Giản Chu trì trọng nhìn Tử Vân, không biết nên nói cái gì, Tử Vân như thế khiến y cảm thấy rất đau lòng, hơn nữa còn khiến y không biết phải làm thế nào cho phải. Đối với phương diện nữ nhân y không hề có chút kinh nghiệm nào cả, nếu như không phải bởi vì Tử Vân thì y đến bây giờ có khả năng vẫn chỉ là một hài tử ngoan ngoãn, chờ khoa cử năm sau, sau đó là chờ mang vinh quang về cho gia đình. Giống như đại đa số người khác vậy, thế nhưng bởi vì cái nhìn thoáng qua lúc ở bờ sông ấy, Giản Chu giống như ma quỷ vậy, không bỏ xuống được, không quên được, vì thế, bản thân y giống như trong đêm tối tìm được một chiếc thuyền nhưng không biết phải đi về hướng nào.
“Ta thật sự muốn kết hôn với nàng, ta sẽ đối xử tốt với nàng, những điều ta nói đều là thật lòng.” Giản Chu thề thốt đảm bảo. Trong mắt tràn ngập một mảnh chân thành.
Tử Vân liếc mắt nhìn y, lạnh nhạt nói, “Thư sinh quả thực đều tài ăn nói ba hoa, cưới ta, ngươi có từng nghĩ tới phụ mẫu của ngươi chưa? Ngươi có từng cân nhắc qua ngươi cưới ta như thế nào không, sau khi cưới ta xong thì làm sao sống qua ngày không? Rõ ràng chỉ là một kẻ nghèo túng bần hàn mà cũng muốn ăn thịt thiên nga sao?”
Gương mặt Giản Chu có hơi trắng bệch, muốn nói gì đó nhưng vẫn không hề mở miệng được.
Giản Ngư không nhịn thêm được nữa, trong mắt của nàng, ca ca chính là niềm tự hào của gia đình, còn là huynh trưởng luôn che chở cho nàng, chính vì thế ca ca không phải là người mà loại nữ nhân này có thể lăng mạ hết lần này đến lần khác như thế.
Tử Vân vừa dứt lời Giản Ngư liền xông ra, vì quá bất ngờ nên Chu Tiểu Bạch không kịp kéo lại, theo phản xạ cũng chạy theo ra ngoài. Giản Ngư giận đến tím tái mặt mày nhìn Tử Vân, chỉ tay về phía nàng ta mà mắng, “Rõ ràng chỉ là một kỹ nữ lẳng lơ mà còn mạnh miệng bảo mình thịt thiên thiên nga gì đó, sao không thử dòm lại mình xem có điểm gì dễ coi không hả? Cũng không biết bản thân có cái danh tiếng gì, cho dù cô có muốn gả thì Giản gia bọn ta dễ mà cho nữ nhân như cô bước chân vào nhà à?!”
“Tiểu Ngư, im miệng!”
Giản Chu vừa nhìn thấy muội muội của mình cùng Chu Tiểu Bạch bất ngờ xuất hiện, nhất thời có chút mơ hồ, nhưng khi nghe muội muội của mình chỉ mặt Tử Vân mắng chửi, Giản Chu liền phản ứng lại, nghiêm nghị quát lên.
“Ca, ca cũng không chịu nhìn xem ả ta rốt cuộc là hạng người gì? Ả ta vừa rồi nói chuyện thật sự là quá đáng, ả ta cũng không chịu nhìn lại bản thân xem, ca trước kia vì ả ta mà suýt nữa mất cả mạng, người như vậy làm sao có khả năng cùng ca sống cả đời!? Ca, ca hãy tỉnh lại đi, ả ta chỉ có khuôn mặt xinh đẹp kia, còn tâm địa thì chỉ toàn rắn rết thôi!” Giản Ngư đau đớn trách móc.
“Ca bảo muội im miệng!” Giản Chu đột nhiên phát hỏa, lập tức quát lên khiến Giản Ngư đỏ cả mắt.
Giản Chu vốn tính khí ôn hòa hữu lễ, vẫn luôn là một ca ca tốt, Giản Ngư từ nhỏ đã bám Giản Chu mà lớn lên, trong lòng Giản Ngư không gì có thể sánh được đại vị của Giản Chu trong lòng của nàng ta, chỉ là lần này, Giản Ngư nhìn ca ca của mình, đây là lần đầu tiên Giản Chu nổi nóng với nàng, mà nguyên do chỉ vì một nữ nhân xa lạ từ đầu đến cuối đều xỉ nhục y.
