Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn

Chương 39




Chu Tiểu Bạch đi dạo trong Ngự Hoa Viên mà tâm thần không yên, trải qua thời gian hơn một năm này, y mơ hồ đã biết được một vài thứ, nhưng những thứ đó giống như một tầng sương mù, mơ mơ hồ hồ, khiến y vẫn không thể hiểu rõ hết được. Ngày đó y nhìn Mục Duệ Húc, vẫn bình thường như bao ngày như thế, lại đột nhiên có cảm giác kỳ quái, không hiểu vì sao bắt đầu mặt đỏ tim đập, chỗ đó cũng bắt đầu trở nên khó chịu.

Sau đó vẫn là Mục Duệ Húc dùng bàn tay chai sạm có chút lạnh lẽo của mình ma sát chỗ đó của y, sau đó bản thân cũng không biết chuyện này là gì. Nói chúng là rất kỳ quái, nhưng lại khiến người ta có mơ hồ có một loại hưng phấn mang theo mong đợi, chính là một thứ cảm giác không thể nói nên lời, được ăn đồ ăn ngon cùng lúc có chuyện vui để chơi cũng không có được cảm giác như thế. Đặc biệt là Mục Duệ Húc lúc ấy.

Chu Tiểu Bạch không kìm lòng được mà nghĩ đến lúc ấy, cái ánh mắt ôn nhu như mặt nước chứa đầy sự sủng nịnh của Mục Duệ Húc nhìn y, còn cả cái nhiệt độ có thể thiêu cháy người kia, còn có tay của hắn, ánh mắt của hắn, vẻ mặt kia của hắn, Chu Tiểu Bạch cứ nghĩ đi nghĩ lại, mà không hề phát hiện ra mặt của mình đã bắt đầu tỏa nhiệt, sau đó nhịp tim cũng bắt đầu đập nhanh hơn bình thường. Đặc biệt là vào những lúc nhìn thấy Mục Duệ Húc, rõ ràng không khác gì những ngày thường cả, nhưng không hiểu tại sao bản thân lại không giải thích được mà bắt đầu mặt đỏ tim đập.

Mình rốt cuộc là đang bị cái gì thế này?

Chu Tiểu Bạch có chút ngượng ngùng nghĩ, trước đây nếu như gặp phải chuyện gì không hiểu y nhất định sẽ đi hỏi Mục Duệ Húc đầu tiên, nhưng mà lần này, cũng không biết là tại sao mà y lại không mở miệng được?

Chu Tiểu Bạch nhìn ngắm Ngự Hoa Viên Mục Duệ Húc thường dẫn y đến, bây giờ đang là mùa đông, rất nhiêu bông hoa cũng đã bắt đầu héo tàn, kể cả trái tím lúc trước bản thân không cẩn thận mà ăn phải, nhưng vẫn có một ít hoa vẫn nở, lúc trước khi xây dựng Ngự Hoa Viên có đi điều tra thực tế vài lần về các giống hoa, chính vì thế ở nơi này một năm bốn mùa, quanh năm suốt tháng đều sẽ có hoa nở, qua một thời gian ngắn nữa, chắc là đến thời điểm khai hoa của mai rồi nhỉ?

Chu Tiểu Bạch vừa suy nghĩ vừa nhìn những đóa hoa  kia, bản thân lúc trước còn vô cùng thèm khát những thứ đồ này, mà bản thân lúc tỉnh lại, lần đầu tiên nhìn thấy Mục Duệ Húc dường như cũng là ở nơi này.

Nghĩ đến dáng vẻ của mình lúc trước, Chu Tiểu Bạch không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Lại nghĩ đến khoảng thời gian ấy bản thân còn chả muốn mặc y phục, Mục Duệ Húc vừa tức giận lại vừa không biết làm sao, giúp y mặc từng lớp từng lớp y phục vào, sau đó lại chỉ cho mình cách cởi từng cái từng cái, nghĩ đi nghĩ lại, mặt Chu Tiểu Bạch lại bắt đầu đỏ lên. Giống hệt như một đóa hồng mai nở rộ trong nền tuyết trắng.

Chu Tiểu Bạch ở bên này đang xuất thần, đột nhiên có ai đó đi đến bên cạnh, nhìn Chu Tiểu Bạch, miệng cười nhếch lên, bước chân nhẹ nhàng không hề phát ra mọt chút âm thanh nào. Người đến một thân hồng y đẹp đẽ, ngũ quan tinh xảo, nụ cười yêu mị treo ở khóe miệng.

