Trầm Diên

Chương 57




Sau năm mới thì kết quả thi cao học cũng đã được công bố, điểm của Triệu Đường Diên nằm trong dự đoán của cô, tiếp theo thì đợi trường tính điểm chuẩn thôi.

Một thời gian qua đi, Đại học Sư phạm Bắc Kinh công bố điểm chuẩn, điểm thi của cô còn hơn điểm chuẩn đến cả chục điểm, giờ cô mới được nhẹ nhõm thật sự.

Lúc Chu Trầm nhận được tin, ngay hôm sau đã dẫn cô bay đến thủ đô. Cô tưởng anh quen giáo sư ở Đại học Sư phạm Bắc Kinh nên dẫn mình đi chào hỏi làm quen, nhưng ai ngờ ngay đêm vừa đặt chân xuống đất thủ đô, người đầu tiên cô gặp là Trương Dung Cảnh.

Cô không hề chuẩn bị cho sự gặp mặt lần này nên giờ còn thấp thỏm hơn cả việc đi gặp thầy cô giáo nhiều.

Xe về đến khu nhà lớn, dừng chân trước một ngôi nhà ba tầng. Đến khi xuống xe rồi mà cô hẵng còn đờ đẫn lắm.

“Em chưa chuẩn bị gì cả, thế có bất lịch sự quá không anh?” Cô nhìn anh với khuôn mặt ngập tràn vẻ rối rắm.

Anh nắm tay cô, vỗ về tâm trạng âu lo của cô: “Anh không biết, nhưng mẹ anh rất thích em, em đến là mẹ vui lắm rồi.”

Song cô vẫn căng thẳng khôn cùng. Trương Dung Cảnh đã hay tin từ lâu, giờ thấy đôi trẻ về nhà thì sung sướng: “Viên Viên đến rồi!”

Hết thảy thông tin toàn do anh tiết lộ mà ra, thậm chí anh còn cố ý dẫn dắt mẹ gọi cô như vậy.

Trầm Trầm Viên Viên, cặp đôi trời sinh.

Bà vui đến mức suýt thì quên luôn anh, cứ nắm tay cô mãi không buông. Bà dẫn cô đi tham quan nhà và giới thiệu cô nghe về ngôi nhà mình đã nằm lòng.

Bà còn hân hoan hơn cả anh, con trai dắt người yêu về nhà có ý nghĩa như thế nào? Ấy là cuối cùng thì bà cũng không phải bận lòng về chuyện kết hôn của con mình rồi, sau này nhà cũng sẽ vui tươi rộn rã hơn nhiều. Bà cũng nghe anh bảo cô thi cao học vào trường Bắc Kinh, mới thi xong vòng một, kết quả vô cùng mỹ mãn, giờ còn được bà viết thư giới thiệu nữa thì khả năng thi vòng hai cũng sẽ ổn thôi.

Sau này bà có con dâu ở thủ đô với mình thì không cần phải ngưỡng mộ sự rôm rả của nhà người khác nữa. Với cả con dâu cùng ngành với mình, thể nào tương lai cũng có rất nhiều chuyện để nói cho xem.

Trương Dung Cảnh đắm chìm trong những ước mơ đẹp đẽ về một tương lai sáng ngời. Lúc này bà và cô còn chưa biết Chu Trầm đang chuẩn bị chuyển trọng tâm công ty từ Thượng Hải về thủ đô.

Nhưng mà với Triệu Đường Diên thì bà đang muốn để cô hòa hợp với gia đình càng sớm càng tốt. Cả hai mẹ con anh đã rất cố gắng để xua tan đi những căng thẳng trong lần đầu tiên đặt chân đến vùng đất xa lạ của cô.

Trong bữa tối, cô ngồi giữa Trương Dung Cảnh và Chu Trầm, một người thì gắp thức ăn lia lịa cho cô, người kia thì lại gắp liên tục những món cô không thích ăn ra khỏi bát giúp cô.

“Nghe Trầm Trầm bảo con thi qua vòng một rồi phải không? Tốt lắm, mai cô cháu mình ăn cơm với giáo sư Chung, cô nói con nghe này, giáo sư Chung là bạn thân bao năm với giáo sư Từ trường con đấy.” Bà liên miên không ngớt, quên bẵng luôn châm ngôn “Ăn không nói ngủ không ngáy” mà mình đã dạy con trai từ thuở nào.

Triệu Đường Diên bất ngờ, thốt lên câu “Vâng ạ.”

Cô tưởng Chu Trầm quen giảng viên Đại học Sư phạm Bắc Kinh, không ngờ lại quen biết nhờ mối quan hệ với giáo sư Trương.