“Ca, ca vì ả ta mà cãi nhau với cha mẹ, bây giờ ca thật sự vì nữ nhân này mà không muốn chúng ta là người một nhà nữa hay sao?” Giản Ngư giọng run run nói.
Giản Chu cũng đỏ cả mắt, nhất thời không lên tiếng trả lời.
Tử Vân vừa nghe Giản Ngư nói liền trầm mặc một lúc lâu, sau đó nhìn Giản Chu nói, “Ngươi thấy chưa? Ngươi có bao giờ nghĩ tới không? Nếu như ngươi thật sự kết hôn với ta thì sao? Ngươi muốn đối diện với cha mẹ của ngươi như thế nào, ăn nói với hàng xóm ra sao, nữ tử như ta, sẽ không có gia đình đứng đắn nào mà muốn lấy cả. Giản Chu, ngươi không cần thiết…….”
Tử Vân dứt lời liền quay người định đi, kết quả Chu Tiểu Bạch đột nhiên nhảy bổ ra ngăn nàng lại. Nhìn dáng vẻ giống như là sẽ không thả nàng đi.
“Ngươi làm gì vậy?” Tử Vân có chút mệt mỏi nhìn Chu Tiểu Bạch chắn trước mặt mình, nhẹ giọng hỏi.
“Cô nương không thể đi.” Chu Tiểu Bạch nhìn chằm chằm tử vân, có chút cố chấp nói.
“Giản Chu rất thích cô. Hơn nữa ta cảm nhận được rằng cô không thích như vậy.” Nghe thiếu niên sạch sẽ trước mắt nói chuyện không hiểu sao lại khiến người nghe có một cảm giác tin phục.
“Không thích thế nào?” Tử Vân hỏi, giống như có chút không biết phải làm sao như với tiểu hài tử vậy.
“Chính là…..” Chu Tiểu Bạch gãi đầu một cái, giống như không biết nên nói như thế nào, sau đó lập tức mím môi một cái, tiếp tục nói, “Chính là những điều cô nói vừa nãy đều không phải là sự thật, cô không hề ghét bỏ Giản Chu, cô không hề cảm thấy y không xứng với cô, cô cảm thấy, đúng rồi….. Cô cảm thấy mình không xứng với y!”
Chu Tiểu Bạch cố chấp nhìn Tử Vân, y vừa rồi rõ ràng nhìn thấy trong mắt cô nương này đều là sự bi thương, nhưng vẫn là nghĩ một đằng nói một nẻo như thế, thật sự khiến y cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng khi nghe thấy những câu nói thê lương kia của nàng ta, Chu Tiểu Bạch mơ hồ có cảm giác, nữ nhân này, cảm xúc của nàng đối với tình cảm của Giản Chu dành cho mình khác với những gì nàng ta đã nói.
Giản Chu vừa nghe thế, trong mắt tựa hồ lại xuất hiện một tia hi vọng, y nhìn Tử Vân không chớp mắt, có chút nghi hoặc mở miệng, “Y nói…..là thật sao?”
“Rõ ràng là ghét bỏ chính mình không sạch sẽ, còn nói cứng thành bản thân ghét bần yêu phú, Giản Chu, ngươi thật sự không nhìn ra được sao?” Mục Duệ Húc không biết hạ phàm từ trên cây xuống lúc nào, chậm rãi đi tới.
Giản Chu nghe Mục Duệ Húc nói thế cảm thấy quả thực là khó mà tin nổi, nhìn Tử Vân, cố chấp muốn tìm xin một đáp án, “Bọn họ nói…thật không? Nàng rốt cuộc là nghĩ thế nào?”
Tử Vân cúi đầu, cắn môi, không nói gì.
“Có điều đã bị lật thuyền lâu như vậy, thế mà loại mặt hàng kia vẫn đáng gia để ngươi nhớ lâu như vậy sao?” Mục Duệ Húc nhìn Tử Vân, có chút lạnh lùng nói, “Ngươi chung quy là đã không còn lá gan để thử thôi, lo lắng có người lại vì phú quý mà quên bản thân ngươi.”
Tử Vân bị nói trúng tâm sự, không nói được lời nào.
