, nhanh chóng đâm vào.
“A a a a –”
Mao Phương Viên kêu vô cùng thê lương thảm thiết, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống.
Đau! Đau muốn chết……
Nửa người dưới bị đột nhiên xé rách, Mao Phương Viên đau đến cả người run rẩy. Cho dù bình thường mama có đánh cũng chưa từ đau đến như vậy…… (Bé à, đó là ngoại thương, làm sao có thể so sánh với ‘nội’ thương được =)))))’
Sao Siêu nhi phải làm vậy?
–“Thích ngươi, cho nên mới khi dễ ngươi.”
Lời hắn nó ra van vọng bên tai, Mao Mao hít hít cái mũi
Siêu nhi là thích mình……
Nghĩ như vậy, lại không thấy đâu như lúc nãy.
Lúc này đầu Trương Siêu đầy mồ hôi, khó khăn dừng lại.
Mẹ nó…… Sao lại chặt như vậy?
Trước kia cũng chạm qua thanh quan, nhưng cho dù thế nào, bình thường cũng đã được dạy dỗ qua, không hề bị như thế này, kẹp hắn đau như thế.
Có một dòng chảy nóng chạm vào, Trương Siêu cúi đầu nhìn nhìn, thì thấy màu máu dỏ tươi từ chỗ giao hợp hai ngườ chảy ra, từ đùi Mao Phương Viên nhỏ xuống ra bọc giường, khiến Trương Siêu thấy lại tiếp tục động dục. Bất chấp tất cả, nương vào máu bôi trơn, ép buộc ấn nửa còn lại của mình vào hoàn toàn.
“A…… oa oa oa……” Mao Phương Viên nức nở, khóc đến khàn giọng.
Tiếng khóc này lại khơi dậy tịnh dục bạo ngược trong Trương Siêu, trong hành lang chật hẹp nóng bỏng mê hồn lại bắt đầu mạnh mẽ rút ra đâm vào.
Mao Phương Viên bị hắn đâm nhấp nhô lên xuống, trong miệng không ngừng rên rỉ những tiếng như thống khổ như thích thú.
Thật sâu…… sẽ bị hỏng mất……
Trong cơ thể mẫn cảm bị va chạm từng chút một, Mao Phương Viên chưa bao giờ có như thế thể nghiệm cảm thấy thập phần sợ hãi.
Gắt gao ôm lấy cổ Trương Siêu, hình như là dường như sợ mất đi cái gì đó, theo bản năng co rút nhanh thân thể.
Trương Siêu bị hắn co rút, cúc huyệt hút sảng khoái vô cùng, suýt nữa khống chế không nổi tinh quan. Từ trước đến nay, chưa có ai có thể khiến Trương đại công tử hắn có cảm giác không thể khống chế được như thế này.
Mao Phương Viên vẫn đang co rút hậu huyệt, cái thứ phía trước lại không nhịn được mà ngẩng đâuf.
Mao Mao phải đi tiểu……
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Không thể tè ra quần……
Trương Siêu hít khí, trong đầu nảy ra một ý nghĩ tà ác.
Xem ra, phải cho hắn biết tay một chút mới được.
Trương Siêu vươn tay, tà ác cầm lấy dục vọng đã ngẫng đầu của Mao Phương Viên, rồi dùng sức bóp gốc rễ.
“A a a a……” đau đớn Thình lình xảy ra làm cho Mao Phương Viên lại kêu thất thanh, vật kia cũng mềm nhũn xuống.
Trương Siêu tìm đúng thời cơ, đem phân thân rút ra tới miệng huyệt, rồi lập tức đâm vào toàn bộ.
Chết mất…… Mao Mao muốn chết……
trong đầu Mao Phương Viên trống rỗng, bị đâm đến hôn mê bất tỉnh.
ở trên người hắn Trương Siêu không ngừng cử động, cho đến khi không nhịn được nữa mới phóng ra tinh dịch trắng đục