Những ngày sau ấy, Triệu Đường Diên ở lại thủ đô, cô với Chu Trầm sống trong căn hộ nằm ngay giữa Trung tâm Thương mại Quốc tế. Ban ngày anh đi làm thì cô sẽ ở nhà học hoặc đi đây đi đó với Lục Nhiên – con người mới quay về thủ đô. Thi thoảng cuối tuần sẽ về nhà lớn ăn cơm với Trương Dung Cảnh, còn lại thì toàn ở căn hộ đắm mình trong thế giới hai người.
Lâu dài còn nhen nhóm cảm giác như đôi vợ chồng già.
Ngày cô thi, Chu Trầm còn bỏ trống nguyên một ngày để dành riêng cho cô, tự mình lái xe chở cô tới Đại học Bắc Kinh, đến nơi còn phải dẫn cô vào nhưng cô nhất quyết từ chối.
Rất rất nhiều người tham gia thi vòng hai, đủ mọi chuyên ngành, ai cũng băng qua mọi chông gai để đến được với kì thi này. Triệu Đường Diên ngồi đợi cả một buổi sáng trong phòng chờ, Chu Trầm cũng dành cả một sáng ngồi trong xe đợi dưới tầng.
Mãi đến giờ ăn trưa, thấy cô bước ra ngoài hành lang thì anh mới thở phào nhẹ nhõm như thể người thi là anh vậy. Song, cõi lòng chao đảo của anh còn chưa yên thì đã bị treo lơ lửng thêm lần nữa khi thấy một người đàn ông đi kề bên cô.
Người đó vừa đi vừa nói nói cười cười với cô, nom hai người nói chuyên rôm rả thật. Cô vừa liếc cái đã thấy anh đang tựa vào cửa xe, anh đứng dưới bóng mặt trời nên ánh mắt anh như được phủ thêm sắc xuân ngời ngợi vậy.
Cô cong mắt, cất từng bước đến bên anh.
“Xong rồi à?” Anh khẽ hỏi.
“Vâng xong hết rồi.” Cuộc kháng chiến trường kì gian khổ đã đến hồi kết rồi.
Anh gật đầu, ôm siết lấy eo cô rồi đối mặt với người đàn ông vừa nói chuyện với cô khi nãy. Phong độ người đó tỏa ra hơi thở trí thức nồng đượm, thoạt nhìn thì còn trẻ hơn anh mấy tuổi.
Anh dằn xuống cái cảm giác ê ẩm đang sinh sôi nảy nở trong lòng, gương mặt gồng lên rất đỉnh: “Đây là?”
“Thầy giáo cũ của em đấy, thầy họ Tô, không ngờ thầy giờ thành giảng viên ở Đại học Bắc Kinh rồi.” Cô giới thiệu Tô Minh Vũ xong mới giới thiệu đến anh: “Thầy Tô, đây là… bạn trai em.”
Nét do dự trong câu nói của cô đơn giản chỉ vì cô xấu hổ mà thôi, ai ngờ lại bị Chu Trầm hiểu nhầm nên anh không vui chút nào.
Anh còn thấy cả sự mất mát xẹt qua gương mặt Tô Minh Vũ khi anh ta nghe được ba chữ “bạn trai em” nên anh càng siết ghì lấy eo cô.
“Chào thầy Tô.” Anh vươn tay ra bắt tay với Tô Minh Vũ. Rõ ràng anh hơn anh ta có một hai tuổi nhưng về vai vế thì khác biệt hơn hẳn. Cơ mà anh lại thích cái vai vế chênh lệch như này, nhìn qua đã biết ai thân thiết ai cách lòng rồi.
Hai người đàn ông trong độ 30 thản nhiên tung hoành đá đấu với nhau. Cuối cùng, anh ôm Triệu Đường Diên rồi nghênh ngang lái xe đi.
Tô Minh Vũ đứng đực tại chỗ nhìn chiếc xe sang màu xám bạc dần khuất bóng. Anh không ngờ, bao nhiêu năm trôi đi, ở thủ đô xa xôi ngàn dặm lại gặp được học sinh cũ của mình.
Vì nhiều nguyên do khác nhau mà anh đã có một ấn tượng sâu đậm với Triệu Đường Diên.
Cô giỏi hơn hồi trước rất trước, trong lúc vấn đáp, cách ăn nói và câu trả lời về khối kiến thức chuyên ngành của cô cũng đủ để các giáo sư ngồi đấy khen ngợi hết lời. Anh hiểu được quá khứ của cô, vừa khen cô vừa vỡ ra rằng cô đã khác hẳn thời xưa cũ, giờ đây cô là viên ngọc quý được gọt giũa tỏa ra muôn vàn lấp lánh giữa nhân gian, còn những u ám muộn phiền của khi xưa đã không còn bám víu lấy nơi cô.
