Ngày hôm sau, Chu Tiểu Bạch tràn đầy phấn khởi muốn đi đến Vọng Tương Lâu nổi danh nhất ở địa phương, lâu này một bên hướng thẳng ra hồ, nhìn mặt hồ lay động trong xanh, cảm nhận sự biến thiên của trời đất, văn nhân nhà thơ ngâm thơ đối nghịch, vô cùng khoái hoạt.
Mà đương nhiên đám văn nhân kia chả thèm đối thơ, ngoại trừ miệng cứ không ngừng oán thán nhân sinh thì còn là một đám cật hóa(1). Cơm ăn càng tinh càng ngon, thịt cắt càng nhỏ càng tuyệt, chính vì thế, Vọng Tương lâu tuyệt đối là một địa phương tốt.
Vì vậy, là một thành viên của “phái” Cật Hóa chánh tông, đồng môn Chu Tiểu Bạch không thể chờ đợi thêm được nữa lôi kéo chủ tử của y là đồng môn Mục Duệ Húc đến nơi này. Tuy y không biết chữ, tuy rằng y hoàn toàn không hề có một chút cảm hứng thơ ca, nhưng mà đây là nơi văn nhân mặc khách(2)tụ tập, Chu Tiểu Bạch có thể nỗ lực đem chính mình ngụy trang thành một người có văn hóa.
Tỷ như, đồng môn Chu Tiểu Bạch hiện tại cầm trong tay thực đơn của Vọng Tương lâu, thế nhưng đáng tiếc chính là, cơ hồ ngoại trừ chữ một bát cơm tẻ ra thì đều là những chữ y không biết, nhưng mà đồng môn Chu Tiểu Bạch dù gì cũng cùng đồng môn Mục Duệ Húc ở bên ngoài lâu như vậy cũng biết rằng nếu như bây giờ nói mình không biết chữ, thì chắc chắn sẽ nhận lấy sự khinh bỉ từ bốn phương tám hướng bắn lại, vì lẽ đó, đồng môn Chu Tiểu Bạch một thân khí định thần nhàn, hoàn toàn không thèm để ý đến nội dung của thực đơn, gọi tiểu nhị tới, bắt chước quý khí bệ hạ của Mục Duệ Húc, nói: “Đem tất cả những thứ các ngươi có trong thực đơn này mỗi cái một phần cho ta.”
Tiểu nhị vừa thấy bộ dáng này, biết rõ là khách hàng lớn, cũng không quấy rối thêm, cúi đầu vâng dạ đáp ứng rồi hứng khởi chạy đi.
Mục Duệ Húc nhìn dáng vẻ hệt như tiểu hài tử muốn cải trang quan nhân thế kia, đưa tay nâng chung trà che đi tiếu ý tràn ngập ở khóe môi, đợi tiểu nhị đi rồi, mới dám trắng trợn bật cười.
Chu Tiểu Bạch liếc mắt nhìn thấy tiểu nhị đi rồi mới vội vàng đem thực đơn lượm trở về, sau đó đưa cho Mục Duệ Húc, ngồi ở bên cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi, “A Húc, trên đây ghi mấy món gì thế? Ngươi có thể đọc cho ta nghe được không? Vạn nhất đợi lát nữa có thứ ta thích ăn mà bọn họ không có ghi ở trên đây thì phải làm sao bây giờ?”
Mục Duệ Húc nhịn cười, đưa tay lấy thực đơn, sau đó nhỏ giọng ở bên tai Chu Tiểu Bạch chậm rãi đọc từng cái tên cho y nghe.
Lúc tiểu nhị mang đồ ăn lên, Chu Tiểu Bạch vội vàng ngồi ngay ngắn trở lại. Một bộ cao quý lãnh diễm ngồi bên cạnh Mục Duệ Húc. Tiểu nhị cảm thấy gã sai vặt này có điểm kỳ quái, nhìn qua so với chủ nhân dáng vẻ còn mạnh bạo hơn? Thế nhưng chủ nhân người ta không có ý kiến, làm sao đến phiên bọn họ nói chuyện.
Tiểu nhị như cũ nở nụ cười dọn thức ăn lên, sau đó Chu Tiểu Bạch vung tay lên liền bảo bọn họ đi xuống.
Chờ cho người vừa đi, Chu Tiểu Bạch giống như một con sói đói bụng đã lâu, đem đám đồ ăn kéo đến trước mặt, sau đó bắt đầu ăn như hùm như sói.
