Hôm nay Chu Tiểu Bạch dậy sớm hơn bình thường, lúc này Mục Duệ Húc đã vào triều từ sớm, Chu Tiểu Bạch không hiểu vì sao mình lại tỉnh dậy sớm như vậy nhưng lại không biết làm gì, vì thế thẳng thắn nằm im luôn trên giường không nhúc nhích. Dù sao thì trước đây y cũng như thế, ăn no liền nằm tại đó ngủ, ngủ được thì ngủ, không ngủ được thì sẽ chờ cho buồn ngủ rồi ngủ.
Nhưng hôm nay quả thật có chút kỳ quái, Chu Tiểu Bạch tựa hồ nghe thấy có động tĩnh gì đó, sau đó trước mắt liền tối sầm lại, mất đi tri giác. Chu Tiểu Bạch vẫn còn có chút mơ hồ, bản thân là ngủ thiếp đi sao? Như thế nào cũng cảm thấy không giống với cảm giác buồn ngủ như bình thường nhỉ?
Đợi đến lúc Chu Tiểu Bạch tỉnh lại thì đã nhìn thấy một nữ nhân vô cùng xinh đẹp đứng ở bên cạnh, thời tiết lúc này cũng không lạnh lắm thế mà nữ nhân kia lại khoác trên người một cái áo choàng lông cáo màu trắng dày cộm, vẻ mặt của nàng có gì đó nhìn rất u buồn, lại trắng bệch thiếu sức sống không bình thường, một đôi mày liễu vừa nhọn vừa nhỏ, thoạt nhìn khiến người khác không khỏi muốn yêu thương.
Giống loài như Chu Tiểu Bạch mặc dù không biết thưởng thức nhưng cũng cố gắng nói chuyện mềm nhẹ một chút, giống như sợ rằng bản thân sẽ làm nữ nhân mảnh mai này sợ hãi vậy.
“Cái kia, ngươi có thể thả ta ra không?” Chu Tiểu Bạch nhỏ giọng hỏi. Y bây giờ giống hệt như một con lợn đang chuẩn bị bị làm thịt vậy, bị trói gô trên một cái cây. Phong cảnh nơi này Chu Tiểu Bạch rất quen thuộc, chính là Ngự Hoa Viên mà y và Mục Duệ Húc mỗi ngày đều đi dạo.
Mỹ nhân kia nhíu mày nhìn y, sau đó vươn ngón tay, có chút không vui nhìn y lên tiếng “Con mẹ nó ngươi câm miệng cho ta! Nếu không phải vì cái tên trộm chết tiệt kia, bản đại gia sẽ biến thành bộ dáng này sao? Con mẹ nhà nó, tìm lâu như vậy, nguyên lai tên tiểu tử này lại là một Vương Gia!”
Chu Tiểu Bạch: “......”
Chu Tiểu Bạch nhìn thấy có một người giống hòa thượng đang đi đến đây, hơi nhíu mày, nhìn tựa hồ có hơi không thích, hòa thượng này ăn mặc một thân thường phục, vóc người vô cùng cao to, ngũ quan tạo cho người nhìn một cảm giác rất dễ chịu, đôi mắt tĩnh lặng tựa như một mặt hồ yên ả.
Hòa thượng này đi tới bên cạnh mỹ nhân, giúp nàng chỉnh sửa y phục có chút xộc xệch, sau đó ngữ khí có mang theo chút trách cứ nói: “Không được nói thô tục!”
Mỹ nhân kia tựa hồ có hơi tức giận liếc mắt nhìn hắn, sau đó không nói gì, trừng Chu Tiểu Bạch.
“Quán Tố, người này thật sự có thể dùng?” Mỹ nhân kia có chút hoài nghi nhìn Chu Tiểu Bạch.
Quán Tố nhàn nhạt nhìn nàng một chút, ra hiệu nàng bình tĩnh, sau đó nói: “Huyễn Lam, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Mỹ nhân tên gọi Huyễn Lam kia tựa hồ nghe hòa thượng kia nói vậy tâm tình liền bình tĩnh không ít, cũng không nói thêm cái gì. Vào lúc này, mỹ nhân kia đột nhiên nhíu mày lại, nhìn về người phía trước, lộ ra một nụ cười yêu mị thấu xương, ngữ khí trêu tức nói, “Đây không phải là vị đạo tặc giang hồ trong truyền thuyết Dung Vũ sao? Hôm nay đã rảnh rỗi để đến rồi ư? Trước đây không lâu không phải vẫn đối với chúng ta cứ tránh né mất dạng sao?”
