Trẫm, Đã Yêu Một Con Lợn

Chương 19




“Hay là chúng ta quay về đi?” Chu Tiểu Bạch lôi kéo ống tay áo Huyễn Lam, cẩn thận từng li từng tí một nói.

Huyễn Lam đánh giá một hồi sắc mặt của Chu Tiểu Bạch, lại quay nhìn hoàn cảnh xung quanh. Bốn phía đều là mấy tiểu quan mang theo nụ cười yêu mị cùng với đám khách nhân phóng túng lớn mật, bọn họ thậm chí ở tại đại sảnh không chút kiêng dè, trắng trợn bắt đầu hưởng lạc. Một vài tiếng kêu kiều mị, còn có vài tiếng mắng thô tục cứ như vậy dần dần bao phủ khắp nơi trong đại sảnh, tạo nên một bầu không khí vô cùng mê loạn.

Huyễn Lam sắc mặt như thường nhìn nơi này, còn Chu Tiểu Bạch khuôn mặt đã đần chuyển sang màu hồng, ánh mắt vẫn cẩn thận duy trì nhìn thẳng, xem ra đặc biệt thận trọng.

“Chờ chút, lẽ nào ngươi cùng Mục Duệ Húc vẫn chưa từng làm?” Huyễn Lam bất khả tư nghị nhìn Chu Tiểu Bạch. Mục Duệ Húc là ai? Là chủ nhân của thiên hạ này a, luôn luôn là thích làm gì thì làm, mỗi ngày đều nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác ngây ngốc thế này của Chu Tiểu Bạch, lại hệt như một con thỏ ngốc nghếch lúc nào cũng nhảy nhót bên mép, nếu như bản thân ngươi không xuống miệng thì cũng cảm thấy có chút không tiện. Huyễn Lam còvẫn cho rằng Mục Duệ Húc cùng Chu Tiểu Bạch đã ấy ấy, dù sao nhìn hai người mỗi ngày cùng ăn cùng ngủ, Huyễn Lam thật sự không thể tin nỗi là bọn họ có thể còn thuần khiết trong tình trạng như vậy.

Nhưng hiện tại nhìn dáng vẻ của Chu Tiểu Bạch, Huyễn Lam giống như là gặp ma. Mẹ của ta a, Mục Duệ Húc này thật sự là một lòng hướng Phật, tu thành thánh nhân, hay là chỗ đó của hắn không dùng được nên bản thân chỉ còn có thể làm Liễu Hạ Huệ(*)? Huyễn Lam rơi vào trầm tư.

“Tiểu mỹ nhân đây là từ đâu đến thế này? Một mình không cảm thấy cô quạnh sao, không bằng để Từ mỗ đến tiếp ngươi có được không?” Một người trung niên có chút say khướt trong lúc vô ý nhìn thấy Huyễn Lam, sau đó bất tri bất giác bị câu dẫn đi đến.

Chu Tiểu Bạch có chút sợ sệt nhìn con ma men đang đến gần Huyễn Lam kia, cứ như vậy bắt đầu động tay động chân với Huyễn Lam, thật sự là có chút hạnh kiểm xấu. Chu Tiểu Bạch muốn đi tới giúp Huyễn Lam, lúc đầu Huyễn Lam đúng là sắc mặt vẫn như thường, tựa hồ dường như không có gì phát sinh cả, chỉ là nhàn nhạt nhìn Chu Tiểu Bạch, bảo y không được cử động.

“Mỹ nhân, tại sao trước đây ta chưa từng gặp ngươi? Chẳng lẽ là ngày hôm nay mới tới, chúng ta thật đúng là có duyên phận phải không?” Con ma men kia mang theo nụ cười mà tất cả mọi người đều hiểu ý, một đôi tay không an phận hướng về phía cơ thể Huyễn Lam, trong miệng còn phun ra những câu thế kia.

Huyễn Lam cứ như vậy liếc mắt nhìn hắn, con sâu rượu đột nhiên bị phong tình làm cho nhũn cả xương cốt. Ngón tay trắng nõn thon dài của Huyễn Lam nhẹ nhàng ngăn hắn lại, sau đó dùng ánh mắt tức giận dồi dào thâm ý nhìn hắn, giống như là đang oán trách người này háo sắc.

