Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn

Chương 33




Giản Chu uống xong thuốc, nhìn ra bên ngoài thì sắc trời cũng đã chuyển đen, nhìn khung cảnh có chút tối tăm bên ngoài, Giản Chu trong lòng có chút khó chịu. Vào lúc này, nàng chắc lại ở trước mặt đám người kia vui cười tùy ý, bày ra dáng vẻ kiều mị độc nhất vô nhị kia, những tên nam nhân kia sẽ lại như một đám sói nhìn chằm chằm lấy nàng, như muốn đem nàng ăn vào bụng.

Nhớ tới lần đầu gặp gỡ, đó là một ngày buổi chiều, Y đang ở bờ sông đánh cá thì ngẫu nhiên nhìn thấy ở bờ bên kia, trên một con đò nhỏ có một nữ tử đang ôm đàn tỳ bà, nhìn thấy ánh mắt cô đơn kia của nàng không hiểu sao lại khiến trái tim y đau nhói, từ đó cũng chìm sâu vào ánh mắt ấy không thể nào thoát ra.

Giản Chu vốn là một thư sinh, khi rảnh rỗi thì thường giúp đỡ gia đình đánh cá, y đã từng là sự tự hào của phụ mẫu, nhưng kể từ sau khi ngày kia, y liền bắt đầu có chút hồn bay phách lạc, sau đó lại một lần nữa gặp được nữ tử kia, nàng mang theo nụ cười châm biếm xuất hiện trước mặt mọi người. Giản Chu giống như bị ma xui quỷ khiến, cứ như vậy đi tới chỗ nàng. Đó là một thế giới hoàn toàn khác so với thế giới trước đây của y, đám công tử kia nhìn thấy một tên đánh cá nghèo túng đi đến thì đều bày ra sự trào phúng, chán ghét và khinh bỉ của mình, mà nữ nhân kia, ánh mắt nàng nhìn y càng oán hận vô cùng, với sự chỉ dẫn như có như không của nàng, đám công tử không ngừng đem y làm chỗ xả giận. Y đáng lẽ phải tức giận, thế nhưng tại sao thời điểm bản thân bị đám người kia quyền đấm cước đá, bản thân trong lúc đó lại vô tình nhìn thấy nàng thấm đầy nỗi bi thương, giống như một loại tuyệt vọng sắp hóa thành tro, sự bi thương kia lại một lần nữa nắm chặt lấy trái tim y.

Có lần đầu thì sẽ có lần hai. Giản Chu đọc qua thơ văn của nàng, đây là một nữ tử có tài hoa, cũng là một người cực kì kiêu ngạo, nhưng ẩn sâu trong đó lại là một người cực kì bi ai. Dần dần, y thay đổi, y không còn là niềm kiêu hãnh của phụ mẫu nữa, mỗi lần hàng xóm nói đến y đều là một giọng mỉa mai giễu cợt, mà nhà của y cũng vì y mà không còn như trước nữa.

Giản Chu hít một hơi thật sâu, y hiện tại đến đi một bước cũng khó khăn, cha mẹ đều là những ngư dân thật thà, bọn họ đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, thế nhưng bản thân y không tài nào thay đổi được, nghĩ tới nghĩ lui cũng thực sự là đồ bất hiếu. Ánh mắt Giản Chu có chút cô đơn, đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân ai đang đi đến, Giản Chu tưởng Giản Ngư đến, nhưng nghe tiếng bước chân rất trầm ổn không giống như của Giản Ngư, Giản Chu có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên.

Mục Duệ Húc cứ như vậy đi vào, rõ ràng chỉ là một bộ y phục thường dùng, nhưng không hiểu sao khoác trên người hắn lại toát lên vẻ cao quý lạ thường, mi mục tuấn lãng, nhất cử nhất động đều tựa hồ mang theo uy nghiêm của người có địa vị tôn quý, khí chất cao quý so với người bình thường vô cùng bất đồng.

Giản Chu không biết hình dung cái cảm giác này như thế nào, y biết người trước mặt này chắc chắn có thân phận không tầm thường, y cũng đã gặp không ít người có thân phận tôn quý, nhưng chưa bao giờ có một loại cảm giác muốn quỳ xuống như thế này. Giản Chu không dám nhìn thẳng Mục Duệ Húc, chỉ cúi thấp đầu, thấp giọng hỏi, “Khách nhân, sắc trời đã không còn sớm, không biết khách nhân đến đây là có việc gì? Nếu như có gì cần dặn dò, xin thứ cho tại hạ thân thể không khỏe không thể tiếp người được, không bằng đi đến nhà trước tìm….”