Mục Duệ Vũ nhìn Chu Tiểu Bạch bị trói gô phía trước, âm thầm kêu khổ, sau đó nhìn Quán Tố không nói một lời, lại quay sang nhìn Huyễn Lam sắc mặt khó coi đang nhìn y, Mục Duệ Vũ ngữ khí cũng có chút bất hảo nói, “Các ngươi đến cùng muốn làm gì? Mau chóng thả y ra, các ngươi có biết y là ai hay không hả? Nếu như có tí tẹo sơ suất nào, các ngươi sẽ thành địch nhân của toàn bộ Húc Diễm này đấy!”
Quán Tố bình thản nhìn Mục Duệ Vũ, ngữ khí bình tĩnh nói, “Chúng ta cũng không phải muốn gây chuyện, chỉ là trước đây ngươi phạm vào sự tình, chúng ta nhất định phải đòi lại một công đạo. Ngươi nếu phạm lỗi lầm, nên tiếp thu trừng phạt.”
Mục Duệ Vũ cười lạnh nhìn hắn, “Quán Tố đại sư, ta nghe nói ngươi là người xuất gia, đã từng là cao tăng, nhưng tại sao lại lưu lạc kết bạn với một con hồ ly tinh thế kia, lại còn nối giáo cho giặc!”
Huyễn Lam đã sớm nhịn không được, nhìn Mục Duệ Vũ chửi ầm lên, “Tiên sư nhà ngươi, chuyện của ta và nam nhân của ta cần gì phải dong dài với ngươi, tiểu mao tặc lấy thân phận hoàng tử của mình đi ăn cắp khắp nơi như ngươi có mặt mũi gì mà nói người khác!”
Quán Tố ở bên cạnh Huyễn Lam ra hiệu cho nàng đừng quá kích động, sau đó nhìn Mục Duệ Vũ nói, “Ta không có ý định cùng ngươi đối nghịch, chỉ là ta nhất định phải lấy lại đồ vật thuộc về chúng ta, cùng với những tổn thương mà chúng ta phải chịu đựng tìm kiếm một câu trả lời hợp lý.”
“Giải thích cái mông! Lão tử bị các ngươi truy sát lâu như vậy, các ngươi còn muốn một câu trả lời hợp lý, mắt ta không phải dùng để trưng bày, muốn cùng con hồ ly tinh này nói công đạo ư? Các ngươi cần thiết hay không?” Mục Duệ Vũ phản bác.
Huyễn Lam trực tiếp đi đến bên cạnh Chu Tiểu Bạch, đưa tay đặt ở trên cổ Chu Tiểu Bạch, ngón tay dần dần nắm chặt, sau đó lạnh mặt nhìn Mục Duệ Vũ nói, “Nếu như ta đoán không sai, người này đối với ngươi rất trọng yếu phải không? Nếu như không muốn hắn hiện tại tắt thở, liền ngoan ngoãn mà làm theo lời của bọn ta đi!”
Mục Duệ Vũ cả kinh, sau đó nhìn thấy khuôn mặt trắng mềm của Chu Tiểu Bạch dần chuyển sang màu đỏ, vội vã kêu lên, “Chờ chút, ngươi dừng tay cho ta, đó là tẩu tử của ta, các ngươi nếu như xuống tay với y, huynh của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Huyễn Lam lập tức sững sỡ, sau đó tựa hồ có chút không thể tin nhìn Chu Tiểu Bạch, sau đó cười lạnh nói, “Vậy thì sao, nếu như bởi vì chuyện của ngươi mà đem gia hỏa này cuốn vào, người hoàng huynh của ngươi chắc chắn cũng sẽ không buông tha cho ngươi chứ nhỉ?”
Mục Duệ Vũ bây giờ là thật sự bó tay hết cách, chỉ có thể cầu mong hoàng huynh của mình mau chóng chạy tới, bằng không nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra mình cũng không có cách nào giải quyết.
“Các ngươi muốn thế nào? Nói đi!” Mục Duệ Vũ có chút bất đắc dĩ nói. Y thật sự không hiểu, hai người này đến cùng muốn làm gì? Mình rốt cuộc đã làm cái gì.
“Đưa thứ ngươi đã cầm của bọn ta đây!” Huyễn Lam nắm thật chặt ngón tay nhìn Mục Duệ Vũ nói.
Mục Duệ Vũ có chút nghi hoặc, suy nghĩ một chút, bản thân đã lấy đồ từ đối phương ư? Nếu quả thật nói bản thân cầm đồ của đối phương, thì hình như...... Chỉ có.....
“Má, các ngươi truy sát ta bao lâu nay, chính là vì một miếng ngọc vỡ này thôi đấy hả!” Mục Duệ Vũ có chút khó chịu mắng.