“Uy, Chu Tiểu Bạch, có nhớ ta không?!” Mục Duệ Húc lập tức vỗ vai Chu Tiểu Bạch, giống hệt như quỷ hồn đột nhiên xuất hiện bên cạnh Chu Tiểu Bạch hỏi.

Chu Tiểu Bạch rõ ràng bị hành động này của Mục Duệ Vũ làm cho sợ hết hồn, theo phản xạ nhảy bật ra, sau đó lại quay người nhìn Mục Duệ Vũ đang khom lưng cười đến lợi hại kia, Chu Tiểu Bạch nhìn hắn, dường như đã nhận ra cái gì đó.

“Ha ha, tại sao lâu thế không gặp ngươi vẫn đần độn như vậy hả?” Mục Duệ Vũ cười đến chảy cả nước mắt, cười đến quên mất cả hình tượng là gì.

“Ngươi là, Mục Duệ Vũ?” Chu Tiểu Bạch nhìn người mặc hồng y ở trước mặt, tướng mạo xinh đẹp nhưng cũng không kém phần lẳng lơ kia khiến người ta thật sự không dám nhận quen.

Mục Duệ Vũ thu liễm, tựa tiếu phi tiếu nhìn Chu Tiểu Bạch, nghiêng đầu hỏi, “Ngươi nói xem?”

Chu Tiểu Bạch nhìn tướng mạo người này, kết hợp với lời nói của hắn, còn có người này hiện tại có thể xuất hiện tại hoàng cung mà không gây chút náo loạn nào, y có chút mơ hồ cảm thấy vừa là giống mà cũng vừa không giống, gật đầu nói, “Ngươi và hắn nhìn rất giống nhau.”

Mục Duệ Vũ mặt không chút cảm xúc nhìn y, “….. Ta giống hắn thế này mà ngươi cũng không nhận ra sao?”

Chu Tiểu Bạch gật đầu, tỏ vẻ mình tự biết, sau đó nhìn Mục Duệ Vũ, có chút chần chừ nói, “Ngươi về A Húc có biết không? Còn Quan Tố đại sư và Huyễn Lam nữa, không phải bọn họ muốn trừng phạt ngươi sao? Ngươi bị tét mông rồi sao?”

Mục Duệ Vũ không nói gì.

Chu Tiểu Bạch nhìn đối phương không có phản ứng gì tựa hồ cũng chả quan tâm, đột nhiên lại như nhớ ra cái gì, vỗ đầu một cái, linh quang bất chợt lóe lên. “Đúng rồi, ngươi quay về ta phải nói cho A Húc biết, tối nay nhất định phải có thêm đồ ăn rồi!” Không phải là có cái nghi thức gì đó gọi là “Tiếp Phong Yến(1)” hay là “Tẩy Trần Yến(2)” hay sao? Mặc kệ gọi là cái gì, chỉ cần có thể có thêm đồ ăn ngon là được rồi!

(1),(2): từ ngữ dùng để chỉ việc tổ chức tiệc chiêu đãi mừng người đi xa mới đến hay mới về.

A Húc gần đây không biết tại sao lại nhất định bảo y quá nhiều thịt, vì muốn tốt cho y nên nghiêm ngặt hạn chế khẩu phần ăn của y, thực sự là, mấy người này không phải luôn mong loài heo bọn y có nhiều thịt sao? Hiện tại bản thân mình nhiều thịt như thế, A Húc vậy mà không vui, còn cắt xén đồ ăn của mình! Bây giờ đã có lý do chính đáng để có thêm đồ ăn, mình nhất định phải biết quý trọng!

Mục Duệ Vũ lúc đầu thấy phản ứng của Chu Tiểu Bạch thì không còn gì để nói, không biết mình thì thôi, vậy mà bây giờ khi biết hắn là ai rồi thì chỉ chăm chăm nghĩ đến chuyện thêm đồ ăn! Hoàng huynh của mình chả lẽ lại bạc đãi y, không cho y ăn ngon mặc ấm ư, nhưng mà nhìn dáng vẻ y mềm mịn hồng hào thế kia cơ mà!?