“Thân là con cái, lại khiến phụ mẫu lo lắng, thân là huynh trưởng, lại phải cần muội muội chăm sóc. Tất cả người Giản Gia đang phải lao lực bên trong quán, ngươi thì cứ như vậy chờ người hầu hạ. Giản Chu, nghe nói ngươi là người đọc sách, lại cả ngày theo phía sau một nữ tử phong trần, cũng không biết khí phách của một kẻ độc thân như ngươi đã quăng đi nơi nào rồi?” Mục Duệ Húc tựa tiếu phi tiêu nhìn Giản Chu, những lời bạc bẽo như thế cứ tự nhiên tuôn ra, khiến cho gương mặt của Giản Chu đỏ bừng lên.

“Tử Vân, nàng ấy không phải là người như thế!” Giản Chu mặt đỏ bừng phản bác.

Mục Duệ Húc nghe xong cười lạnh một tiếng, lạnh lùng nhìn Giản Chu, “Ta đây nói chứ, sao ngươi lại chỉ quan tâm tới một nữ nhân như vậy! Giản Chu, cả một đời của ngươi chỉ có một nữ nhân như thế sao? Thật là đồ phế thải!” (Ú: thật ra em cũng muốn chửi một thằng nhu nhược không biết vương lên như bạn Thuyền lắm, nhưng mà sao không không anh vô chửi ngta như con mình vậy anh Đế:))))

Ngực Giản Chu nhấp nhô kịch liệt, gương mặt đỏ bừng lên, đôi mắt láo liên không biết nhìn đâu, hai tay nắm chặt lấy chăn, nhưng chính là không tìm ra được một câu phản bác.

Mục Duệ Húc thấy tình hình như thế, càng không có ý định dừng lại, nhìn Giản Chu cười lạnh nói, “Ngươi biết không, muội muội của ngươi vì chuyện của ngươi mà quỳ trên đất cầu xin ta giúp ngươi.”

Giản Chu nghe thế thì ngẩng phắc đầu lên, cắn chặt lấy môi, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Mục Duệ Húc.

“Ta cũng không biết tại sao nàng lại đến tìm ta, kỳ thực ta cũng không muốn quản loại chuyện nhàm chán này, nhưng có người quan tâm nên ta cũng không thể mặc kệ. Giản Chu, thân là nam nhân phải biết gánh vác đảm đương mọi chuyện, để một nhà già trẻ cứ phải vì ngươi lo lắng đề phòng thì còn gì là đáng mặt nam nhân nữa?” Mục Duệ Húc lạnh lùng nhìn Giản Chu, không thèm để ý đến vẻ mặt khó coi của y, Mục Duệ Húc tiếp tục nói, “Ta có thể giúp ngươi, nhưng ta chưa bao giờ muốn giúp đỡ phế thải!” (Ú: chòi oi đây là chửi như hát trong truyền thuyết sao:3)

Mục Duệ Húc nói xong thì quay người bỏ đi, không thèm dòm đến sắc mặt Giản Chu ở sau.

Mục Duệ Húc quay về phòng, giải khai huyệt ngủ của Chu Tiểu Bạch, sau đó lại tiếp tục ôm Chu Tiểu Bạch vào lòng. Vật nhỏ này thật là, nếu như tỉnh lại mà không thấy mình, nhất định là sẽ cuống cuồng lên chứ gì? Mục Duệ Húc nghĩ, khóe miệng không khỏi cong lên, ngắm Chu Tiểu Bạch ngủ say, cũng dần dần tiến vào mộng đẹp.

Mấy ngày nay Chu Tiểu Bạch luôn đi theo sau Mục Duệ Húc, giống như sợ rằng nếu như không chú ý sẽ lại bị đối phương bỏ lại nữa. Mục Duệ Húc đối với chuyện này luôn luôn đảm bảo, nhưng nhìn trong ánh mắt long lanh như nước của Chu Tiểu Bạch, một chút tin tưởng cũng không có.

Vết thương của Giản Chu đã khôi phục không ít, khiến người Giản Gia vui mừng khôn xiết, Giản Chu sau trận đau nằm liệt giường mấy ngày này liền bắt đầu khôi phục lại dáng vẻ trước đây, bắt đầu giúp đỡ việc trong nhà, cũng không nghĩ đến việc tìm nữ nhân kia. Biến hóa lớn như thế khiến cho Giản đại tẩu trong lòng mừng như điên, còn lẩm bẩm bảo muốn tìm lễ vật đi tế Bồ Tát, Giản Chu nhìn bộ dáng này của nương mình, cảm thấy trong lòng một trận chua xót.