“Ngươi có đưa hay không!” Huyễn Lam uy hiếp nói.
Nhìn dáng vẻ Quán Tố cũng có vẻ khá là khó chịu, nhìn Mục Duệ Vũ nói, “Nếu như có thể, ta hi vọng ngươi có thể mau chóng đem khối ngọc này trả cho chúng ta.”
Mục Duệ Vũ gãi đầu, nhìn hai người kia, nói, “Cái kia, không phải ta không muốn đưa, mà là mấy ngày trước đã đưa nó cho hoàng huynh của ta, vì thế hiện tại dù muốn đưa nhưng ta cũng không có biện pháp a!”
“Vậy ngươi chờ tới kiếp sau gặp lại tên này đi!” Huyễn Lam vừa nghe thấy, trong lòng vô cùng tức giận, ngón tay dùng sức, Chu Tiểu Bạch cảm giác hô hấp của mình vô cùng gian nan, mặt đỏ bừng lên, giống hệt một chú cá đang thiếu dưỡng khí, cảm giác cảnh vật phía trước cũng đã bắt đầu vài điểm loang lỗ, ý thức tựa hồ cũng đã có chút mơ hồ.
Mục Duệ Vũ nhìn mấy bàn tay bóp chặt lấy cổ Chu Tiểu Bạch của Huyễn Lam liền hãi hùng khiếp vía, ai nha má ơi, người này nếu như chết, hoàng huynh của mình nhất định sẽ đưa mình đi cùng với y! Tim của Mục Duệ Vũ tựa hồ đã nhảy lên tới tận cổ họng rồi.
Huyễn Lam nắm chặt ngón tay, đột nhiên có cục đá xé gió lao tới, Huyễn Lam tay bị trúng đau theo bản năng liền buông lỏng ngón tay, trên bàn tay trắng nõn đỏ lên một mảng, Quán Tố thấy vậy lo lắng chạy qua.
Chu Tiểu Bạch vừa cảm giác trời đất ngày càng trở nên tối tăm, cảm giác mình chuẩn bị chết đến nơi thì đột nhiên cảm giác bàn tay siết cổ mình buông lỏng, bản thân sau đó tựa hồ như được hồi sinh, thở hồng hộc, có chút choáng váng nhìn về bóng người phía trước, nhất thời đột nhiên có một loại cảm giác an tâm, cảm giác oan ức vừa mới chịu đựng thấy thế cũng dâng lên, nước mắt tuông xối xả trên mặt mà nhìn Mục Duệ Húc.
“A Húc.”
Huyễn Lam nhìn Mục Duệ Húc xuất hiện, ánh mắt liền trở nên lạnh lẽo, Quán Tố đứng bên cạnh nàng, an ủi tâm tình của nàng.
“Quán Tố đại sư, đã lâu không gặp, không biết rốt cuộc là vì cơ duyên gì mà hôm nay gặp mặt lại giương cung bạt kiếm tại đây?” Mục Duệ Húc cười lạnh nói. Khi hắn nhìn thấy Chu Tiểu Bạch bị bóp cổ, thời điểm nhìn thấy hai mắt đã trở nên vô thần, Mục Duệ Húc cảm giác tâm mình cũng đã bị vò rối thành một đoàn, may mà bản thân chạy tới đúng lúc, bằng không, hậu quả này sợ là chính mình cũng khó có thể khống chế.
Quán Tố nhìn Mục Duệ Húc, bình tĩnh nói, “Chúng ta không cố ý gây sự với ai, nhưng hiền đệ như vậy cả gan làm loạn, chúng ta cũng không thể không đòi một lời giải thích!”
“Không biết gia đệ đến cùng đã phạm phải tội lớn tày trời gì? Có điều trẫm cũng không phải không hiểu, cho dù gia đệ có điều không phải, các ngươi vì sao lại làm chuyện như thế với ái nhân của ta? Quán Tố đại sư chẳng lẽ sau khi hoàn tục, đến cả một chút lòng từ bi khoan dung cũng trả lại hết nhà Phật rồi sao?!” Mục Duệ Húc lạnh lùng hỏi.
“Các ngươi có lỗi trước, các ngươi còn dám trách lại! Nếu bọn ta không bắt được tên tiểu tử này, tên tiểu tử Dung Vũ kia sẽ xuất hiện sao? Lúc trước cứ thấy bọn ta là bỏ chạy, chúng ta thật vất vả mới tìm được hắn, coi như muốn chúng ta tìm kẻ cầm đầu tính sổ thì cũng phải nói đến chuyện bọn ta phải tìm được người mới tính sổ được chứ!” Huyễn Lam không khách khí mắng, bởi vì quá mức kích động, Huyễn Lam hô hấp có chút gấp gáp, cả mặt liền đỏ ửng, nhìn qua có thể cảm nhận được một chút cảm giác bất lực.