Người kia tựa hồ bỗng chốc nhận ra được ý tứ của mỹ nhân, không hề che giấu chút nào  nhìn Huyễn Lam, động tác trên tay đúng là trở nên quy củ rất nhiều, dường như là sợ mạo phạm mỹ nhân này.

Chu Tiểu Bạch vẻ mặt khó tin nhìn tình huống trước mắt. Hắn không biết bọn họ đây là ý gì, thế nhưng cái cảm giác có chút xa lạ mơ hồ này khiến y có chút cảm giác mặt đỏ tim đập.

Huyễn Lam tựa tiếu phi tiêu nhìn Chu Tiểu Bạch, dùng tay lôi kéo lấy thắt lưng của nam nhân kia, mang theo nam nhân vẻ mặt không có ý tốt kia đi đến một gian phòng.

“Lại đây.”

Chu Tiểu Bạch nghe thấy âm thanh của Huyễn Lam thì hệt như nghe thấy thánh chỉ, vội vã đi theo.

“Mỹ nhân, đây là......” Nam nhân kia nhìn Chu Tiểu Bạch đi tới, lập tức cảm thấy có chút không hiểu, mặc dù là đầu óc không phản ứng kịp, nhưng vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn Huyễn Lam có chút nghi ngờ hỏi.

Huyễn Lam nở nụ cười đẹp mê hồn, nhìn nam nhân đang cười ngây ngô kia, nhất thời trong đầu một mảnh tương hồ “Hai người chúng ta đồng thời, ngươi còn không tình nguyện sao?”

Người đàn ông kia vốn bị Huyễn Lam hớp hồn đến hồ đồ, nhìn Huyễn Lam lẳng lơ quyến rũ thế kia, bây giờ lại nhìn thấy Chu Tiểu Bạch như thiếu niên được đúc từ ngọc, trong lòng cảm thấy như nở hoa, không hề nhịn nỗi vội vã theo Huyễn Lam đi về phía trước.

Nam nhân kia cứ như vậy bị Huyễn Lam kéo vào trong một căn phòng, sau đó hắn lại bắt đầu không thể chờ đợi được vận động đã lâu không làm.

“Huyễn Lam, hắn đang làm gì thế?” Chu Tiểu Bạch vẻ mặt vô cùng nghi hoặc hỏi. Nam nhân kia vừa nãy một mặt si mê nhìn Huyễn Lam, sau đó vừa tiến vào gian phòng, đột nhiên liền chạy đến trên giường, sau đó không biết tại sao lại ở trên giường lăn qua lăn lại mãnh liệt như vậy? Hắn ôm lấy chăn, rồi cứ giống như đó là đồ ăn mà bắt đầu gặm cắn.

Huyễn Lam cười lạnh nhìn nam nhân kia làm trò hề, huyễn thuật của hồ ly, bất quá chỉ là một chút ma thuật thôi, có gì mới mẻ đâu?

“Nhìn thấy không? Đây chính là chuyện nam nhân kia muốn làm.”  Huyễn Lam ngữ khí bình thản nói.

“Cái gì?” Chu Tiểu Bạch có chút ngơ ngơ ngác ngác nhìn hắn.

Huyễn Lam liếc mắt nhìn Chu Tiểu Bạch, “Ta có chút việc phải đi ra ngoài một lúc. Ngươi ở đây đợi ta.”

Huyễn Lam dứt lời, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài. Chu Tiểu Bạch có chút kinh hoảng  nhìn hắn, nơi này đối với Chu Tiểu Bạch thật sự mà nói là quá mức xa lạ, còn có nam nhân kia làm cho y có cảm giác rất nguy hiểm, nếu để y ở lại chỗ này một mình, hắn thật sự cảm thấy rất bất an.

Huyễn Lam có chút buồn cười nhìn Chu Tiểu Bạch, nói: “Ngươi không phải nói nơi này sẽ ăn thịt người sao? Ngươi bây giờ cứ xem cái chăn trong tay nam nhân kia là ta,  ngươi có biết bọn họ làm sao ăn thịt người không?”