Để rồi trong khắc vô tình, người ta đã bị hút vào ánh mắt cô.
Cơ mà khi nghĩ đến người đàn ông ngoài nóng trong lạnh vừa rồi, Tô Minh Vũ bật cười một cách khó hiểu, lụi đi cái rung động chớm nở trong lòng.
*
Trên đường về nhà lớn, Chu Trầm cứ im lặng mãi, Triệu Đường Diên ngoảnh mặt nhìn sáng thì thấy hàm anh bạnh ra, môi thì mím chặt lại. Nhưng cô đang bận trả lời voice chat của Tề Nhạc Nhạc nên không nhận ra anh có gì đó sai sai.
Đại học Thượng Hải thi vòng hai muộn hơn Đại học Bắc Kinh, Tề Nhạc Nhac căng thẳng nên mò đến gặp cô để được tiếp thu kinh nghiệm. Cô vừa dặn dò những điều cần phải chú ý vừa an ủi: “Không sao đâu, giáo sư Từ là người phỏng vấn, cậu còn là sinh viên trường mình nên sẽ dễ hơn.”
Tiếng cô êm dịu, kiên nhẫn vỗ về bạn mình.
Chu Trầm nghe mà tâm trạng càng tụt dốc nhưng lại không dám quầy rầy cô. Đến bao giờ cô mới nhận ra anh đang buồn bực rồi dỗ anh bằng chất giọng dịu dàng kiên nhẫn ấy đây?
Trương Dung Cảnh ở nhà lớn chuẩn bị cả bàn tiệc chúc mừng cô vượt qua vòng hai, dù bọn họ đi xe từ Đại học Bắc Kinh về nhà thì trời cũng trở sang chiều nhưng bà vẫn gắng đợi hai con quay về.
Mãi đến lúc nghe thấy tiếng ô tô ngoài cổng, bà mới mỉm cười, nhắc người giúp việc hâm nóng lại thức ăn rồi sắp lên bàn.
Triệu Đường Diên sợ bà đợi lâu nên cũng nhanh nhanh chóng chóng, nhưng khi tháo dây an toàn mở cửa xuống xe thì lại không mở được.
Cô nhìn Chu Trầm với ánh mắt khó hiểu.
“Sao vậy?”
Thấy cô cuối cùng cũng mở lời thì anh mới đánh mắt về phía cô, chỉ thiếu nước viết lên mặt dòng chữ “Anh đang giận lắm đây này”.
“Sao vậy ạ?” Cô hỏi lại thêm lần nữa.
Giọng anh cứng nhắc: “Em thân với thầy Tô gì đó quá nhỉ?”
Cô nhớ lại trong thoáng chốc, hiểu ra anh định nói chuyện gì. Anh thế này bỗng khiến cô chột dạ, dẫu gì cũng từng là xuân xanh của người con gái.
“Ừ… Cũng tạm…”
Cô thấy mặt anh biến sắc thì vội kéo tay anh: “Đêm về rồi em nói cho anh nhé? Giáo sư Trương còn đang đợi bọn mình mà.”
Giọng cô dịu đi, nũng nịu với anh.
Anh hừ một tiếng nhưng cũng không làm khó cô mà để cô xuống xe.
Sau bữa trưa, Trương Dung Cảnh muốn giữ anh với cô ở lại, cô thì hơi lưỡng lự nhưng anh từ chối thẳng luôn.
Cả hai uống rượu nên vứt chìa khóa xe cho trợ lí để người ta chở mình về căn hộ ở ngay giữa Trung tâm Thương mại Quốc tế.
Cô quan sát sắc mặt anh suốt cả chặng đường, suy tính chốc nữa về nhà phải giải thích cho anh như thế nào. Cô nghĩ tới nghĩ lui, quyết định thành thật là tốt nhất.
Anh đã trao cô một sự tin tưởng chắc nịch, hơn thế cô cũng không muốn giấu anh, huống hồ giờ tình cảm cô dành cho Tô Minh Vũ cũng không vượt ngưỡng tình thầy trò mà chỉ có sự tôn trọng và biết ơn.
Tài xế chở bọn họ vào đến tận thang máy rồi mới rời đi, không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại hai người, không có kẻ lạ ngước nhìn nên cô càng được nước nũng nịu với anh, đã thế cũng không chịu buông anh ra.
Cô kéo tay anh, dù anh không hất ra nhưng cũng không nắm tay cô.
Cô cố gắng không ngừng: “Trầm Trầm”.
Anh lại hừ.
“Nãy uống lắm rượu quá nên em đau đầu lắm!” Cô nói.
Anh nhìn cô, ánh mắt to tròn lóe lên vẻ tinh ranh, nào có thấy say đâu.