Mục Duệ Vũ nhìn đối phương đi xa không nói gì, dường như nhớ ra cái gì đó, vỗi vã đuổi theo, kéo Chu Tiểu Bạch lại, đem y kéo vào trong một con đường nhỏ.

Bản thân đây là vụng trộm trở về, nếu như bị đồ ngốc này nói lại cho hoàng huynh biết thì tiêu tùng chắc luôn!

“Ngươi làm gì thế?!” Chu Tiểu Bạch đột nhiên bị Mục Duệ Vũ kéo vào, liền bày ra vẻ mặt không bằng lòng nhìn Mục Duệ Vũ, miệng vểnh lên, nhìn là biết đang không vui rồi.

Mục Duệ Vũ đặt ngón tay lên môi Chu Tiểu Bạch, ra hiệu im lặng, tỏ vẻ đe dọa uy hiếp nhìn Chu Tiểu Bạch, chủ yếu là muốn y yên lặng.

Ai mà biết được Chu Tiểu Bạch ở chung với Mục Duệ Húc một năm, cả suy nghĩ lẫn lòng dũng cảm đã khác xa lúc trước rồi, nhìn động tác uy hiếp kia của Mục Duệ Vũ, Chu Tiểu Bạch chẳng những không có nửa phần thèm nghe lời, mà khóe miệng còn bắt đầu xệ xuống, mí mắt không ngừng nháy nháy, nước mắt cũng chuẩn bị ào ra, nhìn đối phương, khuôn mặt đầy nước mắt lên án nói, “Ta sẽ nói cho A Húc biết ngươi làm ta sợ.”

Mục Duệ Vũ nhất thời giận dữ, nhưng lại không thể đôi co với một hài tử, Mục Duệ Vũ im lặng, nhìn mi mắt đối phương không ngừng chạm vào nhau, nước mắt thì cứ như suối nguồn tuôn trào ào ạt, Mục Duệ Vũ bắt đầu cảm thấy sốt ruột.

“Là ta sai, tất cả là tại ta, ngươi đừng khóc nữa!”

Chu Tiểu Bạch nén nước mắt nhìn hắn, “Ngươi hung dữ với ta.” Tiếp đó là khụt khịt, chép chép miệng, có chút ủy khuất, “A Húc chưa từng hung dữ với ta, vậy mà ngươi lại hung dữ với ta.”

Mục Duệ Vũ cảm thấy có chút đau đầu, rõ ràng dáng vẻ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, vậy mà tại sao lại có cảm giác chỉ như một oa nhỉ năm, sáu tuổi thế này, thật sự là bị cưng chiều đến hư vậy mà hoàng huynh của chính lại cứ một mực chăm bẵm nâng niu đến thế kia, còn không thể động vào, thật sự là gây khó khăn cho người khác mà.

“Ách, ngươi đừng khóc, ta đây là vì nhất thời có chút sốt ruột ấy mà, lần này, ngươi đừng nói với hoàng huynh là ta đã về, ta sẽ không hung dữ với ngươi nữa, được không?” Mục Duệ Vũ bày ra một nụ cười tự nhận là yêu nghiệt nhất, hệt như yêu tinh nhìn Chu Tiểu Bạch.

Chu Tiểu Bạch hít hít mũi, nhìn Mục Duệ Vũ, “Ngươi hung dữ với ta thì thôi đi còn bắt ta lừa A Húc, hơn nữa tối nay ta lại không thể ăn thêm đồ ăn, A Húc không cho ta ăn nhiều, hắn nói nếu mà ta ăn nhiều nữa thì hắn sẽ ăn luôn ta.”

Mục Duệ Vũ một mặt không nói gì, vậy là, câu cuối mới là trọng điểm đúng không?

Mục Duệ Vũ nhìn đối phương giống như hài tử vô cùng đáng thương, nhất thời im lặng, sau đó gãi đầu, nhìn đối phương, có chút bất đắc dĩ nói, “Như thế này đi, ngươi muốn ăn gì thì ta đi mua giúp ngươi, được không?”

Chu Tiểu Bạch vừa nghe xong, lặng lẽ đánh giá đối phương một chút, sau đó quả quyết thu hồi nước mắt, một mặt hoài nghi hỏi, “Ngươi nói thật chứ, ta muốn ăn gì ngươi cũng đều mua giúp ta ư?”