“Ngươi ăn chậm thôi, ta đâu có cướp của ngươi đâu.” Mục Duệ Húc nhìn dáng vẻ ăn thế kia của Chu Tiểu Bạch, có chút bất đắc dĩ nói.
Chu Tiểu Bạch nhìn thấy đồ ăn là giống như nhìn thấy ma, hoàn toàn không nghe thấy Mục Duệ Húc. Mục Duệ Húc có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng mặc kệ y, một số thời khắc, quá quy củ, cuộc sống này còn có lạc thú gì nữa.
Dù sao, cái này cũng là bản tính của vật nhỏ này mà!
Chu Tiểu Bạch đang ăn, kết quả tiểu nhị đột nhiên có chút lo lắng đi vào, Chu Tiểu Bạch một bên muốn duy trì hình tượng của bản thân, một bên lại không nỡ bỏ xuống mỹ thực đang ở bên miệng, kết quả không chú ý dẫn đến mắc nghẹn. Mục Duệ Húc vẻ mặt bất đắc dĩ đi đến vỗ lưng, lại rót một chén canh cho y, đến nửa ngày mới chậm rãi tiêu hóa được. Mặt Chu Tiểu Bạch cũng đã biến thành một màu đỏ, đôi mắt ươn ướt nhìn Mục Duệ Húc, sau đó trừng mắt với tiểu nhị chạy vào: “Ngươi đột nhiên chạy vào làm gì thế? Ta vừa rồi không có gọi ngươi, ngươi suýt chút nữa hại chết ta ngươi có biết hay không, còn quá nhiều đồ ăn ta chưa có ăn xong đây?”
Mục Duệ Húc nghe Chu Tiểu Bạch lên án xong, khóe miệng giật giật, theo bản năng ho khan một cái, nhắc nhở Chu Tiểu Bạch chú ý lời nói của mình một chút. Không cần phải đem ý nghĩ hiếm có của mình bày ra cho cả thiên hạ biết.
Tiểu nhị rõ ràng có chút sửng sốt, một khắc trước vị khách quý này còn một thân cao quý lãnh diễm, làm sao một khắc sau lại có cảm giác như một kẻ ngu ngốc thế nhỉ?
“Rốt cuộc là tại sao ngươi lại đột nhiên xông vào? Chủ quán cũng phải cho bọn ta một câu trả lời thích đáng chứ?” Mục Duệ Húc có chút miễn cưỡng nói, nhìn chủ quán, một luồng khí thế không giận tự uy tự nhiên mà sinh ra.
Chủ quán hai chân như nhũn ra, tại sao chính mình vừa rồi lại có cảm giác muốn quỳ xuống lạy vậy nhỉ? Tiểu nhị hoàn hồn trở về, không dám nhìn thẳng mắt Mục Duệ Húc, cứ như vậy cúi đầu, có chút hoang mang nói, “Khách quan, hôm nay thật sự là xin lỗi. Nơi này hôm nay đã có người đặt, e rằng khách quan phải đổi chỗ khác. Tiền cơm hôm nay chỗ chúng tôi không lấy, hai vị thấy thế nào ạ?”
“Nhưng nơi này là chúng ta tới trước!” Chu Tiểu Bạch lên tiếng.
Mục Duệ Húc lười nhát tựa ở phía sau, trong tay thưởng thức tóc của Chu Tiểu Bạch, có vẻ như lơ đãng nói, “Nếu như chúng ta không muốn thì sao?”
Tiểu nhị nghe ý tứ của hai người, vẻ mặt không khỏi lộ vẻ bối rối, hắn chỉ là một hầu bàn, xem hai người trước mặt cũng không phải là người có thể trêu vào, nhưng người kia cũng là kẻ không thể đắc tội, tiểu nhị chỉ biết cười làm lành nói, “Khách quan, người xem, ngài đây không phải làm khó dễ ta sao? Cả hai bên đều là những người tiểu nhân không dám đắc tội, ngài hà cớ gì phải làm khó một hạ nhân như tiểu nhân đây ạ?”
“Nghe nói Đương Kim Thánh Thượng lại trị nghiêm minh, ta thật không biết thế lực nào có thể làm khó nhà ngươi? Lẽ nào vị quan phủ này không nhận biết được một chữ lý ư?” Ngữ khí của Mục Duệ Húc vô cùng chậm rãi nhưng lại khiến đối phương có cảm giác ngột ngạt không tên.
Tiểu nhị không thể làm gì khác hơn là cười bồi nói, “Khách quan, việc này không phải như vậy.”
“Hửm, vậy thì là chuyện gì?” Mục Duệ Húc tựa tiếu phi tiêu nhìn tiểu nhị nói.