“Uống tí rượu đã say?” Giọng anh lạnh tanh: “Ngồi trong bar uống trắng đêm cũng không thấy em say tí nào.”
Anh đang nhắc đến cái lần vô tình bắt gặp cô với Diêp Tư Phạm đứng đợi xe với nhau ở Quảng trường Nhân dân. Cứ nhắc tới cậu ta là anh đã giận tím mặt.
Cô nhìn khuôn mặt sưng sỉa của anh mà không kìm được nét cười đong đầy trong ánh mắt.
Chuyện lâu lẩu lầu lâu vậy rồi mà anh vẫn nhớ y nguyên, ai bảo chỉ phụ nữ mới ghim chuyện cũ chứ, chẳng lẽ đàn ông ghen tuông không vậy à?
Cô rúc vào lòng anh, dụi mặt lên lồng ngực anh, mái tóc bồng bềnh sượt qua yết hầu anh. Cổ anh ngưa ngứa nên đét vào mông cô.
“Em đau đầu thật mà, cần một cái ôm.” Cô cứ ôm siết lấy eo anh không chịu buông. Vào thang máy xong đứng trước cửa nhà rồi nhưng cô vẫn bám rịt vào anh không chịu bước đi.
Anh bất lực, bế cô về nhà hệt như chú gấu túi đang ôm cây vậy.
Anh thả một tay để mở khóa nhà, sau ấy để cô ngồi xuống cái tủ ngay lối vào còn mình thì ngồi xổm xuống cởi đôi giày da màu nâu nhạt mà cô đi cho buổi thi ngày hôm nay.
Cởi giày xong thì cô càng suồng sã hơn, nhân lúc anh cất giày vào tủ đã nhảy bổ lên lưng anh.
“Người toàn mùi khói dầu, bọn mình đi tắm được không anh ơi?” Cô thổi phù vào tai anh.
Ánh mắt anh tối sầm lại, không nói dài dòng cõng luôn cô vào phòng tắm. Vì để cô yên tâm chuẩn bị thi vòng hai nên anh đã phải trải qua quá nhiều ngày sống trong hiu quạnh, đêm nào cũng ôm cô mà không xơ múi được gì, thành ra hôm nay anh muốn được bù đắp lại tất thảy.
Đến khi hai người ra khỏi phòng tắm thì cũng sắp sáu giờ tối, những áng mây trắng ngoài khung cửa cuốn theo những dải sáng phớt hồng lững lờ trên nền trời.
Triệu Đường Diên được anh cuốn khăn tắm ôm chặt vào lòng, anh “giam” cô trong người mình trên chiếc giường êm ấm rồi cấu vòng eo mềm mại của cô: “Quyến rũ cũng vô dụng, thành thật khai báo cho anh biết.”
“Quyến rũ cũng vô dụng á? Thế nãy ai không giữ mình được?” Cô lẩm bẩm.
Chu Trầm nghe vậy thì nhíu mày, cù lên da thịt bên hông cô khiến cô cười đến mức suýt thì tắt thở.
“Em sai rồi em sai rồi!” Cô vội vàng nhận lỗi.
Anh nhìn cô chăm chú.
Cô vòng tay qua cổ anh để anh nằm xuống giường với mình, tựa đầu lên ngực anh, lắng nghe nhịp tim ổn định ở nơi anh.
Cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh rồi nói: “Em từng thích thầy Tô.”
Thấy anh cau có, cô vươn tay vuốt ve lông mày anh: “Nhưng cũng chỉ từng mà thôi, hiện tại mới là điều khiến em hạnh phúc.”
“Giờ em chỉ thích anh thôi.”
“Chỉ thích thôi à?”
Nét nghiêm túc không hề phai phôi trên gương mặt, anh đang đợi câu trả lời của Triệu Đường Diên.
Dù bình thường anh có bao dung hết đỗi thì anh vẫn sẽ lo sợ. Cô còn không nói cho anh nghe điều gì liên quan đến hai chữ “tình yêu”, mãi đến khi thấy Tô Minh Vũ đứng cạnh bên cô, nhìn cô bằng ánh mắt yêu mến thì Chu Trầm cũng phải căng thẳng mà thôi.
Anh chỉ là một gã đàn ông bình thường, khi đối mặt với tình yêu thì cũng sẽ có những lắng lo của một con người bình thường.
Cô nhìn vào mắt anh, cõi lòng cô lúc này còn tỉnh táo hơn cô tưởng. Cô biết anh muốn một câu trả lời như thế nào. Và khi nói ra câu chữ ấy, nó chẳng hề khó khăn như trong suy nghĩ của cô.
Bởi vì cô đã mở cửa trái tim mình để đón anh vào.
“Yêu.”
Anh nghe được một chữ ấy.
“Em yêu anh.” Cô nói.