Cô đã bớt căng thẳng hơn lúc đầu: “Em có cần chuẩn bị gì không ạ?”

Bà cười đáp: “Không cần đâu, ăn một bữa đơn giản thôi ý mà, những chuyện khác cứ để Trầm Trầm lo, con đi với cô là được rồi.”

Chu Trầm nhân cơ hội xen vào cuộc nói chuyện của mẹ chồng nàng dâu tương lai: “Thế để con đặt phòng ăn cho mẹ?”

Bà ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Thôi, cứ ăn ở nhà, ở nhà cho thân mật.”

Câu nói ngắn gọn đã quyết định xong xuôi mọi việc..

Đúng là Triệu Đường Diên chẳng phải làm gì thật, mà căn bản cũng do mẹ con anh không cho cô động tay vào việc gì hết.

Sau khi suy xét đủ điều, cả anh và cô cùng chung một suy nghĩ, trước mặt thì cứ tách ra ngủ riêng cũng được, nhưng sau đó Chu Trầm làm trò gì thì Trương Dung Cảnh cũng có hay biết đâu.

Bà thu xếp cho cô ngủ ở phòng ngay cạnh phòng anh, mà phòng ngủ của bà thì cách phòng hai đứa cả một dãy hành lang.

Trước khi ngủ, cô đương định sấy tóc thì nghe tiếng gõ cửa, đi ra mở đã thấy bà đứng bên ngoài rồi. Bà mang cho cô một ly sữa ấm rồi mỉm cười với cô: “Uống sữa để ngủ cho ngon, ngày mai mọi chuyện đã có cô với Trầm Trầm đây rồi nên đừng áp lực quá em ạ.”

Bà lo cô bé sẽ căng thẳng khi đi gặp giáo sư nên sắp đến giờ ngủ rồi vẫn có lòng đi tới để vỗ về những muộn phiền trong cô.

Tiết trời tháng ba hẵng còn giá rét nhưng Triệu Đường Diên lại ấm sực cả người nhờ có mái ấm đã bao bọc cô vào lòng.

Cô chớp chớp mắt, cầm lấy ly sữa sắp trào cả ra rồi nhẹ nhàng nói: “Vâng ạ, em cảm ơn giáo sư.”

Bà vỗ vỗ tay cô, đôi môi nở một nụ cười hết đỗi dịu dàng.

Khi Chu Trầm vào phòng, cô hãy còn đang cầm ly sữa đến đực người ra. Anh đóng cửa, bước tới bên cô, thấy cô vẫn chưa sấy tóc thì cau mày.

“Sao em không uống? Không muốn uống à?”

Cô lắc đầu, uống ực hết ly sữa, anh rút khăn giấy ra lau miệng cho cô. Tỉ mỉ chu đáo quá thể, không khác nào đang nuôi con gái.

Anh vào phòng tắm lấy máy sấy rồi bảo cô ngồi xuống ghế còn anh thì đứng sấy tóc cho cô.

Không ai nói câu gì, tiếng máy sấy ù ù vang vọng khắp phòng, Triệu Đường Diên rúc mặt vào lòng anh, hai tay thì ghì chặt lấy eo anh.

Ánh mắt anh hóa dịu dàng, vô cùng tận hưởng sự nũng nịu của cô. Anh không hỏi cô sao tự dưng lại xúc động bởi anh hiểu được hết thảy, và chính anh cũng rất vui vì điều này.

Tới lúc ngủ thì cô mới dằn được những xúc cảm của mình. Anh xoa đầu cô, vén lại chăn cho cô.

“Có cần anh ở bên không?” Anh hỏi.

Cô lắc đầu, giục anh về phòng, nhỡ để giáo sư Trương thấy khuya rồi mà anh vẫn còn ở đây thì toang.

Khuôn mặt anh ánh lên vẻ tiếc nuối, anh hôn xuống môi cô rồi nói: “Ngủ ngon.”

Cô cứ ngỡ khi mình đến một chốn xa lạ thì chắc phải mất một thời gian mới ngủ được, nhưng ngờ đâu anh mới rời đi được một lúc thì cô đã ngủ rồi.

Có lẽ là nhờ ly sữa của giáo sư Trương, hoặc cũng có lẽ là bởi sự vỗ về của anh.

*

Sáng sớm hôm sau, Chu Trầm phải đến công ty xử lý công việc nên không đi gặp thầy với cô được. Song anh sợ cô sẽ căng thẳng nên chần chừ trong thoáng chốc, định đẩy hết công việc sang một bên.

Thế nhưng Triệu Đường Diên đã an ủi anh rằng: “Không sao đâu, anh cứ đi đi, còn giáo sư Trương ở đây mà!”