Giản Ngư nhìn dáng vẻ này của ca ca mình trong lòng cũng không khỏi vui mừng, mơ hồ chuyện này chắc chắn không thể không dính dáng đến Mục Duệ Húc, nhưng lại không dám đến gần hắn. Trải qua chuyện lần trước, Giản Ngư luôn cảm thấy giữa bọn họ có chút ngăn cách, giống như Mục Duệ Húc có địch ý đối với nàng, điều này khiến cho Giản Ngư không dám tới gần.

“A Húc chúng ta đi đâu thế?” Chu Tiểu Bạch đi theo sau Mục Duệ Húc, tò mò nhìn bốn phía, đây không phải là đường phố lúc trước bọn họ đã tới sao? Đồ ăn ngon trên con đường này bọn họ cũng đã ăn hết rồi, còn trở lại đây làm gì?

“Ngươi không phải muốn ta giúp tiểu nha đầu kia sao?” Mục Duệ Húc ở phía trước nhìn đường, có chút lười biếng nói.

“Giản Ngư?” Chu Tiểu Bạch nhất thời ngớ ra, nghĩ ngày đó Giản Ngư đến cầu xin Mục Duệ Húc giúp đỡ, sau đó mình cũng nói theo, kết quả Mục Duệ Húc tức giận cứ như vậy quăng y ở lại, nghĩ đến đây tâm tình Chu Tiểu Bạch cũng có chút hậm hực

Trước đó Mục Duệ Húc rõ ràng không chịu giúp, tại sao bây giờ lại chịu giúp rồi? Chu Tiểu Bạch nhất thời có chút nghĩ không thông, có chút lo lắng kéo kéo y phục Mục Duệ Húc, nhìn hắn hỏi, “A Húc, ngươi đã hứa là sẽ không bỏ rơi ta mà phải không?”

“Đúng rồi, làm sao vậy?” Mục Duệ Húc dáng vẻ của Chu Tiểu Bạch, có chút bất đắc dĩ sờ sờ đầu vật nhỏ này, hắn vừa nhìn liền biết vật nhỏ này đang suy nghĩ bậy bạ gì đó rồi, nhìn dáng vẻ lo sợ bất an của y Mục Duệ Húc không khỏi thở dài, “Ngươi lại đang nghĩ cái gì vậy hả? Ta chỉ muốn khiến ngươi vui vẻ thôi.”

Chu Tiểu Bạch có chút ngơ ngác nhìn Mục Duệ Húc, có hơi thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút không xác định hỏi, “Thật chứ?”

“Thật.” Mục Duệ Húc thở dài, có chút sủng nịnh lại có chút đau lòng nhìn Chu Tiểu Bạch. Sự tín nhiệm giống như một tờ giấy trắng vậy, nếu như một khi bị vò nát thì cho dù có làm cho nó ngay ngắn lại cũng không thể khôi phục lại nguyên trạng vốn có của nó.

Chu Tiểu Bạch theo Mục Duệ Húc đến Vọng Tương Lâu, Mục Duệ Húc biết được rằng nữ nhân tên Tử Vân kia thường đến nơi này, khách đến nơi này đại đa số đều là quan to hiển quý, còn có văn nhân mặc khách. Đối với sự xuất hiện của Tử Vân, có một số ít người rất vui sướng, nhưng cũng có rất nhiều người nói sự xuất hiện của nữ nhân này là sự nhục nhã và làm ô uế nơi văn hóa như thế này. Những người này đại thể đều là một đám văn nhân tự cho mình siêu phàm, mang theo vẻ ngông nghênh của văn nhân, cũng mang theo sự xem thường đối với những người hạ phẩm.

“A Húc, mấy món ở nơi này chúng ta ăn hết rồi.” Chu Tiểu Bạch thấy tới nơi này thì cho rằng Mục Duệ Húc là muốn đi ăn nên nhỏ giọng nhắc nhở.

Mục Duệ Húc gõ lên đầu Chu Tiểu Bạch, có chút bất đắc dĩ nhìn y, “Chỉ biết có ăn thôi!”

Chu Tiểu Bạch có chút đáng thương nhìn hắn, cũng không nói gì thêm cứ như vậy đi theo Mục Duệ Húc.