“Công tử, chuyện này không bằng cứ hỏi ta là được.” Thanh âm nữ nhân đột nhiên truyền tới, sau đó một nữ nhân y phục tím nhạt tay ồm tỳ bà, mặt mày diễm lệ, mang theo ý cười cứ thế mà đi khỏi à đi vào.
“Tử Vân cô nương.” Tiểu nhị vừa nhìn thấy nàng liền cung kính kêu lên.
Nữ nhân tên Tử Vân phất phất tay, “Ngươi đi xuống đi, chuyện này để ta nói chuyện với bọn họ được rồi.”
Tiểu nhị nghe vậy liền quay người rời đi.
Mục Duệ Húc nhìn nữ nhân kia, đánh giá một lúc, nói, “Nói đi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Tử Vân nhìn Mục Duệ Húc, nở nụ cười lên tiếng, “Ta là hoa khôi ở địa phương này, đại loại là ngày hôm nay ta đã chọn nơi này, sau đó thông báo với đám nam nhân kia sẽ lưu lại gian phòng đây ở đây tối nay, người may mắn sẽ trở thành khách quý của ta.” Một cái cau mày của nữ tử này cũng đều có thể toát lên vẻ thướt tha thùy mị của một nữ nhân thành thục, nếu là nam nhân bình thường nhìn thấy, sợ sớm đã bị người ta câu lấy hồn rồi.
“Vì thế, nếu như taị hạ ở lại nơi này......” Mục Duệ Húc tựa tiếu phi tiêu nhìn nữ nhân kia.
“Nếu như ngươi ở lại nơi này, sẽ có một đám đông xem ngươi là kẻ địch, đánh cho ngươi vỡ đầu chảy máu, phơi thây đầu đường.” Nữ tử cười lạnh nói, đôi tay lơ đãng gảy dây đàn, từng thanh âm thê thảm vang lên.
“Cô nương tại sao lại làm như thế?” Mục Duệ Húc đột nhiên hỏi.
Nữ nhân kia không hề trả lời, chỉ đứng đó gảy dây đàn.
“Tại hạ lúc đi vào cảm giác được có người ở chỗ tối đánh giá ta, người kia chính là cô nương, hiện tại cô nương làm như vậy, đơn giản chính là cố ý gây nên tranh chấp, xem ra, cô nương là nhìn trúng tại hạ, cảm thấy tại hạ có thể giúp cô nương trừng trị một vài người không liên quan.” Mục Duệ Húc nhìn đôi tay đang gảy dây đàn của nữ nhân kia ngừng lại một chút, tiếp tục nói, “Có điều rất đáng tiếc, tại hạ không có cái hứng thú này.”
“Tiểu Bạch, đi thôi.” Mục Duệ Húc nhìn sang Chu Tiểu Bạch bên cạnh, vật nhỏ này, trong lúc mình đang nói chuyện với người khác vẫn còn ăn. Chu Tiểu Bạch thật sự là không hiểu được Mục Duệ Húc với vị Tử Vân cô nương kia đang nói chuyện gì, vì lẽ đó y lựa chọn làm một vài chuyện mình có thể làm, ví dụ như ăn chẳng hạn.
Chu Tiểu Bạch có chút không cam tâm ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn nữ nhân đang không nói một lời nào kia, nàng ta giống như không quan tâm đến bất kì thứ gì, một mình đứng đó nghịch dây đàn, Chu Tiểu Bạch có chút không hiểu, nhưng khi nhìn thấy Mục Duệ Húc vẫy tay với mình Chu Tiểu Bạch liền chạy tới.
Mục Duệ Húc mang Chu Tiểu Bạch rời đi, Tử Vân nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ, giống như là một người không liên quan vậy.
Mục Duệ Húc và Chu Tiểu Bạch đổi một gian khác gian phòng, vốn là Mục Duệ Húc muốn đi thẳng về, nhưng Chu Tiểu Bạch bày ra một mặt vô cùng đáng thương nhìn hắn, nói mình chưa ăn no, còn nói còn rất nhiều đồ ăn ngon bản thân chưa kịp nếm thử, nói chung chính là các loại khóc lóc om sòm lăn lộn, cuối cùng Mục Duệ Húc không có cách nào khác hơn là mang Chu Tiểu Bạch đi tìm một nơi khác, sau đó lại gọi một bàn lớn món ăn.