Mục Duệ Vũ đột nhiên có một loại dự cảm không tốt, nhưng khi nhìn dáng vẻ hồn nhiên của Chu Tiểu Bạch, tâm tư dường như cũng tan thành mây khói, gật gật đầu.

Chu Tiểu Bạch có chút không tin, “Ngươi thề đi!”

Cái gì?! Mục Duệ Vũ quả thực không thể tin được vào con mắt của mình, rõ ràng trước đây tiểu tử này giống hệt một con thỏ trắng, vậy mà tại sao sau một thời gian không gặp thì đã biến thành thế này rồi vậy! Còn bảo mình thề thốt, quả nhiên là gần mực thì đen, nhìn xem hoàng huynh của ta đã biến ngươi thành cái dáng vẻ gì rồi đây này?! Mục Duệ Vũ  có chút đau đớn suy nghĩ.

Chu Tiểu Bạch nhìn dáng vẻ có chút chần chờ không quả quyết của đối phương, miệng lại xìu xuống, có chút tủi thân nhìn Mục Duệ Vũ nói, “A Húc quả nhiên nói thật, các ngươi đều thích lừa người, A Húc bảo ta nói vậy thì có thể đảm bảo đối phương không thể gạt ta!”

Mục Duệ Vũ liếc mắt nhìn dáng vẻ kia của đối phương, có mấy phần tin tưởng, dáng vẻ trước đây của Chu Tiểu Bạch thế nào hắn cũng biết, cái dáng vẻ kia thật sự là quá thâm nhập lòng người, vì thế nếu như những thứ này là do hoàng huynh sợ y bị thiệt mà dạy cho y, vậy thì……cũng có mấy phần tin cậy!

Chu Tiểu Bạch nhìn đối phương không có phản ứng, quả quyết cất bước, một mặt ủy khuất nói, “Ta đi tìm A Húc! Ngươi quả nhiên là gạt ta!”

“Chờ chút, việc đó, ta xin thề!” Mục Duệ Vũ vừa nghe thấy Chu Tiểu Bạch nói muốn đi tìm Mục Duệ Húc liền bật miệng nói.

“Vậy ngươi thề độc đi, bằng không A Húc đã nói rằng không nên tin tưởng người khác!” (Ú::)))) đúng là gần mực thì đen, mà đây là đen sì luôn rồi:)))

Mục Duệ Vũ cắn răng, “Ta xin thề, nếu như ta lừa người, thì ta mỗi lần phạm án đều sẽ bị bắt, cả đời đều xui xẻo, được chưa?”

Chu Tiểu Bạch đánh giá đối phương một hồi, gật đầu, “Tàm tạm.”

Tàm tạm?!

Bản thân thề độc đến vậy mà vẫn chỉ là tàm tạm! Người này có đúng là Chu Tiểu Bạch không vậy!? Có thật sự là là cái gia hỏa vô cùng ngốc nghếch kia không vậy?!

Chu Tiểu Bạch liếc mắt nhìn đối phương, sau đó nói, “Bây giờ ta sẽ viết những món mà ta muốn ăn, sau đó trong tối nay ngươi phải đưa đến hết cho ta. Đúng rồi, nhớ tìm ta lúc không có A Húc ở đây.”

Mục Duệ Vũ: “......”

“Vậy đi, ngươi ở đây đợi một chút ta sẽ quay lại ngay, sau này mỗi ngày tới một lần, ta sẽ đem đồ ăn ta muốn ăn ngày tiếp theo viết xuống giấy rồi đưa cho ngươi, nhớ mua toàn bộ về nha!” Nói xong Chu Tiểu Bạch vỗ vỗ vai Mục Duệ Vũ, tâm tình vô cùng tốt quay người đi.

A Húc nói phải bắt được điểm yếu của người khác, sau đó hạ thấp cảnh giác của đối phương, bây giờ nhìn lại quả nhiên rất hữu dụng! A Húc thật là lợi hại! Sau này A Húc không cần phải lo nghĩ đồ ăn vặt cho ta nữa rồi!

Mục Duệ Vũ nhìn vẻ mặt bỏ đi hưng phấn của Chu Tiểu Bạch, trực tiếp hóa đá tại chỗ.

Bà nó, không phải chỉ mới mấy tháng không gặp sao?! Tên tiểu tử này sao lại biến hóa lớn đến như vậy, thời đại này mà thỏ còn lừa được người sao, ta thật sự là quá đơn thuần rồi!