Huyễn Lam nói xong cũng không thèn để ý đến phản ứng của Chu Tiểu Bạch, cứ như vậy đi ra ngoài, đóng cửa.

Mà nam nhân kia đã trúng huyễn thuật, căn bản cũng sẽ không trở thành uy hiếp với Chu Tiểu Bạch. Cái này cũng có thể cho là giúp Mục Duệ Húc giáo dục hài tử chứ nhỉ? Cho dù có tạo thành hậu quả gì, hoặc là đối với phương diện kia của Mục Duệ Húc với Chu Tiểu Bạch có tạo ra ám ảnh gì...... thì chuyện đó cũng không liên quan đến hắn! Hơn nữa mấy ngày nay ăn thịt cũng đủ rồi, hắn sẽ đi!

Huyễn Lam nghĩ xong liền nhàn nhã quay lưng bỏ đi.

Chu Tiểu Bạch một mặt sợ hãi nhìn nam nhân kia không ngừng gặm cắn tấm chăn, trong miệng còn không ngừng kêu cái gì mà “Bảo bối, mỹ nhân”, Chu Tiểu Bạch nghe vậy cảm thấy có chút buồn nôn. Chu Tiểu Bạch biết người này biến thành như vậy nhất định là do Huyễn Lam đã làm gì đó, y lại nghĩ đến lời nói của Huyễn Lam trước khi đi, đem cái chăn kia tưởng tượng thành Huyễn Lam.

Chu Tiểu Bạch híp mắt, nhìn cảnh tượng này suy nghĩ, nếu như đó là Huyễn Lam, người kia ở...... Sau đó cứ dùng tay tùy ý  sờ tới sờ lui như vậy...... Chu Tiểu Bạch nhìn nam nhân kia từ từ tháo đai lưng của mình ra, sau đó móc ra một thứ gì đó cực kì xấu xí...... (Ú: A Di Đà Phật, xin người siêu thoát cho đứa bé *gõ mõ*)

Mục Duệ Húc tâm tình có chút không thoải mái, vốn là ngày hôm nay sau khi hạ triều định đến xem xem con heo con kia đã dậy chưa, kết quả mới biết Chu Tiểu Bạch dĩ nhiên sáng sớm đã rời giường, hơn nữa còn nói muốn đi tìm hồ ly tinh kia.

Chu Tiểu Bạch vỗn dĩ chưa từng gặp những người khác, muốn kết bằng hữu, hoặc đối với những người khác cảm thấy hiếu kỳ cũng không gì là đáng trách. Nhưng Mục Duệ Húc chính là trong lòng không thoải mái. Người này rõ ràng chính là một con lợn, lại còn vì người khác dậy sớm, mình bình thường nếu như gọi y dậy sớm một chút là y liền không vui, ngẫm lại liền cảm thấy uất ức!

“Chủ Thượng.” Một ám vệ cung kính quỳ trên mặt đất, tựa hồ là bỗng dưng xuất hiện.

Mục Duệ Húc tập mãi thành quen nhìn hắn, “Bọn họ ở nơi nào?”

Lúc hắn phát hiện Chu Tiểu Bạch đi tìm Huyễn Lam, đã bảo bọn họ xuất cung. Chu Tiểu Bạch chỉ mới ra ngoài cung một lần, hồ ly tinh này đến cùng là muốn mang y đi đâu? Mục Duệ Húc vừa suy nghĩ vừa cảm thấy vô cùng bất an.

“Bẩm Chủ Thượng, công tử cùng Huyễn Lam đi tới......” Ám vệ đột nhiên cảm thấy có chút ấp úng, điều này làm cho Mục Duệ Húc cảm thấy trong lòng càng thêm buồn bực.

“Nói!” Mục Duệ Húc không nhịn được nói.

“Công tử cùng Huyễn Lam đi tới tiểu quan quán.” Ám vệ cung kính nằm ở trên đất bẩm báo.

“Cái gì?! Ngươi nói lại một lẫn nữa xem!” Gân xanh trên trán Mục Duệ Húc giật một cái, nhẫn nhịn tức giận hỏi.