Tiểu nhị đúng là có chút ngượng ngùng, phỏng chừng cũng là nhìn ra Mục Duệ Húc không dễ trêu, vì lẽ đó ở một bên giải thích, “Khách quan, ta vừa nãy cũng chỉ muốn tốt cho hai người. Vị cô nương Tử Vân kia, tuy vô cùng xinh đẹp nhưng tâm địa rắn rết khó lường, nàng thường thường nói đại vài câu, sau đó để những người nam nhân kia vì nàng ta mà đánh nhau sứt đầu mẻ trán, vừa nãy nếu như hai người không rời đi, phỏng chừng sẽ có vài tên nam nhân gây phiền phức cho hai vị, hơn nữa mấy nam nhân này hơn phân nửa đều có thế lực.
Chu Tiểu Bạch nghe vậy cảm thấy có chút kỳ quái, mà bởi vì tiểu nhị vẫn không chịu đi, nên y cũng không thể để lộ bản tính của mình, cứ như vậy ăn rất quy củ, vì thế rảnh rỗi cũng tiểu nhị tán gẫu.
“Nàng tại sao làm như thế?” Chu Tiểu Bạch có chút kỳ quái hỏi.
“Cái này a, cũng là nàng số khổ.” Tiểu nhị có phần than tiếc nói, “Vị cô nương Tử Vân này vốn cũng là một nữ tử dịu dàng, bởi vì trong nhà bần hàn, vì lẽ đó lưu lạc phong trần, nàng vốn dĩ rất giỏi văn chương, cũng không có thiếu gia đình tốt đồng ý cưới nàng, kết quả nàng có mắt như mù lại đem lòng yêu một người thư sinh, tạo điều kiện cho hắn đọc sách đi thi, kết quả thư sinh này sau khi đậu được Hoa Thám liền cưới con gái của một vị đại quan trong kinh thành, Tử Vân trong cơn tức giận muốn tìm hắn nói lý lẽ, kết quả nghe nói rằng lại bị vị tân nương kia làm cho nhục nhã một trận, Tử Vân sau khi trở về liền thay đổi, trở nên bắt đầu chìm đắm trong trụy lạc, cũng bắt đầu thích thú xem đám nam nhân kia vì nàng đánh nhau vỡ đầu chảy máu.” Tiểu nhị như một cái máy hát, có phần tiếc hận nói.
Mục Duệ Húc nghe xong hơi nhíu mày, hỏi, “Nam nhân kia là ai?”
Tiểu nhị nghe thế liền giận dữ nói, “Tiểu tử kia cũng đáng đời, ngài biết vị vương gia họ Lí trước kia ở kinh thành không, đó chính là nhà của nữ nhi hắn, trước đây không lâu bị tịch thu nhà cửa, phải lâm vào cảnh cửa nát nhà tan lưu lạc khắp nơi.”
Mục Duệ Húc không nói gì, tiểu nhị thấy thế cũng hiểu ý, dứt lời liền lui ra ngoài, đóng kín cửa lại.
Chu Tiểu Bạch thấy cửa đã được đóng liền ngay lập tức bại lộ bản tính. Mục Duệ Húc nhìn y có chút bất đắc dĩ nói, “Vừa nãy không phải đã ăn mấy món rồi sao? Làm sao mà vẫn cứ đói bụng như thế hả?”
Chu Tiểu Bạch đem đồ ăn nhét đầy trong miệng khiến quai hàm nhô lên, giống chị một chú sóc nhỏ, trong miệng lầm bà lầm bầm gì đó nhưng không nghe được.
Mục Duệ Húc nhìn thấy bộ dạng này của y, trong lòng cảm thấy có chút ngứa ngáy, cũng không lên tiếng nói chuyện chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, có chút ngẩn ngơ.
“A Húc, ngươi cũng ăn đi.” Chu Tiểu Bạch gắp thức ăn đưa đến miệng Mục Duệ Húc, trong miệng ngậm đầy đồ ăn nên mập mờ không nói rõ.
Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch, hé miệng ngậm lấy đồ ăn, không biết có phải là do Mục Duệ Húc cố ý làm chậm động tác hay không, Chu Tiểu Bạch lúc cầm đũa tiếp tục ăn dường thu liễm bớt, mặt cũng có chút đỏ lên.
“Tiểu Bạch lúc ăn lại còn có thể nghĩ đến ta, ta thật rất vui.” Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch, ở bên tai y rù rì nói.
—————
Chú thích:
(1) Cật hóa: từ ngữ dùng để chỉ những kẻ tham ăn.
(2) Văn nhân mặc khách: là một thành ngữ, âm đọc là wén rén mò kè, phiếm chỉ văn nhân, văn sĩ