“Này tiểu tử, có dám đánh cược một lần không, cược rằng nếu như ngươi đậu khoa cử thì ngươi có nguyện ý quay lại cầu thân không? Đã có người sợ sệt ngươi vì danh lợi phú quý mà quên đi người thân, vậy thì chờ lúc người vinh danh bảng vàng rồi thì quay trở về, xem xem có còn tâm tư như vậy không? Còn nàng ta, ta thấy nàng ta thật sự gây náo loạn trị an, ta sẽ sai người đưa người đến Kinh Thành, đợi được ngày người ghi tên bảng vàng, nếu vẫn còn tâm tư này, ta liền đem nàng về cho ngươi, còn nếu như không còn ý nghĩ như thế, ta sẽ để nàng tự quyết định số phận của mình.”
Mục Duệ Húc nhìn hai người trầm mặt không nói gì, cười nói, “Thế nào? Có muốn đánh cược hay không? Nàng ta chờ ngươi một quãng thời gian, xem xem ngươi có thể trả cho nàng ấy một lễ cưới hay không?”
Giản Chu nhìn Tử Vân, ngữ khí bình tĩnh, “Tử Vân cô nương, có thể cho ta một năm hay không? Cho ta một cơ hội khiến nàng hạnh phúc.”
Tất cả mọi người nhìn Tử Vân, Mục Duệ Húc nhẹ giọng nói bên tai nàng, “Ngươi trước mắt chỉ cần cân nhắc chuyện tình với người này là được, những cái khác, trẫm có thể tự mình giải quyết.”
Tử Vân chấn động trong lòng, ngẩng đầu lên, có chút không thể tin được nhìn Mục Duệ Húc, rất nhanh lại cúi đầu, nhìn Giản Chu trước mặt, sau đó gật gật đầu.
Nàng muốn đánh cược một lần, có lẽ là do người trước mặt này quá ấm áp, hoặc do y vẽ ra một tương lai quá mức hoàn mỹ, cho nên nàng muốn đánh cược một lần.
Mục Duệ Húc sai người đưa Tử Vân đến Kinh Thành, hắn ban cho Tử Vân làm nghĩa nữ của tướng quân đương triều, một thân phận hoàn toàn mới. Bọn hó có lẽ sẽ có một khởi đầu mới.
Việc Tử Vân biến mất khiến cho nơi này náo động không ít, những người còn chưa nắm được cổ tay của nữ nhân phong thái tuyệt sắc này không khỏi thở dài, thế nhưng cũng có không ít các cô nương đặc biệt là các phụ nữ đối với chuyện này vô cùng cao hứng, còn một lòng nghĩ đến việc phải đi chùa thắp nhan cảm tạ Bồ Tát, cảm tạ Bồ Tát đã biến nguyện vọng bọn họ thành sự thật.
Mà người Giản Gia cũng khá hòa thuận vui vẻ, từ khi nữ nhân tên Tử Vân kia biến mất, nhi tử kiêu hãnh của bọn họ lúc trước dường như cũng đã quay trở lại, Giản Chu một lòng giúp đỡ việc trong nhà, ngày thường cũng càng chịu khó chuẩn bị cho khoa cử, khiến Giản Đại Hải cùng Giản đại tẩu vô cùng yên tâm.
Giản Ngư biết tất cả những thứ này kỳ thực đều nhờ có Mục Duệ Húc, Giản Ngư muốn ngỏ ý cảm ơn, nhưng trên người Mục Duệ Húc luôn tỏa ra một luồng khí tức lạnh lẽo người sống chớ đến gần khiến cho Giản Ngư cảm thấy quả thực khó có thể tới gần, vì thế liền đặc biệt ủy thác Chu Tiểu Bạch đến ngỏ ý cảm ơn.
Chu Tiểu Bạch mở cửa ra, nhìn thấy Mục Duệ Húc đang đứng bên cửa sổ, ngoài cửa sổ là mặt hồ tĩnh lặng, bên trên là bầu trời xanh trong vắt, vài nhành cây xanh lách mình len vào ô cửa sổ, tất cả khiến cho gian phòng có một vẻ sinh thú đặc biệt.
Mục Duệ Húc đứng bên cửa sổ, thân hình cao to, tướng mạo đẹp trai. Người ta bảo rằng có so sánh với thấy được đẹp xấu, vì lẽ đó đại khái là bởi vì khoảng thời gian này Chu Tiểu Bạch nhìn thấy người bình thường khá nhiều, cho nên mới cảm thấy Mục Duệ Húc càng ngày càng đẹp trai.