Trương Dung Cảnh cũng giục anh: “Rồi rồi, anh cứ đi làm đi, Viên Viên có mẹ bảo kê rồi, không cần anh lo.”

Anh bó tay, chỉ đành nghe theo mệnh lệnh của hai người phụ nữ. Cơ mà trước khi xuất phát, anh đã ôm chặt cô vào lòng hôn lâu thật là lâu thì mới gỡ bỏ được chút lo âu đang chờn vờn trong tâm trí.

Qua ô cửa sổ ngoài phòng khách, Trương Dung Cảnh ngắm đôi trai gái ôm hôn trong sân nhà, gương mặt lắng đọng những dấu vết của năm tháng đã bừng sáng vẻ mãn nguyện an lòng.

Bà nhớ đến bố của Chu Trầm khi còn ở trần đời, ông cũng là một người đàn ông tuyệt vời thương vợ thương con.

Tuổi trẻ đẹp quá, tình yêu cũng đẹp xiết bao nhiêu.

Chu Trầm vừa đi thì bà cũng dẫn Triệu Đường Diên ra khỏi nhà. Bà biết đây là lần đầu tiên cô đặt chân đến thủ đô nên định dẫn cô đi cho quen đường quen nẻo, tiện thể cho đi làm quen với mấy nhà hàng xóm luôn.

Khát khao muốn được khoe con dâu in sâu trong lòng giáo sư Trương đã lồ lộ ra cả rồi.

Con trai tôi 32 tuổi chưa kết hôn thì sao nào? Phải tốn công chờ đợi thì mới gặp được cô vợ xuất sắc như này chứ.

Bà quá đỗi hài lòng về cô, dẫn cô dạo quanh khu nhà lớn rồi đến tham quan những địa điểm nổi tiếng nhất ở thủ đô. Khi đi ngang qua Trung tâm Thương mại Quốc tế, bà chỉ cho cô xem công ty Chu Trầm nằm đâu, tiếc cho anh rằng mẹ với vợ đứng dưới tầng rồi mà cũng chẳng biết, vì mẹ chồng nàng dâu đã sang Toàn Tụ Đức ăn vịt quay rồi.

Giáo sư Chung rất thích ăn cá chua ngọt nhưng đầu bếp nhà họ Chung là người miền Bắc nên không nấu được chuẩn vị Thượng Hải. Thành ra Trương Dung Cảnh quyết định sẽ tự tay xuống bếp nấu món này, Triệu Đường Diên xung phong xuống làm phụ bếp cho bà ngay.

Tới khi cô bày món thịt ba chỉ rang vải thiều lên bàn, bà mới nhận ra tay nghề của cô không kém mình là bao. Bà đã thấy mình thân với cô hơn, cũng bởi hai cô trò có nhiều điểm chung quá. Từ ngành học đến những thói quen trong cuộc sống, từ môi trường sống đến cảnh ngộ mà bản thân mắc phải.

Mỗi người nấu xong một món rồi trả lại bếp cho người giúp việc. Trương Dung Cảnh lên tầng thay quần áo còn cô thì ngồi ở dưới đợi bà. Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng ô tô ngoài sân làm cô tưởng giáo sư Chương đến nên mặt mày căng như dây đàn.

Mãi đến lúc người giúp việc ra mở cửa thì cô mới thở phào khi thấy Chu Trầm. Cô chạy đến bên anh, hỏi: “Sao anh lại về thế? Công ty không có việc gì à?”

Anh cởi áo vest đưa cho giúp việc, ôm hôn cô một lúc rồi mới trả lời: “Xong việc rồi, về nhà với em thôi.”

Anh vần vò nghĩ suy, cứ lo Triệu Đường Diên sẽ bị mất tự nhiên ở mấy dịp như này nên anh tranh thủ thời gian làm cho xong việc rồi về nhà với cô, bất ngờ sao lại được hưởng thụ cảm giác cô sung sướng chạy ào đến bên mình.

Cõi lòng anh đã được khỏa lấp hết thảy.

Cô chẳng hay biết về những suy nghĩ trong lòng anh lúc này, nhưng anh quay về với cô thì cô cũng đã được tiếp thêm can đảm.

Trái với dự đoán của anh, trong bữa tối, Triệu Đường Diên đã vô cùng bình tĩnh tự tin dù đây mới là lần đầu cô gặp giáo sư Chương. Nhìn cô đối đáp điềm tĩnh thế này, lòng anh cũng trào dâng một cảm giác tự hào.

Kho báu quý giá như vậy đã được anh khai phá ra rồi.