Thị vệ thấy tình hình như thế, càng thêm cung kính hồi đáp, “Khởi bẩm Chủ Thượng, thuộc hạ phát hiện công tử cùng Huyễn Lam công tử đi vào tiểu quan quán trên đường kia, đã non nửa ngày rồi.”

Mục Duệ Húc sắc mặt đột nhiên sầm xuống, không nói một lời liền quay người bước đi. Thật là đáng chết, làm sao có thể mang tên kia đi vào chỗ đó chứ, đó không phải là đem một khối thịt mỡ ném vào một đám sói đói sao?

Mục Duệ Húc tức giận, chạy như bay, hắn đã không thể đợi thêm nữa, nhất định phải đem Chu Tiểu Bạch mau mau mang về.

“Ma ma dạo này có khỏe không?” Huyễn Lam thanh âm mang theo lười biếng hướng về một nữ nhân xinh đẹp đậm mùi phấn son chào hỏi.

Nữ nhân kia vừa nhìn thấy Huyễn Lam, liền cười đến phong tình vạn chủng, “Uy, hôm nay là ngọn gió nào mang người tới đây a, không trách hôm nay ta nghe thấy đám chim hỉ thước trên mái hiên cứ hót líu ra líu ríu, hóa ra là có khách quý tới cửa ư? Không biết công tử hôm nay là đến làm ăn? Hay vẫn là tìm kiếm niềm vui?”

Huyễn Lam cười nhìn nàng, Huyễn Lam vốn là một con hồ ly tinh, đã từng du ngoạn khắp nơi, nhìn thấy đám công tử bột ham mêm tửu sắc liền lấy gậy ông đập lưng ông, đem bọn chúng hết thảy rút sạch sành sanh, còn nếu như không muốn làm, vậy thì cứ thẳng thắn đem bọn chúng đi mua bán đi. Những tên được nuôi lớn bằng sơn trân hải vị, da mịn thịt mềm, mặc dù cố một vài kẻ nhìn hèn mọn, nhưng cũng không thiếu có vài kẻ dáng vẻ không tệ, thường xuyên qua lại với nữ nhân này đúng là xây dựng không ít liên hệ, lúc Huyễn Lam xử phạt Mục Duệ Vũ, phản ứng đầu tiên chính là đem y đóng gói đưa đến đây.

“Ta đến chính là muốn hỏi một chút, tên tiểu tử lần trước ta bán đến đây thế nào rồi? Lúc đó ngươi đã đáp ứng rồi, ít nhất phải ngày qua ngày tiếp khách, cả năm không nghỉ!” Huyễn Lam khóe miệng mang theo cười gằn, nhìn nữ nhân kia.

Nữ nhân kia nghe Huyễn Lam nhắc đến chuyện này, có chút lúng túng, không hề mở miệng.

“Làm sao? Xảy ra chuyện gì?” Huyễn Lam nhìn nữ nhân kia hỏi. Võ công của tên Mục Duệ Vũ kia đều hoàn toàn biến mất, còn bị mình hạ Nhuyễn Cốt Tán, đến cử động cũng không cử động được, thậm chí mở miệng nói chuyện còn khó khăn. Như vậy, y chẳng lẽ còn chạy trốn được ư? Huyễn Lam có chút khó tin nhìn nữ nhân kia.

Nữ nhân có vẻ khó xử liếc mắt nhìn hắn, nói: “Kỳ thực lúc ta làm theo lời ngươi nói, trước đó có một nam nhân đã đến chỗ này, liếc mắt liền nhìn trúng công tử kia, sau đó không chút thanh minh trong ngày đó đã mang công tử kia đi rồi.”

“Nha.” Huyễn Lam hơi kinh ngạc, “Người kia là ai?”

“Ta cũng không biết. Có điều nghe nói là từ phía Bắc Trường Thành tới, xem ra không dễ trêu chọc.”

“Như vậy a.” Huyễn Lam sờ sờ cằm, khóe miệng hiện ra một tia nụ cười quái dị.

——————-

(*) Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm (展禽), tên tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.

Điển tích gần phụ nữ

Liễu Hạ Huệ một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.

Lại có lần Liễu Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào. [wiki]