Anh cảm giác hết thảy trong mình đã được viên mãn vẹn toàn.
Anh không nhắc lại chuyện quá khứ giữa cô và Tô Minh Vũ, anh tin cô, hơn nữa, anh cũng hiểu người con gái của mình xuất sắc đến nhường nào, nên đôi khi sẽ gặp phải mấy kẻ ngấp nghé, vậy anh sẽ đỡ “bảo bối” của anh lên cao lên xa hơn nữa để cả biển người ngước nhìn nhưng “bảo bối” ấy đã được cất giữ bởi riêng anh.
*
Triệu Đường Diên chạm tay đến ước mơ của mình, trở thành học viên cao học chính quy của Đại học Sư phạm Bắc Kinh.
Do bên trường xếp lịch nên cô phải đến trường sớm, chưa tới sinh nhật mà đã phải về trường học rồi.
Tuy nhiên cô không ở kí túc, trước khi nhập học cô mới biết Chu Trầm đã mua căn hộ ở Hải Điến từ bao giờ, nhà được đăng kí dưới tên cô, còn nằm ở vị trí ngay sát đại học nữa chứ.
Anh biết cô luôn khao khát đến thủ đô từ rất lâu rồi.
Từ lúc cô bắt đầu đi học, anh cũng bắt đầu cuộc sống ngày ngày chạy qua chạy lại giữa hai nơi Hải Điến và Triêu Dương, căn nhà ở Trung tâm Thương mại Quốc tế đã được chuyển đến “nhà học” ở Hải Điến.
Vào ngày sinh nhật cô, anh đã lái xe đến trường đón cô từ sớm nhưng không về căn hộ mà lại lái xe tới nhà lớn.
Điều khiến cô ngạc nhiên ấy là bà nội tối qua còn đang ở đảo Lộ nói chuyện điện thoại với cô mà bây giờ đã ngồi trong sân uống trà với giáo sư Trương ở nhà lớn rồi.
Cô giật mình nhìn về phía anh.
“Bà nội sẽ ở lại thủ đô, sau này chúng ta sẽ sống quây quần bên nhau.” Anh đã chuẩn bị mọi thứ đâu ra đấy, máy bay tư nhân và chuyên gia y tế có mặt trong suốt hành trình để đảm bảo bà sẽ không xảy ra bất cứ vấn đề gì trước khi đặt chân xuống thủ đô.
Anh biết đây là điều khiến cô đau đáu khôn cùng, vậy hãy để anh đến tháo gỡ giúp cô.
Sau này bà nội sẽ sống với Trương Dung Cảnh ở nhà lớn, giờ mẹ anh đã về hưu nên ngày nào cũng rảnh rang đến hãi hùng. Có bà nội thì bác sẽ có thêm người trò chuyện với mình, tiện thể trao đổi luôn chuyện cưới xin của bọn nhỏ.
Kết hôn.
Triệu Đường Diên chẳng hề hay biết về chuyện này.
Tối đến, khi cô ôm anh, tỏ lòng cảm động đến mức vỡ tan thì anh đã mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp vuông vắn nhỏ nhắn rồi quỳ gối trước ánh trăng bàng bạc tỏa bóng trước ô cửa sổ, ngẩng đầu nhìn cô: “Viên Viên, cưới anh đi, được không em?”
Thoáng chốc, cô không kịp phản ứng được gì.
Cô không lên tiếng, anh vẫn quỳ ở đấy, kiên nhẫn đợi câu trả lời từ phía cô.
“Anh đã 33 rồi, Viên Viên, em muốn thấy anh thành ông già mà vẫn chưa lập gia đình thật sao?” Giọng nói anh pha lẫn nét cười tinh nghịch.
Cô gắng lắm mới nín khóc mà nghe tiếng anh vỗ về thì nước mắt bỗng chốc lại lăn dài trên gò má.
“Viên Viên, đừng sợ em à, kết hôn với anh đi, phần đời còn lại của anh sẽ thuộc về em.”
Anh nói anh sẽ trân trọng và thương yêu cô và anh cũng đã thực hiện được lời nói của mình.
Anh cho cô mặc sức tung cánh với ước mơ, giờ ước mơ ấy đã thành sự thật, chỉ còn mình anh lại nơi đây.
Anh cũng khát khao viết nên một cái kết viên mãn cho cuộc đời mình.
Cuối cùng, dưới ánh mắt chảy bỏng nơi anh, cô đã vươn tay tới, cất tiếng: “Em đồng ý.”
Thuyền cô đây lênh đênh trôi dạt chẳng rõ chốn về cũng đã tìm thấy bến bờ tựa nương ở cái tuổi hai mươi ba đời người.
Hoàn.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và bầu bạn bên mình suốt những ngày tháng đi cùng Trầm Diên, cảm ơn, cảm ơn rất nhiều.