“A Húc.” Chu Tiểu Bạch lấy lòng kêu lên, nhào vào trong lồng ngực Mục Duệ Húc, Mục Duệ Húc ôm lấy y, cả hai cùng đứng trước cửa sổ, nhìn chú chim nhỏ đang vui vẻ hót trên cây.
“A Húc, cá nhỏ nhờ ta nói cảm ơn với ngươi. Nàng nói cảm ơn ngươi đã giúp ca ca của nàng.” Chu Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, rồi nhìn mắt Mục Duệ Húc nói.
“Không quan trọng. Ta chỉ muốn khiến ngươi hài lòng thôi.” Mục Duệ Húc nhún nhún vai, tỏ vẻ không có gì đáng kể.
Chu Tiểu Bạch nghe thế thì vành tai có chút đỏ lên, đem người núp trước người Mục Duệ Húc, giống như một con vật nhỏ vậy.
“Tiểu Bạch, ngươi với tiểu nha đầu kia sao thân thiết với nhau thế?” Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch, hỏi ra nghi hoặc bấy lâu nay của mình. “Ngươi cảm thấy nàng ta đẹp không? Vẫn thích cảm giác ở cùng nàng ta hơn hả?”
Chu Tiểu Bạch nghe Mục Duệ Húc hỏi thế thì có hơi nghi hoặc suy nghĩ một chút, sau đó mơ hồ nhìn Mục Duệ Húc, “A Húc, ngươi hỏi cái này làm gì thế? Ta cũng không biết phải nói sao.”
Mục Duệ Húc nghe xong thì cũng không hỏi lạ.
“Đúng rồi, A Húc, chúng ta không phải phải đi sao?” Chu Tiểu Bạch đột nhiên hỏi.
Mục Duệ Húc gật đầu, có chút khó hiểu nhìn Chu Tiểu Bạch.
“A Húc, ta dẫn ngươi đi gặp một người bạn.” Chu Tiểu Bạch hưng phấn nói, sau đó kéo Mục Duệ Húc đi ra ngoài.
Mục Duệ Húc cảm thấy có chút mờ mịt, Chu Tiểu Bạch cơ hồ mỗi ngày đều ở cùng hắn, y lúc nào lại đi nhận bằng hữu với kẻ lạ mặt rồi? Mục Duệ Húc cảm giác trong lòng mình có chút không thoải mái, nhưng cũng không nói thêm gì.
Trải qua chuyện lần này, hắn phát hiện vật nhỏ này nhìn lơ mơ, nhưng trên thực tế tâm tư rất tinh tế, cũng rất sạch sẽ. Hắn không muốn bản thân bởi vì một chút chuyện nhỏ lại khiến vật nhỏ này khóc đến nước mắt nước mũi tùm lum.
Chu Tiểu Bạch kéo Mục Duệ Húc đến phía sau núi, Mục Duệ Húc nhìn đường đi càng mờ mịt, có bằng hữu nào lại ở chỗ này?
“Tiểu Bạch, chúng ta đi đâu thế?” Mục Duệ Húc rốt cuộc nhịn không được hỏi.
“Đi gặp Tiểu Hoa.” Chu Tiểu Bạch ở phía trước trả lời.
Tiểu Hoa?!
Mục Duệ Húc trong lòng càng thêm kỳ quái, Tiểu Bạch lúc nào lại quen người tên Tiểu Hoa này, chuyện này cũng không nghe ám vệ báo cáo lại, đám người kia rốt cuộc có ích lợi gì?! Tiểu Hoa này đang làm gì? Mục Duệ Húc trong lòng tràn đầy nghi hoặc, càng đối với gia hỏa tên Tiểu Hoa tràn ngập tò mò.
Ngay sau đó, Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch hưng phấn vẫy tay kêu hắn, “A Húc, ngươi tới gặp Tiểu Hoa đi, xem nó xinh đẹp không này! Là con đem nhất ta gặp đó.”
Mục Duệ Húc trong lòng căng thẳng, sau đó nhìn thấy sinh vật kia xuất hiện bên cạnh Chu Tiểu Bạch, trên mặt đột nhiên xuất hiện ba cái hắc tuyến.
Đây là...... Heo?!