“Tiểu Lam, nàng không nên kích động, thân thể nàng bây giờ không được phép chịu kích động.” Quán Tố trầm giọng nói.
Sau đó chuyển hướng sang Mục Duệ Húc, Quán Tố trong mắt mơ hồ đã có lửa giận, “Ta mặc kệ ân oán giữa chúng ta, hiện tại, mời các ngươi đem khối ngọc kia trả cho bọn ta, bọn ta đã không thể đợi thêm nữa.”
Mục Duệ Húc nhìn ra sự tình có chút không đúng, sau đó đem ngọc bội ném cho đối phương. Nhìn Quán Tố đỡ Huyễn Lam đi sang một bên. Mục Duệ Húc cũng đi tới mở trói cho Chu Tiểu Bạch.
Chu Tiểu Bạch nước mắt tuông như thác nhìn Mục Duệ Húc, Mục Duệ Húc đem dây thừng mở ra, nhìn trên làn da trắng mịn đã bị dây thừng siết đến lằn đỏ, có nhiều chỗ thậm chí còn bị rách da.
“A Húc, vừa rồi thật khó chịu.” Chu Tiểu Bạch đầu tựa vào trong lồng ngực Mục Duệ Húc, âm thanh mềm mại, khiến cho người nghe đau lòng.
“Không sao rồi, sau này sẽ không phát sinh chuyện như vậy nữa.” Mục Duệ Húc an ủi.
Quán Tố bắt được ngọc bội, ngay lập tức liền đỡ Huyễn Lam ngồi xuống một bên, sau đó hắn ngồi ở phía sau Huyễn Lam, khối này ngọc cứ như vậy bay trên không trung, xung quanh tỏa ra hào quang màu tím nhạt, tựa hồ có một loại sức mạnh kì lạ không ngừng tập kết xung quanh miếng ngọc, sau đó tiến vào cơ thể Huyễn Lam, sắc mặt nàng dần dần từ trắng xám đã biến thành bình thường.
Mục Duệ Húc quan sát những hành động kia của Quán Tố, ôm lấy Chu Tiểu Bạch, sau đó nhìn Quán Tố đem ngọc đặt ở trước ngực Huyễn Lam, ngọc này dần dần biến mất, sau đó cứ như vậy biến mất trong cơ thể Huyễn Lam. Mục Duệ Vũ nhìn đến trợn mắt ngoác mồm, Mục Duệ Húc cũng cau mày, hắn cảm giác Mục Duệ Vũ lần này chọt vào một cái sọt không nhỏ.
“Đại sư, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Chúng ta nói chuyện đi. Nếu quả thật là do gia đệ có lỗi trước, ta sẽ xử lý công bằng.” Mục Duệ Húc nhìn Quán Tố đã thu tay lại, sau đó khá là lý trí nói.
Quán Tố nhìn Mục Duệ Húc một chút, sau đó thở dài, nói: “Chuyện này tuy rằng lệnh đệ không biết chuyện, nhưng y xác thực đã gây thương tổn cho Tiểu Lam. Tiểu Lam là một con hồ yêu, khối ngọc bội vừa rồi kia, kỳ thực chính là bản thể tu hành của Tiểu Lam, cũng là sinh mệnh chi lực của Tiểu Lam. Ngày đó Tiểu Lam bị thương, đang dùng khối ngọc này tiến hành chữa thương, kết quả lệnh đệ đột nhiên xuất hiện, khiến cho khí tức Tiểu Lam chạy loạn, thương thế tăng thêm, hơn nữa ngọc này không ở bên người một thời gian dài, kết quả sinh mệnh chi lực lần nữa bị suy giảm. Vì lẽ đó chúng ta mới phải đuổi theo lệnh đệ đến tận cùng không buông!”
Mục Duệ Vũ vừa nghe, cảm thấy thật sự cũng là lỗi của mình, nhưng y vẫn còn có chút cứng rắn chống đỡ nói, “Vậy các ngươi tại sao phải đuổi giết ta, trực tiếp cùng ta nói rõ ràng không được sao?!”
Quán Tố sắc mặt khó coi nhìn y, nói: “Chúng ta chỉ là muốn lấy lại ngọc, nhưng mà mỗi lần tìm tới ngươi liền ra tay đánh nhau, hoặc cũng là căn bản không tìm được người, ngươi để chúng ta như thế nào cùng ngươi nói rõ?! Nếu như không phải thương thể Tiểu Lam không thể kéo dài thêm được nữa, chúng ta sao phải bày ra hạ sách này?”