Hầu bàn vừa nhìn thấy hai người bước vào liền mang theo nụ cười nịnh nọt tiến tới tiếp đón. Hai vị khách nhân này hắn vẫn còn nhớ rõ, lúc trước bọn họ kêu cả một bàn lớn món ăn, ra tay cũng rất xa hoa, những vị khách như thế này, bọn họ đương nhiên vô cùng nhiệt liệt hoan nghênh.

“Khách quan, vào ngồi, vào ngồi đi ạ, hôm nay hai vị muốn ăn gì? Đầu bếp của tiệm chúng ta chính là đệ nhất đấy.” Hầu bàn thân thiện nói, chỉ có điều Mục Duệ Húc cùng Chu Tiểu Bạch cũng không hề muốn trả lời hắn.

“Tử Vân cô nương ở gian phòng nào?” Mục Duệ Húc đột nhiên hỏi.

Hầu bàn lập tức sửng sốt, hắn nhớ vị đại gia này lúc đó không hề có chút để ý nào đến Tử Vân, làm sao hôm nay vừa mới tới đã hỏi nàng liền thế? Chẳng lẽ cũng bị Tử Vân mê hoặc tâm hồn rồi? Hầu bàn nghĩ trong đầu, nhưng trên mặt không biểu hiện ra điều gì, cười nói, “Tử Vân cô nương hôm nay đang ở phòng chữ Thiên Nhất Hào tổ chức đại hội phần thưởng gì đó, bây giờ đang ở cùng mấy vị công tử trong đó.”

Nói là đại hội phần thưởng, thực tế chính là ai trả giá cao thì được, còn là trả cho cái gì, chúng công tử ca không cần nói cũng biết. Hơn nữa càng kỳ quái chính là, Tử Vân này còn yêu cầu phải là những nhân sĩ đã kết hôn. Đây không phải là quan minh chính đại làm bậy sao? Nhìn những tên nam nhân kia rõ ràng đã có gia đình, lại đem mấy món bảo bối trong nhà ra, còn có kẻ lấy cả đồ cưới của nương tử mình đem tới chỉ để lấy lòng một nử tử phong trần, ngẫm lại cũng thật khiến người ta thất vọng.

“Dẫn đường.” Mục Duệ Húc nói vô cùng đơn giản.

Hầu bàn vốn muốn khuyên nhủ vị khách nhân này, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ tôn quý kia của Mục Duệ Húc liền không có can đảm, không thể làm gì khác hơn là ngậm miệng, dẫn đường cho Mục Duệ Húc, Chu Tiểu Bạch vẫn ngoan ngoãn đi ở phía sau, cũng không biết muốn đi làm gì, chỉ là tò mò đánh giá nơi này.

“Tử Vân cô nương, miếng ngọc điêu khắc một vị mỹ nhân này là vật tổ truyền của nhà ta, ngọc này còn rất mềm và non, giống như da dẻ của cô nương vậy, thực sự là đặc biệt khiến người ta thương yêu.” Một nam nhân mắt hí nhìn Tử Vân, tay đặt trên ngọc nhưng mắt cứ dán chặt vào người Tử Vân, nhìn thật sự khiến người ta không thoải mái chút nào.

Tử Vân nhìn tượng ngọc, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt trên mặt mỹ nhân kia, ôn hòa nhẵn nhụi, đúng là một bảo vật, Tử Vân cười nhạt nhòa, nhìn người nam nhân kia một chút, người nam nhân kia cảm giác xương như nhũn đi, càng thêm trắng trợn không kiên dè nhìn chằm chằm nữ nhân trước mắt.

“Trương Nhai, tượng ngọc này của ngươi tuy rằng không tầm thường, nhưng cuối cùng vẫn là phàm phẩm, ngọc tuy tốt, nhưng vị mỹ nhân này làm sao sánh được một phần ngàn với Tử Vân cô nương, loại sắc đẹp tầm thường ấy mà cũng đòi là báu vật quả thực khiến người ta cười đến rụng răng!” Nam nhân một thân thanh sắc đứng dậy, nhìn nam nhân tên Trương Nhai kia, vẻ mặt đầy trào phúng.

“Vương Triệu, ngươi nói tượng ngọc này của ta là phàm phẩm, vậy không biết ngươi có đồ vật gì tốt sao không lấy ra cho chúng ta khai nhãn nhỉ?” Trương Nhai tức giận, ánh mắt hung ác nhìn Vương Triệu, chờ xem kịch vui.